Tần Lâm cười lớn vỗ vỗ lưng của Tất Mậu Khang:
- Lão Tất, ngươi tinh nghiên hỏa khí, không nghĩ đến chuyện nhiều năm sau thứ này ắt sẽ nổi danh hậu thế hay sao? Lúc chiến trận quyết thắng đao thương cung tên chỉ là phụ trợ, chủ yếu phải dựa vào hỏa thương đại pháo. Thậm chí có một ngày, súng pháo sẽ hoàn toàn thay thế thập bát ban binh khí.
- Thì ra trưởng quan kiên quyết cách tân, chí tiến thủ không thua gì Thích Đại Soái!
Tất Mậu Khang vái chào thật sâu tới đất, thần sắc vui mừng kinh ngạc lẫn lộn.
Hỏa dược là một trong bốn phát minh lớn của người Trung Quốc, đến triều Tống chế tạo ra các loại hỏa khí như Chấn Thiên Lôi, Đột Hỏa Thương trong trận chiến bảo vệ Tương Dương, trận chiến bảo vệ Điếu Ngư thành, nhiều lần đánh bại tinh binh Mông Cổ. Dùng cái gọi là ‘Tống yếu’ chống lại đế quốc Mông Cổ càn quét khắp Á Âu, trước sau kiên trì hơn bốn mươi năm, trong đó hỏa khí lập nên công lao không nhỏ.
Sau đó người Mông Cổ bắt chước kỹ thuật chế tạo súng pháo Trung Nguyên, lúc Tây chinh Âu Châu hết sức đắc lực, Ba Tư Mộc Lạt Di (Mulahi) xây Ưng sào ở giữa núi non trùng điệp, những tòa thành chắc chắn của Đông Âu, Nga, bị quân tượng người Hán dùng hỏa pháo đánh sập hết tòa này đến tòa khác.
Đến thời Chu Nguyên Chương Bắc phạt đại đô, Chu Lệ Bắc tiến sa mạc phía Bắc, phương thức tác chiến ‘Thần Cơ súng đi đầu, mã đội đi sau, trước lấy súng bẻ gãy nhuệ khí của địch, sau lấy mã đội xông trận’ trở thành pháp bảo khắc địch chế thắng của quân Minh. Từ Giang Nam Nam Kinh một mực đánh tới Cáp Lạp Hòa Lâm ở Mạc Bắc (Karakorum, kinh đô cổ của Đế quốc Mông Cổ), đánh đâu thắng đó, vì vậy đế quốc Mông Cổ khổng lồ dần dần sụp đổ.
Bất quá theo chiến tranh lắng xuống, quốc nội dẹp yên, nho sĩ Đại Minh trọng đạo mà khinh khí giới, bởi vì tư tưởng thủ cựu lại từ từ dâng lên, hỏa khí phát triển gần như đình trệ vào giữa thời Minh trong một thời gian tương đối dài. Cho đến chiến tranh chống Oa, đám tướng lãnh mới do Thích Kế Quang cần đầu mới dấy lên phong trào nghiên cứu chế tạo vũ khí mới, biên luyện quân đội theo cách thức mới.
Đời Minh văn nhân trung hạ tầng Giang Nam phổ biến hay đầu nhập phủ đệ đạt quan hiển quý làm mạc tân, từ đó lấy được truyền thống tiên cơ ở khoa trường, quan trường, tỷ như Từ Văn Trường ra mưu đồ sách thay Hồ Tông Hiến. Tất Mậu Khang cũng muốn như vậy, ngoại trừ đi học văn thơ chuẩn bị khoa cử, đồng thời cũng tinh nghiên hỏa khí, cố ý mượn chuyện này làm kế tiến thân.
Không ngờ rằng Thích Kế Quang hết sức coi trọng hỏa khí lại đi Kế Trấn Bắc phương biên luyện lính mới, Tất Mậu Khang nghe thấy tin này vô cùng thất vọng, buồn buồn không vui một thời gian tương đối dài.
Bây giờ phát hiện Tần Lâm hiểu biết hỏa khí vô cùng tinh tế, lại hết sức nhiệt tâm với chuyện nghiên cứu chế tạo, Tất Mậu Khang thật sự như gặp tri kỷ. Trước kia đơn thuần chỉ là vì ứng cử thăng quan mà đầu nhập, hiện tại lại có ý khuynh tâm quy phục thật lòng.
Đám quân tượng nghe thấy Tần Lâm nói như vậy cũng vừa mừng vừa sợ, Lý Hỏa Vượng không nhịn được a lên một tiếng than thở.
Tần Lâm lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Lý sư phó làm sao vậy?
Lý Hỏa Vượng khom người nói:
- Trước kia chúng tiểu nhân làm việc dưới quyền Thích Đại Soái, lão nhân gia cũng thường đích thân chỉ điểm chế tạo hỏa khí, theo như lời nói không sai biệt lắm cùng lời ân công mới vừa nói, cho nên chúng tiểu nhân giật mình. Nếu không phải tuổi ân công còn nhỏ, tiểu nhân nghi ngờ ân công là sư đệ đồng môn của Thích Đại Soái.
Tần Lâm cau mày lại:
- Thích Đại Soái nói như thế nào?
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc lâu, mới giống như đọc thuộc lòng, đọc ra từng chữ:
- Thích Đại Soái nói võ nghệ con người phải có cực hạn, công phu sử đao mâu cung tên của quân Minh chúng ta cũng không cao minh hơn quân Đường quân Tống, hơn ngàn năm qua cơ hồ không có thay đổi gì.
- Nhưng hỏa khí tiến bộ lại không có ngày cuối, từ Đột Hỏa thương đời Tống đến Oản Khẩu súng đời Nguyên, rồi đến Thần Cơ súng năm đầu bản triều, cho đến điểu thương, pháo Bồ Đào Nha hôm nay ngày càng tân tiến, sử dụng càng ngày càng thuận tiện, uy lực càng lúc càng lớn, tương lai hoặc là mấy chục năm, hoặc là hơn trăm năm sau, cuối cùng có một ngày sẽ hoàn toàn thay thế đao thương kiếm kích. Tướng sĩ toàn quân sử dụng hỏa khí, đó chính là biến hóa long trời lở đất.
Tần Lâm nghe vậy kích động bồi hồi, suy đoán của Thích Kế Quang giống như tận mắt nhìn thấy, chẳng khác nào đời sau phát triển. Tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải đi ngắm phong thái vị danh tướng đương thời này một phen.
Hắn không biết trong lòng bọn Tất Mậu Khang, Lý Hỏa Vượng, bản thân mình cũng chẳng khác nào thần nhân, tuy rằng chưa từng gặp mặt Thích Đại Soái, kiến thức lại giống nhau như đúc. Vị trưởng quan này của chúng ta hiện tại bao nhiêu tuổi, tương lai chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn Thích Đại Soái.
Tần Lâm đứng một hồi, phục hồi tinh thần từ trong hồi ức lịch sử, mỉm cười nói:
- Đúng rồi, hôm nay tới đây là nghĩ biện pháp cải tiến điểu thương, Tất tiên sinh, ngươi có biết sử dụng điểu thương không?
Làm sao Tất Mậu Khang lại không biết, pháp kỷ vào năm Vạn Lịch đã lỏng lẻo hơn nhiều, dân gian hay sử dụng liên nỗ, hỏa thương. Bất quá Bạch Liên giáo muốn tạo phản cần chế tạo trên quy mô lớn, cho nên mới ép buộc Lý Hỏa Vượng, nếu là một hai cây, trong nhà Tất Mậu Khang cũng có.
Y tháo xuống một cây điểu thương từ trên tường, đầu tiên mở nắp đậy cốc thuốc mồi ra, đổ thuốc dẫn hỏa vào, sau đó đậy nắp lại. Kế đó trở ngược họng súng lên trên, đầu tiên nhồi thuốc súng vào, kế đến nhét đạn chì vào, dùng cây thông nòng đẩy vào ép chặt. Cuối cùng đánh đá lửa đốt mồi dẫn hỏa, kẹp vào đầu rồng, lúc này mới hoàn thành chuẩn bị tác xạ.
Tần Lâm chỉ chỉ một bức tường đá xanh gần đó:
- Bắn vào đó đi.
Tất Mậu Khang liền nhắm ngay tường đá bóp cò, mở ra nắp cốc thuốc mồi dính với cò, đầu rồng đang kẹp dây dẫn hỏa rơi xuống, đốt cháy thuốc súng trong cốc thuốc mồi. Ngọn lửa theo đường ống dẫn chạy vào nòng súng, nháy mắt đốt cháy thuốc súng bên trong nòng súng, đẩy viên đạn bay ra rất nhanh.
Chỉ nghe một tiếng rầm vang lên, họng súng lóe lên ánh lửa, khói trắng toát ra, nơi xa bức tường bị bắn trúng đá vụn bay tán loạn, uy lực quả thật không nhỏ.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thật ra thì cò súng kéo nắp cốc thuốc mồi, đầu rồng động, thuốc súng đốt cháy bắn đạn ra cũng có tốc độ nhanh tới mức mắt thường khó có thể phân biệt. Từ lúc Tất Mậu Khang bóp cò súng cho đến khi đạn bay trúng tường, thời gian bất quá một cái chớp mắt, cho nên thương này có thể bắn rơi chim bay, cổ nhân đặt tên là điểu thương.
Tần Lâm thấy vậy gật đầu một cái, vừa bóp cò súng lập tức đạn bắn ra, điểm này quả thật không chênh lệch mấy với súng ống đời sau. Người bình thường cầm trong tay một thanh điểu thương đang trong trạng thái chờ lệnh bắn, cho dù là cao thủ đẳng cấp Hoắc Trọng Lâu, Đoạn Hải Bình cũng khó tránh khỏi lo ngay ngáy trong lòng.
Nhưng quá trình nạp đạn trước đó... Tần Lâm lắc đầu một cái, lệnh cho Tất Mậu Khang bắn phát súng thứ hai.
Lần này tiết kiệm được bước đốt dây dẫn hỏa, Tất Mậu Khang nạp thuốc súng và đạn chì vào họng súng, sau đó kéo đầu rồng đang kẹp dây dẫn hỏa rời khỏi thân súng, cho thuốc súng vào trong cốc thuốc mồi, đập nắp lại. Như vậy đã hoàn thành quá trình chuẩn bị bắn, nhanh hơn lần bắn đầu tiên một chút.
Lại một phát súng nữa bắn ra, khiến cho đá vụn nơi bức tường đá xanh tung bay. Nếu như bắn trúng vào người, Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện gì đó cũng không chịu nổi.
- Súng này rất tốt...
Tất Mậu Khang hưng phấn vung vẩy điểu thương:
- Tốt hơn hai cây đang có ở nhà vãn sinh, dùng trang bị cho các huynh đệ Cẩm Y Vệ, có thể coi là loại súng thượng hạng.
ikienthuc.org
Không ngờ Tần Lâm lại lắc đầu một cái:
- Súng tuy tốt, nhưng quá trình nạp đạn trước đó tốn thời gian quá dài. Đại quân tác chiến hàng ngàn hàng vạn người, lại có cung tiễn thủ, kỵ binh, đao thuẫn thủ, trường mâu binh phối hợp, điểu thương thủ mới có thể ung dung nạp đạn. Chúng ta đánh với Bạch Liên giáo, giang hồ hắc đạo, phải xuất thủ nhanh như điện chớp, lấy súng ra là có thể bắn, không thể nạp đạn chậm như vậy được.
Dứt lời Tần Lâm liền làm động tác tác xạ móc súng từ bên hông, móc ra lập tức liền bắn. Hắn nhất thời không phát giác mình làm như đang bắn súng lục của đời sau, miệng còn kêu lên pằng pằng…
Tất Mậu Khang cùng Lý Hỏa Vượng nhìn nhau, đồng thời cười khổ, mặt hai người chảy xệ xuống còn dài hơn mặt ngựa, thầm nhủ trong lòng như vậy là không có cách nào làm được.
Tần Lâm cũng nhận ra được yêu cầu của mình quá cao, lúng túng thu hồi đầu ngón tay lại, gãi gãi đầu:
- Ít nhất phát súng đầu tiên không thể tốn thời gian dài như vậy, chúng ta tập nã hung phạm, tình huống đột ngột phát sinh rất nhiều, phải móc súng ra là có thể bắn, tuyệt đối không có thời gian từ từ nạp đạn, đốt dây dẫn hỏa.
Lý Hỏa Vượng nghe vậy như trút được gánh nặng:
- Nếu như chẳng qua là phát súng đầu tiên vậy cũng dễ, trước hết nạp sẵn đạn chì và thuốc súng vào trong lòng súng, đến lúc sử dụng là có thể tiết kiệm được bước nạp đạn. Chẳng qua là đạn dễ dàng rơi ra ngoài, lúc đeo súng bất cứ lúc nào cũng phải chú ý giữ cho họng súng hướng lên trên.
- Thật ra cũng không cần bất cứ lúc nào giữ cho họng súng hướng lên trên, vãn sinh còn có biện pháp…
Tất Mậu Khang nói bổ sung:
- Vãn sinh phát hiện nếu quấn bên ngoài đạn chì một lớp giấy dầu, sau đó nhét vào nòng súng cũng sẽ không thể nào rơi ra, hơn nữa lúc bắn uy lực càng thêm mạnh mẽ.
- Hay!
Tần Lâm vỗ tay, nạp sẵn đạn chì và thuốc súng vào trong lòng súng như vậy, phát thứ nhất có thể tiết kiệm được bước nạp đạn, đây là một biện pháp tốt.
- Bất quá, thời gian đốt dây dẫn hỏa vẫn rất dài, có thể gia tăng cải tiến hay không?
Tần Lâm nhớ tới khi còn bé chơi qua một loại súng hỏa mai, vừa bóp cò, kim hỏa đập xuống là có thể bắn. Bây giờ nếu mình có thể luyện ra phosphor trắng từ nước tiểu con người, phosphor trắng có thể chuyển hóa thành phosphor đỏ, sẽ có thể có phản ứng với hỗn hợp lưu huỳnh, diêm tiêu (KNO3), thử chế ra loại hóa chất giống như diêm quẹt, cho vào vị trí cốc thuốc mồi. Lúc ấy vừa bóp cò, đầu rồng rơi xuống diêm đánh lửa, lập tức đốt thuốc, đạn bắn ra, như vậy sẽ tiết kiệm được bước đốt dây dẫn hỏa.
Nếu lắp đạn trước, lắp diêm trước, đậy nắp cốc thuốc mồi lại cũng giống như chốt an toàn, làm thân súng ngắn hơn chút nữa là có thể giắt trên người, bất cứ lúc nào rút ra cũng có thể bắn, một phát giết địch.
- Biện pháp rất tốt!
Tất Mậu Khang vỗ tay một cái, tiết kiệm dây dẫn hỏa là tiến bộ tương đối lớn, nếu rút súng ra là có thể bắn ngay tức khắc, đây tuyệt đối là lợi khí khắc địch chế thắng.
Lý Hỏa Vượng chẳng qua là cảm khái thở dài, thầm nhủ trong lòng: vị Tần trưởng quan này thật là quá thần kỳ, lại có hiểu biết thâm sâu đối với hỏa như vậy khí, chẳng lẽ là vì tinh tú nào đó trên trời giáng phàm trong truyền thuyết?
-----------
Sau khi an bài xong chuyện xưởng rèn thử chế ra điểu thương kiểu mới, Tần Lâm lại ngựa không ngừng vó chạy tới Dương Châu.
Ở đó, hắn đi thăm viếng Tổng Giáp Tào Bang Điền Thất gia, người ngoài cũng không biết bọn họ nói chuyện gì, lúc nhưng Điền Thất gia đưa Tần Lâm ra cửa quả thật là hồng quang đầy mặt, giống như vừa uống nhân sâm trăm năm.
Tiếp theo Tần Lâm chạy thẳng tới nha môn Tri Phủ, danh thiếp vừa mới đưa vào, Tri Phủ Dương Châu Quy Mộ Quang đã chạy nhanh ra như một làn khói, vừa gặp mặt đã khom lưng vái chào thật thấp:
- Không biết Tần tướng quân hổ giá nơi này, hạ quan không kịp tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội!
Tần Lâm cười đỡ Quy Mộ Quang lên:
- Quy Phủ Tôn cần gì như vậy? Hạ quan đã bị cách chức, hiện tại đang lưu nhiệm đợi tội, quả thật không chịu được Phủ Tôn đối xử như vậy.
Quy Mộ Quang cười như lão hồ ly, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, khom người đi trước dẫn đường mời Tần Lâm vào đi.
Phủ Tôn Đại lão gia vừa cầm tay áo lau mồ hôi trán, vừa thầm nhủ trong lòng: muốn giở trò gì với lão Quy ta chứ… Ba vị công tử tiểu thư Trương gia đối xử với ngươi thế nào, cũng không phải là ta không nhìn thấy, lần này nói tra án sơ suất làm chết Vương Bản Cố gì đó, e rằng là chính ngươi động thủ làm thịt lão. Hừ hừ, giết chết một chính nhị phẩm Vương Đô Đường, họ Tần ngươi chỉ bị cách chức lưu nhiệm… Trên đời này còn có ai lòng dạ xảo quyệt, thủ đoạn tàn độc, chỗ dựa vững chắc như ngươi?
Tần Lâm nói chuyện gì với Quy Mộ Quang cũng không ai biết. Dù sao lúc Quy Đại lão gia đưa Tần Lâm ra cửa, mồ hôi trán chảy xuống ròng ròng. Ngay cả đám Sư Gia, Thư Bạn, nha dịch thuộc hạ y nhìn thấy cũng gấp gáp thay lão gia mình.
-----------
Vào Mười Tám tháng Tám hàng năm Tiền Đường nổi thủy triều, địa điểm xem triều tốt nhất là Hải Ninh huyện Diêm Quan trấn, có thể thấy cảnh tượng tráng lệ sóng lớn ngập trời dâng cuồn cuộn, bài sơn đảo hải dời núi non. Cho nên hàng năm lúc này du khách tới xem triều cũng đặc biệt nhiều, khắp nơi chen chúc tấp nập, đầu đường cuối hẻm tiếng người ồn ào.
Dưới Trấn Hải tháp Diêm Quan trấn, nơi bờ sông có một ngôi đình xem thủy triều, nơi này có thể thưởng thức được thiên hạ kỳ cảnh ‘Bảo tháp nhất tuyến triều’, chính là vị trí xem thủy triều tốt nhất.
Cho nên hàng năm Mười Tám tháng Tám thiên văn đại triều, người có thể ngồi ở trong đình xem thủy triều toàn là đạt quan hiển quý, tỷ như hai năm trước đều là do Bố Chính Sứ Chiết Giang Lý Tự Hiền chiếm cứ bảo địa này.
Nhưng năm nay đại giá Lý Tự Hiền cũng không đi ra từ Hàng Châu thành, như vậy là ai đây? Là Tri Phủ Hàng Châu, hay là Tuần Án Ngự Sử?
Cho đến khi một bóng người mặc quan phục lục phẩm, thân ảnh xinh đẹp quyến rũ được thị nữ vây quanh đi vào trong đình, lúc này mọi người mới chợt hiểu ra: thì ra là nữ Thổ Ty Kim trưởng quan Doanh Châu Trưởng Quan Ty gần đây danh chấn Hàng Châu thành, danh tiếng nhất thời vô lượng!