Cẩm Y Vệ

Chương 504: Bạch Liên Bắc tông (Hạ)




Pháp y cùng hình cảnh đều không phải là thần, có đôi khi biện pháp ngu ngốc nhất lại là biện pháp hữu dụng nhất.

Thế nhưng trước mắt Tần Lâm lại không thể dùng bất cứ biện pháp nào, quả thật có lực lượng toàn thân lại không thể sử xuất, chỉ có thể nhìn Từ Văn Trường cười khổ.

Một tràng tiếng cười khanh khách từ ngoài cửa sổ vọng vào, A Sa ngồi trên ghế xích đu bằng trúc đong đưa qua lại, vô thức tọng các món quà vặt vào miệng.

Trong thư phòng hai người mặt mày đau khổ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ:

Ôi, rốt cục cũng là đứa trẻ này vô tư lự, không cần nghĩ gì, không cần buồn vì chuyện gì.

A Sa ngồi ngoài thư phòng cố tình nghe trộm, nở một nụ cười xấu xa: hừ, hai tên ngốc các ngươi muốn biết chuyện của đám phản đồ Bắc Tông kia sao, vì sao không đến hỏi ta? Bất quá, hỏi ta cũng không nói cho bọn họ biết, hì hì!

Tiểu khất cái bẩn thỉu lem luốc hóa thành tiểu tiên nữ thơm ngát, cuộc sống của A Sa ở phủ đệ Tần Lâm thích thú vô cùng. Không có sư phụ là Bạch Liên giáo chủ bắt nó luyện công, không có Ngả Hữu Sứ vẻ mặt khổ sở thường hay lải nhải về sự tích huy hoàng Thánh giáo nhiều lần khởi binh phản Nguyên chống lại Mông Cổ Thát Lỗ, bị Chu Nguyên Chương soán đoạt cơ nghiệp, các đời giáo chúng làm thế nào kế tục chiến đấu với Ngụy triều, cũng không cần nhìn gương mặt âm trầm lạnh lẽo như người chết của Cao Tả Sứ…

Ngược lại, nơi này chơi thật vui, ăn thật ngon, không có chuyện gì đi trêu cợt Lục mập cùng Đại Hoàng. Mặc dù trong giáo tiền hô hậu ủng, nhưng nơi đó nào có tự do tự tại như nơi này?

Nghĩ đến chủ ý nằm vùng Tần phủ, quả thật Bạch Linh Sa bội phục bản thân mình quá mức: vốn là tu luyện khổ hạnh vừa qua năm tháng, còn lại ước chừng bảy tháng khảo nghiệm, bắt buộc phải giả dạng làm người mù, què, tiểu khiếu hóa vừa dơ vừa thối, vừa chán vừa đáng ghê tởm, giống như một con khỉ dính đầy bùn, thối tới mức ngay cả mình cũng không chịu nổi.

- Ôi, như bây giờ thật là thoải mái…

A Sa phơi mình giữa nắng ấm đầu Đông, cực kỳ thoải mái sải rộng tứ chi, chiếm lấy ghế xích đu vốn của Tần Lâm. Tay nó bốc lấy hạt dẻ lấy được của Từ Văn Trường ném lên không, sau đó há miệng ra đón lấy hạt dẻ rơi xuống, nhai hết sức ngon lành.

Nó lại sờ sờ cái bụng tròn căng của mình, cuộc sống này thật là thích thú.

Nếu không có các nàng Từ tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ cả ngày trang điểm mặc cho A Sa giống như búp bê, vậy thì hoàn toàn hoàn mỹ.

Về phần sứ mạng dò xét tin tức vì Thánh giáo, từ sau lưng tên ngụy trang Tần Lâm bắt được phản đồ chân chính, không nói A Sa hoàn toàn quên mất sau ót, nhưng cũng hết sức lơ là. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Chợt phía Tây trên bầu trời có một con diều đang bay theo gió, có hình uyên ương, trong mỏ uyên ương có ngậm một cái đài sen.

Nhìn thấy con diều này, A Sa như bị con gì cắn phải, lập tức nhảy bật dậy khỏi xích đu, nhìn quanh quất một vòng, sau đó lén lút theo cửa nhỏ của hậu hoa viên chạy ra ngoài.

Dọc trên đường đi nó đi một chút dừng một chút, lúc thì bỏ ra vài đồng tiền mua một xâu đường hồ lô, lúc lại cảm thấy hứng thú với người thổi đường, rẽ qua rẽ lại vài lần, cuối cùng đi vào một ngôi nhà dân cách phủ Tần Lâm chừng hai dặm.

Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền, Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên, Bạch Dương Đường chủ Tiêu Vân Thiên cùng Hồng Dương Đường chủ Luyện Ích Trần đã chờ ở nơi này, thấy A Sa, nhất tề khom lưng, hai tay làm thành hình hoa sen nở rộ trước ngực:

- Tham kiến Thánh Nữ!

- Được rồi được rồi, tìm ta có chuyện gì?!

Gương mặt A Sa tỏ ra không kiên nhẫn, trong lòng có chút thấp thỏm, sợ bọn họ ép mình rời đi Tần phủ tiếp tục khổ hạnh.

Ngả Khổ Thiền quan sát A Sa, thấy nó mặc áo bằng tơ lụa thượng hạng, trên đầu để tóc trái đào, đai lưng thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng cũng được khảm ngọc trên đó, không tự chủ được nhíu mày một cái.

Nếu nói tiền tài, Bạch Liên giáo trăm năm qua có thể chống đối cùng triều đình cũng không thiếu kỳ trân dị bảo, nhưng trong giáo cho là thân người chẳng qua là túi da mà thôi, quê quán chân không mới là nơi trở về, cho nên cuộc sống cũng không xa xỉ. Thấy A Sa ăn mặc như vậy, Ngả Khổ Thiền liền khuyên bảo:

- Thánh Nữ điện hạ, đừng trách Ngả Đại thúc lắm mồm, ngài cũng đừng mắc bẫy của ưng khuyển triều đình, quên đi căn bản Thánh giáo. Cần phải biết kiếp số thế gian này vốn là khổ nạn, chỉ có Di Lặc giáng sinh, Minh Vương hiện thế mới có phúc báo kiếp này, hết thảy khẩu phúc nhãn phúc khác đều là vật ngoại thân…

Ngả Khổ Thiền dùng yêu cầu tiêu chuẩn Thánh Nữ cao nghiêm để giáo huấn A Sa, căn bản không hiểu nó chẳng qua là một bé gái chừng mười tuổi, lần này dạy dỗ sinh ra phản tác dụng.

Con ngươi A Sa đảo tròn một cái, chỉ vào mũi mình:

- Hừ, Ngả lão đầu cho là ta sống vui vẻ lắm hay sao? Nói cho các ngươi biết, ta phải tạm gởi thân vào hang hổ, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tánh mạng. Tần Lâm kia vừa hung ác vừa giảo hoạt, thủ hạ Từ Văn Trường lão mưu thâm toán, Lục Viễn Chí giả heo ăn hổ, bọn họ đều là cường thù đại địch của Thánh giáo. Ta vì Thánh giáo đi nằm vùng, ngay cả buổi tối cũng không ngủ được, xem thử tóc ta đã bạc!

Dứt lời A Sa liền bứt tóc mình xuống cho bọn Ngả Khổ Thiền xem, dù sao trong tay nó là một nắm tóc, cũng không ai nhìn ra có sợi nào bạc hay không.

Nó nói láo trước mặt mọi người mà không đỏ mặt, ngược lại lúc nói tới bọn Tần Lâm lại có hơi xấu hổ ngượng ngùng. Đúng vậy, Tần Lâm vừa hung ác vừa giảo hoạt mua bánh đậu xanh cho nó ăn, Từ Văn Trường lão mưu thâm toán bị nó vét hết thức ăn đặc sản mua từ Thiệu Hưng tới, Lục mập giả heo ăn hổ mỗi ngày cùng Đại Hoàng chạy mệt chết…

Ngả Khổ Thiền suy nghĩ một chút cũng cảm thấy A Sa không dễ dàng, cuối cùng bỏ qua cho nó, gật đầu một cái nói:

- Chuyện của Thánh Nữ điện hạ, thuộc hạ đã bẩm báo thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ. Lão nhân gia nói, chuyện tra ưng khuyển Tần Lâm triều Minh cùng phản đồ cao tầng của bản giáo càng quan trọng hơn xa so với tu luyện khổ hạnh, Thánh Nữ điện hạ khổ tu kế tiếp đổi làm nằm vùng ở Tần phủ.

- A, sư phó thật tốt!

A Sa cao hứng ánh mắt sáng ngời, nhưng kế tiếp lại có hơi xấu hổ, cảm thấy tựa hồ khoảng thời gian này ở trong phủ Tần Lâm không làm được chuyện gì, có hơi có lỗi với sư phó. Dù sao sư phó ở tổng giáo Bạch Liên giáo thân là Thánh giáo chủ, là thật tâm thật ý đối xử với mình.

Chợt Ngả Khổ Thiền nhìn về phía ba vị Đường chủ gật đầu một cái:

- Động thủ đi!

Chỉ thấy Tam Đường chủ Thanh Dương, Hồng Dương, Bạch Dương di hình hoán vị, thành hình chữ phẩm vây A Sa vào giữa, sáu chưởng cùng xuất, nhất tề đánh vào giữa ngực bụng nó. Ngả Khổ Thiền lăng không nhảy lên, xuất thủ như điện, một chưởng vỗ vào huyệt Bách Hội trên đầu A Sa.

A Sa mới đầu sợ hết hồn, sau đó liền cảm giác được lòng bàn tay Tam Đường chủ chậm rãi rót lực đạo ào ạt vào người mình, mười hai kinh chính, kỳ kinh bát mạch của nó nhất thời vô cùng ấm áp.