Cẩm Y Vệ

Chương 342: Không còn tri âm




Vì vậy cổ họng Tần Lâm cũng có chút khát khô, trong từ điển của hắn từ trước tới nay không có hai chữ “khách sáo”, đưa tay sờ cặp đùi nở nang mê người kia, cười vô cùng bỉ ổi:

- Nương tử không cùng vi phu vào kinh sao? Khặc khặc... ở trên đường chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện thú vị, ha ha ha...

Khuôn mặt màu mật ong của Từ Tân Di đã ửng đỏ, mày liễu dựng lên, mắt hạnh trợn tròn, cặp chân mạnh mẽ đạn động, đạp vuốt sói Tần Lâm ra:

- Đáng ghét, mau lấy chân chó ra! Hừ, ai thèm đi cùng với ngươi? Ta cũng không ngốc nghếch giống như Thanh Đại muội muội, cái gì cũng nghe theo ngươi!

Tần Lâm thất vọng hơn, trong lòng lại âm thầm vui mừng. Ở kinh thành còn có vị Trương Tử Huyên mưu trí đa đoan phải đối phó, Từ đại tiểu thư không đi gây loạn, ngược lại cũng bớt rất nhiều phiền phức. Về phần lúc nào bắt vị đại mỹ nữ khỏe mạnh nóng bỏng này, hắc hắc, dù sao thịt cũng nát vụn ở trong nồi, đã thành thân, còn sợ con vịt luộc chín có thể bay sao?

Đáng tiếc cùng vào kinh thành cũng chỉ có Lục mập, Ngưu Đại Lực, Từ lão đầu, mấy người này mặt mũi đáng ghét không như người bình thường... Thôi thôi thôi, có được tất có mất!

Tên vô lại Tần Lâm này lại bắt đầu tính toán, nhắm chủ ý xấu xa vào thiên kim tướng phủ...

Không ngờ rằng Từ đại tiểu thư cũng đang cười nhạt, nghiến răng nghiến lợi, siết nắm tay, mũi nhọn lạnh trong mắt hạch lóa lên, trên mặt đầy đặn mượt mà mang theo nụ cười ác ý “âm hiểm”.

Lý Thời Trân tuổi cao, Tần Lâm đã cáo từ ở nhà, lão thần y không tới bến tàu hứng gió Bắc nữa, trên bến tàu các vị thân bằng hảo hữu tiễn đưa, hai vợ chồng lão Thái Sơn Ngụy Quốc Công có vai vế lớn nhất.

Sau khi Tần Lâm nói lời từ biệt cùng hai vị kiều thê, lại hàn huyên cùng tân khách tiễn đưa, đầu tiên đương nhiên bái tạ vợ chồng Ngụy Quốc Công Đại cữu ca Từ Duy Chí.

Hai vợ chồng Ngụy Quốc Công ngồi chung một kiệu cực lớn mười sáu người khiêng, Tiểu công gia Từ Duy Chí ung dung ngồi trên ngựa bên cạnh đứng hầu. Khiến Tần Lâm kỳ quái chính là, các thân thích của Ngụy Quốc Công phủ, ba cô sáu bà, cậu, ông, biểu tiểu thư tới một đống lớn, khiến cho kẻ làm con rể này không khỏi có chút được sủng ái mà lo sợ.

- Phụ mẫu thân Đại nhân quả thật quá khách sáo, tiểu tế thực sự không chịu nổi, nào có đạo lý trưởng bối đưa tiễn vãn bối?

Tần Lâm vái chào tới đất rất sâu, hắn vẫn còn giữ thói quen của hậu thế, sau khi cưới gọi phụ mẫu Đại nhân theo Từ Tân Di.

Từ Bang Thụy cùng Ngô Thị nhìn nhau cười một tiếng, hai người đều rất thích đứa con rể này. Từ Bang Thụy nói không phải là nhiều lắm, Ngô Thị nói liên miên lải nhải hồi lâu, lúc là gió lạnh phương Bắc phải mặc quần áo nhiều một chút chớ để cảm mạo, lúc là tình hình trong kinh thay đổi liên tục, nhất định phải cẩn thận một chút, nếu có sai lầm gì, không ngại sớm lui bước rút người ra, quay về Nam Kinh sung sướng ung dung tự tại.

- Hiền tế, chớ nghe mẹ ngươi nói bậy, sau khi vào kinh thành cứ mạnh tay làm đi... 

 

Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy vung tay lên, nhất thời khí phách bốn phía:

- Ngoại trừ mưu mô đoạt vị triều đình ra, bất kể ngươi đắc tội người nào, phạm vào tội lớn tới mức nào, chỉ cần trở về Nam Kinh vào được trong phủ bản công, còn ai có thể bắt ngươi?

Ừm, nhạc phụ ủng hộ hết mình..

Đại cữu ca lại ở phía sau cười không khép miệng lại được, Từ Duy Chí nhìn Tần Lâm dựng ngón tay cái lên, cười lên xấu xa:

- Muội phu, lời nên nói phụ mẫu thân Đại nhân đã nói, ta đây làm Đại ca chỉ có một câu nói... Bất kể lúc nào, tốt với em gái ngốc của ta một chút, cho dù là nó làm chuyện ngu ngốc gì cũng đừng so đo, cảm tạ!

Những thân thích của Ngụy Quốc Công phủ kia cũng nhìn Tần Lâm ha hả vui mừng, người người vẻ mặt tươi cười, không biết rốt cuộc vì thứ gì, còn có người châu đầu ghé tai, cũng không biết rốt cuộc là bàn tán cái gì.

Tần Lâm đầu đầy mê hoặc, trong lúc nhất thời không tìm được đầu mối, thầm nghĩ: ý tứ của Từ Duy Chí thế nào, dường như Từ Tân Di sắp sửa làm chuyện ngốc nghếch gì thì phải? ...

Để nàng ở lại Nam Kinh, rốt cuộc có thích hợp hay không? Tần Lâm cũng không tránh khỏi hoài nghi.

Quản không được nhiều, dù sao ở Nam Kinh có pho đại Phật Ngụy Quốc Công này, dù cho Từ Tân Di gây náo loạn ngất trời cũng có chỗ dựa phụ huynh. Tần Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy không cần quá lo lắng thay nàng.

Kế tiếp nói lời từ biệt cùng các vị đại quan hiển quý, Vương Thế Trinh, Trương Công Ngư cũng không nói, Thường Dận Tự đúng là luyến tiếc nhất, vỗ vai Tần Lâm, lớn tiếng nói:

- Cô đại gia ngươi đi rồi, mỗ đây cũng không được nghe câu thơ hay như vậy nữa: Một tòa bảo tháp giữa đất bằng, Bên trên nhỏ bên dưới to, Sẽ có một ngày đảo ngược lại, Phía dưới nhỏ phía trên to…. Xem xem, ta cũng sẽ chịu đựng được! Tần huynh đi rồi, ta tựa như Bá Nha kia mất Chung Tử Kỳ, từ nay không còn tri âm, dây đàn đứt không ai nghe...

Mọi người nghe được Tần Lâm làm thơ trước đó, ai nấy đều cả kinh há hốc mồm cứng lưỡi, đến cuối cùng không biết Thường tiểu hầu gia nghe qua điển cố tri âm tri kỷ cao sơn lưu thủy từ trong tuồng hát nào, vốn là cực kỳ tao nhã, từ trong miệng kẻ thô kệch như hắn nói ra thật sự khiến người nghe ê răng, ai nấy rùng mình, khiến cho đám người không khỏi cười sặc sụa.

Tần Lâm cũng nổi da gà toàn thân, trên mặt bất động thanh sắc nói:

- Thường tiểu Hầu gia quả nhiên phong nhã, chờ ta đến kinh sư, bất cứ lúc nào tiểu Hầu gia có thể tới thăm viếng, đến lúc đó nhất định ta cùng ngươi lại làm thơ hay nhất.

- Được, được!

Thường Dận Tự gật đầu liên tục:

- Đợi sau khi mỗ cùng Cao tiểu thư thành thân, sẽ đến kinh sư tìm ngươi.

Vương Sĩ Kỳ không nhịn được nói:

- Thường huynh không nên đi, Nam Kinh đất thiêng nảy sinh khí hiền tài, cũng có một nửa ở trên người Thường huynh, vì thế người đi rồi lầu Hoàng Hạc trơ ra đó, chỉ sợ sau này Chung Sơn mây mưa phai màu, Trường Giang nghẹn ngào, mạch văn của kim phấn lục triều Nam Kinh vì vậy mà tiêu ma.

Thường Dận Tự không biết là nói mát, ngược lại dương dương đắc ý, dẫn đến Hoài Viễn Hầu Thường Văn Tế tát hắn một cái, thấp giọng mắng:

- Ngu đần, sao lão tử lại sinh tên ngu xuẩn này! Thể diện đều mất hết, thật sự như cha mẹ chết con bà nó!

Học thức của vị Hoài Viễn Hầu này cũng thật sự rất cao, lại dùng ‘như cha mẹ chết’ ở chỗ này, sau khi mọi người nghe vậy, chợt cảm thấy lời dạy của người xưa cha nào con nấy quả thật không sai một mảy may.

Tần Lâm cười tạm biệt các vị quan viên đưa tiễn, sau đó leo lên đại quan thuyền của Tào Bang chuẩn bị, sau khi đi đường thủy vùng ven sông xuống đến Dương Châu, lại vứt bỏ thuyền thay ngựa đi đường bộ, vào thẳng đế đô.

Thuyền lớn giương buồm đi xa, các vị bạn tri kỷ, hảo hữu cùng hàn huyên với nhau trở về thành, khi nhân dịp đầu Đông, chỗ bến đò gió Bắc từ mặt sông thổi tới thật là lạnh lẽo, thổi lâu có thể chịu không nổi.