Cẩm Y Vệ

Chương 502: Con ghẻ




- Nhưng Thánh Nữ dùng ám hiệu tay trong giáo lặng lẽ nói cho ta biết, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ họ Tần này là cường cừu đại địch của bản giáo, nhiều lần phá hỏng đại kế của Thánh giáo. Nàng muốn thừa dịp thân phận chưa bị vạch trần ẩn núp ở bên cạnh hắn, thăm dò nội tình của hắn, tìm hiểu rõ ràng tại sao khoảng thời gian trước kế hoạch của bản giáo lại liên tiếp thất bại.

Ba vị Đường chủ Tử Hàn Yên, Tiêu Vân Thiên, Luyện Ích Trần nghe vậy nhất tề chấn động. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vụ án Kỳ Châu Kinh Vương phủ, vụ án ám sát Đặng Tử Long, vụ án Vũ Hoa đài cùng vụ án cướp bạc ngân khố, mấy đại án này đều là Bạch Liên Giáo tỉ mỉ bày ra, kín đáo bố trí, lại liên tiếp bị họ Tần phá được.

Cho rằng hắn miệng còn hôi sữa, chỉ là trẻ con, vậy dựa vào cái gì hắn có thể năm lần bảy lượt đối nghịch cùng Bạch Liên Giáo như vậy?

Người của Bạch Liên Giáo từ trên xuống dưới tuyệt không tin Tần Lâm thật sự là Bao Thanh Thiên chuyển thế, Tống Đề Hình phục sinh. Khả năng lớn nhất, nghi ngờ trực tiếp nhất chính là nội bộ Bạch Liên Giáo đã có phản đồ, hơn nữa còn là phản đồ nằm ở trung tâm cao cấp tiết lộ kế hoạch hành động ra ngoài, mới khiến cho kế hoạch liên tiếp thất bại, hao binh tổn tướng.

Mà bản thân Tần Lâm khẳng định chỉ là tay sai triều đình cùng tên phản đồ kia tung ra để ngụy trang thu hút lực chú ý, cố ý tỏ vẻ bí hiểm, cố ý tỏ ra cao thâm khó lường để người ta không đoán ra nội tình của hắn.

Đối với tên ngụy trang Tần Lâm này, giết hắn cũng vô dụng, cho nên dù Bạch Liên Giáo cao thủ nhiều như mây nhưng không có tổ chức ám sát nhằm vào Tần Lâm, chỉ muốn giữ lại cái mạng nhỏ của hắn nhằm tìm ra kẻ phản đồ thực sự kia phía sau hắn.

Bây giờ Thánh Nữ tự thân xuất mã, mặc dù bất chấp nguy hiểm không nhỏ, nhưng chỉ cần thân phận không bị bóc trần, tra rõ nội tình Tần Lâm, cơ hội bắt được đại phản đồ sẽ là rất lớn.

- Quả nhiên Thánh Nữ trung thành và tận tâm đối với bản giáo, không tiếc lấy thân mạo hiểm, thâm nhập hang hổ. Trước đây chỉ cảm thấy nàng ham chơi, nghịch ngợm, hồ đồ, không ngờ là chúng ta đã nhìn lầm…

Tử Hàn Yên nhìn phương hướng kinh sư phía Bắc, trong mắt tràn đầy kính nể.

Thật may là nàng không biết, Bạch Linh Sa lấy thân thâm nhập hang hổ vào lúc này đang hăng hái bừng bừng chơi với con chó vàng lớn của Tần Lâm mang tới, nắm lấy tai nó, kéo cái đuôi nó, chơi đùa vô cùng vui vẻ…

-----------

Đại Hoàng đang chạy như điên trong sân, hai tay Lục Viễn Chí nắm dây thừng bị nó lôi theo phải chạy, mệt mỏi thở hổn hển, trên mặt mập toát ra đầy mồ hôi.

Tần Lâm ngồi ở sảnh, ung dung nhàn nhã uống trà. Con chó vàng này chính là chiến lợi phẩm phá án của hắn.

Sau khi kết thúc vụ án bắt cóc trẻ con mang đi hoạn, mặc dù không thể bắt lại phỉ đồ Bạch Liên giáo Nam Bắc hai tông, nhưng căn bản vụ án đã tra rõ. Quan trọng hơn là đã cứu thành công tất cả trẻ con bị bắt, chúng sẽ có được cuộc sống đầy đủ trọn vẹn, sẽ không sống cuộc sống đáng thương bị hoạn.

Lúc trả đám trẻ lại cho phụ mẫu chúng, tình cảnh cảm động cốt nhục gặp nhau như vậy, thấy phụ mẫu mừng rỡ vì tìm lại được con mất tích, ôm nhau mừng vui, Tần Lâm cũng cảm thấy cao hứng trong lòng. Ít nhất ngoại trừ tranh quyền đoạt lợi, cố gắng leo lên cao, hắn cũng thật sự làm chút chuyện cho dân chúng.

Lần này quả thật công đức Tần Lâm không nhỏ, dựa theo Từ Văn Trường nói, bởi vì Tần Lâm đả kích Yêm Cửu thiến hoạn trẻ con bị bắt cóc, phong trào dân gian tự cung cũng liên đới bị át chế. Mười Chín tháng Chín năm nay toàn bộ kinh sư không biết có mấy ngàn mấy vạn đứa bé thoát khỏi tai kiếp một dao, ông trời có mắt, tích hạ âm đức tương lai trong u minh tự có phúc báo.

Lão bà của Tiểu Đao Chu coi như thành thật, Tần Lâm cũng không có làm khó nàng, cũng không thu lấy hai đĩnh vàng vốn phải sung công, chỉ đòi nàng con Đại Hoàng này.

Con chó này là Tiểu Đao Chu bắt đầu nuôi hơn một năm trước, vừa hung lại ác đắc tội xung quanh, nữ chủ nhân cũng không thích, thấy Tần Lâm đòi nó đúng như mong muốn, không chút do dự đáp ứng cho hắn.

Chó đều sợ kẻ ác, tựa hồ động vật có thể cảm ứng khí hung sát nhạy bén hơn con người, chó vàng ở trong tay chủ trước vô cùng hung dữ, sau khi được Tần Lâm thu nuôi trở nên ngoan ngoãn vô cùng.

Tần Lâm lấy con chó này chính là nhìn trúng nó thông minh, khứu giác cũng không tồi, muốn huấn luyện một chút sung làm cảnh khuyển. Cho nên bố trí các loại chướng ngại vật như hố cát, rào gỗ trong sân, để cho Lục Viễn Chí dắt nó huấn luyện.

Chó vàng không có gì, đáng thương Lục mập có chuyện, chạy liên tục vô cùng mệt mỏi, há to miệng thở liên hồi.

- Tên mập kia vô cùng kém cỏi, còn không bằng một con chó!

Tiếng nói trong trẻo phát ra từ miệng A Sa. Nó đã tắm rửa sạch sẽ, đổi lại mặc y phục nữ tử, y phục màu hạnh huỳnh, trên đầu búi hai lọn tóc trái đào, gương mặt trắng trẻo đáng yêu, đôi mắt to đen nhánh vô cùng linh hoạt, lông mi thật dài chớp chớp. Mặc dù tuổi còn non nớt nhưng tương lai hẳn là giai nhân tuyệt sắc hiếm thấy, khóe miệng luôn treo một nụ cười xấu xa, càng lộ vẻ bướng bỉnh thông minh.

Đây đâu phải là tiểu khất cái bẩn thỉu mười tuổi, mà rõ ràng là một tiểu mỹ nhân mười một mười hai tuổi, thân hình còn chưa nẩy nở.

Đây chính là chiến lợi phẩm thứ hai của Tần Lâm, hoặc là theo như lời của bản thân hắn nói, là con ghẻ.

Từ Linh Quan miếu trở lại, những đứa trẻ khác đều sạch sẽ, chỉ có A Sa vừa dơ vừa thối. Tần Lâm không nói lời gì chộp lấy A Sa nhấc bổng lên giống như bắt gà, ném thẳng vào thùng gỗ đựng nước tắm. Thậm chí Tần Lâm còn động thủ kỳ lưng cho nó, làm cho A Sa cơ hồ khóc lên, hắn mới tức giận bỏ lại một câu "hảo tâm không có hảo báo", hậm hực đi ra ngoài.

Hắn không biết sau khoảnh khắc mình vừa đi ra, lập tức gà mái biến thành thiên nga. Sau khi tắm xong thùng nước trở nên đen kịt, tiểu khất cái A Sa trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp linh hoạt, băng tuyết thông minh.

Trong phủ nhất thời lan truyền chuyện Tần Lâm ra ngoài một chuyến nhặt về một tiểu tiên nữ. Chuyện lạ như vậy, các nữ nhân nhiều chuyện như Thanh Đại, Từ Tân Di, Giáp Ất Bính Đinh, Thị Kiếm lập tức kéo tới xem. Vừa xem qua A Sa lập tức trở thành bảo bối của các nàng, chỉ cần rảnh rỗi lập tức dắt nó đi tô son trát phấn, tìm kim châu mã não, gấm vóc lụa là cho nó mặc, dường như các nàng xem nó là búp bê của mình.

A Sa cũng có giải thích, ra vẻ đáng thương nói với các tỷ tỷ rằng cha mẹ mình là nạn dân chạy lạc, từ nhỏ đã bị xem như con trai. Sau đó cha mẹ đều chết hết, nó cũng sống cảnh màn trời chiếu đất giống như những tiểu khất cái khác. Vì sống lôi thôi như vậy, trên mặt dính bùn đất ngày này qua ngày khác, nếu như không rửa sạch cũng không biết dung mạo mình thế nào.

Đáng thương thật, càng ngày Thanh Đại, Từ Tân Di càng cảm thấy vô cùng thương xót A Sa.

Chờ Tần Lâm thông báo cho người nhà đám trẻ bị bắt tới đón về, ngay cả Cẩu Đản cũng có Chu Lão Hàm mang đi về nhà, duy chỉ có A Sa là không có chỗ nào để đi.

Hôm đó Tần Lâm từ Linh Quan miếu trở lại, đã cảm thấy nha đầu này hết sức tinh quái, lại thêm Thanh Đại, Từ Tân Di cùng một đám nữ binh đồng tình thương hại thay nhau oanh tạc, nói rằng "Nhà chúng ta còn thiếu nó một miếng ăn", "Tần trưởng quan ngươi không thể thấy chết mà không cứu". Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để A Sa ở lại trong phủ, nhưng luôn gọi nó là con ghẻ.

A Sa lại không có cảm giác là mình ăn nhờ ở đậu người khác, khắp nơi đối nghịch cùng Tần Lâm, dĩ nhiên cũng không coi Lục mập ra gì.

Lần này thấy Lục mập mệt mỏi le lưỡi thở hồng hộc, nó bèn vỗ tay trêu chọc:

- Tên mập, ngươi thật mất thể diện, còn không bằng Đại Hoàng! Cho dù là thè lưỡi ra cũng ngắn hơn Đại Hoàng.

Lục Viễn Chí vô cùng căm phẫn, nhìn nhìn A Sa, cái này gọi là khóc không ra nước mắt: từ lần trước giúp đỡ Tần Lâm đắc tội con ghẻ, không biết sao nó liền nghĩ kế cho nữ binh Giáp, nói Lục Viễn Chí quả thật quá mập, đi theo Tần Đại ca vào sanh ra tử, tương lai gặp phải nguy hiểm sợ rằng muốn chạy cũng chạy không thoát. Không bằng để cho y dắt Đại Hoàng cùng nhau chạy, luyện bản lãnh chạy một chút, đến khi khẩn yếu quan đầu cũng có thể bảo vệ tánh mạng!

Nữ binh Giáp suy nghĩ một chút thấy cũng phải, trượng phu mình vừa mập lại không biết võ công, nếu như thật sự gặp nguy hiểm không phải là xui xẻo hay sao? Lập tức đại phát thư uy, buộc tên mập dắt chó chạy bộ.

Đáng thương Lục Viễn Chí trở thành vật hy sinh, mỗi ngày bị Đại Hoàng kéo chạy như điên ở trong sân. Đúng như A Sa nói, mệt mỏi le lưỡi quả thật nhìn qua giống như Đại Hoàng le lưỡi, hơn nữa còn mập như vậy…

- Nhìn cái gì vậy...

A Sa nhìn Lục Viễn Chí làm mặt quỷ:

- Mập giống như heo, nếu như thật sự bị người khác bắt được, giết ngươi giống như giết heo, đến lúc đó A Giáp tỷ tỷ làm sao bây giờ? Nghe ta là vì tốt cho ngươi thôi.

Coi như ngươi độc… Tên mập thở dài, tiếp tục chạy như điên đi theo Đại Hoàng.

- Con ghẻ, không nên ép người quá đáng….

Tần Lâm híp mắt, huynh đệ bị khi dễ, làm Đại ca không thể không đứng ra bênh vực, hắn cười lạnh hai tiếng:

- Lão tử là Cẩm Y Vệ, phụng chỉ chấp chưởng chiếu ngục, hừ hừ, bắt tiểu nha đầu như ngươi vào nuôi cọp, ngay cả xương cũng không còn lại khúc nào.

A Sa le lưỡi một cái, cắn đầu ngón tay nước mắt rưng rưng hết sức đáng thương:

- Ta sợ quá… Ngu ngốc, nếu như ta nói với Từ tỷ tỷ, nói ngươi muốn bắt ta cho cọp ăn…

Tần Lâm bất đắc dĩ gãi gãi đầu, lòng nói ngươi nào có vẻ sợ sệt gì, diễn trò còn lợi hại hơn cả ta…

Ngay trước mặt hai vị tỷ tỷ Thanh Đại, Từ Tân Di, Tần Đại ca ngọt ngào hơn bất kỳ ai khác, giả vờ hay hơn bất kỳ ai khác. Hiện tại bị mắng là ngu ngốc, Tần Lâm rất muốn gõ sưng đầu quỷ nha đầu này.

Nghĩ đến gõ sưng đầu nó, chợt thấy hai lọn tóc trái đào trên đầu A Sa, Tần Lâm bèn cười một tiếng đầy tà ác, mắt hổ tinh quang bắn ra bốn phía, thân hình chấn động:

- Ừm, dường như ta thấy hàng tơ lụa Phúc Ký vừa mới nhập hàng về… Đúng rồi, tay nghề Trần Lai ở Thuận Ngân lâu cũng rất khá, long phụng kim thoa rất hợp với ngoại hình của ngươi, còn có châu quan cài đầu của cửa hàng Đại Phúc Kim…

Dứt lời, Tần Lâm sờ cằm không có hảo ý nhìn A Sa, biểu lộ gian trá âm hiểm.

Trời ơi, cứu mạng! Gương mặt nhỏ nhắn khả ái trắng như tuyết của A Sa lập tức nhăn nhúm lại, tức tối hừ hừ nhìn Tần Lâm:

- Kim thoa, châu quan, còn làm tóc… Tần Lâm ngươi dứt khoát giết ta đi, không muốn sống nữa!

A Sa sợ nhất chính là bị Thanh Đại, Từ Tân Di cùng đông đảo tỷ tỷ săn sóc trang điểm cho mình. Có câu ba nữ nhân thành cái chợ, còn đáng sợ hơn ba nữ nhân chính là mười mấy nữ nhân. Người này nói muốn kết tóc trái đào cho nó, người kia muốn bới lên cao, còn có người nói trước trán để một chỏm ngắn, còn lại vén hết ra sau. Các loại đồ trang sức đeo tay cũng thử thay đổi từng món một, đáng thương A Sa gần như sụp đổ.

Phải biết, A Sa bướng bỉnh thông minh bình thời ghét nhất chính là rửa mặt trang điểm.

- Không được không được, A Sa đáng yêu như thế, nhất định phải ăn mặc phải thật xinh đẹp...

Tần Lâm không có hảo ý nhìn A Sa, giống như bà ngoại sói nhìn cô bé quàng khăn đỏ.

Cảm thấy lạnh toát trong lòng, A Sa không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngoan ngoãn:

- Tần Đại ca, chớ có xấu xa như vậy, cùng lắm thì, cùng lắm thì chúng ta hòa hảo với nhau…

Lúc này muốn hòa hảo ư, muộn rồi!

Tần Lâm cười âm hiểm, không để ý A Sa đau khổ cầu khẩn, đứng dậy đi ra ngoài mua những thứ đó.

- Họ Tần, cả đời ta sẽ không bỏ qua ngươi!

A Sa ở phía sau vung quyền lên dứ dứ, sau đó xịu xuống rất nhanh, chu cái miệng nhỏ nhắn: Làm sao bây giờ, thắt hai trái đào trên đầu đã hết sức buồn cười, nếu như hắn mua về long phụng kim thoa, trân châu trang sức gì đó, trời ơi, thà là tìm đậu hủ đập đầu chết cho xong…

Từ Tân Di, Thanh Đại cùng Chu Nghiêu Anh trở lại, Thanh Đại lại mở nữ y quán ở kinh sư, bởi vì có Tần Lâm sau lưng làm chỗ dựa, Lý Kiến Phương làm Thái Y lại phát huy lực ảnh hưởng trong y giới, lần này nữ y quán mở vô cùng thuận lợi, khai trương ba ngày, cục diện thật tốt. Sau khi Chu Nghiêu Anh nghe nói bèn năn nỉ biểu tỷ dẫn mình ra ngoài chơi, cũng đi theo tới phủ Tần Lâm.

- Tần tỷ phu không có ở nhà sao?

Chu Nghiêu Anh nhìn thử xung quanh, sau đó rất nhanh liền phát hiện A Sa mặt mày đau khổ đang ngồi chồm hổm trên bậc thềm, Trưởng Công chúa thiện lương lập tức phát tác thiện tâm:

- Ủa, đây chính là A Sa mà tỷ phu cứu về đó sao, thật là đáng yêu.

Cứu mạng... A Sa cúi thấp đầu, nhấc chân muốn bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp chạy đã bị Từ Tân Di bắt lại.

Từ Đại tiểu thư rất đắc ý giới thiệu tác phẩm của mình:

- Biểu muội xem, ta tết tóc trái đào cho A Sa, có đẹp không?

Không đẹp chút nào, thật là xấu… A Sa thầm nhủ trong lòng.

- Đẹp! Đẹp quá!

Chu Nghiêu Anh vỗ tay khen ngợi

Ủa, A Sa chú ý tới ngực nàng đeo một cái ngọc bội Ngũ Trảo Kim Long, đây là vật Hoàng gia, chẳng lẽ nàng chính là vị Trưởng Công chúa kia?

Hừ hừ, trong phủ họ Tần quả nhiên không đơn giản!

- Đúng vậy, là Từ tỷ tỷ kết cho muội…

A Sa nhìn về phía Chu Nghiêu Anh ngọt ngào cười một tiếng.

Lực tương tác giữa các thiếu nữ xinh đẹp quả nhiên vô địch, rất nhanh các nàng đã vui chơi hòa hợp với nhau. Đương nhiên là ba vị tỷ tỷ xem tiểu muội muội như người mẫu, không ngừng bày bố, đáng thương A Sa cố nén chịu đựng, cái miệng nhỏ nhắn chu cao có thể treo bình lên.

Tần Lâm xách theo túi đồ, ung dung từ bên ngoài tiến vào.

Hỏng bét, ngày chết của ta đến rồi! A Sa hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, nghĩ đến kim thoa, châu quan gì đó, nó muốn phát điên lên được.