- Ôi... Tần lão đệ thật sự quá thành thật!
Trương Công Ngư ở bên cạnh thấy vậy trong lòng rất là tiếc nuối. Tuy rằng bình thường y hồ đồ nhưng cũng biết rằng thông thường gặp phải loại người ngụy tạo bằng chứng như vậy, chỉ cần dùng nghiêm hình tra khảo Hoàng Tam Đản là bị kẻ nào mua chuộc, lần theo đó tra ra phá án sẽ tương đối dễ dàng. Hiện tại bản thân Tần Lâm lại bỏ qua phương pháp này, không khỏi có chút đáng tiếc.
Hoàng Gia Thiện quan sát vẻ mặt Tần Lâm tràn đầy tự tin, cúi đầu như có điều suy nghĩ, sau đó liền kéo kéo Trương Công Ngư, thấp giọng nói:
- Trương Đô Đường, theo ngu kiến của hạ quan, hẳn là Tần trưởng quan có diệu pháp khác, nói không chừng hắn là lấy lui làm tiến.
Trương Công Ngư ngẩn ra, cẩn thận quan sát Tần Lâm, cảm thấy Hoàng Gia Thiện nói có đạo lý.
Không sai, Tần Lâm dễ dàng bỏ qua Hoàng Tam Đản, trong lòng không có chút tiếc nuối nào cả.
Thân Thời Hành cũng có chút thất vọng, làm Tam Phụ nội các, lão hết sức mong mỏi mau mau kết thúc án này, để có thể cho triều đình, cho sứ thần Mông Cổ, cho các phiên thuộc cống sứ một câu trả lời.
Từ Tân Di cỡi ngựa đụng chết thê tử sứ giả triều hội, ảnh hưởng của chuyện này quả thật quá lớn, rất nhanh sẽ truyền khắp kinh sư, các Thổ Ty các nước tới triều hội biết được, nếu như xử lý không tốt không chỉ có ảnh hưởng đến uy tín triều đình, thậm chí quan hệ đến toàn bộ hệ thống triều cống vững chắc.
Nếu như bọn Hoàng Đài Cát rêu rao khắp nơi rằng lão bà cống sứ bị đụng chết ngoài đường, triều đình lại bao che hung thủ không có câu trả lời thỏa đáng, nhất định chuyện này sẽ trở thành gút mắc giữa triều đình và các phiên thuộc, ảnh hưởng đến hình ảnh quốc gia tông chủ của triều đình. Các bộ tộc Mông Cổ là đương sự trực tiếp, từ nay về sau ắt sẽ sinh lòng bất mãn với triều đình.
Ngay cả Tam Nương Tử một mực giữ vững hữu hảo cùng triều đình, nghe nói đường tỷ bị đụng chết ở kinh sư cũng sẽ không vì vậy mà im hơi lặng tiếng. Nếu như nàng thay đổi thái độ, từ nay ven chín trọng trấn vĩnh viễn sẽ không có ngày nào được yên ổn.
- Tần tướng quân, thật ra thì theo ngu kiến của lão phu, chuyện này… chuyện này… hiện tại đã có thánh chỉ triều đình giao cho ngươi phá án, chính là cho phép ngươi tiện nghi làm việc. Có lúc chuyện gấp phải tòng quyền, đại trượng phu lúc cần phải tỏ ra quyết đoán…
Thân Thời Hành ấp a ấp úng nói, ý là muốn Tần Lâm cứ thẳng tay ép cung, thế nhưng lão vòng vo ấp úng hồi lâu, rõ ràng là không muốn nói thẳng ra.
Tần Lâm chắp tay một cái, nhìn Thân Thời Hành cười cười:
- Thân Các Lão nói có lý, ép hỏi lấy được cung từ là đường tắt phá án, nhưng không tránh được dị nghị dùng nhục hình ép cung, để cho Hoàng Đài Cát lấy cớ quạt gió thổi lửa. Nếu để cho hạ quan lấy được chứng cớ xác thực sẽ có lực thuyết phục rất lớn, càng có thể làm cho người Mông Cổ tâm phục khẩu phục, không còn lời gì để nói. Cũng có thể làm cho chư phiên thuộc thấy rằng triều đình ta nói ra là giữ chữ tín, không phải là tốt hơn nhiều sao?
- Nào dám như vậy…
Thân Thời Hành lập tức cười híp mắt, chỉ cần Tần Lâm xử lý gọn gàng sạch sẽ, Thân Các Lão cũng trút được gánh nặng khiến cho người ta nhức đầu này.
Bất quá vụ án đụng chết người ngoài đường phố, tương đối đơn giản rõ ràng loại này, Tần Lâm có thể phát hiện chứng cớ xác thực gì đây?!
Trước hết Tần Lâm cho Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực lui về phía sau, sau đó ra hiệu cho Hoàng Tam Đản đứng lên, không mặn không lạt hỏi:
- Bây giờ mời lặp lại khẩu cung lần nữa, sau đó ký tên lăn tay, bản quan nhắc nhở ngươi một lần cuối cùng, nếu đạo khẩu cung này có cái gì không đúng, hừ hừ…
- Không dám, thảo dân không dám, mới vừa rồi thảo dân đã nói, chẳng qua là hoa mắt nhìn không rõ ràng...
Hoàng Tam Đản tựa gật đầu liên tục như gà con mổ thóc, thuật lại vụ án một lần nữa, sau đó ký tên lăn tay, trở thành như đinh đóng cột không thể thay đổi gì được nữa.
Hoàng Tam Đản đã lấy cớ mình hoa mắt, những lời khai trước đó y nói ra hãm hại Từ Tân Di đã hoàn toàn mất đi hiệu lực. Kết quả cuối cùng không nói Từ Tân Di không chút kiêng kỵ phóng ngựa giết người, cũng không nói Đức Mã phu nhân tự mình lao ra tìm chết, mà là kể lại toàn bộ sự việc hết sức mơ hồ, không có nội dung mang tính thực chất.
Nhìn bề ngoài, Tần Lâm cũng không đạt được tiến triển mang tính đột phá gì. Nhưng trên thực tế, hắn đã lợi dụng dấu vết ghìm ngựa hình thành trên mặt đường để lật đổ hoàn toàn khẩu cung của nhân chứng duy nhất mục kích hiện trường vô cùng bất lợi cho Từ Tân Di.
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát là một kẻ thô kệch không có tâm kế gì, thấy mấy thủ đoạn ngầm hữu hiệu nhất của phe mình đều bị Tần Lâm nhất nhất hóa giải, lúc này không khỏi tỏ ra ủ rũ.
Hoàng Đài Cát giả mù sa mưa khóc lóc, lại âm thầm ném cho y một ánh mắt khích lệ: sợ cái gì, chẳng lẽ họ Tần có ba đầu sáu tay hay sao?!
Có lẽ là vì muốn làm ra tổng kết cho một đoạn trước, Tần Lâm nghiêm nghị nói:
- Nếu như hiện tại Hoàng Tam Đản thừa nhận hoa mắt, thu hồi lời khai trước đó, hơn nữa mặt đất lưu lại dấu vết vó ngựa cày sâu, như vậy có thể nhận định sau khi Từ thị phát hiện Đức Mã phu nhân đã chọn lựa các biện pháp né tránh, từ đó loại bỏ hiềm nghi Từ thị phóng ngựa chạy như bay, vô tình thậm chí cố ý đụng chết người.
- Cho dù là vô tình đụng chết, cũng phải bắt nàng đền mạng, nếu không đem bà nương này đền cho Đài Cát nhà ta đi!
Bạt Hợp Xích trợn trừng hai mắt kêu la.
- Không phải vậy...
Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh lắc đầu liên tục, đang lúc người khác lấy làm kỳ không hiểu vì sao lão lại nói giúp Tần Lâm, thình lình lão đổi giọng:
- Hình luật Đại Minh ta quy định, phàm là xe ngựa vô cớ chạy trên đường gây ra tai nạn chết người, phạt một trăm trượng, lưu đày ba ngàn dặm là đủ, không phải đền mạng.
Trương Công Ngư phun ra một cái, Nghiêm Thanh thật độc, Từ Tân Di là một đại cô nương như vậy đòi đánh một trăm trượng, lưu đày ba ngàn dặm, mặt mũi của Tần Lâm biết để đâu? Lão Nghiêm Thanh này rõ ràng cũng là một nhân vật giết người không thấy máu.
Bạt Hợp Xích ngẩn người, cười khan:
- Được, lưu đày ba ngàn dặm cũng được, cứ lưu đày đến thảo nguyên chúng ta, nếu không tuyệt không chịu bỏ qua!
Từ Tân Di giận đến nỗi gân cổ nổi lên, định cãi nhau với Bạt Hợp Xích. May nhờ Kim Anh Cơ kéo kéo nàng, chỉ chỉ Tần Lâm, ý bảo nàng chớ nên nóng nảy, hết thảy cứ để cho Tần Lâm làm chủ.
Xử phạt nặng như vậy sao? Tần Lâm nghe lời của Nghiêm Thanh cũng có chút giật mình, đời sau tai nạn giao thông bình thường, nếu như không có các loại tình tiết tăng nặng như say rượu lái xe hoặc là sợ chuyện bỏ trốn, khiến cho một người tử vong, hơn nữa người gây ra họa đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm hoặc là trách nhiệm chủ yếu, sẽ bị xử phạt ba năm tù ở hoặc treo.
Thế nhưng luật pháp triều Minh nghiêm khắc hơn nhiều, không cần phân biệt có phạm luật hay không, cũng không cần biết trách nhiệm chủ yếu hay là thứ yếu, chỉ cần đụng chết người, nhất luật phạt một trăm trượng cộng thêm lưu đày ba ngàn dặm.