Cẩm Y Vệ

Chương 308: Thanh Thiên Đại Lão Gia




- Cá mập phải chết, lưới cũng không rách được...

Tần Lâm sờ cằm, cười hề hề bỉ ổi.

Một trong mười tên Hiệu Úy xé khăn đỏ che nửa bên mặt xuống, chính là Lãnh Ban Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu, y gào to một tiếng, cao giọng quát:

- Các con, hiện thân bắt giặc!

Ở vị trí gần đến đỉnh Ưng Sầu nhai, thình lình có một đám người rất đông đứng bật dậy. Trong đó có sai dịch Đông Xưởng mặc áo nâu mang giày da trắng, có binh sĩ Thị Bạc Ty mặc áo khoác màu lục. Còn có thân binh nha môn Tuần Án, gộp lại có tới bốn năm trăm người, cầm cung mạnh nỏ cứng bày ra trận thế chậm rãi từ trên đỉnh ép xuống.

Bang chúng Hải Sa hội ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ mai phục ở sườn núi, lại không nghĩ rằng trên đỉnh đã có phục binh từ trước.

Đây là bọ ngựa rình bắt ve sầu, ai ngờ se sẻ đứng chầu sau lưng.

Tần Lâm mỉm cười, binh lực hơn gấp năm lần, từ trên cao đánh xuống, lại là binh mã triều đình trải qua biên chế đối phó một đám người ô hợp bang hội, kết quả không cần nói cũng biết.

- Các huynh đệ liều mạng!

Trần Bạch Sa rút ra đơn đao ra múa may, xông về phía Tần Lâm.

Hoắc Trọng Lâu quát to một tiếng như sấm nổ giữa trời quang, dường như trời giáng một tia sấm chớp, từ trên lưng ngựa lăng không bay tới giống như thương ưng vồ thỏ, song trảo vàng khè giữa không trung mang theo tiếng rít gió chói tai.

Động tác vô cùng mau lẹ, trước mắt mọi người hoa lên một cái, chỉ thấy đơn đao trong tay Trần Bạch Sa rơi xuống đất loảng xoảng, cổ tay trở nên mềm nhũn, đã bị Hoắc Trọng Lâu bẻ gãy.

Keng… keng…

Bang chúng Hải Sa hội thi nhau bỏ binh khí xuống đất, bị năm trăm tên quan binh cầm trong tay cung mạnh nỏ cứng áp bức, đây là lựa chọn duy nhất của bọn chúng.

Trần Bạch Sa bị Hoắc Trọng Lâu xách tới trước ngựa Tần Lâm giống như chim ưng bắt gà con. Lúc này Trần Bạch Sa thở hổn hển giống như một con dã thú sắp chết, ánh mắt đỏ ngầu tuyệt vọng nhìn đối thủ kinh khủng Tần Lâm này, ấp úng nói:

- Họ Tần, Trần mỗ bại trong tay ngươi bất quá cũng chỉ là một lần chết mà thôi. Lão tử sẽ cung khai chi tiết, chỉ muốn biết rốt cục trên cuộn giấy kia viết những gì, nói cho ta biết!

Tần Lâm nở một nụ cười giễu cợt, lấy cuộn giấy trong ngực áo ra, từ từ mở ra đưa tới trước mắt Trần Bạch Sa.

A... Trần Bạch Sa trợn tròn hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời.

Tờ giấy chỉ viết một hàng chữ như vầy: cá mập ngu xuẩn, ngươi nhất định phải chết!

-----------

Phòng văn thư nha môn Bố Chính Sứ Chiết Giang, Lý Tự Hiền nôn nóng đi qua đi lại, nửa ngày không biết uống bao nhiêu chén trà, vẫn cảm thấy cổ họng nóng khô như muốn bốc khói.

Mấy lão phu tử vùi đầu viết viết vẽ vẽ, cho dù là bản thân không có chuyện gì cũng giả vờ như vô cùng bận rộn.

Có thể tới nha môn Bố Chính Sứ làm mạc tân, lãnh lương năm trăm lượng bạc mỗi năm, đám lão phu tử này ai nấy đều là quỷ linh tinh. Lúc nào nên tranh nhau ra mưu đồ sách, lúc nào nên vùi đầu giả ngu, chắc chắn ngàn vạn lần sẽ không lầm.

Có lúc, biết quá nhiều không phải là chuyện tốt.

A! Lý Tự Hiền kêu một tiếng, y đưa tay bưng chén trà, nhưng không ngờ trà này mới vừa châm nước sôi, nóng tới nỗi y phải vứt chén trà đi.

- Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân hầu hạ không chu đáo.

Hai tiểu nhị gia vãi ra quần chạy vào, lau nước trà bắn lên y phục Lý Tự Hiền, dọn dẹp chén trà rơi vỡ.

Lý Tự Hiền không nhịn được vung tay áo, bảo hai tiểu nhị gia cút ngay, mình ngồi trên Thái Sư ỷ, ngơ ngác xuất thần.

Trần Bạch Sa đi đâu, chuẩn bị làm cái gì, bao gồm chuyện trước đó sát hại hai tên thiên sứ sách phong, trong lòng vị tòng nhị phẩm Bố Chính Sứ này đều biết rõ ràng. Mặc dù không nói ra, từ trước tới nay y cũng không cho Trần Bạch Sa nói ra, nhưng bao nhiêu năm qua sát cánh bên nhau, giữa hai bên đã không cần phải nói những lời thừa thãi.

Nhưng khác với trước kia là hôm nay Lý Giáp con y cũng lặng lẽ đi mất, chỉ bằng vào oán hận của nó đối với Tần Lâm, cũng biết nhất định là đi cùng Trần Bạch Sa.

Đối với một lão gian cự hoạt lão luyện quan trường mà nói, đây là tình huống tuyệt đối không thể cho phép xảy ra.

Bất kể Trần Bạch Sa làm ra tội lớn ngập trời nào, Lý Tự Hiền cũng có thể chối phăng không nhận, bởi vì y rất cẩn thận tránh không dùng thư lui tới, từ trước tới nay toàn là đơn độc gặp mặt nói chuyện, quan hệ giữa bọn họ căn bản không có bất kỳ chứng cứ nào. Cho dù là sau khi Trần Bạch Sa bị bắt khai ra mình, Lý Tự Hiền cũng có thể nói là đặt điều vu khống.

Một tên Hội Thủ thảo mãng, một mệnh quan triều đình tòng nhị phẩm xuất thân khoa cử, môn đồ thánh hiền, lời nói của ai đáng tin hơn? Quả thật không cần nói cũng biết, huống chi trong ngoài triều Lý Tự Hiền còn quen biết rộng rãi thân bằng cố cựu, đồng môn đồng niên, mọi người thân thiết hỗ trợ lẫn nhau, còn sợ ai nữa?

Cho nên hợp tác cùng Trần Bạch Sa, Lý Tự Hiền tự xưng là mình đứng vào tình cảnh bất bại tiến có thể công, lui có thể thủ.

Nhưng con trai y Lý Giáp lại không hiểu, từ nhỏ được nuông chiều đã quen tính vô pháp vô thiên, lại bị cừu hận làm cho đầu óc mê muội, theo Trần Bạch Sa chạy đi mưu hại bọn Tần Lâm, đây không phải là làm uổng phí một phen tâm huyết của phụ thân mình sao?

Dĩ nhiên Lý Tự Hiền cũng hiểu được Trần Bạch Sa muốn giở trò gì, tâm thần y bấn loạn không yên, dùng đầu ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn, thầm nhủ trong lòng: Trần Bạch Sa càng lúc càng lớn gan càn rỡ, muốn dùng biện pháp như thế để khống chế bản quan ư? Hừ hừ, xem ra cũng phải tìm một cơ hội, cho y nếm mùi đau khổ…

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền tới một tràng tiếng ồn ào huyên náo dị thường, vô cùng hỗn loạn không biết là chuyện gì.

- Chẳng lẽ là con ta trở lại, nhưng vì sao ồn ào như vậy?

Lý Tự Hiền kinh nghi bất định đi ra ngoài xem thử, mấy lão phu tử đi theo phía sau.

Quả thật là Lý Giáp trở lại, bất quá đầu tóc rối tung, vẻ mặt uể oải, bị một sợi dây gân bò trói gô lại, bên cạnh còn có Trần Bạch Sa, tình cảnh cũng giống như vậy.

Tần Lâm thân mặc Phi Ngư phục, đầu đội ô sa không cánh, hông nịt loan đái, đeo Tú Xuân đao, đeo quan hàm bài, mắt nhìn thẳng, ngang nhiên bước vào. Còn có đám quan viên Tuần Án Ngự Sử Lưu Thể Đạo, Lãnh Ban Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu, Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hoàng Tri Hiếu vân vân chúng tinh phủng nguyệt.

Làm gì vậy? Mấy lão phu tử bị dọa sợ đến không nhẹ, thầm nhủ trong lòng: chẳng lẽ là họ Tần điên rồi, đây là nha môn của tòng nhị phẩm Bố Chính Sứ, cũng có thể xông loạn hay sao?

Bọn họ không biết ngoại trừ đám quan viên còn có từng đội sai dịch Đông Xưởng mặc áo nâu mang giày da trắng, binh sĩ Thị Bạc Ty áo lục, Cẩm Y Hiệu Úy Phi Ngư phục màu vàng sáng, tất cả đều là đao ra khỏi vỏ, cung lắp sẵn tên, không nói lời gì liền ép tất cả binh dịch, gia đinh, lão phu tử nha môn Bố Chính Sứ không thể nhúc nhích.

Làm gì vậy? Mấy lão phu tử bị dọa sợ đến không nhẹ, thầm nhủ trong lòng: chẳng lẽ là họ Tần điên rồi, đây là nha môn của tòng nhị phẩm Bố Chính Sứ, cũng có thể xông loạn hay sao?

Bọn họ không biết ngoại trừ đám quan viên còn có từng đội sai dịch Đông Xưởng mặc áo nâu mang giày da trắng, binh sĩ Thị Bạc Ty áo lục, Cẩm Y Hiệu Úy Phi Ngư phục màu vàng sáng, tất cả đều là đao ra khỏi vỏ, cung lắp sẵn tên, không nói lời gì liền ép tất cả binh dịch, gia đinh, lão phu tử nha môn Bố Chính Sứ không thể nhúc nhích.

Lý Tự Hiền nhất thời luống cuống tay chân, run giọng kêu lên:

- Ngươi... Các ngươi muốn làm gì? Lão phu là mệnh quan triều đình tòng nhị phẩm, chấp chưởng Chiết Giang...

- Lý Phương Bá, lần này ngươi phát tài rồi!

Tần Lâm cười híp mắt, tính sổ cho Lý Tự Hiền từng tội một:

- Thu nhận hối lộ, cấu kết Hải Sa hội, lấn ép thương dân hiếp đáp dân chúng, đây là tội thứ nhất của ngươi. Bao che Trần Bạch Sa, sát hại năm mươi sáu nhân mạng bao gồm hai tên thiên sứ sách phong trong đó, chính là tội lớn thứ hai. Dung túng con trai cùng Trần Bạch Sa mai phục ở Ưng Sầu nhai, vọng đồ mưu hại bản quan, là tội thứ ba.

- Không có, là ngươi vu hãm bản quan!

Lý Tự Hiền suy yếu vô lực gào thét, hết sức tránh né ánh mắt đâm thẳng lòng người của Tần Lâm, đã bộc lộ ra sợ hãi trong lòng.

Tần Lâm chậm chạp mà kiên định lắc đầu một cái:

- Bằng chứng như núi, không cho chống chế. Lời của con trai ngươi cùng Trần Bạch Sa có mấy trăm lỗ tai nghe, ngươi không chối được.

A?! Lý Tự Hiền hết sức che giấu hốt hoảng, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, giương mắt nhất nhất nhìn vẻ mặt quan viên sĩ thân quen thuộc.

Nhưng biểu hiện của chúng quan viên sĩ thân làm cho tim y lập tức chìm xuống: những quan thân phú thương Hàng Châu quen biết trong khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt y đều lúng túng dời ánh mắt sang nơi khác.

Dù sao Tri Huyện Tiền Đường Diêu Đạo Mi tính tình trung hậu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

- Diêu Tri Huyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lý Tự Hiền gằn giọng quát.

Diêu Đạo Mi bị dọa sợ hết hồn, ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng vẫn ngượng ngùng nói:

- Lý Phương Bá, lệnh công tử cùng Trần Hội Thủ ở dưới Ưng Sầu nhai, đã chính miệng thừa nhận tội sát hại thiên sứ sắc phong... Cái này, theo ngu kiến của ty chức, Đại nhân ngài nên...

- Trời ơi…

Lý Tự Hiền cảm thấy cả người lạnh như băng, đầu óc quay cuồng một trận, lập tức ngã ngồi phệt xuống đất.

Những người khác e sợ tránh không kịp, ngay cả những nha hoàn người ở cũng không dám tiến lên đỡ, chỉ có Diêu Đạo Mi vội vàng tiến lên đỡ Lý Tự Hiền dậy.

- Mệnh, đây là mệnh!

Lý Tự Hiền nhìn con trai cùng Trần Bạch Sa không nói một lời, lắc đầu ta thán.

Đến lúc tối hậu quan đầu, chỉ có Tri Huyện Diêu Đạo Mi mà y luôn luôn xem thường, hay mang ra đùa giỡn giễu cợt còn trung hậu một chút, chuyện này đã làm cho Lý Tự Hiền tâm tàn ý lạnh.

- Hừ hừ, cơ quan tính hết quá thông minh, ngược lại sai lầm hại mạng mình.

Lưu Thể Đạo bĩu môi, hết sức khinh bỉ nói:

- Bản quan phụng chỉ đạn hặc công vụ Chiết Giang, sẽ lập tức dâng biểu tố cáo tội Lý Tự Hiền.

- Đông Xưởng ta cũng có trách nhiệm.

Hoắc Trọng Lâu cười chắp tay một cái.

Lý Tự Hiền đã giận đến bốc hỏa lên đầu, bất quá y còn có một chuyện cuối cùng có thể phản kích, lập tức chỉ Lưu Thể Đạo gằn giọng quát to:

- Lưu Thể Đạo cũng là đồng đảng của ta! Y cũng nhận hối lộ của Hải Sa hội!

Ngu đần! Tần Lâm thầm mắng một câu, lúc này mới cười hì hì tuyên bố với các vị quan viên:

- Lưu Ngự Sử chính là phụng mật trát của Thiêm Đô Ngự Sử Cảnh Định Lực Cảnh Nhị tiên sinh, đến Chiết Giang điều tra vụ án Hải Sa hội cùng Bố Chính Sứ Lý Tự Hiền thông mưu hại dân, cho nên phải chơi trò lá mặt lá trái. Số bạc hối lộ mà y thu nhận của Hải Sa hội đã nộp hết lên trên. Chuyện này Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ và Đô Sát Viện đã có lập hồ sơ, Lưu Tuần Án thật sự là trung thần nghĩa sĩ Đại Minh ta!

Lưu Thể Đạo thu hối lộ quả thật đã nộp lên, bất quá là hôm qua mới thông qua Hoàng công công giao cho Ty Lễ Giám Bỉnh Bút thái giám kiêm Chưởng Nội Quan Giám Trương Thành Trương công công, chui vào túi của Trương công công.

Bên Đô Sát Viện có hai vị Phó Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng, Thiêm Đô Ngự Sử Cảnh Định Lực đứng ra, Ty Lễ Giám có Trương Thành đứng ra bảo đảm, bên Tần Lâm còn thông qua Trương Cư Chính, Lưu Thủ Hữu, hắn nói Lưu Thể Đạo là phụng lệnh phá án, vậy y chính là phụng lệnh phá án, ai dám nói nửa chữ không?

Trong lòng Lưu Thể Đạo quả thật hết sức tiếc nuối số bạc kia, ngoài ra từ nay trở đi còn bị Tần Lâm nắm trúng yếu huyệt, cả đời đều phải cúi đầu cụp tai nghe lệnh của Tần trưởng quan, bất quá so với kết quả Lý Tự Hiền, y đã vô cùng may mắn.

- Lý Tự Hiền, Trần Bạch Sa, các ngươi rắn chuột một ổ, bản quan há chịu hòa mình làm bậy với các ngươi?

Lưu Thể Đạo cất bước thật dài, vung tay áo lên, vẻ mặt bừng bừng chính khí:

- Bản quan phụng mật lệnh điều tra án này, không thể không tự hủy thanh danh trà trộn vào trong nội bộ các ngươi. Hôm nay vụ án rõ ràng khắp thiên hạ, bản quan may mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng trên không phụ triều đình nhờ cậy, dưới không thẹn với lê dân bá tánh.

- Ôi, đây mới gọi là thanh thiên Đại lão gia!

Quan thương sĩ thân Hàng Châu nhất thời cảm động không thôi, Lưu Tuần Án vì tố giác tệ án mà phải chịu ô uế thanh danh, cam lòng mạo hiểm trà trộn vào doanh địch, đây thật sự là một đời danh thần, thiên cổ trung lương triều Đại Minh!

- Thân tại doanh Tào lòng ở Hán, Lưu Tuần Án quả thật không kém gì Đông Nam Tô Vũ.

- Vì sinh dân lập mệnh, Lưu Tuần Án không thẹn chút nào.

Mọi người đưa ra ngón tay cái tặc lưỡi khen ngợi, may là Lưu Thể Đạo lăn lộn trong quan trường bao nhiêu năm như vậy, lúc này sắc mặt cũng không khỏi ửng đỏ.

Trong lúc lâng lâng phiêu hốt, y chợt nhìn thấy dáng vẻ nửa cười nửa không của Tần Lâm, lập tức kinh hãi trong lòng: vị Tần trưởng quan này có thuật động triệt âm dương, khả năng làm mưa làm gió, tương lai phải xem y là đầu lãnh… Tựa hồ đây cũng không phải là chuyện gì xấu.

Bọn Lý Tự Hiền, Trần Bạch Sa đã sa lưới, tổng bộ Hải Sa hội cũng bị bắt hết. Nhân vật trung cao tầng từ Triệu Hải Mã trở xuống cũng bị bắt, toàn bộ Hải Sa hội cơ hồ nhổ tận gốc, quan trường Chiết Giang cũng dấy lên sóng gió không nhỏ.

Tần Lâm là quan Nam Trực Lệ, giải quyết vụ án Chiết Giang xuất sắc tới mức nào cũng không có công lao của hắn, Nhưng mở ra cục diện vì Ngũ Phong hải thương, hai thành tiền lời của hắn chính là con số làm người ta chắc lưỡi hít hà, huống chi tương lai tám thành khác...

Công việc đào sâu tra xét sau đó tất nhiên giao cho Tuần Án Ngự Sử cùng quan viên Xưởng Vệ bản tỉnh, một mặt thượng tấu triều đình, một mặt lần theo manh mối tiếp tục tra xét.

Thương dân dân chúng Hàng Châu biết được Hải Sa hội lật thuyền, ai nấy vui mừng hơn hở, những kẻ trước đây bị bọn chúng chèn ép thi nhau tới nha môn đánh trống kêu oan. Tần Lâm thấy tính tình Tri Huyện Tiền Đường Diêu Đạo Mi cũng không tệ lắm, bèn bảo y tập trung tất cả cáo trạng của dân gian, nhất thời cửa nha môn người chen lấn đông như kiến.

Có kẻ được giải oan bèn nhìn trời chúc cho thanh thiên Đại lão gia Lưu Tuần Án sống lâu trăm tuổi, số ít hiểu được nội tình, chúc cho Tần trưởng quan cao hầu vạn đại.

Trong lúc toàn bộ Chiết Giang sôi trào vì vụ án này, Tần Lâm Tần trưởng quan một tay khuấy động phong vân Đông Nam lại thu thập hành lý chuẩn bị trở về Nam Kinh.

Thương dân dân chúng Hàng Châu biết được Hải Sa hội lật thuyền, ai nấy vui mừng hơn hở, những kẻ trước đây bị bọn chúng chèn ép thi nhau tới nha môn đánh trống kêu oan. Tần Lâm thấy tính tình Tri Huyện Tiền Đường Diêu Đạo Mi cũng không tệ lắm, bèn bảo y tập trung tất cả cáo trạng của dân gian, nhất thời cửa nha môn người chen lấn đông như kiến.

Có kẻ được giải oan bèn nhìn trời chúc cho thanh thiên Đại lão gia Lưu Tuần Án sống lâu trăm tuổi, số ít hiểu được nội tình, chúc cho Tần trưởng quan cao hầu vạn đại.

Trong lúc toàn bộ Chiết Giang sôi trào vì vụ án này, Tần Lâm Tần trưởng quan một tay khuấy động phong vân Đông Nam lại thu thập hành lý chuẩn bị trở về Nam Kinh.