Cẩm Y Vệ

Chương 445: Bối phận lên cao




Ủa, Từ Đại tiểu thư uống lộn thuốc rồi sao? Tần Lâm kỳ quái quay đầu lại nhìn nàng một chút.

- Ôi, tội danh đánh cống sứ, khơi mào chiến họa cũng không nhỏ...

Tiểu công gia lắc đầu thở dài, từ từ đi trở về, hỏi Hàn Tiến:

- Chuyện hôm nay lão huynh phải lo lắng một chút, làm thế nào bảo cống sứ Miến Điện chớ giận dữ rời đi, nếu không ba ngày sau triều kiến không có người, chúng ta sẽ không gánh vác nổi.

Thì ra ai ai cũng sợ cống sứ phất tay áo rời đi, tới kỳ hạn triều kiến sẽ không có người, mất mặt của thiên triều.

Tư Vong Ưu rưng rưng ngấn lệ, nép sát vào Từ Tân Di, trong lòng hết sức bi thương: thì ra thiên triều cũng không giảng đạo lý như vậy, bắt nạt kẻ yếu như vậy, phụ thân anh dũng hy sinh, tựa hồ đã mất đi ý nghĩa...

Quan viên dân chúng giận mà không dám nói gì, đều cảm thấy người Miến Điện quá đáng, cũng không dám cãi nhau với tiểu công gia thống lãnh Kiêu Kỵ Vệ.

Hàn Tiến nghe tiểu công gia cũng nói sợ cống sứ tức giận bỏ đi, lúc triều kiến không có ai chọc cho triều đình mất mặt mũi, lúc này càng trở nên đắc ý, luôn miệng nói:

- Hạ quan chính là thuận theo ý ‘làm cho người xa tin phục’ của triều đình, cho nên mới ra tay giúp đỡ. Xin tiểu công gia chờ một chút, Miến Điện vương tử bị đánh đau như vậy, muốn làm cho y hết giận chỉ sợ không dễ dàng.

Dứt lời Hàn Tiến đi sang thương lượng cùng Mãng Ứng Lý, hai người thì thầm một trận, sắc mặt Hàn Tiến khó coi, trở lại nói với tiểu công gia:

- Ôi, thật là xấu hổ, hạ quan thật sự không tiện nói ra miệng.

Tiểu công gia ngược lại cười híp mắt, nói với Mãng Ứng Lý:

- Thiên triều lấy nhân nghĩa phủ trị Tứ Di, Đại vương tử có yêu cầu gì cứ việc nói ra.

Mãng Ứng Lý cực kỳ đắc ý, nói thẳng vào vấn đề:

- Đương nhiên nữ nhân Tư gia này phải theo tiểu vương trở về. Man bà áo đỏ kia cũng phải bồi thường cho ta, nếu không nhất định phải tuyệt cống.

Lời vừa nói ra, lập tức xung quanh một mảnh ồ lên, triều Đại Minh lập quốc hai trăm năm tuyệt không kết giao thông gia với man di. Tuy rằng quan viên dân chúng không biết Từ Tân Di là thê hay thiếp Tần Lâm, nhưng cũng nói rằng không có đạo lý đưa tỷ muội cùng tộc cho man di như vậy.

Hàn quang lóe lên trong đôi mắt Tần Lâm, suy nghĩ dùng biện pháp gì chỉnh trị Mãng Ứng Lý này muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Bất quá không đợi hắn xuất thủ, Từ Tân Di đã chọc vào eo hắn một cái, sau đó sải bước tiến ra ngoài, thản nhiên nhìn tiểu công gia và Mãng Ứng Lý cười nói:

- Đình Phụ, theo ngươi thấy chuyện này có nên hay không?

Ủa, vì sao nàng công khai gọi tục danh tiểu công gia như vậy? Tên là để tôn trưởng gọi, người cùng cấp bậc cùng chức vị chỉ gọi tên tự, hiệu mà thôi.

Hàn Tiến cùng Trần Khắc Chí lập tức cảm thấy kỳ quái.

Bất quá bọn họ chưa phản ứng kịp, tiểu công gia đã xanh mặt, hung hăng nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng:

- Nên, nên... Quả thật nên đánh!

Mãng Ứng Lý còn cười hì hì ở bên cạnh, không kịp đề phòng, thình lình tiểu công gia quay người lại, vung tai tát bốp bốp vào mặt y liên hồi:

- Man di vô sỉ, bọn chuột nhắt xấu xa, ngươi là tên mắt chó coi thường người, sắc đảm bao thiên. Con bà ngươi, dám nhắm vào thân cô cô của lão tử!

Không trách Tần Lâm nhìn quen mắt, thì ra tiểu công gia chính là con của Định Quốc Công Từ Văn Bích, ấm tập Hậu Quân Đô Đốc phủ Tả Đô Đốc, thống lãnh Kiêu Kỵ vệ phòng thủ kinh sư Từ Đình Phụ.

Đối với một cao thủ pháp y mà nói, phụ tử di truyền sẽ có nét mặt hết sức rõ ràng đặc thù, Tần Lâm đã gặp Từ Văn Bích, cho nên thấy Từ Đình Phụ cũng cảm thấy như đã từng quen biết.

Con cháu Trung Sơn Vương Từ Đạt gồm có trưởng phòng Ngụy Quốc Công Nam Kinh, nhị phòng Định Quốc Công kinh sư. Lúc này trong quan trường kể cả đồng hương đều kết đảng, Nghiêm Phân Nghi (Nghiêm Tung) còn tại vị, quan viên quê quán Giang Tây coi như gặp may. Sau khi Trương Thủ Phụ chấp chính, trong triều đa phần dùng người Hồ Bắc, sau đó còn có phân chia quê quán Chiết đảng, Sở đảng.

Loại thân thích máu mủ giống như hai phủ Ngụy, Định này lại càng không cần nói, một Nam một Bắc thân thiết vô cùng, ba trăm năm qua triều Đại Minh thăng trầm với nước, có thể nói là hết sức thủy chung.

Trong ‘thiên, địa, quân, thân, sư’, đời Minh rất trọng thân thích. Từ Tân Di là đường muội Từ Văn Bích, bàn về bối phận chính là cô cô Từ Đình Phụ, Mãng Ứng Lý buông lời vô lễ với Từ Tân Di cũng chẳng khác nào làm nhục cha mẹ Từ Đình Phụ, đừng nói tát tai, dù là liều mạng với y cũng là phải đạo.

Đáng thương Mãng Ứng Lý bị Từ Đình Phụ tát tai liên tiếp váng đầu hoa mắt, đau đớn vô cùng, không thể ngăn cản chút nào, tiểu công gia vẫn đang tát tai y liên tục hết cái này tới cái khác.

Mới đầu còn là bốp bốp giòn giã, đánh tới bảy tám bạt tai, mặt Mãng Ứng Lý sưng lên thật to, thanh âm trầm đục khiến cho người ta nghe thấy hết sức khó chịu. Mặt y như mở cửa hàng bán vải vóc, xanh đỏ trắng hồng, đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt.

Hai vị Chủ Sự đều sợ ngây người hồi lâu, giờ phút này thấy tình thế không ổn vội vàng tiến lên khuyên giải, Hàn Tiến rát cổ họng nói:

- Tiểu công gia không thể, đánh chết y e rằng sẽ dẫn tới chiến họa, biên ải Vân Nam ắt sẽ gặp nạn binh đao!

Trần Khắc Chí cũng vội vàng nói:

- Tiểu công gia bớt giận, người không biết không có tội, Mãng Ứng Lý chỉ là kẻ man di, thiên triều thượng quốc ta không so đo với y.

Từ Đình Phụ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cười lạnh nói:

- Hai vị Chủ Sự còn nói tiếng người sao? Thiên địa quân thân sư, dương cao quỵ nhũ, ô nha phản bộ, (dê con mỗi khi bú đều quỳ hai chân trước xuống trước mặt dê mẹ, quạ con biết mớm mồi nuôi quạ mẹ). Cô cô là em của cha ta, nếu như người ngoài làm nhục trưởng bối, ngươi vẫn khoanh tay không nhúc nhích vậy không bằng cầm thú. Hai vị là Lưỡng Bảng Tiến Sĩ đọc sách thánh hiền thi đậu, ngay cả chút đạo lý này cũng không hiểu, chẳng lẽ vứt hết lời dạy của Khổng Phu tử vào trong bụng chó rồi sao?

Hàn Tiến, Trần Khắc Chí bị mắng té tát một trận, thế nhưng không nói được nửa lời phản bác. Hai vị Chủ Sự đỏ mặt đứng như trời trồng tại chỗ, chỉ cảm thấy xấu hổ khó tả, hận không tìm được một cái lỗ dưới đất để chui vào.

Khoan nói hai phủ Ngụy, Định vốn là lui tới mật thiết, cho dù là một vị cô cô trưởng bối bình thường bị người khác làm nhục, Từ Đình Phụ cũng nhất định phải xuất thủ ngay tức khắc, nếu không tất bị người nhạo báng thậm chí thóa mạ, toàn bộ Định Quốc Công phủ sẽ bị người ta coi thường.

Mãng Ứng Lý đã gần hôn mê, bị Từ Đình Phụ xách theo cổ áo mới không có mềm nhũn quỵ xuống. Lúc này Miến Điện Đại vương tử điện hạ uy phong lẫm lẫm đã sớm thất hồn lạc phách, nằm mơ cũng không nghĩ tới man bà áo đỏ kia lại là trưởng bối của tiểu công gia, thật là làm cho y khóc không ra nước mắt!

- Đi!

Từ Đình Phụ xuất một Oa Tâm cước đá thật mạnh vào ngực Mãng Ứng Lý, đá y bay ra thật xa.

Đáng thương trên người Mãng Ứng Lý có mấy dấu chân, mặt bị đánh vừa đỏ vừa tím, đôi môi sưng to, mũi bị đập nghiêng sang một bên. Lúc này y há hốc mồm thở hồng hộc, miệng kêu đau oai oái, răng cửa bị mất hai cái, dáng vẻ chật vật vô cùng.

Hộ vệ từ Miến Điện mang tới đều bị Cẩm Y Hiệu Úy thủ hạ Tần Lâm chế trụ, không thể động đậy. Đại vương tử ngày xưa được tiền hô hậu ủng hiện tại giống như một con heo chết co quắp trên đất, cũng không có ai đếm xỉa, quả thật hết sức thê lương.

- Đánh thật hay!

Tư Vong Ưu nắm quả đấm nhỏ vung lên, nếu không phải lão ma ma lôi kéo, bé gái cũng muốn xông ra đánh Mãng Ứng Lý mấy quyền.

Quan viên dân chúng liên tục vỗ tay khen hay, ngay cả sứ giả Tây Tạng, Yêm Đáp Hãn phái tới đều ném ánh mắt khinh bỉ về phía Mãng Ứng Lý: ngươi chỉ là nước nhỏ lại dám tự cao tự đại, dám đến Trung Hoa thiên triều hoành hành ngang ngược, ngươi cho rằng đây là đâu? Đáng đời, ngay cả chúng ta cũng cảm thấy gai mắt, cũng muốn đánh ngươi một trận…

Sứ thần Triều Tiên vung ống tay áo lên, mặt dài như mặt ngựa nghiêm nghị, hai mắt trợn trừng, bày ra dáng vẻ hết sức trung thành:

- Nếu Miến Điện vì vậy khai chiến với thiên triều, tuy Triều Tiên ta binh ít tướng ít cũng nhất định phải giúp sức thiên triều, tru diệt đám hề Miến Điện này!

Tần Lâm, Từ Đình Phụ cùng Từ Tân Di nghe vậy đều có cảm giác dạ dày chua chua muốn ói. Mọi người đều biết Triều Tiên ở Liêu Đông phía Bắc, Miến Điện ở Vân Nam phía Nam, hai bên cách xa nhau vạn dặm, cho dù là Đại Minh khai chiến với Miến Điện, cần Triều Tiên xuất binh tương trợ hay sao? Sứ thần Triều Tiên này đưa ra tấm séc khống quả thật vô cùng giả dối.

Bất quá những lời khoác lác của bọn họ khiến cho quan viên dân chúng ở kinh sư phụ họa rất nhanh. Lễ nghi đồng phục chữ viết Triều Tiên đều toàn diện giơ cao theo sát triều Đại Minh, hoàn toàn ngược lại với cái gọi là ‘Hán lưu’ đời sau, lúc này là Hán lưu vô cùng phổ biến tại Triều Tiên. Triều Tiên vô cùng đắc ý tự xưng Tiểu Trung Hoa, rất hạnh phúc rất tự hào làm phiên thuộc Trung Quốc, từ triều đình đến dân chúng Đại Minh cũng rất có hảo cảm đối với Triều Tiên.

Từ Đình Phụ đánh Mãng Ứng Lý một trận, lúc này mới vỗ vỗ tay, đi tới trước người Tần Lâm, Từ Tân Di vái chào tới đất:

- Điệt nhi Đình Phụ ra mắt tiểu cô gia, tiểu cô cô.

Bàn về tuổi, Từ Đình Phụ còn lớn hơn Tần Lâm chừng mười tuổi, kết quả bối phận còn thấp hơn một bậc, Tần Lâm cũng cảm thấy buồn cười, sau khi cưới Từ Tân Di bối phận của mình cũng nước dâng theo thuyền, vội vàng đỡ y dậy:

- Hiền điệt quả nhiên anh phong nhuệ khí, rất có phong thái của phụ thân Định Quốc Công.

Từ Tân Di ngược lại tỏ vẻ già dặn nói:

- Ha ha, Tần Lâm chàng không cần khách sáo với y. Đình Phụ, mới vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, lần này cũng không phải là cô cô gây chuyện. Hừ, mới vừa rồi cô cô đã nghĩ trong lòng, nếu như ngươi không giúp một tay, trở về sẽ kêu lão tẩu tử thu thập ngươi!

Lão tẩu tử Từ Tân Di nói dĩ nhiên là mẹ ruột Từ Đình Phụ, tiểu công gia cũng hơn ba mươi tuổi, cũng có phong thái của phụ thân, tính tình đoan chính nghiêm túc rất có uy nghiêm, nhưng bị Từ Tân Di ra vẻ trưởng bối dạy dỗ một phen quả thật dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là cong lưng khom người gật đầu đáp ứng.

Đám quan giáo Kiêu Kỵ Vệ ai nấy trợn mắt há mồm, buồn cười lại không dám cười, chỉ biết là từ trước tới nay tiểu công gia quan uy cực lớn, không ngờ rằng gặp phải vị cô nãi nãi này giống như tiểu hài tử bị nàng dạy dỗ một trận.

Cẩm Y Vệ Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan làm mặt quỷ với đám đối thủ cũ, lần này bối phận Tần trưởng quan chúng ta đè ép đầu lãnh các ngươi một bậc, sau này xem các ngươi còn phách lối thế nào được nữa?

Chỉ có Tần Lâm nghe Từ Đình Phụ thêm chữ ‘tiểu’ ở trước cô cô, cô gia, cũng biết thật ra trong lòng người ta vẫn không quen với hai trưởng bối nhỏ tuổi như phu thê mình, nhất là một vị cô cô thích gây chuyện như Từ Tân Di.

- Tân Di, không thể gây chuyện, chúng ta công tư rõ ràng, hiền điệt cũng là thi hành công vụ triều đình, nếu không hỏi rõ tình huống sẽ không tiện vừa gặp đã nói tư tình.

Tần Lâm nghiêm trang nói với Từ Tân Di.

Từ Đại tiểu thư bĩu môi:

- Được rồi, chàng nhiều đạo lý thật.

Từ Đình Phụ thở phào nhẹ nhõm, tiểu cô cô này không biết nặng nhẹ, y hơn ba mươi tuổi làm Tả Đô Đốc, quan uy rất nặng, nếu là các vị thuộc hạ, quan viên thấy y bị tiểu cô nương trẻ hơn mười mấy tuổi dạy dỗ một trận, quả thật cũng hơi mất mặt.

Y lại nhìn nhìn Từ Tân Di đang ngậm miệng cười hì hì, trong lòng lấy làm kỳ quái: vị cô cô này không sợ trời không sợ đất, tiểu cô gia chỉ câu nói đầu tiên đã làm cho nàng im miệng. Chậc chậc, có cơ hội phải thỉnh giáo vị tiểu cô gia này về thuật tề gia mới được.

Hàn Tiến cùng Trần Khắc Chí trợn trừng đôi mắt ti hí, quả thật có nằm mơ cũng không ngờ rằng lần này mình đá vào vách sắt. Thì ra vị ‘man bà áo đỏ’ kia lại là muội tử của Định Quốc Công Từ Văn Bích, nghe khẩu khí còn là Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ Nam Kinh.

Bất kể quan viên dân chúng hay là ngoại phiên sứ giả đều nhìn hai người này với ánh mắt hết sức kỳ quái, giống như đang xem khỉ làm trò.

Trần Khắc Chí tự biết mình đuối lý, ủ rũ cúi đầu tự nhận xui xẻo, Hàn Tiến đến chết vẫn còn mạnh miệng, cao giọng nói:

- Đánh cống sứ ngoại phiên ngoài đường, vi phạm ý chỉ ‘làm cho người xa tin phục’ của triều đình. Bản quan thân là mệnh quan triều đình, nhất định phải tấu lên trên…

Từ Tân Di lập tức xông tới, mũi chỉ Hàn Tiến nói:

- Đi, đi, chúng ta đi tới triều đình nói lý, để xem Vạn Lịch bệ hạ nói thế nào. Nếu như triều đình không phân xử, còn có Từ Thánh Thái hậu nương nương.

Trước đó vài ngày Từ Đại tiểu thư ở tại nhà mẹ Thái hậu Vũ Thanh Bá phủ, Thái hậu một mực khuyên nhà mình kết thân cùng hai Quốc Công phủ Ngụy, Định, chẳng lẽ còn bênh người ngoài sao?

Tần Lâm cũng trầm mặt, ánh mắt sắc bén giống như đao, ngoài cười mà trong không cười nói:

- Không cần phải dùng những chuyện nhỏ nhặt này làm bẩn tai thánh thượng, nếu như các ngươi không phục có thể tố cáo tới Lễ bộ, Binh bộ cùng Đô Sát Viện. Bản quan đi không thay tên ngồi không đổi họ, họ Tần tên Lâm, hiện lấy hàm Chỉ Huy Đồng Tri chưởng Nam Trấn Phủ Ty, các ngươi nhớ rõ chưa?

Từ Đình Phụ ở bên cạnh thấy vậy cười vui vẻ, đôi phu thê tiểu cô cô cùng tiểu cô gia này quả thật là pháo kép, không ai chịu buông tha người.

- Cẩm y ưng khuyển có gì đặc biệt hơn người, bọn ta chính nhân quân tử xuất thân Nho môn, ặc...

Hàn Tiến còn muốn mở miệng kêu la, Trần Khắc Chí đã xuất thủ nhanh như tia chớp, bịt miệng vị đồng liêu này thật chặt, vừa nhìn Tần Lâm gật đầu cúi người nở một nụ cười bồi, vừa dùng sức kéo Hàn Tiến sang bên cạnh.

Hàn Tiến nhất thời không đề phòng, bị nước miếng mình làm cho sặc luôn miệng ho khan:

- Khụ khụ, Trần huynh ngươi làm gì vậy?