Tần Lâm lặng lẽ lên đường, mười dặm trường đình chỉ có Kim Anh Cơ đưa tiễn, mỹ nhân như ngọc, tiễn biệt trường đình dưới ánh mặt trời, không có cố nhân thương cảm sụt sùi tiễn đưa dưới ánh dương quan thê thảm, chỉ có con đường quan lộ chín vạn dặm chim bằng thoải mái giang cánh bay cao đang chờ đợi.
Đông Dương đại hải, đất liền giang hà, Ngũ Phong hải thương liên hiệp cùng Tào Bang, Tần Lâm tảo thanh chướng ngại cho đế quốc thương nghiệp khổng lồ này, từ đây nó sẽ chầm chậm thăng lên giống như mặt trời mọc ở phía Đông.
Tiếc nuối duy nhất chính là mấy ngày nay rốt cục Tần Lâm vẫn không thể hoàn thành trách nhiệm nặng nề đánh lén ban đêm, hai lần hỏi thăm Kim trưởng quan đều bị nàng cười khanh khách nói vẫn chưa hết (kinh nguyệt), không thể làm gì khác hơn là buông bỏ dã tâm này.
- Tiểu oan gia, đi Nam Kinh tỷ tỷ muội muội có rất nhiều, cũng không thể quên mất nô gia…
Thanh âm Kim Anh Cơ ngọt như rót mật, ngọc thủ khẽ véo tay Tần Lâm một cái.
- Hồ ly tinh muốn lấy mạng người!
Tần Lâm chỉ có thể than thở, hai ngày nay bị nàng làm cho nổi giận, không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt gật đầu một cái, mang theo chúng Hiệu Úy rời đi.
Kim Anh Cơ xấu xa cười trở lại trong đình, không biết vì sao trêu cợt Tần Lâm như vậy khiến cho nàng cảm thấy vô cùng đắc ý.
Chợt nhìn thấy phía dưới chén trà có một mảnh giấy xếp hình trang sức cài đầu, không biết Tần Lâm lại giở trò gì nữa, nàng vội vàng mở ra xem.
- Phàm chứng băng lậu, kinh nguyệt không đều, dùng sáu tiền Trữ Ma Căn, hai tiền vỏ quít khô, gạo tẻ, lúa mạch mỗi thứ một lạng, chút muối. Trước hết giã Trữ Ma Căn, vỏ quít lấy nước, sau đó cho vào gạo tẻ, lúa mạch nấu cháo, trước khi chín bỏ chút muối vào. Ăn mỗi ngày ắt sẽ có công hiệu thần kỳ.
- Tần... Lâm...
Ngũ Phong thuyền chủ hung hăng nghiến răng, móng tay cào trên mặt bàn thành mấy vết trắng.
-----------
Mạt Lăng quan ở phía Nam Nam Kinh thành chính là yếu đạo đường bộ đi thông Chiết Giang, lúc này dưới quan cờ xí như mây, cương đao sáng loáng, vô số binh mã đang vây săn thú.
Lúc này đang là mùa Thu, phi cầm tẩu thú mập mạp béo tròn, các kỵ binh đứng xếp hàng bày trận xua đuổi, lập tức các loại dã thú bỏ chạy thục mạng. Các binh sĩ vây ba mặt chừa một mặt, đám thú dần dần bị vây vào giữa.
Bên trong có một con báo đốm hung mãnh nhất, gầm thét nhảy lên, quả thật hết sức hung hăng.
- Bắn con báo đốm kia!
Thần Thương Mã Tứ Bình hò hét bắn ra một mũi tên, nhưng rất kỳ quái, Mã Thiên Hộ tài bắn cung bách bộ xuyên dương, vô song vô đối trong mười vạn quân, thế nhưng mũi tên này thậm chí cũng không thể sượt qua da báo, không biết bay đi đâu mất.
Đám binh sĩ bắn tên như mưa, thế nhưng toàn là bắn trật. Dường như con báo đốm kia có một vầng hào quang vô hình hộ thể, giữa mưa tên không thương tổn chút nào, nghênh ngang mặc cho kẻ khác bắn tên, mình chậm rãi bước tới như đang đi dạo trong rừng vắng.
Bất quá may mắn của nó cũng chỉ tới đó mà thôi.
Một cánh cung giương căng, tên lắp sẵn, tay buông dây tên bay ra như sao xẹt, một đạo hàn quang xé rách trường không mang theo tiếng rít gió bắn trúng vào giữa cổ con báo đốm kia. Mũi tên sắc bén cắm ngậpvào cổ, báo đốm lập tức ngã lăn chổng bốn vó lên trời, giãy giụa mấy cái liền ô hô ai tai.
Trong lúc con báo còn đang giãy chết, bốn tên kinh vệ Chỉ Huy Sứ Chu Tiến Trung, Ngô Quảng Hiếu, Trịnh Tư Nhân, Vương Thủ Nghĩa đồng thanh quát một tiếng hay:
- Tài bắn cung Đại tiểu thư cao diệu, đương thời vô song!
Mã Tứ Bình đã thăng làm Thiên Hộ, thở hổn hển vỗ ngựa chạy tới, lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, quỳ chân sau xuống hành lễ đình tham:
- Ty chức may nhờ Đại tiểu thư bắn tên cứu giúp mới thoát được tánh mạng, ty chức tạ ân cứu mạng của Đại tiểu thư!
Bốn Chỉ Huy Sứ Chu, Ngô, Trịnh, Vương nhìn nhau mà cười, thầm nói cuối cùng Mã Tứ Bình cũng khai khiếu, khó trách mới gần đây thăng Thiên Hộ.
Mới vừa rồi người giương cung bắn báo chính là Từ Tân Di Từ Đại tiểu thư, đầu nàng đội Anh Lạc Thúc Phát quán thếp vàng, thân khoác áo choàng đại hồng thêu tứ trảo kim long, eo thon nhỏ nịt sư loan đái bạch ngọc dương chỉ, ngồi trên lưng Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, cầm Long Tuyền kiếm, quả thật là uy phong lẫm lẫm.
- Ha ha ha…
Từ Tân Di chống nạnh mà cười không có chút hình ảnh nào, ra lệnh Mã Tứ Bình đứng dậy, rốt cục nàng cũng khiêm nhường một lần vô cùng khó được:
- Thương pháp ngươi rất khá, lại mặc áo giáp, chỉ một con hoa báo còn không gây thương tổn được ngươi. Hừ, chỉ sợ mới vừa rồi mũi tên kia cũng là cố ý nhường cho bản tiểu thư.
Mã Tứ Bình gãi đầu cười hắc hắc, mặc dù y cũng học chút bản lãnh vuốt mông ngựa, nhưng vẫn không bỏ được tính khí ngay thẳng của con nhà võ, bị Từ Tân Di vạch trần mấu chốt lập tức ngượng ngùng.
- Đại tiểu thư quá khiêm nhường!
Chu Tiến Trung vỗ ngựa chạy tới, tỏ vẻ nghiêm trang nói:
- Thường hay nói cọp không bằng toan nghê, toan nghê không bằng hùng bi (gấu), hùng bi không bằng báo đốm mắt vàng, con báo mà Đại tiểu thư vừa bắn chính là báo đốm mắt vàng, vô cùng hung mãnh, lại có tu hành, tên tầm thường không làm cho nó tổn thương được. Duy chỉ có Đại tiểu thư là huyết mạch Trung Sơn Vương, quần tà lui tránh, cho nên mới bắn một mũi tên giết chết được nó.
- Thì ra là như vậy...
Từ Tân Di càng tỏ ra cao hứng.
Mã Tứ Bình ở bên cạnh nghe vậy sửng sốt, bội phục Chu Tiến Trung sát đất, thầm nghĩ bản lãnh vuốt mông ngựa của người ta cao minh như vậy, không trách làm được Chỉ Huy Sứ.
Ngô Quảng Hiếu cũng góp lời nói:
- Đại tiểu thư săn được con báo đốm mắt vàng này không phải là tầm thường, dùng da của nó làm thành xiêm áo có thể bách tà bất xâm, nên làm một chiếc áo choàng mặc lên người, vinh dự phi phàm.
Chủ ý này không tệ, Từ Tân Di nhìn con báo kia một chút, bèn sai người lột da nó ra.
Chu Tiến Trung ở phía sau lại thấp giọng oán giận Ngô Quảng Hiếu, Quốc Công gia cùng tiểu công gia cả ngày buồn bực Đại tiểu thư chạy loạn khắp nơi không giống khuê nữ, bảo chúng ta phụng bồi nàng cũng là tránh cho nàng gây sự. Hiện tại ngươi lại thổi phồng khiến cho nàng cao hứng, thử nghĩ xem Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ mặc áo da báo sẽ thế nào, phải biết nói sao trước mặt hai vị công gia?
Ngô Quảng Hiếu hối hận lỡ lời, thấy Từ Tân Di thật cao hứng lột da báo nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp gì ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình: vị Đại tiểu thư này trời sanh tính thô sơ khoáng đạt, nói không chừng làm xong áo choàng da báo, nàng đã quên hết sạch chuyện này rồi.
Từ Tân Di lại hạ lệnh binh mã các vệ tranh tài săn thú, săn được nhiều có thưởng.
Lần này khác hẳn lần trước, tinh binh Thần Sách Vệ, Quảng Thiên Vệ, Ưng Dương Vệ, Phủ Quân Vệ tận tình sử xuất hết tất cả bản lãnh, không trật phát nào, tiếng bật dây cung vang lên lập tức có dã thú ngã xuống. Chỉ chốc lát sau đã săn được rất nhiều dã vật, gà núi, dê núi, thỏ, hồ ly, nhiều không đếm xuể.
Ngô Quảng Hiếu hối hận lỡ lời, thấy Từ Tân Di thật cao hứng lột da báo nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp gì ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình: vị Đại tiểu thư này trời sanh tính thô sơ khoáng đạt, nói không chừng làm xong áo choàng da báo, nàng đã quên hết sạch chuyện này rồi.
Từ Tân Di lại hạ lệnh binh mã các vệ tranh tài săn thú, săn được nhiều có thưởng.
Lần này khác hẳn lần trước, tinh binh Thần Sách Vệ, Quảng Thiên Vệ, Ưng Dương Vệ, Phủ Quân Vệ tận tình sử xuất hết tất cả bản lãnh, không trật phát nào, tiếng bật dây cung vang lên lập tức có dã thú ngã xuống. Chỉ chốc lát sau đã săn được rất nhiều dã vật, gà núi, dê núi, thỏ, hồ ly, nhiều không đếm xuể.