Cẩm Y Vệ

Chương 493: Tử Kim Liên Đài




Lần này Bạch Liên giáo xuất động Tam Đường chủ, Ngũ trưởng lão, cao thủ cấp bậc Đà chủ Hương chủ đếm không hết, do một người trong Tả Hữu Sứ Giả đích thân suất lĩnh, ồ ạt tụ tập về phía kinh sư.

Vốn là chuyện này vô cùng bí ẩn, nhưng con cháu Kim Thương Lý gia Tế Nam phủ đã gặp mặt một vị trưởng lão Bạch Liên giáo. Gặp ở bên ngoài Tế Nam phủ, người Lý gia thấy trưởng lão Bạch Liên giáo này thi lễ quá mức cung kính với mấy người đồng hành, lập tức đoán ra bọn họ nhất định là Sứ Giả, Đường chủ cao hơn trưởng lão một cấp, bị dọa sợ đến vãi ra quần. Trước mặt đối phương y làm bộ không biết gì, sau khi trở về nhà mới nói lại với trưởng bối, vì vậy tin này không cánh mà bay.

Thành Thiết Hải nhận được tin tức từ chỗ lục lâm Sơn Đông, không ngủ không nghỉ giục ngựa chạy về kinh sư báo tin, nói đại sự kinh thiên động địa này với Tần Lâm.

Vụ án Kỳ Châu ám sát Đặng Tử Long, tranh đoạt Kinh Vương phủ, án Yến Tử Cơ, án Dương Châu mất bạc ngân khố, Bạch Liên giáo đều xuất động trưởng lão trấn giữ, Sứ Giả, Đường chủ tối đa chỉ chỉ huy từ xa, thủy chung chưa từng lộ diện. Lần này lại có Sứ Giả, Đường chủ tự thân xuất mã, cao thủ trong giáo cơ hồ dốc hết hang ổ mà ra, không biết rốt cục muốn mưu đồ đại sự gì. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Tần Lâm suy nghĩ một chút, khẽ nhướng mày:

- Thành huynh, rốt cuộc Bạch Liên giáo có âm mưu gì? Bên kinh sư chúng ta xảy ra án trẻ con mất tích, theo ngươi thấy có liên quan gì với Bạch Liên giáo hay không?

- Bẩm trưởng quan, rốt cục Bạch Liên giáo muốn làm gì, tiểu nhân không biết, bất quá chuyện trẻ con mất tích hẳn không có liên hệ gì với bọn họ…

Thành Thiết Hải suy nghĩ một chút, lựa chọn từ ngữ, cuối cùng ấp a ấp úng nói:

- Bạch Liên giáo muốn đầu độc ngu dân, vô cùng coi trọng danh tiếng, e rằng không chịu làm chuyện bắt con nhà lương dân đi thiến hoạn như vậy…

Dứt lời, Thành Thiết Hải liền do dự nhìn sắc mặt của Tần Lâm.

Tần Lâm cười xua tay tỏ vẻ không có vấn đề:

- Không quan hệ, bản quan cũng biết có một ít địa phương, e rằng danh tiếng của Bạch Liên giáo còn tốt hơn Cẩm Y Vệ chúng ta.

Thành Thiết Hải ngoác miệng lúng túng cười cười.

Đúng là như vậy, Bạch Liên giáo trải qua mấy trăm năm mà không suy, luôn có thể cổ động một nhóm cuồng tín đồ bán mạng cho mình, cũng không phải đơn giản như vậy. Nó không phải là tổ chức tà giáo bình thường, mà là lấy tạo phản đoạt quyền làm tôn chỉ, cũng mấy lần dấy lên khởi nghĩa với quy mô lớn đủ để chôn vùi một vương triều.

Bình thời Bạch Liên giáo vẫn hay vẽ bùa cho thuốc niệm kinh chữa bệnh trong dân gian, tranh nhau mua chuộc lòng dân với triều đình là thủ đoạn của nó, cho nên không có nhiều khả năng bắt cóc con cái dân chúng mang đi thiến hoạn, hoặc là làm nghi thức tà ác tế sống gì đó. Bằng không để lộ ra ánh sáng, chẳng phải là đánh mất hết lòng dân?

- Trước mắt xem ra, đại cử Bạch Liên giáo Bắc thượng không có liên hệ gì với trẻ con mất tích...

Từ Văn Trường vuốt chòm râu dê, tỏ vẻ trầm tư:

- Đối với Bạch Liên giáo, chúng ta nên tăng cường đề phòng, trong kinh sư có mười vạn đại quân, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, cho dù là đối phương cao thủ nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Tần Lâm có vẻ hứng chí hỏi:

- Đúng rồi, nghe nói thần công Bạch Liên giáo chủ thiên hạ vô địch, rốt cục là nam hay nữ, là già hay trẻ, công phu đến trình độ nào?

Bản thân Thành Thiết Hải cũng là cao thủ trên giang hồ, nhưng vừa nghe nói nới giáo chủ Bạch Liên giáo lập tức tỏ ra kính trọng:

- Từ Đường Tái Nhi tới nay, các đời giáo chủ Bạch Liên giáo đều là nữ tử, hiện nhiệm chính là giáo chủ đời thứ bốn mươi ba, không biết tuổi bao lớn, cho tới bây giờ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không có ai thấy nàng xuất thủ, chỉ biết là nàng được xưng thiên hạ vô địch cũng giống như các đời giáo chủ trước. Nàng và thượng sư Uy Đức Pháp Vương Tây Tạng trên Trát Luận Kim Đỉnh tự, chưởng giáo Võ Đang Vương chân nhân nổi danh được xưng là tam đại cao thủ tuyệt đỉnh đương thời.

Lão đầu tử Từ Văn Trường Từ không sợ trời không sợ đất cũng thu hồi vẻ cợt nhả, thần sắc nghiêm túc nói:

- Hơn nữa trong ba đại cao thủ, Bạch Liên giáo chủ xếp hàng thứ nhất!

Hai vị Thành Từ tuyệt đối không nói dối, các đời Bạch Liên giáo chủ đều là tuyệt đỉnh thần công, nhớ năm đó Bạch Liên giáo chủ Đường Tái Nhi khởi sự, triều đình sai phái danh tướng An Viễn Hầu Liễu Thăng năng chinh quán chiến dẫn quân trấn áp, lại bị nàng xua quân đánh bại. Trận tiền chém chết chính nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ Cao Phong, Lưu Trung, giết mấy chục viên tướng Chỉ Huy Sứ trở xuống, binh phong nhắm thẳng vào kinh sư, thiên hạ chấn động.

Minh Thành Tổ Chu Lệ nghe thấy tin rất là tức giận, ngoài điều binh khiển tướng ra lại sai phái hơn mười vị cao thủ đại nội chạy tới tham gia vây bắt. Binh lực Đường Tái Nhi không đủ cuối cùng thất bại, bản thân nàng giết chết liên tiếp mười bảy tên cao thủ Xưởng Vệ, ung dung trốn đi mất tích. Làm cho Chu Lệ một đời kiêu hùng vừa tức lại sợ, nhưng thủy chung không làm gì được Đường Tái Nhi thần công đã đạt tới hóa cảnh.

Từ sau Đường Tái Nhi các đời Bạch Liên giáo chủ tung hoành thiên hạ, đến nay hơn trăm năm đánh đâu thắng đó.

Giang hồ có lời đồn đãi, giáo chủ đời này luyện Bạch Liên Triều Nhật thần công đến bát phẩm Tử Kim Liên Đài, chỉ kém Đường Tái Nhi năm đó tu thành cửu phẩm Kim Cương Liên Đài, bát phẩm này đã là đương kim thiên hạ không ai có thể địch lại, thật may là lần này nàng chưa đích thân tới đây...

Thành Thiết Hải dứt lời, trong ánh mắt toát ra một chút sợ hãi, bất quá rất nhanh liền phản ứng kịp, lắp bắp nói:

- Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Tần trưởng quan mắt thần như điện, cho dù là Bạch Liên giáo chủ đích thân tới đây, cũng không trốn thoát lòng bàn tay trưởng quan ngài.

Tần Lâm cười cười, thấy Thành Thiết Hải nghĩ một đằng nói một nẻo, liền phất tay một cái cho y đi xuống trước nghỉ ngơi.

Vừa suy tính tin tức kinh người Thành Thiết Hải mang tới, vừa lấy tay xoa huyệt Thái Dương, Tần Lâm phân tích tin tức có được từ đủ các đường dây, đầu ngón tay gõ nhịp trên bàn liên tục.

Từ Văn Trường biết đây là đầu óc Tần Lâm đang vận chuyển ở tốc độ cao, bèn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh uống trà, chờ hắn mở miệng.

Tần Lâm lại xem tài liệu trẻ con mất tích, chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt có ánh sáng chợt lóe:

- Bất kể hồ sơ ta xem trước kia, hay là mới vừa rồi nghe Thành Thiết Hải nói, Hà Bắc, Sơn Tây, Sơn Đông… càng về phía Bắc dấu hiệu Bạch Liên giáo hoạt động lại càng ít. Những biên trấn như Kế Châu, Tuyên Phủ thậm chí căn bản không có cái bóng Bạch Liên giáo, Từ tiên sinh lão có biết tại sao không?

- Trưởng quan hỏi lão đầu tử ta, vừa hay hỏi đúng người...

Từ Văn Trường khẽ mỉm cười, thốt ra tên một người:

- Triệu Toàn, hoặc là gọi thẳng tên y, Triệu Hoành Bắc.

Triều Minh Chu Nguyên Chương đánh đuổi phần lớn Nguyên Mông về phía Bắc, khiến cho bọn họ phải chạy trốn về thảo nguyên Mông Cổ nơi tổ tiên ở, nhưng cũng không có hoàn toàn diệt vong mà là thành lập chính quyền Bắc Nguyên, đối kháng lâu dài với Minh vương triều.