Cẩm Y Vệ

Chương 403: Danh Bất Hư Truyền




Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực còn đứng ở chỗ cũ, hai người càng suy yếu vô lực, ngơ ngác nhìn nhau, thấy ánh mắt đối phương tràn đầy vẻ không dám tin tưởng: trời ơi, lão nhân gia lại là Thích Đại Soái thống lĩnh đại quân Nam bình giặc Oa, Bắc phá Hồ Lỗ, cầm ngân thương dài một trượng tám, cỡi Phi Vân Xế Điện mã như tiên sinh kể chuyện từng kể nhiều lần đây sao?

Chúng ta mù, mù thật rồi!

May là Tần Lâm vui giận không để lộ ra ngoài mặt, lúc này cũng không nhịn được cơ mặt giật giật mấy cái. Quả thật không có cách nào tưởng tượng được, vị Đô Đốc trước mặt nụ cười khả ái, hết lòng nịnh bợ Trương Cư Chính lại là Thích Kế Quang trong truyền thuyết như thiên thần hạ phàm.

Dáng vẻ của Du Đại Du mới giống một Đại Soái biên quan hơn Thích Kế Quang.

Thế nhưng đây là tướng phủ Trương Cư Chính, Diêu Bát càng không thể nào nói láo, Tần Lâm không thể không lần nữa tự nói với mình: thật, lão chính là Thích Kế Quang thật, nếu giả bao đổi.

Nhìn vẻ mặt Thích Kế Quang mong đợi, thậm chí có thể nói gấp khó dằn nổi, Tần Lâm yếu ớt nói:

- Hạ quan còn vài miễn linh, nếu như Thích Soái muốn, vậy cho ngài một cặp. Tên mập, đệ vẫn còn phải không, mau trở về lấy một cặp tới đây. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Ôi chao, Tần tướng quân thật là tình nghĩa với bằng hữu!

Thích Kế Quang chĩa ngón tay cái, cảm kích tới nỗi rơi nước mắt:

- Không trách phía Nam đồn đãi Tần tướng quân là Cập Thời Vũ cứu khổ cứu nạn, hôm nay gặp được quả nhiên danh bất hư truyền. Thích mỗ đã mấy chục tuổi, nếu không hiềm mạo muội, vậy mặt dày tự xưng lão ca ca. Nào tới đây, mời Tần huynh đệ ngồi, lão ca ca phải đa tạ ngươi mới được.

Trương Cư Chính vẫn còn ở phòng khách hội kiến Thân Thời Hành, Vương Quốc Quang, Tần Lâm cùng Thích Kế Quang còn phải ở thiên sảnh chờ thêm một lúc.

Hoàn toàn ngược lại với Du Đại Du tính tình nghiêm túc, thậm chí có chút đần độn, không thông thế thái nhân tình, Thích Kế Quang nói chuyện rất khéo, tính tình thú vị, nhiệt tình sảng khoái, chỉ sau mấy câu đã rút ngắn khoảng cách với Tần Lâm, hai người chuyện trò vui vẻ.

Ai nói bản lãnh lớn nhất định tính tình khó chịu, Thích Kế Quang chính là mẫu người ngược lại.

Trước khi chưa gặp mặt, vốn Tần Lâm tưởng rằng Thích Thiếu Bảo Thích gia gia nổi danh chính là một vị Đại Soái mặt đen như trôn chảo, lúc nào cũng lạnh lùng, vừa uy phong vừa đằng đằng sát khí. Đến khi gặp mặt mới biết chẳng những lão không hề tỏ ra nghiêm túc chút nào, còn tỏ ra nịnh bợ Trương Cư Chính không thèm giấu diếm. Cho dù là trong lúc cười nói cũng khoa tay múa chân chọc cười người ta, hết sức bình dị dễ gần gũi.

Mới đầu Tần Lâm cảm thấy vị quan nịnh bợ này khác quá xa Thích Thiếu Bảo trong lòng mình, không chỉ có hắn, ngay cả ánh mắt của Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng trợn tròn, ngây người tại chỗ.

Nhưng sau đó Tần Lâm cẩn thận nghĩ lại, Thích Kế Quang có thể làm được tới chức quan trọng yếu Tổng Binh Kế Trấn, nhất phẩm Tả Đô Đốc, còn phong Thiếu Bảo, cơ hồ đi tới đỉnh của quan võ cùng thời. Nếu như lão cũng không thông thế thái nhân tình, giống như một thùng thuốc súng đắc tội với người khác khắp nơi như Du Đại Du, có thể làm được như vậy sao? Cho dù là công lao lớn hơn nữa cũng vô dụng, kết quả còn bị hạ ngục oan uổng.

Bởi vì thái độ Du Thất, Diêu Bát đối với Tần Lâm hết sức thân thiết nhiệt tình, còn nói hắn và Trương Cư Chính chia bánh ở thềm rồng, trong lúc hàn huyên Thích Kế Quang bèn xem hắn như hệ chính của Trương Cư Chính, nói chuyện cũng không úy kỵ.

Đúng như Tần Lâm phỏng đoán, đúng là Trương Cư Chính có cất nhắc trọng dụng Thích Kế Quang vượt quá thông thường, đặc biệt nhậm chức Tổng Binh ở Kế Trấn. Chế độ triều Đại Minh dùng văn trị võ, Kế Liêu Tổng Đốc quản Kế Trấn Tổng Binh, nhưng Trương Cư Chính tín nhiệm Thích Kế Quang đến trình độ nào? Phàm là Tổng Đốc không hợp với Thích Kế Quang một mực bị cách chức, điều nhiệm đi nơi khác. Phàm là quan văn có thể phối hợp tốt với Thích Kế Quang, mới được bổ nhiệm vào vị trí Kế Liêu Tổng Đốc.

Về phần biên quân cần lương hướng y giáp, Thích Kế Quang biên luyện lính mới cần có hỏa khí trang bị, Trương Cư Chính càng không tiếc sức lực làm thay cho lão. Thậm chí tới mức quan viên kinh sư phải chiết bổng, nhưng không hề giảm chút lương hướng nào của biên quân.

Mà Thích Kế Quang cũng ăn cây nào rào cây nấy, thần phục Trương Cư Chính năm vóc sát đất, không chỉ có rút ra hỏa thương thủ tinh nhuệ từ trong biên quân sung làm tiền đạo vệ đội Trương Cư Chính, kín đáo bảo vệ an toàn cho đế sư Thủ Phụ, còn nghĩ hết biện pháp mua được những vật như hồ cơ Ba Tư, Hải Cẩu Thận, miễn linh để hiếu kính Trương Tướng gia.

Quả thật là vô cùng thân thiết.

Trước khi Thích Kế Quang nhậm chức Kế Trấn, hơn mười vạn binh sĩ Thổ Man Tiểu Vương tử nhiều lần xâm nhập, Đóa Nhan Đổng Hồ Ly lúc phản bội lúc hàng, biên quan gió lửa liên tiếp không ngừng. Cho tới khi Tổng Đốc Vương Tất, Dương Tuyển bởi vì thất cơ bị giết, trong mười bảy năm trước sau đổi mười tên Đại tướng, kết cục không có ai là ngoại lệ: Đều là ngẩng đầu ưỡn ngực đi nhậm chức, sau đó ủ rũ cúi đầu bị cách chức.

Đến khi Thích Kế Quang tới Kế Trấn, phong khí trở nên biến đổi, trước sau đánh trọng thương quân Tiểu Vương tử, Đổng Hồ Ly. Từ năm Long Khánh thứ hai Thích Kế Quang kết thúc chiến tranh chống Oa Nam phương, được điều nhậm chức Kế Trấn tới nay đã hơn mười năm, quân Thổ Man, Đóa Nhan có hơn mười vạn binh sĩ, nhưng thủy chung không thể vượt qua Kế Trấn nửa bước.

Khả năng cầm quân của Thích Soái so với hai Tổng Đốc, mười đại tướng bị tru diệt bị cách chức trước đó, quả thật như trời với vực.

Trong lúc hàn huyên, Tần Lâm biết được tứ phẩm quan võ kia là điệt nhi Thích Kế Quang Thích Kim, nhậm chức trong quân Thích Kế Quang. Bọn họ là đặc biệt từ Kế Trấn ngoài ba trăm dặm chạy về kinh sư, muốn bái phỏng Trương Cư Chính có ơn tri ngộ vào ngày mùng Hai này.

Thấy Thích Kế Quang cũng không làm cao, Tần Lâm cũng không giữ kẽ như trước, thuận miệng hỏi lão:

- Nghe nói tháng trước Thổ Man Tiểu Vương tử dẫn dắt bốn vạn thiết kỵ xâm nhập Liêu Đông, Lý Thành Lương chống cự, lão ca cũng phụng mệnh xuất chinh, vì sao không thấy có chiến công báo về? Hạ quan ở Bạch Hổ đại đường Cẩm Y Vệ, thấy các nơi biên quan báo tới quân tình, Liêu Đông Lý Soái báo tin thắng lợi nhiều lần, Kế Trấn lại im hơi lặng tiếng, đây là đạo lý gì vậy?

Thích Kế Quang vuốt chòm râu dê, nghĩ ngợi một chút bèn cười khanh khách:

- Những năm qua hùng tâm tráng chí của lão ca ca đã tiêu ma, chỉ cần bảo vệ kinh sư bình an chính là mọi sự đại cát, không giống như Lý Soái chăm chỉ tiến thủ, đương nhiên chiến công ít hơn y rất nhiều.

- Bá phụ…

Thích Kim hết sức không phục, lại xảy ra sợ Tần Lâm hiểu lầm, chuẩn bị giải thích.

Thích Kế Quang khoát khoát tay, quay đầu lại nghiêm nghị nhìn y một cái, Thích Kim không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, thần sắc vẫn có vẻ hậm hực.

Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, Tần Lâm cũng không tiện hỏi tới.

Thích Kế Quang đã sớm chú ý tới Xế Điện Thương Ngưu Đại Lực đeo bên hông, lúc này định mượn đó để đổi đề tài câu chuyện, bèn đưa tay chỉ:

- Có lẽ thứ này chính là Xế Điện Thương lệnh nhạc Ngụy Quốc Công hiến cho triều đình phải không? Lão ca ca thấy hỏa khí kiểu mới lập tức đi không nổi, Tần lão đệ có thể cho ta mượn xem một chút được chăng?

Hỏa khí kiểu mới không phải là đã giao cho Tằng Tỉnh Ngô phụ trách chế tạo, phổ biến rộng rãi cho biên quân sử dụng rồi sao?

Hơn nữa ngoại trừ xa doanh kinh sư thay đổi trước, kế tiếp đến phiên lính mới Kế Trấn, vì sao nghe giọng điệu của Thích Kế Quang dường như chưa từng sờ qua Xế Điện Thương, chẳng lẽ tiến độ bị trì hoãn?

Tần Lâm trong lòng kinh ngạc, nhưng nghĩ tới triều đình làm việc thường thường trình tự nhùng nhằng phức tạp, cũng không truy hỏi, lập tức lệnh Ngưu Đại Lực cởi Xế Điện Thương xuống đưa cho Thích Kế Quang xem.

Thích Kế Quang cầm súng vào tay, thần sắc lập tức liền thay đổi. Trước hết lão hội tụ tinh thần quan sát một phen, tìm hiểu phương pháp sử dụng, tiếp theo động tác vô cùng lão luyện, hai tay tràn đầy lực lượng cầm súng giơ ngang, thân súng nhất thời vẫn không nhúc nhích vững như Thái Sơn, nhắm mắt trái lại chỉ dùng mắt phải ngắm chuẩn. Mắt lóe ra tinh quang sáng chói, người và súng cơ hồ hòa làm một thể, ngồi trên ghế không đứng lên, khí thế vẫn là cực thịnh.

Tần Lâm ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng giật thót: quả nhiên, đây mới là Thiếu Bảo Thích lão hổ hung hãn như mãnh hổ hạ sơn, giặc Oa làm hại Đông Nam, nghe thấy tên Thích Kế Quang không khỏi kinh hồn khiếp vía, nghe thấy Thích lão hổ tới lập tức hồn phi phách tán, vị Thiếu Bảo này thật không đơn giản.

- Khá lắm, quả nhiên Xế Điện Thương này khá lắm…

Đặt khẩu súng nhè nhẹ lên bàn, Thích Kế Quang lại khôi phục nụ cười híp mắt mới vừa rồi, dáng vẻ mang theo mấy phần tục khí, dường như cảnh tượng lúc nãy cầm súng thần quang khiếp người cho tới bây giờ cũng chưa phát sinh qua.

Sử dụng ngòi giấy có bị ẩm hay không, tầm bắn của súng như thế nào, rốt cục phí dụng chế tạo là bao nhiêu, có thể bắn xuyên thủng giáp sắt hay không, ngày mưa gió có thể sử dụng được không… Thích Kế Quang hỏi còn nhiều hơn, tỉ mỉ hơn Du Đại Du, tham khảo Tần Lâm từng chi tiết một.

Đợi đến khi hỏi nhất nhất rõ ràng, sắc mặt Thích Kế Quang chợt trầm xuống:

- Tần lão đệ, hai loại súng mới này của ngươi hại người không ít, lão ca ca ta lại phải tốn một khoản không nhỏ.

Tần Lâm không hiểu vì sao:

- Tiền vốn chế tạo Xế Điện Thương còn thấp hơn Tam Nhãn súng một chút, ý của Thích lão ca là…

- Kỷ Hiệu Tân Thư và Luyện Binh Thực Kỷ của ta đều viết ra căn cứ theo quy chế điểu thương, Tam Nhãn súng. Hiện tại ngươi và lệnh nhạc sáng chế ra hai loại súng mới, trận pháp tác chiến, chiến thuật phải thay đổi. Lão ca ca không thể không thức suốt đêm chỉnh sửa hai quyển sách này, sau đó khắc bản mới in lại phải tốn tiền, Tần lão đệ, ngươi nói xem như vậy không phải là hại người sao?

Thích Kế Quang nói xong, ha hả cười to.

Tần Lâm cũng cảm thấy hoảng sợ trong lòng, không trách Thích Kế Quang nổi danh như vậy, cả đời đánh đâu thắng đó. Lão không chỉ có cầm quân lợi hại, ngay cả tư duy chiến thuật cũng độc đáo như vậy.

Chỉ Huy Sứ các vệ Nam Kinh căn bản không hiểu ý nghĩa của loại súng mới. Du Đại Du biết được nó tăng cường hỏa lực, tăng lên sức chiến đấu. Nhưng duy chỉ có Thích Kế Quang mới vừa tiếp xúc không lâu đã có tầm nhìn rất xa, thấy được loại hỏa khí mới này mang tới một loạt sửa đổi cho binh pháp chiến thuật, làm cho Kỷ Hiệu Tân Thư và Luyện Binh Thực Kỷ của lão phải thay đổi.

Tần Lâm cảm thán một phen, cũng đùa giỡn theo Thích Kế Quang:

- Hay là Thích Soái tạm thời chớ đổi hai bản binh thư kia là hơn, huynh đệ còn vài điểm quan trọng muốn cải tiến hỏa khí, e rằng tương lai sau khi thành công, lão ca còn phải đổi bản nữa, chẳng phải là tốn công hay sao? Không bằng chờ sau đó đổi một lần vậy.

- Tần huynh đệ thật là giỏi!

Thích Kế Quang vỗ tay cười to:

- Binh pháp của lão ca ta không sợ đổi, đổi càng nhiều càng tốt, càng chuyên càng tốt.

Tần Lâm gật đầu thán phục, từ lúc mới bắt đầu khó lòng tin được, thậm chí hơi có khinh thị, đến bây giờ cảm thấy trong lòng kính nể, thiên hạ vô địch Thích Thiếu Bảo quả thật danh bất hư truyền.

Thích Kế Quang cầm Xế Điện Thương trong tay vuốt ve vài cái, cuối cùng có vẻ không nỡ trả lại cho Ngưu Đại Lực.

Tần Lâm cười nói:

- Nếu lão ca thích, vậy tặng cho huynh cây này. Thật không dám giấu, trong nhà lão đệ còn bảy tám chục cây, tuy rằng cung ứng đại quân không đủ, nhưng Thích lão ca lấy một cây, lão đệ còn không đến nỗi đau lòng.

Thích Kế Quang mừng rỡ, lập tức đưa Xế Điện Thương cho điệt nhi, Thích Kim cao hứng vô cùng đeo nó ở bên hông.

Tên mập đầu đầy mồ hôi từ trong nhà chạy tới, quả nhiên lấy hai chiếc miễn linh mới còn chưa bán đi, Thích Kế Quang nhất thời mừng rỡ, bảo Thích Kim lấy hộp gấm trân trọng đặt vào, lại lấy bút mực trang trọng ghi thêm vào trong danh mục lễ đan.

Diêu Bát từ trong đi ra, Thích Kế Quang tiến lên một bước, đưa hộp gấm cho y:

- Nhờ có Tần lão đệ chịu giúp một tay, mới may mắn không làm nhục mệnh.

- Tần trưởng quan thần thông quảng đại, Thích lão ca, huynh lui tới với hắn, càng ngày sẽ càng phát hiện có nhiều ích lợi.

Diêu Bát cười thu lấy hộp gấm, báo cho bọn họ biết Trương Tướng gia đã tiễn Thân Các Lão cùng Vương Thiên Quan, hiện tại mời hai người bọn họ tiến vào.

Trương Cư Chính chờ ở chính đường, lần này Thích Kế Quang lại khác, Tần Lâm vẫn còn đi không nhanh không chậm, vị Đại Soái này đã đi như chạy tiến lên, lập tức quỳ sụp xuống đất vái lạy, miệng xưng "Môn hạ mộc ân tiểu Thích Kế Quang khấu đầu quỳ bái", một chuỗi lời nịnh nọt thao thao bất tuyệt, lại hai tay giơ lên cao trình lễ đan lên.

Tuy rằng Tần Lâm đã sớm chuẩn bị tâm lý, thấy vậy cũng không khỏi thấy buồn cười.

Bất quá mười ngón tay có ngón ngắn ngón dài, ai nói anh hùng chống Oa nhất định ngạo khí tự phụ, tư thế ngạo nghễ? Vì sao Thích Kế Quang đánh đâu thắng đó không thể nịnh hót Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính cất nhắc thưởng thức mình?

Ngược lại Trương Cư Chính nhìn lễ đan một chút, thấy dưới chót có ghi thêm miễn linh, vị Tướng gia này hiểu ngầm khẽ cười, bỏ lễ đan vào trong tay áo, hai tay đỡ Thích Kế Quang dậy:

- Thích Đại Soái của ta, lão coi như dụng tâm lương khổ, lão phu cảm tạ ân này, ha ha.

Tần Lâm lại theo quy củ cũ không quỳ, Thích Kế Quang thấy vậy rất là kinh ngạc, ngay trước mặt Trương Cư Chính tự nhiên cũng không nói gì.

Đầu Xuân chúc Tết, cũng không có chuyện gì khẩn cấp, nói vài lời cát tường trên trời dưới đất. Trương Cư Chính không thèm để ý tới Tần Lâm, nói được vài câu đã trợn mắt thổi râu chận ngang lời hắn, làm cho Thích Kế Quang thấy cảm thấy buồn cười.

Đối với Thích Kế Quang, Trương Cư Chính nói nhiều hơn, bất quá cũng không hỏi một câu về phương diện quân sự, chỉ hỏi quân hướng còn hay không, biên luyện lính mới còn cần bao nhiêu tiền bạc, chung sống cùng Tổng Đốc Dương Triệu như thế nào.