Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan là hệ chính Giang Lăng đảng, Phương Phùng Thời, Thân Thời Hành cũng là nhân vật được Trương Cư Chính thưởng thức cùng cất nhắc, các vị đại lão tề tụ nơi này, chỉ vì đã lấy được tin tức vụ án Tằng Tỉnh Ngô, Tần Lâm báo về kinh sư.
Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu chính là nhân vật Trương Cư Chính một tay cất nhắc lên, đột nhiên xảy ra tệ án tham ô lương hướng biên quân như vậy, Giang Lăng đảng sẽ ứng đối như thế nào? Các vị đại quan đều âm thầm ngắm nhìn sắc mặt của Trương Tướng gia.
Đương nhiên sắc mặt Trương Cư Chính không đẹp đẽ gì, thân là đế sư Thủ Phụ, chú trọng vui giận không để lộ ra ngoài mặt. Trong ngoài triều cũng có hạng người a dua nịnh nọt gọi lão là Giang Lăng thánh nhân, nhưng dù sao Trương Cư Chính không phải là thánh nhân, nghe thấy Dương Triệu tham ô số lượng có thể là rất lớn như vậy, lão vừa tức vừa hận lại áo não, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Tức là tức mình không biết nhìn người, lại đặt con chó Dương Triệu lòng tham không đáy này vào vị trí Kế Liêu Tổng Đốc. Hận là hận Dương Triệu cô phụ trọng trách ủy thác, Trương Cư Chính vô cùng vất vả gói ghém thu vén, chịu đựng trăm quan oán trách thực hành chiết bổng, trăm phương ngàn kế mới thu xếp được lương hướng cho Dương Triệu, thế mà y dám tham ô tư túi, quả thật là lòng lang dạ sói.
Hai phần tức, ba phần hận, cũng có năm phần áo não. Tệ án Dương Triệu tham ô vừa xảy ra, trong ngoài triều ắt sinh ra lời đồn Trương Cư Chính nhìn người sai lầm, nhất định phe phản đối sẽ lấy đó làm cớ công kích bản thân của lão cùng với triều chính mới.
Cho dù là lực khống chế của lão đối với triều đình cực lớn, nhưng lần này Dương Triệu gây ra chuyện vô cùng nghiêm trọng, bọn Phùng Bảo, Trần Bính, Nghiêm Thanh nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Sợ rằng Trương Tướng gia cũng phải bị bể đầu sứt trán, thậm chí không thể không nhường ra một ít ích lợi chính trị.
Hơn nữa càng làm cho Trương Cư Chính không thích trong lòng chính là, Trương Tứ Duy từ trước tới nay vốn theo sát sau lưng lão, lần này lại nói có bệnh thoái thác không chịu tới nghị sự.
Lão thật sự có bệnh hay chỉ là lấy cớ, chuẩn bị nhân chuyện này tỏ rõ lập trường?
Trương Cư Chính dựa vào cảm giác bình thời, cho là khả năng trước vẫn tương đối lớn, lão cảm thấy Trương Tứ Duy còn chưa có lá gan lớn như vậy.
Ngược lại lão nhân tốt Thân Thời Hành vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn tới, hơn nữa lần nữa tỏ rõ trung thành đối với đế sư Thủ Phụ. Vị Các Thần này mặt mũi thanh gầy, khóe miệng hai đường rãnh hằn thật sâu, từ trước tới nay đối mặt với bất cứ người nào lão vẫn có vài phần lấy lòng.
Thấy Thân Thời Hành đưa ánh mắt nhìn sang, Trương Cư Chính từ từ dùng nắp chén trà gạt đi bọt nổi trên mặt, không nhanh không chậm nói:
- Nhữ Mặc huynh, tên họ Dương này thật là quá đáng, theo ngươi chúng ta phải xử trí như thế nào?
Thân Thời Hành suy nghĩ một chút, chắp tay nói:
- Mặc dù tên họ Dương đáng ghét thật, nhưng vẫn là đại quan của triều đình, để chu toàn thể diện triều đình, nếu là tham ô một hai mươi vạn lượng, vậy cách chức y, trả bạc bồi thường. Về phần phóng hỏa giết người, tên họ Dương xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, là người đọc sách thánh hiền, làm sao làm ra chuyện như vậy được? Chắc chắn là tên Sư Gia họ Triệu kia tự làm chủ, cũng không tiện gán tội này lên đầu họ Dương, nếu truyền ra ngoài cũng mất thể diện triều đình.
Đây là biện pháp giơ cao đánh khẽ, Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan, Phương Phùng Thời đều gật đầu khen phải.
Không phải là Thân Thời Hành muốn làm người tốt, cũng không hoàn toàn là vì chu toàn thể diện Giang Lăng đảng, mà quả thật thời này không có quan nào là không tham, vị trí giống như Dương Triệu đút túi bảy tám vạn bạc là hết sức bình thường.
Sở dĩ Thân Thời Hành suy đoán số lượng chừng một hai mươi vạn, chỉ vì bảy tám vạn căn bản cũng không coi là tham ô. Dương Triệu lại là người Trương Cư Chính cất nhắc lên, nếu y chỉ tham mấy vạn, Tằng Tỉnh Ngô căn bản cũng sẽ không tra xét làm gì.
Trương Cư Chính rất hài lòng đối với biểu hiện của Thân Thời Hành, thầm nói lão nhân này cũng không tệ lắm, tương lai có thể trông cậy nhiều hơn là Trương Tứ Duy. Sau khi chuyện này xong xuôi cũng phải nghĩ cách cho lão chút ích lợi, bất quá vì sao Tằng Tỉnh Ngô tùy tiện vạch trần chuyện này như vậy? Cho dù là tên họ Dương tham ô xấu xa tới mức nào, bảo y lặng lẽ trả lại bạc tham ô là được, hiện tại gây ra chuyện lớn như vậy, khiến cho trong ngoài triều sôi trào.
Quản gia Du Thất thông báo cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Cư Chính, giương mắt nhìn lên, Tằng Tỉnh Ngô, Tần Lâm đã theo Du Thất đi tới đại sảnh.
- Ngồi đi, dâng trà.
Thanh âm Trương Cư Chính bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng nôn nóng chỉ có mình biết.
Dương Triệu là người Trương Cư Chính cất nhắc lên, chính lão không tiện hỏi, lão nhân tốt Thân Thời Hành liền hỏi thay:
- Tằng Thị Lang, Tần tướng quân, chuyến này hai vị tra án thật cực khổ, chỉ không biết số lượng tên họ Dương tham ô rốt cục là bao nhiêu?
Tằng Tỉnh Ngô vừa tiến vào liền phát giác thần sắc Trương Cư Chính không được tốt, trong lòng vẫn còn đang kinh ngạc, nhất thời không có phản ứng đối với câu hỏi của Thân Thời Hành.
Tần Lâm trả lời, giơ lên một đầu ngón tay:
- Thống kê thô sơ giản lược, Dương Triệu tham ô lương hướng tổng cộng ước chừng trên dưới một trăm vạn lượng bạc.
Một trăm vạn lượng!
Khụ khụ khụ…
Hộ bộ Thượng Thư Trương Học Nhan đang bưng trà uống bị nước trà làm sặc ho khan luôn miệng. Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang há miệng to đủ để nuốt chửng một quả trứng gà, Binh bộ Thượng Thư Phương Phùng Thời đứng phắt dậy, vứt chén trà xuống đất.
Đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính ôm ngực, chỉ cảm thấy tim mình đau nhói từng cơn.
Thân Thời Hành chưa từng qua lại với Tần Lâm, chỉ cho rằng hắn đùa giỡn, còn cười khan hai tiếng:
- Tần tướng quân thật là cao hứng, ngay cả lão phu cũng muốn trêu ghẹo... Tằng Thị Lang? Ủa, chẳng lẽ…. chẳng lẽ thật sự là một trăm vạn?
Thấy biểu lộ Tằng Tỉnh Ngô trịnh trọng như vậy, rốt cuộc Thân Thời Hành biết đây không phải là nói giỡn, trợn mắt há mồm thật to, cổ họng kêu ằng ặc, nói không nên lời.
Tham ô năm sáu vạn cùng tham ô một trăm vạn, tuyệt đối là hai khái niệm khác biệt như trời với vực.
Bởi vì tệ nạn của chế độ, thời này có thể nói là không quan nào không tham. Trên hoàng bạch sách hiệt của đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính cộng hết thảy nhiều năm qua e rằng cũng có tới bốn, năm mươi vạn.
Nhưng Trương Cư Chính thu tiền hiếu kính trong phạm vi văn võ toàn triều, khắp nơi trên cả nước. Lão cất nhắc quan viên có hàng trăm hàng ngàn, mỗi người đưa cho lão lễ vật mấy trăm lượng bạc, tổng cộng lại là rất nhiều. Trên thực tế số lượng của mỗi người không nhiều, trong chốn quan trường vào năm Vạn Lịch triều Đại Minh thuộc về ‘lui tới giao tình’ bình thường.
Hơn nữa, Trương Cư Chính chủ yếu là vì củng cố quyền lực, đẩy mạnh triều chính mới mới thu lễ vật, lão lại chuyển phần lớn số bạc thu được cho Phùng Bảo tham lam, bản thân mình chỉ giữ lại bất quá trên dưới mười vạn lượng.