Hoắc Trọng Lâu chỉ trong một năm từ Đương Đầu thăng lên Lãnh Ban, cảm kích tận xương tủy đối với Tần Lâm, vào lúc này càng cố ý lấy lòng hắn, lớn tiếng quát:
- Con cá chết kia, còn không mau cút đi, chờ lão tử mời vào địa lao Đông Xưởng sao?
Trần Bạch Sa nghe vậy vội vàng cùng Triệu Hải Mã, một tả một hữu đỡ Lý Giáp rên hừ hừ dậy, cộng thêm bọn nha dịch cùng ác nô, đả thủ Lý Giáp, tất cả vắt giò lên cổ bỏ chạy thục mạng.
Không ngờ rằng Lục Viễn Chí ranh mãnh, kêu to gọi lại:
- Vì sao không mang thi thể huynh đệ các ngươi đi? Trở lại trở lại, cứ bỏ mặc thi thể bất kể như vậy cũng không coi trọng nghĩa khí chút nào, ngay cả mập gia cũng không nhìn nổi!
Huynh đệ gì chứ… Đoàn người xoay đầu lại, thì ra tên mập chỉ thi thể đầy máu của hai con chó dữ kia.
Bất kể Lý Giáp hay là Trần Bạch Sa vào lúc này đều đã lạnh toát trong lòng, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là xoay người trở lại, cho hai tên đả thủ bị thương nhẹ nhất mang thi thể hai con chó dữ đi. Bọn họ vội vội vàng vàng giống như chó nhà có tang, kinh hoảng như cá lọt lưới, quả thật chật vật không chịu nổi.
Không biết là người nào ở trong đám đông nở nụ cười:
- Ha ha, chó săn cõng chó chết, dối lòng không chịu làm chuyện của con người, sớm muộn gì cũng trở thành chó chết.
Tất cả dân chúng đều buột miệng cười to, uất ức bị đè ép mấy năm qua đều phát tiết trong tiếng cười, vô cùng sảng khoái.
Không nghi ngờ chút nào, lời đồn đãi Hội Thủ Hải Sa hội bị Ngũ Phong thuyền chủ đấu không có sức đánh trả, sẽ theo dân chúng vây xem hôm nay mà lan truyền khắp phủ Hàng Châu, truyền khắp Chiết Giang tỉnh...
- Tên súc sinh này, thiếu chút nữa ngay cả chúng ta cũng bị y liên lụy, đồ ăn hại!
Hoàng Tri Hiếu nhìn bóng lưng Trần Bạch Sa rời đi, nửa như cảm khái, nửa là tỏ rõ lập trường với Tần Lâm.
Bạn cũ gặp lại, mọi người tìm một tửu lâu ở Hải Ninh ngồi xuống uống rượu, lần này thái độ Tần Lâm nhiệt tình hơn nhiều, liên tiếp chạm cốc với Hoắc Trọng Lâu, Hoàng công công. Nỗi lo canh cánh bên lòng Hoàng công công lúc này mới được giải khai, biết mới vừa rồi Tần Lâm là giả bộ sửa trị Trần Bạch Sa, cũng không phải là thật sự bất mãn đối với y.
Kim Anh Cơ ở bên cạnh bồi tiếp, nhắc lại chuyện ngày đó ra biển chiêu an, Tần Lâm cùng Hoắc Trọng Lâu chính là chính phó sứ giả, chuyện lý thú hàng hải rất nhiều, ba người nói không ngừng, Hoàng công công nghe cũng vô cùng cảm thấy hứng thú.
Rượu được ba tuần, món ăn năm món, đoán Tần trưởng quan cùng Kim trưởng quan còn có mấy lời muốn nói riêng với nhau, Hoắc Trọng Lâu lấy mắt ra hiệu cho Hoàng công công cáo từ rời đi.
Vốn đã cáo từ, Hoàng công công nhớ tới cái gì lại bèn quay đầu lại nói:
- Tần trưởng quan, thế lực Hải Sa hội ở Hàng Châu vẫn rất lớn, Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám ta cùng lão Hoắc bên Đông Xưởng cũng là cường long không ép địa đầu xà, nếu Kim tiểu thư đấu với bọn họ, một Bố Chính Sứ Lý Tự Hiền, một Tuần Án Ngự Sử Lưu Thể Đạo, phải đặc biệt cẩn thận.
Kim Anh Cơ khẽ cau mày liễu, Hoàng công công nói là lời thật, Hải Sa hội kinh doanh nhiều năm ở Chiết Giang, mạng lưới liên lạc chằng chịt dây mơ rễ má, há có thể dễ dàng hạ gục. Mặc dù hôm nay đại chiếm thượng phong, đó là bởi vì đột nhiên Hoàng công công nghiêng về phía Tần Lâm, đánh cho Trần Bạch Sa trở tay không kịp, hơn nữa phe Trần Bạch Sa không có nhân vật nào trong quan phủ có thể làm chỗ dựa xuất hiện tại trường.
Tần Lâm nghe thấy tên Lưu Thể Đạo, thần sắc khẽ động.
Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí cùng hơn mười tên thân binh Hiệu Úy ăn cơm ở mấy cái bàn bên ngoài, sau khi hai người Hoàng, Hoắc rời đi, trong bao sương cũng chỉ còn lại có hai người Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ.
- Tiểu oan gia, thật lâu cũng không tới thăm ta...
Eo như rắn nước của Kim Anh Cơ khẽ uốn éo, dáng người hấp dẫn mê ly khiến cho cổ họng Tần Lâm có hơi khô.
Lúc này quan phục của Kim trưởng quan dán sát vào người, sau khi uống vài chén rượu, gương mặt trái xoan mềm mại của nàng hiện đầy mây đỏ, vẻ yêu mị hết sức rõ ràng, hơi thở như hoa lan:
- Tiểu oan gia, ngươi nhẫn tâm nhìn nô nô bị người khác khi dễ sao?
- Hừ, thật đúng là trêu chọc tới một số kẻ chẳng ra gì.
Giọng Tần Lâm có vẻ giễu cợt.
Kim Anh Cơ cười khanh khách, giống như tiểu hồ ly đắc ý, thân thể mềm mại khẽ run, quan phục nam nhân cổ áo rộng lớn lộ ra bờ ngực trắng toát, một đoạn đường cong rung động lòng người, da thịt trắng nõn lúc này hơi ửng hồng, càng toát ra vẻ dụ hoặc mê người.
- Vậy có biện pháp gì?
Kim Anh Cơ tiến đến gần Tần Lâm trong khoảng cách nguy hiểm, môi đỏ mọng yêu mị khẽ mở, trong lời nói mang theo vị chua chát:
- Ta cũng không có chỗ dựa như Ngụy Quốc Công, Trương Tướng gia, chỉ quen biết được một Tần trưởng quan đây. Tiểu oan gia không có lương tâm này mới vừa lộ diện lại tưởng nhớ tới Tân Di tỷ tỷ, Tử Huyên muội muội. Người ta chỉ cần lơ là một chút hắn đã chạy vụt đi mất không thấy bóng dáng. Ôi chao, quả thật ta hết sức đáng thương.
Trương Tử Huyên là con gái duy nhất của Giang Lăng Thủ Phụ, dù là thân vương quận vương cũng không dám ngấp nghé nàng. Giống như Lưu Kham Chi, nếu không phải bị Tần Lâm ép cũng không đến nỗi đi tới bước đường cùng như vậy. Từ Tân Di lại càng không cần nói, khủng long cái nổi danh Nam Kinh, ai dám nhắm vào nàng, trừ phi là đầu óc có vấn đề.
Bất quá lời này Kim Anh Cơ cũng chỉ nói trúng năm phần.
So với Trương Tử Huyên thiên tư quốc sắc, Từ Tân Di thân hình nóng bỏng, Lý Thanh Đại yêu kiều khả ái, Kim Anh Cơ eo nhỏ như rắn nước, chân mày lá liễu, đôi mắt thường hay phủ một lớp hơi nước mê ly, nhưng chứa trong đó sóng biếc của cả Đông Hải, trong nét yêu mị lại pha lẫn nét yếu đuối đáng thương. Đây là mẫu giai nhân có thể làm cho nam nhân nảy sinh dục vọng chinh phục, cũng khó trách thường xuyên đưa tới hạng người đáng ghét.
Cái gọi là yêu mị tận xương tủy trời sinh, dùng để hình dung nàng chính là vừa đúng.
Tỷ dụ như Tần trưởng quan bây giờ, khoảng cách cùng Kim trưởng quan gần đến mức chỉ cần đưa tay là có thể ôm nàng vào trong ngực, vài sợi tóc phất phơ nhẹ nhàng trên mặt hắn, chọc cho hắn phải kích động trong lòng.
- Hiện tại ta cũng coi như hiểu được suy nghĩ của Lý Giáp.
Tần Lâm sờ sờ cằm, vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán.
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Thân thể mềm mại của Kim Anh Cơ đột nhiên trở nên căng thẳng, gương mặt vốn đã có vẻ lâng lâng tửu ý lập tức đỏ hồng đến tận mang tai, đáy lòng mơ hồ đau nhói.
Nam nhân này… hắn xem mình là loại nữ nhân gì, chẳng lẽ mình là hạng dụ dỗ bướm ong sao? Nếu không phải là vì Ngũ Phong hải thương, vì cơ nghiệp phụ thân lưu lại...
Trong đôi mắt nhu mì dâng lên một lớp hơi nước, sắc mặt Kim Anh Cơ trở nên lạnh lẽo.
Bất ngờ hai tay Tần Lâm dùng sức choàng lấy eo lưng thon nhỏ của nàng, nhanh chóng ôm nàng vào lòng, bật cười ha hả:
- Bởi vì thấy Kim trưởng quan mê người, ngay cả ta cũng muốn làm chuyện xấu!
- Ghét, thật đáng ghét!
Kim Anh Cơ chợt bật cười, nàng bị Tần Lâm ôm vào trong ngực, mùi đặc trưng của nam tử làm cho thiếu nữ như nàng cảm thấy tâm thần say mê. Đôi tay tràn đầy ma lực của Tần Lâm không ngừng vuốt ve trên thân thể mềm mại, dần dần đi tới địa phương nhạy cảm nhất. Trong lúc nhất thời mỹ nhân thân mềm như bún, ánh mắt trở nên mê ly.
Tần Lâm cũng không phải là tiên sinh đạo học chú trọng thiên lý nhân dục, hắn hành sự theo bản tâm mình. Nếu đã từng có duyên hợp thể với Kim Anh Cơ, vậy cần gì phải làm bộ chính nhân quân tử?
Dần dần thân thể của hắn bị phản ứng Kim Anh Cơ làm cho lúng túng vạn phần, hô hấp trở nên dồn dập, hai tay cũng càng ngày càng hoành hành ngang ngược hơn trước…
Kim Anh Cơ mặt ngoài phóng đãng hình hài, thật ra vẫn còn tấm thân xử nữ. Đột nhiên bị Tần Lâm tấn công điên cuồng như vậy, dần dần nàng cảm thấy hết sức sợ hãi, giơ tay yếu ớt cản hắn lại:
- Đừng… ngốc tử, đừng như vậy… chúng ta vẫn chưa… Đừng như vậy...
Tần Lâm cười mím môi, ma trảo cách y phục sờ lên bộ ngực cao vút của nàng, vuốt ve nhè nhẹ. Thừa dịp thân thể mềm mại run rẩy giống như điện giật, cười xấu xa nói nhỏ bên tai nàng:
- Sao hả, Kim trưởng quan đây là nửa chịu nửa không, hay là vừa từ chối vừa hoan nghênh?
Tình thế cấp bách trí sinh, Kim Anh Cơ hốt hoảng nói:
- Ta, ta đang ngày thiên quý (kinh nguyệt)…
Ặc… Tần Lâm ngưng tay đang hoành hành ngang ngược lại, cười khổ sờ mũi một cái, gương mặt khóc không ra nước mắt, thầm nhủ trong lòng: quả thật lão tử hết sức xui xẻo.
Kim Anh Cơ đỏ mặt sửa sang lại vạt áo bị Tần Lâm kéo xốc xếch không chịu nổi, đường đường Ngũ Phong thuyền chủ, Doanh Châu Thổ Ty Trưởng Quan, cổ áo bị kéo xuống, lộ ra bờ vai tròn trĩnh và đường cong mê người. Váy nàng bị vén lên cao trên đầu gối, đùi trắng như ngọc cũng đã bại lộ ra ngoài. Dáng vẻ nàng hiện tại rõ ràng là đang bị sắc lang giày xéo, dáng vẻ thẹn thùng vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Không chịu nổi, lão tử thật sự không chịu nổi! Tần Lâm tuyệt không phải kẻ thấy mỹ nữ không nhúc nhích, nhưng lúc này đang gặp dịp tốt lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, vào giờ phút này cũng kìm nén đến mức sắp sửa t*ng trùng lên não.
- Đúng là sắc quỷ!
Kim Anh Cơ sửa sang lại y phục.
Mới vừa nói thiên quý Tần Lâm liền nhịn được lui ra, nàng biết dù sao Tần Lâm cũng quan tâm mình, trong lòng thầm cảm thấy ngọt ngào, bốn mắt nhìn nhau, nàng nói với giọng chứa đầy thâm tình:
- Tiểu ngốc tử, đây là tưởng thưởng ngươi.
Dứt lời nàng liền tới gần Tần Lâm, hôn một cái thật thắm thiết lên má hắn.
Tần Lâm đang say mê được mỹ nhân chủ động hôn, không ngờ rằng Kim Anh Cơ trời sinh tính nghịch ngợm ranh mãnh, bất ngờ đưa tay nhẹ nhàng bóp một cái vào tiểu huynh đệ của hắn đang ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp theo cười khanh khách lui ra.
Quá... Quá ghê tởm! Tần Lâm có cảm giác sắp nổ tung, vội vàng cầm lên một chén đường nước để lạnh trên bàn uống ừng ực. Sau đó nhìn sang Kim Anh Cơ đang làm ra dáng vẻ thùy mị ngoan hiền, Tần trưởng quan quả thật dở khóc dở cười, rít ra từ kẽ răng ba chữ: nàng độc thật!
Hòa thượng chạy được, miếu không chạy được, một ngày nào đó ta sẽ tính nợ mới nợ cũ cùng một lượt, hừ hừ hừ hừ...
-----------
Hàng Châu vào đời Tống được gọi là Lâm An, là thành thị mua bán phồn hoa tấp nập nhất Trung Quốc, trải qua ba đời, thời thịnh vẫn kéo dài mãi không suy. Đến năm Vạn Lịch đời Minh là đô thị nổi danh nhất cả thế giới phương Đông, ánh sáng rực rỡ hoàn toàn che lấp kinh đô Nhật Bản, Hán Thành Triều Tiên, làm cho các thành thị cùng thời phải ảm đạm thất sắc.
Mười Tám tháng Tám hàng năm là ngày thủy triều trên Tiền Đường lớn nhất thịnh nhất, là ngày dân gian ước định xem thủy triều. Du khách, quan hoạn, sĩ thân các nơi lui tới như dệt cửi, thương khách bốn phương tám hướng cũng chạy tới Hàng Châu thành, sau khi xem triều xong sẽ mua bán, cũng có nét tương đồng với Hội chợ giao dịch xuất khẩu thương phẩm của Trung Quốc, hay Hội trợ triển lãm quốc tế (World Expos) đời sau.
Ngay sau khi xem triều là lúc mua bán tấp nập, không chỉ có thương khách quốc nội tụ tập nơi này, còn có phú thương cự cổ đến từ Triều Tiên, Nhật Bản, Xiêm La, Java, thậm chí cả Bồ Đào Nha. Mặc dù ngoài mặt triều đình thi hành hải cấm, chỉ có Phúc Kiến Nguyệt Cảng mở ra thông thương, nhưng trên thực tế cấm lệnh đã sớm hoang phế, buôn lậu đã là trạng thái nửa công khai.
Nhưng đối với thương khách các dân tộc thiểu số, năm nay tuyệt đối không giống với năm trước, bởi vì triều đình đã mở ra hải cấm Hàng Châu, cho phép tự do mua bán. Hơn nữa Ngũ Phong hải thương cũng được chiêu an, lắc mình một cái thành Doanh Châu Trưởng Quan Ty ‘di dân quy phục’, có tư cách đường đường chính chính thông thương trên bờ, chuyện này hoàn toàn bất đồng cùng quá khứ.
Trước kia Hải Sa hội trên căn bản lũng đoạn buôn bán hải mậu Hàng Châu phủ, thậm chí cả Chiết Giang tỉnh. Bọn họ cấu kết quan phủ, lấn hiếp chèn ép, mua thấp bán cao, ai dám không bán thứ gì cho bọn họ, vậy chỉ có nước chờ xui xẻo.
Khi đó mặc dù Ngũ Phong hải thương cũng làm ăn ở đây, nhưng dù sao không có danh phận chính thức, rất nhiều địa phương bị hạn chế, vô số thương khách cũng chỉ có thể nắm mũi bán hàng hóa cho Hải Sa hội, đành chịu thua thiệt cũng không có chút biện pháp nào.
Bây giờ Ngũ Phong hải thương cùng Hải Sa hội hai bên long tranh hổ đấu, bất kể thương khách mua hàng hay là bán hàng cũng không nắm rõ thế cục, bọn họ chỉ có thể chờ đợi, thăm dò…
Đông Hàng Châu thành chính là địa phương của phú thương quyền quý cư ngụ, một tòa trạch viện gạch xanh ngói đen rất lớn ở đây chính là chỗ ở Hội Thủ Hải Sa hội Trần Bạch Sa.
Sắc mặt Triệu Hải Mã như đưa đám, hai hàng râu chuột rủ xuống tỏ vẻ áo não vô cùng:
- Đại đương gia, lần này chúng ta thật đúng là lật thuyền trong mương, không ngờ rằng nếm mùi đau khổ như vậy. Hoàng thái giám kia vừa xuất hiện ngoài đường, đã hoàn toàn không chừa lại cho chúng ta chút thể diện nào. Hiện tại đám thương khách bên ngoài đang tỏ ra do dự không quyết, nghi ngờ thực lực Hải Sa hội chúng ta, nắm hàng hóa trong tay không chịu bung ra.
Sắc mặt Trần Bạch Sa âm trầm, uống một hớp trà, sau đó đặt chung trà xuống bàn thật mạnh:
- Lão tử còn tưởng là thần thánh phương nào, thì ra là một tên Cẩm Y Vệ Phó Thiên Hộ bị Trương Thủ Phụ cách chức, bản thân mình là thân cách chức đợi tội, còn là quan Nam Kinh, đến Chiết Giang chúng ta hắn là cái thá gì chứ?!
Hải Sa hội cũng phát động mạng lưới liên lạc cực kỳ hùng mạnh, điều tra lai lịch Tần Lâm, kết quả phát hiện tựa hồ đối thủ cũng không hùng mạnh như tưởng tượng: một Cẩm Y Vệ Phó Thiên Hộ ngoài tỉnh, còn là cách chức lưu nhiệm, đợi tội lập công, nghe nói là đắc tội với Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh, bị lão nhân gia tự mình hạ lệnh cách đi chức quan.
Trương Cư Chính bên trong là đế sư, bên ngoài là Thủ Phụ, độc chưởng triều cương quyền khuynh thiên hạ, bị lão nhân gia chán ghét, chức quan họ Tần này coi như chấm dứt, Hải Sa hội căn bản cũng không cần sợ hắn.