Cẩm Y Vệ

Chương 610: Ban Tặng Công Lao




Mới vừa rồi Hoàng chưởng quỹ Tiện Nghi phường nhìn về phía y nụ cười rực rỡ nhất, trước hết Ngô Đức qua đó hỏi thăm.

- Hoàng chưởng quỹ, ngài vẫn khỏe.

Ngô đại công tử rất lễ phép ôm quyền hành lễ.

Không ngờ rằng mặt Hoàng chưởng quỹ lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy, đứng bật dậy từ chỗ ngồi của mình, ngay cả chén rượu cũng làm đổ, lắp bắp nói:

- Ta... Ta... Ta... Lão hủ... Công tử... Ngươi là ai, lão hủ không quen biết, không quen biết, đi mau!

Vừa nói Hoàng chưởng quỹ vừa giơ ống tay áo lên che kín mặt, tay kia xua liên tiếp giống như đuổi ruồi, dáng vẻ gấp gáp khó lòng tả xiết.

Ngô Đức đứng thừ người chôn chân tại chỗ, hoàn toàn không hiểu vì sao Hoàng chưởng quỹ nổi điên trở mặt như vậy. Đừng nói mới vừa rồi còn tươi cười rạng rỡ, cho dù là bình thời đi ăn cơm Tiện Nghi phường gặp mặt, cũng không tới nổi không khách sáo như vậy.

Vô cùng miễn cưỡng cười khan hai tiếng, Ngô Đức vô cùng nghihoặc bỏ qua Hoàng chưởng quỹ, lại đi sang bàn bên cạnh, tiến về phía một vị phú thương trước kia từng có giao dịch.

Phú thương kia còn gấp gáp hơn Hoàng chưởng quỹ, tay cầm đôi đũa chĩa lên trời, cúi gục đầu lâm râm khấn vái, chỉ có người ngồi bên cạnh mới nghe rõ ràng:

- Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh, làm cho tên ôn dịch Ngô Đức này không nhìn thấy tiểu nhân, xin cúng trả lễ tam sinh!

Thái Thượng Lão Quân không có hiển linh, chỉ có Ngô Đức đi tới, mặt mũi tươi cười, thần thái càng thêm khiêm nhường hơn cả lần trước:

- Triệu viên ngoại, ngài vẫn khỏe chứ, lần trước tiểu nhân theo gia phụ tới quý phủ bái kiến…

Triệu viên ngoại không ngừng nhìn trộm Tần Lâm, dáng vẻ quẫn bách hận không tìm ra một cái lỗ dưới đất chui vào.

Tần Lâm bị mấy tên tay sai Ngô Đức vây quanh phía sau cũng không thèm để ý, tiện tay uống một ngụm rượu, ngoài cười mà trong không cười nhìn sang bên này, ánh mắt chạm nhau cùng Triệu viên ngoại, còn cười cười với lão.

Trời ơi… Triệu viên ngoại chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh lẽo vô cùng từ xương cụt chạy thẳng lên trên đỉnh đầu, lập tức sau lưng toát mồ hôi lạnh, mồ hôi trán to bằng hạt đậu chảy xuống từ từ.

- Ôi chao đau bụng quá, hẳn là hôm qua ăn nhằm thứ gì dơ bẩn…

Triệu viên ngoại tình thế cấp bách trí sinh, hai tay ôm bụng như một làn khói chạy ra ngoài, bỏ mặc Ngô Đức trơ ra đó.

Người ngồi cùng bàn nhất thời bội phục Triệu viên ngoại sát đất. Xem bản lãnh tùy cơ ứng biến của người ta kìa, chẳng trách nào có thể gầy dựng nên cơ nghiệp đồ sộ như vậy.

Ngô Đức hoàn toàn bối rối, y phát hiện trong nháy mắt trong mắt các vị quan viên phú thương, mình từ một cái bánh bao nóng hổi thơm phức hóa thành một đống phân chó nóng hổi…

Con bà nó, rốt cục là có chuyện gì vậy, Ngô đại công tử thật sự khóc không ra nước mắt.

Tần Lâm sờ sờ cằm, rất là đồng tình thở dài: ôi, nếu Ngô đại công tử khổ sở như vậy, Tần trưởng quan ta lấy đức báo oán sẽ thành toàn cho y, sẽ cho ngươi giải thoát.

- Từ Tước, Trần Ứng Phượng, hai người các ngươi xem náo nhiệt đủ chưa vậy?

Tần Lâm nghịch nghịch chén rượu trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói một câu như vậy, tuy rằng giọng hắn bình thản nhưng dường như mang theo một lực uy hiếp vô hình nào đó, khiến cho chỉ trong thoáng chốc toàn trường yên lặng như tờ.

Ngô Đức đầu tiên là ngẩn ra, thấy sắc mặt hai vị Đại nhân Từ Chưởng Hình cùng Trần Lý Hình chợt biến, nhất thời mừng rỡ trong lòng.

Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ cùng Lý Hình Bách Hộ là nhân vật cao cao tại thượng dường nào, bên trong Đông Xưởng chỉ dưới một mình Phùng Đốc Công mà thôi.

Mới đầu Ngô Đức cũng phát hiện hai vị Đại nhân nhìn sang mình mấy lần, trong lòng y lập tức sinh ra vọng tưởng trèo cao. Bất quá hung danh đối phương vang dậy, cho y có mười lá gan cũng không dám tùy tiện tiến tới bắt chuyện.

Không ngờ tên lừa gạt kia lại gọi thẳng tên, cũng không khách sáo với hai vị Đại nhân chút nào, ha ha, đây không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh hay sao?

Ngô Đức vô cùng cao hứng, chỉ Tần Lâm quát lớn:

- Lớn mật, thứ ngươi cũng dám gọi quan húy của Từ Chưởng Hình và Trần Lý Hình sao? Phát Tài, Vượng Phúc, thay hai vị Đại nhân tát tai hắn, để xem hắn nói thế nào?!

Trời ơi… tất cả khách nhân đang ngồi đều há miệng to tới mức có thể đút lọt một quả trứng gà, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Ngô Đức: tên này vừa ăn gan hùm mật gấu, hoặc giả chính là một kẻ điên chính hiệu.

Hai tên thủ hạ tay sai Ngô Đức sau lưng Tần Lâm đã giơ tay lên, mấy tên tiếp tân Tào Bang đang muốn lên tiếng ngăn cản, tựa hồ đã không còn kịp nữa. Duy chỉ có Tần Lâm vẫn không nhanh không chậm uống nước trà, vẻ mặt vân đạm phong khinh...

Bốp!

Thanh âm bàn tay đánh vào mặt vừa dứt khoát vừa giòn giã, dễ nghe như tiếng pháo mừng Xuân.

Kẻ bị đánh không phải là Tần Lâm, ngược lại là Ngô Đức.

Mới vừa rồi lời của y dạy dỗ Tần Lâm vừa ra khỏi miệng, Từ Tước thiếu chút nữa bị chọc tức chết, lập tức rời chỗ đứng lên, chân thi triển khinh công cao minh Bát Bộ Cản Thiền, thấp thoáng một cái đã đến bên người Ngô Đức, vung chưởng lên đánh vào mặt y. Cùng lúc đó Trần Ứng Phượng cũng tung mình bay lên, giữa không trung lật người một cái giống như chim ưng, người còn chưa rơi xuống đất, một chiêu Phân Cân Thác Cốt thủ đã tháo khớp hàm của Ngô Đức.

Ngô đại công tử phun ra ngoài một búng máu, còn lẫn vào hai ba cái răng cửa, ôm quai hàm kinh hoảng nhìn hai vị Từ, Trần, hoảng sợ tới cực điểm, muốn khóc mà không có nước mắt:

- Rốt… rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hai vị Đại nhân…

Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng giận không chỗ phát tiết, hận không được bổ một đao chém chết Ngô Đức. Cho dù là Phùng Đốc Công của chúng ta cũng phải tỏ ra khách sáo với Tần tướng quân, ngươi là cái thá gì, dám ‘thay hai vị Đại nhân tát tai hắn’? Nếu thật sự bị ngươi làm rơi sợi lông cọng tóc nào của Tần trưởng quan, hai ta có thể yên ổn với hắn sao?

- Nhiều lời lắm chuyện!

Ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Từ Tước quét qua Ngô Đức, lập tức khiến cho y phải rùng mình. Nhưng đến khi nhìn về phía Tần Lâm, Từ Chưởng Hình lập tức đổi khuôn mặt tươi cười:

- Tần tướng quân, tên này quả thật to gan lớn mật, dám cắt lời ngài, hạ quan thay ngài dạy dỗ y một chút.

Trần Ứng Phượng nhổ một bãi nước bọt vào mặt Ngô Đức:

- Hừ, ngươi là cái thá gì, Tần trưởng quan ra lệnh cho Từ gia và ta, có chỗ cho ngươi chen lời sao?

Ngô Đức hoàn toàn bối rối, hoang mang ngơ ngác nhìn ‘tên lừa gạt’ từ trước tới nay vẫn giả mạo Cẩm Y Vệ lúc này đang cười giảo hoạt. Nhớ lại vừa rồi hai vị Từ, Trần xưng Tần trưởng quan, nhất thời nhớ tới một cái tên đáng sợ, Ngô Đức bị dọa sợ đến toàn thân run lên lẩy bẩy, phát giác mình đã phạm vào một sai lầm vô cùng chí mạng.

Đám tay sai Ngô Đức mới vừa rồi còn giơ tay lên định đánh Tần Lâm, lúc này vội vàng cụp đuôi rút sang bên cạnh, tên nào tên nấy giống như chó nhà có tang. Cũng cùng là chó săn, chủ nhân Từ Tước, Trần Ứng Phượng là Phùng Bảo, chủ nhân của chúng là Ngô Đức, nếu nói hai vị Từ, Trần là chó hổ ngao Tây Tạng, vậy chúng tối đa cũng chỉ có thể coi như Chihuahua.

Tần Lâm khẽ mỉm cười, Trịnh quý phi tương lai, quốc cựu gia tương lai, ta đây đã đuổi Ngô Đức đi thay các ngươi, dù sao đến lúc các ngươi phát tích, kết cục của tên này chắc chắn còn thảm hại hơn.

Khụ khụ…

Tần Lâm làm bộ ho khan hai tiếng:

- Lão Từ, lão Trần, chỗ bản quan có một công lao muốn tặng các ngươi, chẳng hay các ngươi có nhận không?

Từ Tước, Trần Ứng Phượng mừng rỡ, gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc. Mặc dù hệ phái Phùng Bảo và hệ phái Tần Lâm nằm giữa ranh giới địch và bạn, không được gọi là đồng minh, nhưng hai bên vẫn có nhiều lần liên thủ phá án, xử lý Bạch Liên giáo, xử lý vụ án Tôn Hoài Nhân, hai người bọn họ nhờ vào Tần Lâm dìu dắt cũng lập không ít công lao.

Tần Lâm cười gian hắc hắc, đưa tay chỉ Ngô Đức một cái:

- Ta hỏi ngươi, chỉ cần trả lời bằng cách gật đầu hay lắc đầu là được, còn có mấy tên tay sai của ngươi ở chỗ này, chỉ cần ngươi dám nói láo... Hừ hừ!

Trần Ứng Phượng trợn trừng mắt, nắm tóc Ngô Đức xách lên, gằn giọng quát:

- Chỉ cần có nửa lời không thật, lão tử lập tức bóp chết ngươi!

- Ta hỏi ngươi, phải chăng là ngươi tới nhà cung nữ Trịnh Trinh đánh huynh đệ Trịnh Quốc Thái của nàng, ép nàng làm chuyện gì thay ngươi?

Tần Lâm dứt lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Đức.

Ngô Đức giật mình, quả thật y đã từng đi đánh Trịnh Quốc Thái, nhưng chủ yếu chỉ là cho hả giận, cũng không buộc y hoặc muội muội y làm chuyện gì. Nửa câu đầu Tần Lâm là thực, nửa câu sau là hư, rốt cuộc nên gật đầu hay là lắc đầu?

Thế nhưng cằm y bị Trần Ứng Phượng tháo rời, muốn giải thích cũng nói không ra lời.

- Tại sao không nói?

Trần Ứng Phượng hung hăng nắm cổ Ngô Đức, gằn giọng hỏi đám tay sai:

- Các ngươi có từng tới nhà Trịnh Trinh, đánh huynh đệ của nàng không?

Đám tay sai vội vàng quỳ xuống đất đáp ứng có chuyện này.

Trần Ứng Phượng cười lạnh một tiếng, trên tay tăng thêm sức, chỉ nghe một tiếng rắc ê răng vang lên, cằm Ngô Đức đã bị bóp nát nửa bên.

Ngô Đức đau đến không muốn sống, phát ra tiếng kêu thảm thiết như con vịt bị người bóp cổ, toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Tần Lâm lại không nhanh không chậm nói:

- Ngô Đức, mới vừa rồi ngươi còn nói với ta, con dâu nhà mẹ ca ca Tam thúc công ngươi làm Thiếu Giám ở Nội Quan giám, nếu muốn làm chuyện gì không muốn ai biết trong cung không phải là hết sức thuận tiện sao?

Lại là nửa câu đầu vô cùng chân thật, nửa câu sau là chụp mũ, Ngô Đức còn cố gắng cứng đầu, mấy tên tay sai đã không ngừng dập đầu xin tha:

- Thiếu đông gia đã từng nói qua, y quen biết Nội Quan Giám Thôi công công…

Cấu kết người trong cung, mưu đồ bất chính! Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng nhìn nhau, trong mắt đều chớp động vẻ vui mừng. Từ sau khi giải quyết vụ án Tôn Hoài Nhân, trong cung tra xét những chuyện này vô cùng chặt chẽ, họ Ngô ngẫu nhiên tự dâng lên cửa như vậy, đây không phải là công lao từ trên trời giáng xuống cho bọn họ sao?

Từ Tước ra lệnh một tiếng:

- Bây đâu, giải hết đám phản tặc này về Đông Xưởng!

Đám Phiên Tử như lang như hổ ùa lên, nhanh nhẹn như chim ưng bắt gà trói Ngô Đức và mấy tên tay sai lại. Ai nấy dùng toàn là dây gân bò, trói chặt như đòn bánh tét, miệng còn thóa mạ không ngừng, hẳn là đối xử với bọn chúng như đám đại gian đại ác.

- Tạ Tần trưởng quan tặng công lao cho hai ta!

Từ Tước, Trần Ứng Phượng đều rất khách sáo thi lễ Tần Lâm.

Hai người bọn họ cáo lỗi với đám tiếp tân Ngũ Phong hải thương, cũng không ăn tiệc, vội vàng chạy về thẩm vấn phạm nhân.

Không nghi ngờ chút nào, Ngô Đức đi chuyến này là vĩnh viễn không ra được, bản lãnh bắt bóng bắt gió, từ không sinh có của Đông Xưởng là độc nhất vô nhị trên đời này. Huống chi đám tay sai Ngô Đức còn thừa nhận có uy hiếp thân nhân cung nữ, cấu kết thái giám trong cung.

Đã có thể kết án ổn thỏa!

Tần Lâm vẫn ngồi đó uống trà, tỏ ra như chuyện không liên quan đến mình, nhưng quan viên phú thương dự lễ đều hiểu rất rõ ràng.

Trước kia cũng biết Bắc Trấn Phủ Ty Tần trưởng quan uy danh hiển hách, bất quá những phú thương mua chức quan và đám quan viên tứ phẩm, ngũ phẩm bình thường vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp.

Hôm nay xem xong màn kịch này mới biết Tần trưởng quan tuyệt đối không chỉ có hư danh, không thấy thái độ của hai vị Đại đầu mục Đông Xưởng hung hãn như sài lang hổ báo ở trước mặt hắn thế nào sao?

Đám đồng bạn làm ăn với Ngũ Phong hải thương tự nhiên vui mừng phấn khởi, cho dù là giao kết qua loa cũng quyết định trở về sẽ lập tức tăng cường hợp tác.

Tần Lâm nhìn thấy thần sắc của những người này, tự nhiên cảm thấy vui vẻ. Vốn là Ngũ Phong hải thương làm ăn có hai thành cổ phần của hắn trong đó, bất quá hiện tại dường như không cần phân chia cổ phần gì nữa, hừ hừ…

Một tên thị nữ bước chân vội vã đi tới bên người Tần Lâm, vén áo thi lễ:

- Tiểu thư nhà ta mời trưởng quan vào hậu đường gặp mặt.

Hả, trắng trợn như vậy sao? Tần Lâm cười hăng hắc, đi theo thị nữ rời đi.

Các tân khách đưa mắt ra hiệu cho nhau, mọi người ngầm hiểu với nhau, lúc này không cần nói gì cả.

Khuê phòng ở hậu đường, Kim Anh Cơ ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, đã ăn mặc chỉnh tề.

Chỉ thấy nàng mặc một chiếc Giáng Sa bào gấm đỏ rực rỡ, đầu đội Phượng Sí Xung Thiên quán khảm minh châu mỹ ngọc, lưng đeo một chiếc Đan Phượng Triều Dương đái, chân đi giày đỏ, toàn thân sáng chói.

Lúc này mỹ nhân đang soi gương, ưỡn cao chiếc cổ thon dài, đầu ngẩng lên, gương mặt thanh tú không còn vẻ yêu mị thường thấy, mà hiện tại lộ vẻ ngạo nghễ đúng như phong thái của Ngũ Phong thuyền chủ.

Giỏi cho một vị Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, nữ tướng quân trên biển! Tần Lâm thầm khen trong lòng.

Thấy Tần Lâm đi vào, hai tên nha hoàn hầu hạ tiểu thư mặc y phục nhìn về phía hắn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bước lui ra ngoài.

- Tần tướng quân, nghe nói huynh gây chuyện ở hội trường của bản quan phải không?

Thần sắc Kim Anh Cơ uy phong lẫm lẫm, giở giọng nhà quan nói:

- Hôm nay bản quan chính là Tuyên Úy Sứ, Hoài Viễn tướng quân triều đình sách phong, nếu Tần tướng quân lấn hiếp người quá đáng, chắc chắn bản quan sẽ thượng tấu triều đình, thỉnh Thánh thượng minh xét!

Tần Lâm chưa từng nghe qua Kim Anh Cơ nói như vậy, không khỏi đưa tay gãi gãi đầu.

Kim Anh Cơ nằm trên bàn trang điểm cười lên, vai giật giật.

- Hay thật, dám trêu chọc ta…

Tần Lâm đi tới, ra tay từ phía sau cù loạn một hồi, đến khi Kim Anh Cơ thở hồng hộc xin tha mới bỏ qua cho tiểu yêu tinh này.

- Hừ, lại có người không nhận ra Tần trưởng quan chúng ta, quả thật muốn nhịn cũng không nhịn được.

Kim Anh Cơ cố ý làm ra vẻ tức giận vỗ một cái xuống bàn trang điểm, đứng lên, cười híp mắt nhìn Tần Lâm, một tay đặt lên ngực hắn:

- Đợi lát nữa tiểu oan gia cũng mặc cát phục đi ra ngoài ban ấn cho nô gia, để cho người người đều biết...

Biết cái gì? Mặt trái xoan Tuyên Úy Sứ Đại nhân ửng đỏ, không chịu nói tiếp, chỉ thấy dáng vẻ nàng hết sức thẹn thùng kinh tâm động phách, thanh âm ngọt như mật, cho dù là thép luyện cũng có thể trở nên mềm tới nỗi quấn được quanh ngón tay.