Tần Lâm lập tức gọi truyền nhân chứng, binh lính tuần tra xác nhận lời của Lam Bả Tổng, hơn nữa bắt đầu từ sáng sớm hôm nay bọn họ đều ngủ trong doanh. Ngoài ra còn có mấy binh sĩ tối qua không trực ngồi vá víu y phục, cho đến khi kho thuốc súng nổ mới cùng nhau chạy tới.
Không có thời gian gây án, nhưng vẫn không thể loại bỏ hiềm nghi, có thể lệnh cho người thứ ba tới đốt lửa gây nổ. Tần Lâm tạm thời có kết luận.
- Như vậy Hoàng Bả Tổng...
Tần Lâm chỉ chỉ kho thuốc súng đã là phế tích:
- Phải chăng là chìa khóa kho thuốc súng này chỉ có ngươi giữ, mỗi ngày ngươi đều tiến vào kho thuốc súng kiểm tra hàng tồn kho hay sao?
- Không không không...
Hoàng Bả Tổng đưa tay xua loạn:
- Mặc dù hạ quan cai quản kho thuốc súng, nhưng chìa khóa là do hai tên lão binh thay phiên bảo quản. Phàm chế độ đại doanh ta, quản kho cai quản trương mục xuất nhập lại không cai quản chìa khóa cửa kho, để tránh nảy sinh tệ nạn. Từ hôm qua giờ Thân cho Lý Hỏa Vượng vào lãnh thuốc súng, hạ quan cũng chưa từng vào kho thuốc súng nữa... Hôm nay cũng may trưởng quan và Đại tiểu thư thi bắn ở diễn võ trường, hạ quan chạy tới xem mới may mắn thoát chết.
Từ Tân Di tranh hỏi:
- Vậy hai tên lão binh kia ở nơi nào?
Mới vừa hỏi ra miệng nàng liền ngượng ngùng le lưỡi một cái, trước đó đã nói qua, hai tên lão binh kia cũng đã chết oan chết uổng trong vụ nổ.
Người nào cũng có chứng cứ không có mặt ở hiện trường, lão binh duy nhất có thể xác định tương quan mật thiết cùng vụ án cũng đã chết oan chết uổng, chẳng lẽ vụ án này vì vậy trở thành công án không có đầu mối?
Từ Tân Di vất vả suy tư, mãi không tìm được câu trả lời, chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn loạn, trừng tới trừng lui ba vị Bả Tổng Lam, Bạch, Hoàng, chỉ cảm thấy người nào cũng giống như hung phạm, nhưng người nào cũng có chứng cứ thoát khỏi hiềm nghi, bất giác chán nản.
Trong lúc vô tình phát hiện khóe miệng Tần Lâm đang hơi cong, nụ cười xấu xa quen thuộc lại nở trên môi hắn, Từ Đại tiểu thư vui mừng trong lòng: chẳng lẽ người này lại phát hiện cái gì?
- Này...
Từ Tân Di len lén gãi gãi lòng bàn tay Tần Lâm:
- Ngươi lại nghĩ ra cái gì vậy? Chớ có úp úp mở mở nữa…
Tần Lâm nhìn tổng quát toàn án đã nhìn ra mấy phần đầu mối, nhưng còn một gút thắt mấu chốt vẫn chưa phá giải. Hắn sờ sờ cằm, thấp giọng trầm ngâm nói:
- Rốt cục y làm thế nào làm được như vậy…
- Y, là ai?
Từ Tân Di trợn to hai mắt.
Tần Lâm chần chờ lắc đầu một cái, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Người đâu, giam giữ ba vị Bả Tổng Lam, Bạch, Hoàng lại, trông chừng cẩn thận!
Ba vị Bả Tổng đều lấy làm kinh hãi, luôn miệng kêu oan, Mã Đức Bảo cũng bất chấp, lập tức phái binh sĩ chia bọn họ ra giam giữ, phái hai tên Du Kích bốn tên Thiên Tổng mang theo rất nhiều binh sĩ, tất cả đều đội khôi mặc giáp đao thương sáng loáng, canh giữ chặt chẽ.
Từ Tân Di chu cao đôi môi đỏ mọng, tỏ vẻ không vui vỗ vai Tần Lâm một cái:
- Đáng ghét! Rốt cuộc ai là hung phạm?
Từ Đại tiểu thư anh khí bừng bừng cũng có lúc làm nũng, đông đảo quan tướng từ Mã Đức Bảo trở xuống len lén nhìn Tần Lâm, vừa giật mình vừa hâm mộ. Nhìn thấy Đại tiểu thư từ trước tới nay chưa hề có cảm xúc với người khác phái thay đổi tính tình, lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Tần Lâm cười khan hai tiếng, ghé vào bên tai Từ Tân Di nói nhỏ:
- Ta đã đoán được đại khái vụ án, nhưng còn có một nút thắt quan trọng vẫn chưa giải được. Cho ta trở về suy nghĩ một chút, để xem có phá giải được chăng.
Bị nhiệt khí trong miệng Tần Lâm thổi vào tai nhột nhạt, tâm thần Từ Tân Di trở nên rung động, tiếp theo cười lên xấu xa: hừ, thì ra ngươi cũng chưa suy nghĩ ra đầu đuôi gốc ngọn. Hừ hừ, lần này nhất định bản tiểu thư sẽ phá được vụ án trước cả ngươi!
- Như vậy chúng ta hãy đi về trước.
Tần Lâm ra dấu mời nàng cùng đi.
- Không ở lại tiếp tục điều tra sao?
- Có lẽ nằm trên giường ngủ một giấc thật say, sau khi thức dậy sẽ có câu trả lời.
Từ Tân Di suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói:
- Vậy ngươi đi về trước đi, một lát nữa bọn tỷ muội nữ binh của bản tiểu thư sẽ tới, chúng ta cỡi ngựa vài vòng rồi mới về thành.
Tần Lâm biết rõ tính toán của nàng, nhưng cũng không vạch trần, bèn kêu Lục Viễn Chí cùng Tất Mậu Khang trở về thành. Lão Tất lần này chạy không một chuyến.
Nhìn bóng lưng Tần Lâm đi xa, Từ Tân Di toét miệng cười xấu xa, lộ ra hai chiếc răng nanh ương bướng:
- Hắc hắc, chờ ngươi trở lại, bản tiểu thư đã điều tra vụ án nước cạn lòi đá… Mã Đức Bảo!
Mã Tham Tướng cúi đầu khom người, bốp một tiếng ôm chặt song quyền:
- Có mạt tướng đợi tội ở đây.
- Theo bản tiểu thư tra án!
Từ Tân Di một tay chống nạnh, một tay vung lên rất có khí thế, thật sự là uy phong lẫm lẫm.
-----------
Tần Lâm trở lại phủ, nghĩ mãi mà không ra điểm mấu chốt kia, vì vậy hắn phát ra một mệnh lệnh cực kỳ cổ quái: Bảo Hàn Phi Liêm dẫn dắt huynh đệ sở chữ Canh đi tới bến thuyền, nhà tắm công cộng, tra hỏi xem gần đây có người nào mất tích mà cùi chỏ tay trái có u thịt hay không.
- Tần ca!
Đôi mắt nhỏ linh lợi của Lục mập mở to, kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ người bị nổ chết trong kho thuốc súng kia không phải là Lý Hỏa Vượng sao?
Tần Lâm gật đầu một cái:
- Rất có khả năng.
Chỗ kỳ quái trong vụ án này thể hiện ra ở mấy điểm mâu thuẫn.
Đầu tiên xác định người trong kho thuốc súng bị nổ chết bởi người khác giết, bởi vì nếu như tự sát chỉ cần trực tiếp đốt lửa là được, không cần sử dụng dây dẫn hỏa làm gì. Một khi tra ra dấu vết dây dẫn hỏa cháy đã nói lên là chân hung cầm giữ người bị hại, sau khi đốt dây dẫn hỏa mới rời đi.
Nếu như kẻ bị làm hại là Lý Hỏa Vượng, tại sao y lại chạy vào bên trong kho thuốc súng? Trước đó y nói sắp sửa phát tài, đây là chuyện gì?
Chuyện có thể phát tài mà một quân tượng nghèo khổ dựa vào cũng chỉ là kỹ thuật trên tay y, trừ chuyện đó ra không còn thứ gì khác. Nhưng bên trong kho thuốc súng nghiêm cấm lửa khói, cho dù là Lý Hỏa Vượng muốn biểu diễn phát minh mới, kỹ thuật mới gì, cũng tuyệt không thể nào chạy vào trong kho thuốc súng thử nghiệm, cho nên trừ lãnh thuốc súng ra, cơ hồ y sẽ không tới kho thuốc súng.
Và như vậy, mặc dù hai vị Bả Tổng phụ trách tuần tra trước sau cũng có hiềm nghi không thể thoát khỏi, nhưng Hoàng Bả Tổng quản kho cũng là hiềm nghi lớn nhất. Bởi vì ba người trực tiếp quản lý kho thuốc súng, hai tên lão binh khác đều đã bỏ mạng trong vụ nổ, chỉ có một mình y còn sống.
Nghe đến đó, Lục mập chớp chớp mắt hỏi:
- Tần ca, đây là một chuyện trùng hợp sao? Có thể tồn tại khả năng hung thủ giá họa hay không?
Tần Lâm lắc đầu một cái.
Hoàng Bả Tổng đã nói Bả Tổng coi kho cai quản xuất nhập thuốc súng, hai tên lão binh trông coi chìa khóa, đây là chế độ trong quân doanh phòng ngừa tệ nạn.
Như vậy cho dù là lão binh có thể lén lút mở cửa cho người khác, cho Lý Hỏa Vượng cùng tội phạm không biết vào, làm sao có thể phòng ngừa có người khác tới lãnh thuốc súng, Hoàng Bả Tổng tiến vào phòng kho sẽ phát hiện có cái gì không đúng?
Lý Hỏa Vượng là chạng vạng tối hôm qua đã mất tích, mãi cho đến giữa trưa hôm sau kho thuốc súng mới nổ, thời gian lâu như vậy, nhốt người trong kho thuốc súng, nhất định sẽ không có người tới nhận thuốc súng sao? Sẽ không bị Hoàng Bả Tổng phát hiện sao?
Cho nên, Hoàng Bả Tổng nói hoàn toàn không biết chuyện là tuyệt đối không thể nào!
Lấy kết luận này làm điểm xuất phát, tiếp tục suy luận: nếu Hoàng Bả Tổng có liên can tới vụ án, bản thân vụ án sẽ hoàn toàn thay đổi.
Có người ở xa xa nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi tới kho giữa giờ Thân, nếu như khi đó Lý Hỏa Vượng bị nhốt lại, vậy không thể giải thích được tại sao vào giữa giờ Dậu y vẫn còn ở chung với đám đồ đệ quân tượng. Nếu như là sau đó y lại vào kho thuốc súng, vậy cũng không giải thích được cách nói trước đó.
Bất kể muốn phát tài hay là thử nghiệm kỹ thuật mới, cũng không thể tiến hành ở trong kho nghiêm cấm lửa khói, khả năng duy nhất là lãnh thuốc súng. Nhưng giờ Thân y đã đi lãnh, làm gì cách hơn một canh giờ lại đi lãnh nữa?
Cho nên, rất có thể là Hoàng Bả Tổng giở một chướng nhãn pháp (trò che mắt), người chết ở kho thuốc súng đó căn bản cũng không phải là bản thân Lý Hỏa Vượng!
- Vậy… vậy Hoàng Bả Tổng đưa kẻ bị hại vào kho thuốc súng từ lúc nào?
Tên mập đã bị Tần Lâm suy đoán thuyết phục, không tự chủ được hỏi tới.
Tần Lâm nheo mắt lại cười cười:
- Còn nhớ Lam Bả Tổng tuần tra nói như thế nào không?
Tên mập vỗ đùi, lập tức đứng lên: thì ra là như vậy!
Lúc đầu Lam Bả Tổng nói kẻ giờ Thân vào kho thuốc súng chính là Lý Hỏa Vượng, kế tiếp bị mọi người nghi ngờ, ép hỏi, y kinh hãi lại vội vàng đổi lời nói, nói có thể là mình nhìn lầm rồi.
Lúc ấy Từ Tân Di cùng Lục Viễn Chí đều nghi ngờ Lam Bả Tổng nói lời trước sau không khớp, nhất định có liên quan với vụ án. Hiện tại nhớ lại sở dĩ sau đó y nhận mình nhìn lầm, nhất định là vì thân hình động tác của người tiến vào kho thuốc súng kia hơi có khác biệt với Lý Hỏa Vượng. Lam Bả Tổng chỉ nhìn thấy xa xa, sau khi kho thuốc súng nổ bị tra hỏi, cho nên theo ấn tượng ban đầu nhận định là Lý Hỏa Vượng, một khi bị nghi ngờ lại tỏ ra nhớ không chính xác.
Lý Hỏa Vượng là mất tích từ giữa giờ Dậu, Hoàng Bả Tổng để cho kẻ ‘Lý Hỏa Vượng ảo’ kia vào kho thuốc súng vào giờ Thân, chính là lợi dụng chênh lệch thời gian chơi trò chướng nhãn pháp!
- Như vậy, tại sao Tần ca không nghiêm gia tra hỏi Hoàng Bả Tổng?
Lục mập xoa xoa tay, muốn chạy đi bắt Hoàng Bả Tổng về dùng nghiêm hình tra hỏi.
Tần Lâm cười lắc đầu một cái:
- Chứng cứ, không có chứng cứ. Bên trong bên ngoài Nam Kinh thành cũng không thấy có nhiều người có u thịt trên cùi chỏ tay trái.
Lục mập chợt hiểu ra, nhất thời hơi có chút nhụt chí.
Đúng như lời Tần Lâm, người có u thịt trên cùi chỏ tay trái vô cùng ít ỏi, tỷ như toàn bộ đại doanh Chiết binh chỉ có một mình Lý Hỏa Vượng, cho nên tìm được cánh tay không trọn vẹn có u thịt, các binh lính lập tức nhận định là thợ rèn Lý sư phó.
Nếu như đứng trên lập trường Cẩm Y Vệ lên án Hoàng Bả Tổng thay mận đổi đào, ở điểm này sẽ không thể khiến cho người tin phục: nếu nói kẻ chết không phải là Lý Hỏa Vượng, thử hỏi Hoàng Bả Tổng từ đâu tìm ra người thứ hai có u thịt trên cùi chỏ tay trái, chuyện này cũng không thể nào tưởng tượng được.
Đến lúc đó Hoàng Bả Tổng kêu oan, mặc dù Tần Lâm có thể nghiêm hình ép cung, nhưng dưới mắt chúng quan tướng đại doanh Chiết binh cũng chỉ là bị nhục hình phải nhận. Vạn nhất Hoàng Bả Tổng quyết tâm tự vận, Tần Lâm còn phải mang tội danh bức tử nhân mạng, trở thành hạng người kém cỏi bất tài trong mắt người khác.
Cho nên hắn nhất định phải tìm được người có u thịt trên cùi chỏ tay trái giống như Lý Hỏa Vượng.
Từ vụ án phân tích, Hoàng Bả Tổng cũng là thông qua phương pháp nào đó tìm được kẻ có u thịt trên cùi chỏ tay trái như vậy thế thân cho Lý Hỏa Vượng. Vậy hắn đặt mình vào địa vị đối phương, suy tính dùng phương pháp gì hữu hiệu có thể tìm được thế thân?
Bất luận ánh mắt của kẻ nào cũng không thể xuyên thấu y phục thấy cùi chỏ người khác, chỉ có khách tắm trong phòng tắm cởi y phục ra, còn có công nhân khuân vác trên bến thuyền vốn cởi trần làm việc, liếc mắt nhìn qua là có thể thấy được cùi chỏ tay trái bọn họ, hết sức thuận tiện tìm được thế thân.
- Tần ca, huynh thật sự là thần tượng của đệ.
Tên mập xụ mặt, bội phục sát đất, quả thật không nghĩ ra trong đầu Tần Lâm có những gì, thậm chí ngay cả những chuyện này cũng có thể nghĩ ra.
Tần Lâm cũng tràn đầy tự tin, cảm thấy sẽ có thể tìm được sơ hở của Hoàng Bả Tổng.
Không nghĩ tới mãi cho đến buổi tối, Hàn Phi Liêm phát động huynh đệ sở chữ Canh tìm khắp bến thuyền, phòng tắm, vẫn không thể tìm ra người mất tích có u thịt trên cùi chỏ tay trái, không thể làm gì khác hơn là lệnh cho các huynh đệ tới các y quán tra hỏi, xem thử có thể tìm được đầu mối hay không.
- Trưởng quan, các huynh đệ tìm khắp các nơi, không có người như ngài nói!
Hàn Phi Liêm ủ rũ cúi đầu trở lại báo cáo.
Tần Lâm cũng hết sức buồn bực, chẳng lẽ thế thân kia là Hoàng Bả Tổng phát hiện trong lúc vô tình?
Không, không đúng, chuyện thiên hạ không có trùng hợp như thế, suy nghĩ chu đáo, kế hoạch phạm tội kín đáo như vậy, tuyệt không thể nào gởi gắm chi tiết mấu chốt vào may mắn được.
Như vậy rốt cục đã suy nghĩ sơ sót ở chỗ nào? Cần cởi y phục lộ ra cùi chỏ, chẳng lẽ là kỹ viện? Nhưng nếu Hoàng Bả Tổng phái người đi hỏi thăm có khách làng chơi nào có u thịt trên cùi chỏ tay trái, vậy cũng sẽ rất dễ dàng bại lộ tội ác của mình.
Đúng vào lúc này, Ngưu Đại Lực cùng Du Quải Tử cười cười nói nói từ bên ngoài đi vào. Hai người bọn họ được nghỉ ca, đi ra ngoài chơi cả ngày, vô cùng vui vẻ trở về.
- Xui quá...
Ngưu Đại Lực lớn tiếng oán trách:
- Nếu y còn ở đó bày trò cũ, lão Ngưu mỗ nhất định sẽ gỡ đồng tiền vàng kia xuống.
- Đúng vậy, đúng vậy, sức lực Ngưu ca còn phải nói…
Du Quải Tử phụ họa:
- Chỉ là vận khí không tốt, chúng ta vội vàng chạy tới, không ngờ rằng tên phá của kia đã đi bốn năm ngày, thật đáng tiếc...
Nơi phòng khách, hai mắt Tần Lâm đang khép hờ thình lình mở bừng, thoáng chốc tinh quang bắn ra bốn phía.
- Ngưu Đại Lực, Du Quải Tử, hai người các ngươi nói chuyện gì vậy?
Tần Lâm đứng lên, rất là hưng phấn hỏi.
Ngượng ngùng gãi gãi đầu, Ngưu Đại Lực xoa xoa tay cười:
- Khải bẩm trưởng quan, hôm nay cũng không phải là Ngưu mỗ ngứa tay, cũng là do Du Quải Tử xúi giục…
Du Quải Tử cũng không ý thức được nguyên nhân Tần Lâm đặc biệt chú ý chuyện này, cười bồi nói ra đầu đuôi gốc ngọn.