Cẩm Y Vệ

Chương 390: Giám Định Nguyên Nhân Cái Chết




Tất cả mọi người không tự chủ được gật đầu, cảm thấy có chút đạo lý.

Duy chỉ có Tần Lâm khóe miệng hơi nhếch lên một chút, cười chế nhạo nói:

- Tên mập ngươi còn phải trở về luyện lại, nhờ Thái sư phụ dạy thêm một phen.

Lục Viễn Chí chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Tên mập, đệ học ở y quán lâu như vậy, không biết rằng sau khi gió độc vào đầu, tai ù mắt mờ, đầu óc hôn mê bất tỉnh sao?

Tần Lâm ung dung nhàn nhã uống một hớp trà, chậm rãi nói:

- Suy nghĩ cẩn thận thêm một chút, những vết thương còn lại khắp trên thân thể người chết… Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Là chính y ngã bị thương!

Tên mập đã thông suốt, nhất thời bừng tỉnh ngộ.

Sau khi trong đầu xuất huyết, áp lực não bộ gia tăng, cơ quan não bị chèn ép khiến cho người ta hôn mê, ù tai, đi lảo đảo. Nếu như ra máu tương đối mau, áp lực gia tăng lớn, lập tức ngã lăn ra đất tê liệt thậm chí tử vong. Nếu như ra máu chậm, quá trình có thể kéo dài chừng mấy ngày, người mắc bệnh lúc nào cũng đi lảo đảo, không thể giữ được thăng bằng, luôn trong trạng thái loạng choạng vấp ngã cho đến khi hậu quả nghiêm trọng hơn xuất hiện.

Bởi vì trăm miệng một lời nói Ma Sư Gia chết vì đánh nhau, có định kiến này từ trước, lúc nhìn vào nhiều vết bầm trên người y bèn cho là đánh nhau tạo thành, không ngờ rằng là sau khi trong đầu y xuất huyết đã khiến cho đầu óc bất tỉnh, tự mình ngã bị thương.

Ngay cả Tần Lâm kinh nghiệm phong phú cũng bị sai lầm từ đầu, chuyện này cũng thật sự là hiếm có.

Thấy Du Đại Du cùng đám quân sĩ trong doanh vẫn còn đang ù ù cạc cạc, Tần Lâm lại giải thích chuyện này một phen bằng Trung y, sau khi gió độc vào đầu, mắt mờ tai điếc…

- Chẳng trách nào...

Tên quân sĩ thứ ba có mặt tại hiện trường rất là bội phục nhìn Tần Lâm:

- Trưởng quan đúng như thấy tận mắt, đúng là lúc Ma Sư Gia kia tới, bước qua ngưỡng cửa Trần gia cũng có hơi lảo đảo. Sau đó không hiểu vì sao ngã xuống, giống như là y tiến lại gần đưa đầu ra cho Trần Minh Hào đánh.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn y giống như không hề quen biết, Lục mập ặc một tiếng trong cổ, xông tới chộp lấy y gằn giọng hỏi:

- Ngươi... Ngươi nói cái gì?

Tần Lâm nhẹ nhàng thả chén trà xuống bàn, ánh mắt híp lại, thở ra một hơi thật dài:

- Xem ra, chúng ta phải cưa đầu nghiệm thương rồi.

Tần Lâm an bài các Hiệu Úy thông báo cho các bên có liên quan vụ án sáng mai đến Uyển Bình huyện nha nghiệm thi định án, sau đó dẫn người rời khỏi xa doanh trở về thành. Lúc này sắc trời đã sắp tối, về nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau thức dậy đã là Ba Mươi Tết.

Từ Tân Di thức dậy còn sớm hơn cả Tần Lâm, Tần Lâm thấy bộ dáng của nàng, không khỏi sợ hết hồn: trên Kim Bảo quan cài ba con khổng tước ngọc, hai con khổng tước vàng, trong miệng khổng tước ngậm hạt châu. Đầu tóc đen nhánh của nàng được bới lên cao, cắm chênh chếch một cây trâm vàng. Thân nàng khoác một chiếc trường bào màu đỏ thêu khổng tước mây lành, lưng đeo thắt lưng màu tím bằng gấm kết hạt châu, mặc trường quần có thêu hoa văn vàng.

Vóc người Từ Tân Di cao ráo cân đối, mặc y phục này giống như một con phượng hoàng xinh đẹp.

Thế nhưng chính nàng cũng không tự tin, sửa sang y phục lại một chút sau đó bĩu môi hỏi:

- Chớ có trơ mắt mà nhìn như vậy, chàng nói thử xem thiếp mặc y phục này thế nào?

- Muốn gần gũi một chút không?

Tần Lâm gãi đầu một cái, bất ngờ thốt ra một câu như vậy.

Từ Đại tiểu thư đỏ bừng mặt mũi, nghiến răng nghiến lợi, tát một cái đẩy Tần Lâm ngã trở lại giường:

- Đi tìm chết, gần cái đầu chàng!

Mặc nghiêm chỉnh như vậy là muốn đi thăm thân thích.

Triều Đại Minh một nhà công thần phong hai Quốc Công, chỉ có con cháu Trung Sơn Vương Từ Đạt. Con trai lớn Từ Huy Tổ thừa tập tước vị, chính là hệ của Ngụy Quốc Công Nam Kinh, đời đời trấn Kim Lăng. Con thứ Từ Tăng Thọ trong loạn Tĩnh Nạn theo phò Yên Vương Chu Lệ, con cháu thụ phong Định Quốc Công, phong ở kinh sư, đời đời đứng đầu đám huân thần quý thích.

Ngụy Quốc Công cùng Định Quốc Công vốn là đồng nguồn, mặc dù cũng đã truyền thừa sáu bảy đời, một bên lại ở Nam Kinh, bên kia ở kinh sư, nhưng thời này hết sức coi trọng tông tộc. Trong quan trường cùng họ với nhau, tuy rằng đại bác bắn không tới nhưng cũng phải xếp cao thấp, đừng nói là hai phủ Ngụy, Định đều là con cháu Từ Đạt. Hai phủ vô cùng thân thiết với nhau, cũng giống như Vinh Ninh Nhị phủ trong Hồng Lâu Mộng.

Định Quốc Công hiện nhiệm đời này là Từ Văn Bích, hiện phong Thái Tử Thái Phó, dẫn dắt Hậu Quân Đô Đốc phủ, tính theo bối phận chính là đường huynh Từ Tân Di. Dù sao cũng là đường huynh không cùng chi trong gia tộc, cho nên Từ Tân Di đi thăm phải ăn mặc nghiêm chỉnh một chút, tránh cho coi thường huynh tẩu.

Tần Lâm nghe nói là đi thăm thân thích, áy náy gãi đầu một cái:

- Thật là không đúng lúc, vi phu phải giải quyết vụ án...

Một ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên môi hắn, Từ Tân Di cười khanh khách:

- Ngày hôm qua thiếp đã biết rồi, không sao cả, chàng đi đi, buổi tối thiếp chờ chàng.

Tần Lâm trong lòng ấm áp, ôm lấy Đại tiểu thư hôn một cái thật mạnh lên gương mặt bánh mật của nàng.

- Đáng ghét, làm hư trang điểm của người ta!

Từ Đại tiểu thư múa may quả đấm, Tần Lâm cười lớn chạy ra khỏi phòng.

Tần Lâm mang theo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và thân binh Hiệu Úy chạy thẳng tới Uyển Bình huyện nha. Lúc này Huyện Lệnh Hoàng Gia Thiện, khổ chủ Mao thị cùng hai huynh đệ nàng, phụ thân của nghi phạm Trần Minh Hào Trần lão đầu đều có mặt đầy đủ. Mao thị còn gọi mấy tên gia đinh Dương phủ giao hảo với Ma Sư Gia khi còn sống, bên cạnh Trần lão đầu còn có mấy tên quân sĩ xa doanh từng mục kích vụ ẩu đả.

Hoàng Gia Thiện vừa thấy Tần Lâm, liền chắp tay thi lễ:

- Năm hết Tết đến, trưởng quan còn phải chịu đựng gió Bắc ra khỏi thành, tận chức trách như vậy, hạ quan bội phục, bội phục!

- Nhân mạng tày trời, chúng ta phá án cũng phải thận trọng một chút…

Tần Lâm cười chắp tay một cái, hàn huyên đôi câu.

Hoàng Gia Thiện coi như là vô cùng sảng khoái trong số quan văn, chờ Tần Lâm uống một hớp trà liền vội vàng hỏi xem rốt cuộc vụ án có tiến triển gì, mà cố ý gọi tất cả người liên quan đến huyện nha như vậy.

Tần Lâm không nhanh không chậm nói một lần tình huống ngày hôm qua điều tra, cuối cùng hắn nói đến các quân sĩ mục kích đã chứng thực, Ma Sư Gia tiến vào ngưỡng cửa Trần gia đã vấp một cái, đi bộ cũng có hơi lảo đảo, Hoàng Gia Thiện nghe tới đây bèn ủa một tiếng, xoa xoa huyệt Thái Dương, như có điều suy nghĩ.

Bọn Mao thị không biết nguồn cơn ra sao, nhưng cũng có thể đoán được bất lợi đối với phe mình, ai nấy mở to hai mắt nhìn Tần Lâm.

- Đầu óc choáng váng, bước chân không ổn là triệu chứng gió độc vào não!

Tần Lâm nhẹ nhàng đập bàn:

- Cho nên ta đoán, rất có thể Ma Sư Gia đã có bệnh trước khi đi Trần gia, rốt cuộc Trần Minh Hào đánh có quan hệ với cái chết của y hay không, quan hệ bao lớn, còn phải mở hộp sọ kiểm nghiệm mới có thể xác định!

Mao thị nghe đến đó nhất thời sắc mặt liền thay đổi, khóe miệng giật giật mấy cái, nằm lăn ra đất kêu khóc:

- Trời ơi, quan viên bị Trần gia mua chuộc, oan uổng… lão đầu tử nhà ta chết thật là oan uổng…

Mấy tên gia đinh Dương phủ cũng liếc mắt nhìn nhau, mặc dù có chút sợ hãi Tần Lâm, rốt cuộc vẫn nhắm mắt cất tiếng đồng thanh nói:

- Tần trưởng quan, Ma Sư Gia cũng không có bước đi lảo đảo, vị quân gia kia hẳn là nhìn lầm rồi?!

- Thối lắm!

Quân sĩ xa doanh giận dữ quát:

- Gia gia là điểu thương thủ, tấm bia cách xa một trăm bước còn thấy rõ, một người sống sờ sờ cách năm ba bước đi đứng thế nào chẳng lẽ còn có thể nhìn lầm sao?

Tần Lâm thấy phản ứng Mao thị, trong lòng càng tin chắc vào phán đoán của mình, khẽ vỗ bàn một cái:

- Không nên cãi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần mở hộp sọ kiểm nghiệm, chắc chắn sẽ biết rõ chân tướng.

Mao thị luống cuống, lăn lộn dưới đất gào khóc:

- Hôn quan giết người, đáng thương cho lão đầu tử nhà ta, chết yểu không minh bạch còn bị tàn hủy thi thể, trên đời này nào có đạo lý này. Lão nương phải đi Thuận Thiên phủ tố cáo, phải đánh trống kêu oan mới được.

Hoàng Gia Thiện cau mày, quả thật không phải là có thể tùy tùy tiện tiện giải phẫu thi thể, bản thân tàn hủy thi thể chính là tội danh, Ngọ Tác quan phủ nghiệm thi chủ yếu là lấy kiểm tra bên ngoài thân thể làm chủ. Nếu như Mao thị đi kiện cáo khắp nơi, chờ cấp trên phân xử, chấp thuận nghiệm thi, e rằng thi thể Ma Sư Gia đã thối rữa, làm sao kiểm nghiệm được nữa?

Tần Lâm ung dung điềm tĩnh, dùng sức vỗ bàn một cái:

- Thối lắm! Chuyện này liên quan với thuộc hạ Đại Hán tướng quân Trần Minh Hào thuộc cẩm y thân quân Đô Chỉ Huy Sứ Ty ta. Y đang làm nhiệm vụ trong cung, ai mà biết được án này có mưu đồ gì khác hay không. Nói không chừng phía sau còn cất giấu âm mưu mưu phản bội nghịch, đương nhiên không thể thẩm tra giống như án mạng bình thường. Bản quan muốn mở hộp sọ nghiệm thương, cũng muốn xem thử ai dám ngăn trở!

Cho dù là Mao thị điêu ngoa tới mức nào, nghe lời nói này cũng bị dọa sợ đến vãi ra quần, hai tên huynh đệ to xác của nàng cũng ngậm miệng không dám lên tiếng nói.

Mấy nha dịch, quan bà hiểu chuyện, bèn dùng lời lẽ ngọt nhạt khuyên nhủ:

- Nàng muốn chống cự lại Cẩm Y Vệ sao? Cho nàng tội danh mưu phản bội nghịch bắt vào trong thiên lao, lúc ấy kêu trời không thấu kêu đất không nghe, đó mới gọi là sống không bằng chết.

- Mao đại tẩu, vị Tần trưởng quan này là nàng không đắc tội nổi, lão nhân gia nhổ ra sợi lông cũng còn to hơn eo lưng nàng…

Tần Lâm thành khủng long rồi, sợi lông cũng còn to hơn eo người, có thể tưởng tượng được thân thể hắn khổng lồ tới mức nào.

Mao thị cùng hai huynh đệ nàng cũng tán thành mở hộp sọ khám nghiệm, không dám chống lại Tần Lâm nữa.

Hoàng Gia Thiện ở bên cạnh thấy buồn cười, thầm nhủ trong lòng: Mao thị này thật là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bất quá cũng may ác nhân tự có ác nhân trị, nếu không phải là Tần Lâm thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không đối phó được dân phụ điêu ngoa như Mao thị. Nếu đổi lại là mình chậm rãi nói đạo lý với nàng, đó mới là tú tài gặp binh đao, có lý cũng không nói được.

Các vị nha dịch liền kéo quan tài đóng băng vào trong sân nha môn, trải chiếu cỏ, bưng nước trong tới, làm công việc chuẩn bị trước khi giải phẫu.

Tần Lâm cười sờ sờ mũi, trước đây hắn phá án Hà Nhị Lang mượn phụ thân chết vu hãm y quán Lý thị ở Kỳ Châu, vì giải phẫu thi thể, bất đắc dĩ phải dùng tính mạng đánh cuộc với Hà Nhị Lang, mạo hiểm sung quân lưu đày mới có thể tra rõ vụ án. Lần này Mao thị còn cay nghiệt hơn Hà Nhị Lang, nhưng hắn chỉ nói vài câu đã dọa cho nàng sợ hãi không dám loạn động, vô cùng thuận lợi bắt đầu giải phẫu nghiệm thi.

Trước khác nay khác, hiện tại trên người hắn khoác chính tứ phẩm Phi Ngư phục, làm đường thượng quan Cẩm Y Vệ chưởng Nam Nha.

Quyền lực quả thật là thứ tốt, bất kể làm chuyện tốt hay chuyện xấu cũng rất tiện lợi, vận dụng thế nào quan trọng là ở lòng mình.

Bọn nha dịch chuẩn bị kỹ càng, đem thi thể từ trong quan tài ra đặt trên chiếu cỏ.

Tần Lâm khẽ mỉm cười, nhìn Lục Viễn Chí đưa tay ra mời:

- Huynh đệ, đệ làm đi.

- Tần ca, huynh ác quá…

Tên mập ném cho Tần Lâm một cái nhìn u oán, chỉ được đáp lại bằng ánh mắt trợn trắng.

Thật ra thì tên mập đã sớm biết có chuyện này, cũng đã chuẩn bị tinh thần trước, chẳng qua là theo thói quen từ một góc độ khác bày tỏ lòng kính ngưỡng của mình đối với trưởng quan, sau đó mở túi da trâu ra chuẩn bị động thủ.

A… bộ khoái, Ngọ Tác Uyển Bình huyện nha đều trợn tròn mắt, chỉ thấy trong túi da trâu đựng vô số loại công cụ như móc câu, dao, cưa… có rất nhiều thứ mà bọn họ không biết tên, toàn là chế tạo bằng thép ròng, nhìn qua sáng chói hoa mắt.

Nhìn khí thế như vậy ai ai cũng biết hết sức bất phàm, vốn tất cả mọi người cho là tên mập này không có bản lãnh gì lớn, kết quả đến đây mới phát giác nhìn lầm.

Tên mập mơ hồ có chút đắc ý, nhìn Tần Lâm chớp chớp mắt, ý tứ là Tần ca không tự thân xuất mã, đến phiên đệ tạo danh tiếng.

Tần Lâm cười thầm: danh tiếng này nhường cho đệ đó…

Tên mập quả nhiên hung hãn, đầu tóc thi thể đã được cạo trọc, y bèn lấy bút lông ra vẽ đường trên đầu trước, sau đó nhìn Tần Lâm một cái, sau khi được Tần Lâm cho phép mới cầm cưa thép nhỏ lên, không nói nửa lời bắt đầu cưa theo đường vừa vẽ.

Trời ơi…

Một mảnh tiếng kếu thất thanh sợ hãi vang lên, cho dù là các lão bộ khoái đã quen thấy người chết cũng phải ngoảnh mặt đi nơi khác, không dám nhìn cảnh tượng cưa đầu người chết này.

Nhưng cho dù là mắt không nhìn thấy, cưa tên mập cắt vào da thịt, xương sọ, thanh âm kẽo kẹt nổi bật vô cùng, truyền vào trong tai từng người, khiến cho người ta cảm thấy rùng mình sởn óc, toàn thân trên dưới nổi da gà.

Tên mập mới cưa mấy cái, rất nhiều người đã không chống nổi, sắc mặt tái nhợt quay đầu chạy ra khỏi sân.

Rất nhanh dân chúng kinh sư đã phát hiện, một đám đông nha dịch, quan bà và rất nhiều người khác nhanh chóng ùa ra khỏi cửa nha môn Uyển Bình huyện, sau đó tranh nhau nôn mửa trên mặt đất.

May là Hoàng Gia Thiện trong đám quan văn coi như là gan lớn như đấu, vào lúc này cố nén không nôn ra ngoài, nhưng sắc mặt cũng xám như tro tàn, sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra. Y vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Lâm thần sắc không thay đổi chút nào, thậm chí có vẻ hứng chí nhìn thủ hạ cưa đầu người, thầm nhủ trong lòng:

"Ưng khuyển Xưởng Vệ quả nhiên tàn độc, nhìn bộ dáng như vậy, nhất định là Tần trưởng quan thường hay cưa đầu người trong chiếu ngục thiên lao."

- Xong rồi!

Tên mập cưa theo đường vẽ trước đó, chỉ cưa đứt da thịt bên ngoài và xương hộp sọ, cơ quan não bên trong vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì. Y cười híp mắt mở nắp Thiên Linh Cái cầm ở trên tay, cũng không sợ, giống như đang cầm một mảnh xương đầu heo.