Cẩm Y Vệ

Chương 385: Văn Hương môn




Người khác không nói, khóe miệng Hoàng Gia Thiện khẽ nhếch lên, vuốt râu mà cười.

Thỏa thuận nhân mạng tức là khi xảy ra vụ án nhân mạng, người trong cuộc không báo cáo lên quan phủ mà là lặng lẽ thỏa thuận bồi thường với nhau, cũng chính là ‘hòa giải ngoài tòa’. Tình huống như hiện tại bất quá chỉ là thỏa thuận bồi thường giữa hai bên sau khi báo án, đương nhiên không phải là thỏa thuận nhân mạng.

Bất quá Hoàng Huyện Lệnh cũng không muốn nói những chuyện này cho Mao thị, là một vị quan địa phương hợp cách, lần đầu tiên y che giấu một chút tin tức luật pháp đối với dân chúng dưới quyền mình.

Mao thị nghe nói thỏa thuận nhân mạng phạm pháp, lập tức lấy làm kinh hãi, cho dù là nàng hung hãn tới mức nào cũng không dám tranh với Cẩm Y Hiệu Úy, bèn thả Trần lão đầu ra.

Tần Lâm đích thân dìu Trần lão đầu sang bên cạnh, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Lão nhân gia, con trai ông là Đại Hán tướng quân cẩm y thân quân thuộc hạ Đô Chỉ Huy Sứ Ty ta, mặc dù bây giờ hiềm nghi phạm tội nên bị bắt nhưng vẫn chưa định án, vẫn là đồng bào của bản quan. Bản quan nhất định sẽ chấp pháp công bằng, không oan uổng bất kỳ ai, lão không cần sợ gì cả.

Sau đó Tần Lâm lại lấy ra mấy miếng bạc vụn nhét vào tay Trần lão đầu, lệnh cho hai tên thân binh đưa lão về nghỉ.

Hoàng Gia Thiện thấy vậy gật đầu một cái, thầm nhủ trong lòng: Tần trưởng quan quả thật có tình có nghĩa.

Các thân binh Hiệu Úy cảm thấy đi theo vị trưởng quan này làm việc, trong lòng sảng khoái vô cùng. Đường thượng quan cẩm y, đại chưởng Nam Trấn Phủ Ty lại coi trọng một vị Đại Hán tướng quân chưa từng quen biết như vậy, chẳng lẽ đối xử tệ với huynh đệ ra sức bên cạnh mình sao?

Ngược lại Trần lão đầu không hề tỏ ra cảm kích rơi nước mắt, tinh thần của lão đã sớm bị tin dữ con trai đánh chết người, sắp phải đền mạng làm cho ngây dại. Lão máy móc nhận lấy bạc trong tay Tần Lâm, được hai tên thân binh Hiệu Úy dìu, khập khễnh bước đi xa.

Trần Minh Hào đánh Ma Sư Gia, sau đó y bị gió độc vào não mà chết, trước khi chết từng đi phong lưu khoái hoạt một phen, sau khi đột nhiên chết lại bị dời thi... Trước mắt xem ra vụ án chỉ có bấy nhiêu tình tiết, dường như dời thi chỉ là một chi tiết phát sinh trong quá trình diễn biến, cũng không có ảnh hưởng về bản chất đối với toàn vụ án.

Sau khi đi một vòng lớn, công việc điều tra phá án lại trở về điểm xuất phát.

Lục Viễn Chí không khỏi có cảm giác ủ rũ chán nản, cảm thấy uổng phí công phu, Tần Lâm lại không nản chút nào, ngược lại vô cùng hứng thú.

Đối với Tần Lâm, phá án chính là giải từng câu đố, rất nhiều khi công việc điều tra phá án sẽ lượn quanh một vòng lớn lại trở về trạng thái mới bắt đầu. Như vậy sẽ khiến cho đám người sơ xuất yếu kém cảm thấy chán nản ủ rũ, nhưng đối với loại lão thủ như Tần Lâm lại càng thêm hứng thú dồi dào, bởi vì chỉ có giải thích hợp lý tất cả các nghi điểm, điều tra vụ án mới có thể tiến gần tới chân tướng sự thật.

Chỉ dựa vào chuyện Trần Minh Hào đánh vào đầu Ma Sư Gia, từ đó khiến cho Ma Sư Gia bỏ mạng, không giải thích được tư thế thi cương kỳ quái và thời gian xuất hiện thi cương, không tìm được hiện trường đầu tiên của vụ án, vậy sẽ không thể đoạn án, không thể phục chúng, hơn nữa bản thân Tần Lâm cũng cảm thấy không chấp nhận được.

Cho nên một mặt hắn bảo Hoàng Gia Thiện ra lệnh bọn bộ khoái đi khắp nơi hỏi thăm xem rốt cục khi còn sống Ma Sư Gia đi tới nhà nhân tình nào. Một mặt lệnh cho nha dịch tạm thời liệm xác Ma Sư Gia vào trong quan tài mỏng, chất đống băng tuyết xung quanh, cũng tương đương băng quan, bảo tồn đề phòng sau này có cần tra nghiệm.

Từ biệt Hoàng Gia Thiện, buổi trưa Tần Lâm cùng các huynh đệ Hiệu Úy ăn một bữa ngon lành ở Bát Tiên tửu lâu có cấp bậc rất cao, chỉ không cho uống rượu. Mọi người ngồi trong đại đường nghe một vị tiên sinh kể chuyện kể Tam Quốc chí. Chờ đến khi hai thân binh Hiệu Úy đưa Trần lão đầu về nhà trở lại, bảo bọn họ dẫn đường, mọi người cùng nhau cỡi ngựa ra khỏi thành, chạy thẳng tới nhà Trần Minh Hào.

Trần gia ở ngoài thành khá xa, Trần lão đầu vào thành khám bệnh hốt thuốc, cho nên mới kịp thời nhận được tin tức chạy tới nơi phát hiện vụ án.

Mọi người cỡi khoái mã, chạy nửa canh giờ mới đến.

Tần Lâm không vội vàng chạy thẳng tới Trần gia, mà là quan sát bốn phía, quả nhiên có một trang viện thật là lớn, ruộng đất thẳng cánh cò bay, phòng ốc san sát, lại có ao cá rừng cây, quy mô hết sức lớn lao.

Tìm người đi đường hỏi thăm, phần lớn khoát tay không dám trả lời, vội vã rời đi, cho dù là có người chịu trả lời cũng chỉ nói vài câu hết sức ngắn gọn:

- Đây là trang viện của Kỳ Liêu Dương Tổng Đốc, chư vị cẩm y quan gia hỏi y làm chi?

Tần Lâm cười nói:

- Chúng ta là cẩm y quan qua đường, bởi vì vó ngựa bị sút cho nên muốn tìm trang viện của y thay đổi.

Người nọ thè lưỡi ra thật dài:

- Nực cười, tuy rằng ngươi là một cẩm y quan, nhưng so với Dương Tổng Đốc cũng chỉ là chức quan to như hạt mè, chắc chắn sẽ bị đánh đuổi ra. Hừ hừ, tôi tớ của y trong trang vô cùng đáng ghét… ôi, ta lỡ lời nói hươu nói vượn, chẳng phải là chuốc họa vào thân sao?

Dứt lời người nọ bỏ đi rất nhanh, còn nhìn quanh bốn phía, dường như sợ người xung quanh nghe được lời mình vừa nói.

Kiêu phó trong phủ Dương Triệu hoành hành hương lý, từ chuyện này có thể nhìn thấy. Đương nhiên Trần Minh Hào đánh chết người phải trị tội theo luật, nhưng e rằng Ma Sư Gia kia cũng có phần đáng chết.

Tần Lâm lắc đầu một cái, hết sức khinh thường hành vi của nhà Dương Triệu, bất quá hắn không phải tới đây vì vạch trần thủ đoạn của Dương Tổng Đốc, sau khi thở dài một phen mới chạy tới Trần gia.

Được hai tên thân binh chỉ dẫn, xem thử thấy khoảng cách nhà Trần Minh Hào quả thật rất gần điền trang Dương gia, là nhà đất quay về phía Bắc, khắp nơi dọn dẹp sạch sẽ, nóc nhà đọng một lớp tuyết trắng mỏng, dưới mái hiên chất đống không ít củi khô rơm rạ.

Tần Lâm mới vừa đi tới phía bên ngoài viện, đã nghe thấy bên trong có người nói chuyện:

- Văn Hương môn chúng ta chính là do môn chủ Vương Sâm Vương chân nhân sáng chế, có thể cứu khổ cứu nạn, sau khi nhập môn chỉ cần tích đức hành thiện, tụng Cửu Liên Bảo kinh là có thể tiêu tai giải nạn, gặp dữ hóa lành. Lần này con trai lão bị bắt cũng là vì lần trước chúng ta tới truyền đạo, y mắng Vương chân nhân...

Nghe những lời này, thần sắc Tần Lâm nhất thời thay đổi, lớn tiếng nói:

- Kẻ nào dám yêu ngôn hoặc chúng? Các vị huynh đệ, bắt lại cho bản quan!

Ngưu Đại Lực dẫn các thân binh Hiệu Úy ùa vào, lập tức bắt được hai tên trung niên chừng bốn mươi tuổi gầy gò, phía sau có Trần lão đầu, còn có một vị lão bà bà tuổi gần hoa giáp, có lẽ là mẫu thân Trần Minh Hào.

Ánh mắt Tần Lâm lạnh lẽo như lưỡi đao quét qua trên mặt hai người truyền đạo kia, hai người bọn họ bị dọa sợ đến nỗi run rẩy, miệng niệm lâm râm Vương chân nhân cứu mạng gì đó.