Dứt lời, Tần Lâm cười hì hì nhìn lên trời, tựa hồ muốn xem có đóa hoa nào trên nền trời xanh lam hay không.
Tần Lâm Tần trưởng quan vừa là Cập Thời Vũ chốn quan trường, lại là Thiên Sát tinh mặt lạnh.
Quan viên giao hảo với hắn, giống như bọn Trương Công Ngư, Vương Thế Trinh, Thạch Vi, Lý Quăng, Quy Mộ Quang… nếu không có chuyện gì có thể thăng quan phát tài, có chuyện lại gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành an.
Quan viên dám đối nghịch với hắn, tỷ như phụ tử Lưu Nhất Nho Hình bộ Thị Lang Nam Kinh, Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Vương Bản Cố, quan Tổng Binh Tào Vận Trần Vương Mô... Những quan viên nhị phẩm tam phẩm thậm chí là cực phẩm triều đình này, hoặc là thân bại danh liệt, hoặc là cách chức đợi tội.
Hoàng Tri Hiếu có được chức Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám này thế nào, người khác không hiểu, bản thân y lại biết rất rõ ràng. Thầm nhủ lòng mình có mấy cái đầu lại dám đối nghịch với Tần trưởng quan, chẳng lẽ muốn bước theo vết chân Lưu Nhất Nho, Vương Bản Cố mới cam tâm tình nguyện?
Cho nên y nghe Tần Lâm nói như vậy, lập tức mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Đúng lúc Trần Bạch Sa kinh hoảng thất thố chạy tới:
- Cha nuôi… có chuyện gì vậy? Rốt cục hắn là ai?
Hoàng công công xoay người vung tay tát mạnh vào mặt Trần Bạch Sa, thanh âm âm nhu mang theo lệ khí:
- Tên tiểu tử chết bằm này dám đụng tới Tần trưởng quan, ngươi không muốn sống nữa sao? Còn không mau cầu xin Tần trưởng quan tha mạng?
Dù sao đã thu của người ta một vạn lượng bạc hiếu kính, Hoàng công công cũng không muốn Trần Bạch Sa quá khó coi, bèn lấy mắt ra hiệu cho y xin Tần Lâm tha thứ.
Trần Bạch Sa bụm mặt, trợn tròn mắt không dám tin. Nghe khẩu khí Hoàng công công, dường như Tần Lâm chỉ cần tùy tiện đưa tay ra là có thể nhẹ nhàng bóp chết Hải Sa hội của y như bóp một con kiến.
Lý Giáp, Triệu Hải Mã cũng ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không tin vào tai mình, lúc nhìn lại Tần Lâm trong mắt đã tỏ ra mấy phần kính sợ, âm thầm suy đoán lai lịch vị trưởng quan này. Nghĩ tới nghĩ lui ở Hàng Châu, thậm chí toàn Chiết Giang tỉnh cũng không có người nào lai lịch lớn như vậy.
- Thế nào, không tin sao?
Hoàng công công hận con không biết nghe lời giậm chân một cái:
- Trần Hội Thủ, chính ngươi muốn chết, không oán được ta, vị Tần trưởng quan này chớ nói là ngươi, hừ hừ, nói thật với ngươi, lão nhân gia muốn bóp chết ta cũng chẳng khác nào bóp một con kiến.
Hoắc Trọng Lâu cũng gật đầu một cái, hết sức tán thành. Lưu Nhất Nho, Vương Bản Cố là quan lớn tới mức nào, đều bị Tần Lâm sửa trị tới nỗi thân bại danh liệt. Lại thêm trước đó ở Kỳ Châu còn có trắc phi Kinh Vương xui xẻo, một Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám nho nhỏ quả thật không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
Trần Bạch Sa nghe vậy thân thể rung lên, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhân vật ngay cả Hoàng công công cũng không dám trêu chọc... Y đang do dự xem có nên tạm thời hạ mình cho qua chuyện này hay không.
Nhưng Kim Anh Cơ có thể đáp ứng không?
Trước khi Ngũ Phong hải thương tiếp nhận triều đình chiêu an, thế như nước lửa với Hải Sa hội là kẻ đại diện cho tập đoàn quyền quý buôn lậu Giang Nam. Khi đó hai bên đều là buôn lậu, Hải Sa hội thường thường mua chuộc Thủy sư càn quét Ngũ Phong hải thương. Hiện tại Ngũ Phong hải thương đã tiếp nhận chiêu an, biến thành Doanh Châu Trưởng Quan Ty, cạnh tranh trong quá khứ đã lộ ra bề nổi, tranh đấu giữa hai bên đã tiến vào giai đoạn sôi trào. Trên biển, trên bờ, dân gian, quan trường, đấu với nhau không thể tách rời ra.
Bây giờ cơ hội tới, Kim Anh Cơ sẽ phải đè ép khí thế Hải Sa hội xuống, để cho bọn họ nếm mùi đau khổ một lần.
Nhìn về phía Trần Bạch Sa cười xấu xa, Kim trưởng quan lại nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Tần trưởng quan, nụ cười yêu mị khiến cho xương cốt người ta phải mềm nhũn.
Tần Lâm mượn ống tay áo rộng lớn che lấp, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Kim Anh Cơ, ghé vào tai nàng nói nhỏ:
- Cho dù chỉ là ân ái một đêm, cũng là nữ nhân của Tần Lâm ta, làm sao có thể để nàng thiệt thòi cho được.
Kim Anh Cơ che miệng cười khanh khách, thần sắc hết sức giảo hoạt.
Trần Bạch Sa chợt cảm thấy không ổn, quả nhiên Tần Lâm nghiêm mặt, nhìn về phía Hoàng Tri Hiếu lạnh như băng nói:
- Hoàng công công, ngươi nói gì vậy, ngươi thu được con nuôi tốt, không những ngông cuồng phách lối, ép mua ép bán, còn muốn đánh muốn giết hạ quan... Hắc hắc, quả là giỏi thật, giỏi thật, có một đứa con nuôi đắc lực như vậy, cũng khó trách Hoàng công công gia quan tấn tước, chắp cánh bay cao.
Tần Lâm nhấn mạnh mấy chữ ‘gia quan tấn tước, chắp cánh bay cao’, đương nhiên ý tứ của hắn hoàn toàn ngược lại.
Hoàng công công nghe câu này nhất thời khắp cả người lạnh như băng, tay chân đều run lên lẩy bẩy, lúc này mới biết Tần Lâm đã hạ quyết tâm sẽ đối phó vị Hội Thủ Hải Sa hội này.
Xoay chuyển tâm niệm, Hoàng công công lập tức làm ra lựa chọn sáng suốt, khom người vái chào Trần Bạch Sa, khẩu khí trở nên vô cùng âm lãnh:
- Trần Hội Thủ, nếu ngươi không nghe lời của ta, ta cũng không dám tự cao tự đại, cha nuôi con nuôi gì đó cũng chỉ là đùa giỡn một hồi. Từ nay về sau, ngươi đi dương quan đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, không còn liên quan gì nữa!
Lần này lại khác, giống như không trung vạn dặm quang đãng đột nhiên giáng xuống một tia sét, chấn cho Trần Bạch Sa, Triệu Hải Mã chết lặng toàn thân, hồn phách cũng như đã rời khỏi thân thể.
Vị Hoàng công công này là Trần Bạch Sa hao tốn không ít tâm huyết trả giá cao mới lôi kéo được, chuẩn bị tương lai làm chỗ dựa cho mình. Không ngờ rằng Tần Lâm chỉ nói hời hợt vài lời đã làm cho y trở mặt không nhận người, phương hướng biến hóa nhanh, phạm vi rộng lớn tới mức khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng.
Trần Bạch Sa thật sự là uất ức tới cực điểm. Y nhìn nhìn Tần Lâm, lại nhìn nhìn Hoàng Tri Hiếu, tỏ vẻ kinh sợ hoảng hốt giống như một con chó ghẻ bị chủ nhân vứt bỏ. Nếu không biết y lấn áp dân chúng, hoành hành bá đạo, chỉ nhìn một cách đơn thuần dáng vẻ chua cay khổ sở trên mặt y hiện tại, mười người có đủ mười người sẽ nảy sinh lòng thương hại đồng tình.
Dĩ nhiên dân chúng Hàng Châu thành sẽ không nhìn như vậy, bọn họ đều biết lai lịch người này, những ngư dân, thợ đào mỏ, thủy thủ, công nhân bến thuyền, người nào không bị Hải Sa hội bóc lột? Thương khách trung tiểu Nam Bắc các nơi tới Hàng Châu thành làm ăn, không biết có bao nhiêu người bị Hải Sa hội ép mua ép bán, khổ cực vất vả kiếm được một chút tiền, cuối cùng cũng có bảy tám thành vào túi bọn họ.
Thấy Trần Bạch Sa nếm mùi đau khổ, ai ai cũng cười vui vẻ.
Kim Anh Cơ che miệng cười khanh khách:
- Trần Hội Thủ, thiếp thân đã nói qua ngươi không đấu lại Tần trưởng quan, ôi... Thiếp thân vốn là hảo tâm hảo ý, không ngờ rằng Trần Hội Thủ không biết tốt xấu như vậy.
Tần Lâm cười khả ái, chỉ chỉ Hoàng công công, tỏ vẻ chế nhạo nói:
- Trần Hội Thủ, ngươi xem bản quan cùng lệnh tôn là bạn cũ gặp nhau, chỉ sợ vào lúc này y cũng không thể chăm sóc ngươi nữa, chúng ta gặp lại sau có được chăng?