Cẩm Y Vệ

Chương 510: Bức tử nhân mạng? (Hạ)




Khách nhân râu dê khinh thường cười cười, cầm trong tay một nhàn chương (con dấu không có giá trị pháp lý, con dấu chơi) khẽ vuốt ve. Nhàn chương này khắc từ Điền Hoàng thạch, trơn láng nhẵn nhụi, mặt bên khắc đồ án phượng hoàng uốn lượn tinh xảo, nhìn qua cũng biết xuất xứ từ trong cung cấm.

Thấy nhàn chương này, nụ cười trên mặt Trần Hoạn Chương lại càng thêm rạng rỡ.

Khách nhân râu dê trân trọng thu hồi nhàn chương vào ngực, khóe miệng lạnh lùng cười một tiếng: kế lần này một hòn đá hạ ba con chim, thật là thiệt thòi cho lão huynh!

-----------

Sáng hôm sau Tần Lâm thức dậy, A Sa không biết chạy đi đâu, hắn lệnh cho Lục mập mang hai thân binh ra ngoài đi tìm, thuận tiện hỏi thăm thanh danh trên quan trường của Tri Châu Vương Tượng Càn.

Tần Lâm ăn điểm tâm xong, Lục Viễn Chí mang vẻ mặt đau khổ trở lại, A Sa cười híp mắt theo ở phía sau, tay trái cầm đường hồ lô, tay phải cầm kẹo que, rõ ràng là đã lừa được của tên mập đáng thương.

Lục Viễn Chí rất thích lê la nhiều chuyện ngoài đường phố, đi ra ngoài chuyến này nghe được không ít tin tức, nhất là cái nhìn dân gian đối với Vương Tri Châu.

Vương Tượng Càn được điều từ Sơn Tây Văn Hỷ đến Kế Châu nhậm chức tháng Ba năm nay, Lục Viễn Chí ở trà lâu nghe người ta nói, vị Đại lão gia này xử án công bằng, làm quan thanh liêm, dốc hết sức mình đẩy mạnh triều chính mới, chỉ là hành sự hơi nóng nảy. Năm nay vì hoàn thành số lượng chinh thu đông giải Khảo Thành Pháp quy định, cho nên thủ đoạn tương đối gấp gáp, đối với những khoản năm trước có thể châm chước chậm thu hoặc miễn thu, năm nay y lại hạ thủ không chút dung tình.

Tiền lương khu vực Kế Châu thu thập chủ yếu là cung ứng cho biên trấn, nghe đồn tân nhậm Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực thúc đốc quân lương mạnh mẽ, cho nên Vương Tượng Càn cũng ép cấp dưới tương đối gấp.

Tần Lâm nghe xong gật đầu một cái:

- Tốt lắm, dọn dẹp hành trang, chúng ta đi thôi, tối nay còn phải chạy tới Tuân Hóa thành ở lại.

- Cứ như vậy mà đi sao?

A Sa kinh ngạc mở cái miệng nhỏ nhắn, một viên đường hồ lô từ trong miệng lăn ra:

- Ngươi không phải là... chuyện của Trần Bá Hộ cùng Vương Tri Châu kia...

Tần Lâm cười ha hả, xoa xoa đầu nó:

- Không đi nhanh một chút, thật chẳng lẽ ở lại để cho người ta lợi dụng?

Trần Hoạn Chương muốn mượn đao giết người, chuyện này đúng là có hơi ghê tởm, bất quá loại chuyện như vậy trong quan trường thật sự quá nhiều, cần gì so đo với loại người tự cho là mình thông minh kia? Tương lai Tần Lâm tự sẽ đối xử "khác" với Trần Hoạn Chương, cũng đủ cho y phải nếm mùi đau khổ.

Làm cấp trên, mắt thần như điện cố nhiên là tốt, nhưng nước quá trong sẽ không có cá, thỉnh thoảng Tần Lâm cũng giả bộ hồ đồ.

Thu thập xong hành trang, vừa muốn ra cửa, chợt nghe thấy ngoài đường có tiếng ồn ào huyên náo, không biết bao nhiêu người náo loạn một mảnh.

Chỉ chốc lát sau có Hiệu Úy nghe được tin tức, trở lại bẩm báo, nói vùng quê phía Đông Tuân Hóa thành có hai ông cháu họ Chu bị Tri Châu Đại lão gia ép tự vận bỏ mình, cho nên cả thành truyền nhau xôn xao.

Hai ông cháu họ Chu?

Tần Lâm cảm thấy quen quen, thình lình sực nhớ: Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản chính là ở vùng quê phía Đông Tuân Hóa thành!

Ngàn vạn lần không nên là bọn họ!

Tần Lâm và ông cháu Chu Lão Hàm cũng không có bao nhiêu giao tình, nhưng hắn đã từng cứu Cẩu Đản trước sau hai lần, nếu như cuối cùng Cẩu Đản vẫn phải chết oan chết uổng, không phải là bao nhiêu cố gắng trước đó của hắn hoàn toàn vô nghĩa?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Sa cũng nhăn nhúm, nó quen biết Cẩu Đản ở Linh Quan miếu, tên nhóc béo mập kia lúc nào cũng theo sau lưng nó, cả hai từng bị tên mập lùn Bạch Liên giáo bắt giữ khống chế, cùng được Tần Lâm cứu. Cho dù là thường thấy sinh tử chém giết, nó cũng không dám tưởng tượng…

- Đi, đi tới nơi xảy ra vụ án xem thử!

Tần Lâm xanh mặt, ngồi lên xe ngựa, dẫn theo đám quan giáo chạy tới nơi xảy ra vụ án.

- Dẫn chúng ta theo!

A Sa bồng Đại Hoàng lên, không mời mà tới ngồi lên xe ngựa.

Tần Lâm ở phía Tây châu nha, lúc đi ra cửa châu nha nhìn thấy một tên quan văn chừng ba mươi tuổi cỡi ngựa vội vàng lao ra, phía sau có hai ba mươi nha dịch, bộ khoái chạy theo.

A Sa bĩu môi, không có chút ấn tượng tốt nào đối với loại tay sai triều đình chỉ biết lấn áp dân chúng này:

- Hừ, dân oán dậy trời, Vương Tri Châu này còn dẫn người muốn trấn áp hương dân sao?

- Như vậy tại sao y không mang theo dân tráng và thổ binh?

Tần Lâm nhìn tình huống bên ngoài một chút, buông rèm xe xuống:

- Hẳn là đi tra án, lão đầu tử và mấy người tuổi trẻ theo sau y ôm chiếu cỏ, lò than, chậu nước chính là đồ dùng nghiệm thi, xem ra hẳn là Ngọ Tác.

Đồng thời Tần Lâm quan sát Vương Tượng Càn, y cũng nhìn thấy đám cẩm y Đề Kỵ này, không tự chủ được nhíu mày một cái, lệnh cho thủ hạ bộ khoái:

- Chúng ta đi nhanh lên một chút, đừng để cho ưng khuyển Xưởng Vệ tới trước. Bản quan thấy chuyện này có vẻ kỳ quái, đề phòng bọn họ giở trò.

Làm sao tới kịp, phe Vương Tượng Càn chỉ có chính y và mấy tên sai nha cỡi ngựa, còn lại đám bộ khoái, Ngọ Tác đều đi bộ. Bên Tần Lâm toàn là mã đội, xe ngựa, đương nhiên phải chạy nhanh hơn bọn họ. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Vương Tượng Càn nôn nóng bất ngờ bỏ lại đám nha dịch chạy bộ, một mình giục ngựa chạy thật nhanh, tranh chạy trước Tần Lâm, mấy tên sai nha kêu khổ nhưng không có cách nào, chỉ đành chạy sát theo.

Bọn bộ khoái nhìn nhau: Đại lão gia chạy nhanh như vậy, chẳng phải làm cho chúng giận ở vùng quê sao, ngươi mang theo có mấy người, muốn chết hay sao?

Tần Lâm thấy vậy cũng gần như đoán được suy nghĩ của Vương Tượng Càn, dứt khoát để cho y chạy trước, còn mình dẫn dắt mọi người bám sát.

Không bao lâu nhìn thấy đám người Vương Tượng Càn xuống ngựa, cũng biết đã đến nơi.

Đây là một gia trang có chừng trăm hộ dân, hiện tại đã qua mùa thu hoạch, trên ruộng chỉ còn lại gốc rạ bị đốt thành tro, rơm rạ chất trong sân vườn, mà trong thôn có không ít dân chúng tụ tập, có vẻ kích động phẫn khích.

Đúng như Tần Lâm đoán, Vương Tượng Càn vừa xuống ngựa lập tức bị dân chúng vây quanh. Y huơ tay múa chân giải thích, dân chúng mồm năm miệng mười cãi lại, huyên náo không thể tách rời ra, nhất thời nửa khắc căn bản không đi tới hiện trường được.

Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Lục Viễn Chí dẫn dắt đại đội cẩm y quan giáo từ bốn phương tám hướng vây lại, cao giọng kêu to:

- Nhường đường một chút, cẩm y thân quân tra án, ai là Lý Trưởng?

Dân chúng đang lý luận cùng Vương Tượng Càn, thấy thật nhiều cẩm y quan giáo tới đây, tâm trạng vốn kích động dần dần bình phục, mấy người trẻ tuổi ồn ào nhất cũng biết điều ngậm miệng lại.

Một tên trung niên vốn đang nói chuyện với Vương Tượng Càn, Lục Viễn Chí còn chưa mở miệng y đã chào đón, gật đầu khom người nói:

- Tiểu nhân chính là Chu Dụ Đức, là Lý Trưởng một dãy Chu gia trang. Khụ khụ, vụ án Chu Lão Hàm này kinh động đại giá cẩm y thân quân các ngươi, thật là, thật là…

Chu Dụ Đức để chòm râu dê, mặc áo bông thêu hoa, đầu đội Ngõa Lăng mão, ăn mặc hệt như viên ngoại nhà giàu, hàn huyên làm quen với Lục Viễn Chí, nhìn nhìn cỗ xe ngựa Tần Lâm ngồi phía sau y.