Cẩm Y Vệ

Chương 276: Nghi Vấn




Dù sao người đông sức mạnh, quan binh toàn doanh đều ra trận, bất quá chỉ là đào bới công xưởng sụp đổ, cũng không mất quá nhiều thời gian, rất nhanh đã đưa được thi thể người chết ra. Các Thiên Tổng, Bả Tổng cũng cho binh lính nhóm đội điểm danh, vì vậy nhân viên văn thư cũng thống kê được số người mất tích.

Nhân viên văn thư còn mang đến một phụ nhân trung niên mặc y phục cũ rách, cùng một nữ hài tử chừng mười tuổi, thân thể gầy gò, lại thêm vài tên quân tượng trẻ tuổi.

Phụ nhân trung niên kia già trước tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt ngơ ngác mờ mịt, sắc mặt chết lặng đau buồn. Tiểu hài tử kia có bề ngoài thanh tú, đáng tiếc có vẻ thiếu ăn, gầy gò ốm yếu, đôi môi nhỏ nhắn mím lại thật chặt, trong đôi mắt toát ra vẻ quật cường không tương xứng cùng tuổi tác.

- Ôi, quân tượng toàn doanh chỉ có một người mất tích, vì sao lại chính là y?

Nhân viên văn thư kia vừa đi vừa thở dài, ánh mắt nhìn hai mẹ con kia có vẻ thương tiếc.

Đi tới trước người Tần Lâm, nhân viên văn thư khom người thi lễ:

- Khải bẩm trưởng quan, toàn doanh chỉ có quân tượng Lý Hỏa Vượng tung tích không rõ, đồ đệ y nói từ chiều hôm qua cũng không thấy tung tích y. Đây là lão bà cùng nữ nhi y, cũng nói tối hôm qua y không có về nhà.

Lý Hỏa Vượng? Nghe thấy cái tên này Từ Tân Di liền lấy làm kinh hãi, lớn tiếng oán trách:

- Tại sao vậy, muốn tìm y y lại mất tích. Kẻ chết kia ngàn vạn lần không nên là y, nếu y chết đi rồi, tương lai kẻ nào chế tạo điểu thương tốt cho bản tiểu thư?

Tần Lâm thầm kêu một tiếng chẳng lẽ không xui xẻo như vậy, cẩn thận hỏi qua Từ Tân Di, quả nhiên Lý Hỏa Vượng chính là vị quân tượng cực kỳ am hiểu chế tạo điểu thương kia.

Chuyện này thật là quá xui xẻo, vì sao Lý Hỏa Vượng lại đột nhiên mất tích? Nhìn đoạn thi thể nám đen kia, Tần Lâm thầm thóa mạ trong lòng.

Lão bà cùng nữ nhi Lý Hỏa Vượng run sợ trong lòng, cũng không dám nhìn thi thể nám đen kia, hơn nữa dưới trạng thái cháy khét như vậy, các nàng cũng không nhận ra được.

Tần Lâm từ từ tra hỏi vợ con cùng đồ đệ Lý Hỏa Vượng, mới biết Lý Hỏa Vượng là sư phó điểu thương nổi danh nhất trong quân, làm điểu thương tính năng thật tốt, cho nên cũng thường ở lại xưởng làm thêm giờ không trở về nhà qua đêm. Vợ con quân tượng cũng ở tại khu thân nhân trong doanh.

Chiều hôm qua người của xưởng thấy y đi về nhà, nhưng vợ con đợi ở nhà lại không thấy y, bởi vì Lý Hỏa Vượng thường không trở về nhà cho nên bọn họ cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ ca, Lý Hỏa Vượng không có đến xưởng các đồ đệ của y cũng không lấy làm kỳ quái. Cho đến khi nổ kho thuốc súng, hai mẹ con Lý gia tới nơi này tìm người, tìm trước sau không thấy y đâu, lúc này mới bối rối.

Nghe thấy những tình huống này, Tần Lâm vuốt vuốt Thái Dương nghĩ ngợi.

Lúc này bên phế tích lại có binh sĩ dùng sào trúc moi lên một cánh tay nám đen, lớn tiếng kêu lên:

- Không xong, quả nhiên người chết là Lý sư phó!

Vụ nổ thảm thiết như vậy, cho dù là tìm được đầu cũng nhất định đã bị sức ép vụ nổ làm cho biến dạng, làm sao có thể từ một cánh tay nhất định cho là của Lý Hỏa Vượng?

Thì ra cùi chỏ tay trái vị sư phó này có một u thịt lớn bằng đồng tiền, ngày thường không đau không ngứa cũng không để ý tới. Đến lúc đập sắt cởi trần thân trên, cho nên ai ai cũng thấy.

Tìm được đoạn tay trái này đã bị cháy xém, da tiêu mất, nhưng vị trí cùi chỏ rõ ràng có một u thịt y như vậy.

Mẹ con Lý gia không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức mẫu thân mềm nhũn ngã xuống, hai mắt ngơ ngác thất thần. Ngược lại bé gái vàng vọt gầy gò kia nghiến răng nghiến lợi, cố gắng không rơi lệ, không ngừng xoa xoa vai mẫu thân. Tuổi của nó đã tỏ ra ương ngạnh như vậy, quả thật hết sức hiếm thấy, khiến cho người ta nhìn thấy phải sinh lòng thương xót.

Vốn là Từ Tân Di sẽ không có bao nhiêu thương hại cảm thông đối với một quân tượng bình thường, thân phận không chênh lệch cùng đầy tớ mấy, nghe nói Lý Hỏa Vượng có thể chết trước hết cũng chỉ nghĩ tới sau này không có ai chế tạo điểu thương tinh lương cho nàng. Nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ hai mẹ con như vậy, nàng không nhịn được trong lòng chua xót không chịu nổi, đi tới vỗ vỗ vai bé gái, ý muốn an ủi mấy câu.

Không nghĩ tới bé gái né người sang một bên tránh khỏi, dáng vẻ hết sức cố chấp, dường như không muốn nhận sự thương hại của người khác.

Mã Đức Bảo vốn định thay Đại tiểu thư quát tháo mấy câu, thấy dáng vẻ hai mẹ con như vậy thật sự không mở miệng được, ngược lại âm thầm toát mồ hôi lo thay các nàng: tính khí Từ Đại tiểu thư rất khó chịu…

Từ Tân Di chẳng qua là cười khổ lắc đầu một cái, lấy từ trong ngực ra một xấp chi phiếu, suy nghĩ một chút, sợ cô nhi quả mẫu này bị người dòm ngó, cũng không dám cho nhiều, liền rút tờ trăm lượng đưa cho hai mẹ con này:

- Mua chiếc quan tài, còn dư lại cầm lấy làm vốn làm ăn.

Bé gái vẫn kinh ngạc nhìn nàng, lui về sau một bước không nhận, ngược lại mẫu thân nhận chi phiếu vào tay, lại sụt sùi dập đầu:

- Tạ ân điển Đại tiểu thư.

Quân tượng là đời đời thừa kế, hộ khẩu tách riêng bên ngoài hộ dân, cuộc sống tương đối nghèo khổ. Lý Hỏa Vượng đã chết, ngay cả chút thu nhập ít ỏi này cũng không còn nữa, hai mẹ con họ muốn sống tiếp sẽ vô cùng vất vả.

Những quân tượng cùng thân nhân này sống lâu ở trong quân, đều biết quy củ, hai mẹ con cũng không giống như quân tượng bình thường sống chết nhào tới muốn cướp thi thể. Mã Đức Bảo lại phái mấy tên nữ quân tượng lão thành chững chạc qua đó khuyên lơn.

Từ Tân Di đi tới bên người Tần Lâm, mắt hạnh tròn xoe của nàng có hơi đỏ lên:

- Tần Lâm, lần này ngươi nhất định phải tìm được hung thủ.

Tần Lâm gật đầu một cái, hắn đã thấy nhiều tội phạm cùng hung cực ác, nhưng làm nổ hủy kho thuốc súng, tạo thành thương vong thảm trọng giống như lần này, tuyệt đối thuộc về táng tâm bệnh cuồng.

Tiếp tục chỉ huy binh lính đào bới, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn dọn dẹp xong phế tích, quả nhiên phát hiện tứ chi và đầu Lý Hỏa Vượng dưới đống đổ nát.

Không cần nói nhiều, vụ nổ nghiêm trọng như vậy, sức ép làm cho biến dạng lại thêm gạch đá đè lên, đầu người chết đã không còn nguyên vẹn, chỉ là một khối thịt máu đầm đìa, ngay cả ngũ quan cũng không nhìn rõ. Từ Tân Di vốn còn đánh bạo đi xem, xa xa nhìn qua liền vội vàng quay mặt đi, gương mặt nước da bánh mật thoáng chốc tái nhợt.

Những lão binh đã trải qua sa trường thấy dáng vẻ như vậy cũng vô cùng ghê tởm. Sau khi đặt đầu người, thân thể cùng tứ chi trên mảnh đất trống, ai nấy nghiêng mặt sang bên không nỡ nhìn.

Chỉ có Tần Lâm không nhanh không chậm đi thong thả bước tới, thần sắc bình thản tự nhiên, giống như đang dạo chơi trong sân vắng.

- Giỏi thật, không ngờ rằng bề ngoài Tần trưởng quan trông như một thư sinh văn nhã, còn can đảm hơn cả bọn ta từng lăn lộn trong đống xác chết bò ra.

Đám Thiên Tổng Bả Tổng bàn tán xôn xao, nói chẳng trách nào người này tuổi còn trẻ đã có thể làm được Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, quả thật không phải người thường có thể bì kịp.

Chỉ có Từ Tân Di thấy Tần Lâm tựa hồ muốn khám nghiệm thi thể hết sức ghê tởm kia, vừa hy vọng có thể phá án, lại ghê tởm thay hắn, cuối cùng không nhịn được nắm cánh tay hắn lay lay:

- Chớ có… thật là ghê tởm, nghĩ tới cảnh ngươi khám nghiệm thi thể này, ta lập tức gặp ác mộng.

Tần Lâm không hiểu vì sao, đưa tay gãi gãi đầu, lòng nói ta khám nghiệm thi thể, vì sao nàng lại gặp ác mộng?

Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, Lục mập được mấy tên phi kỵ dẫn đường, cỡi ngựa chạy như bay tới. Thân thể tròn trĩnh của y ngồi trên lưng ngựa giống như quả bóng, phập phồng lên xuống hết sức tức cười.

Tên mập nhảy xuống ngựa, xách theo túi da trâu đựng công cụ pháp y hào hứng chạy tới, từ xa đã kêu lớn:

- Tần ca, lại có vụ án gì vậy?

Tần Lâm nở một nụ cười xấu xa, ừm, mối làm ăn nặng khẩu vị này hay là chiếu cố nhường lại cho Lục mập đi thôi. Vì vậy hắn cười gian chỉ chỉ các bộ phận thi thể nám đen mềm nhũn dưới đất nói:

- Tên mập, mối làm ăn của đệ tới rồi, bắt tay vào việc đi, tra xét thời gian tử vong và tuổi tác chiều cao.

Tên mập vừa nhìn dáng vẻ ngoài cháy trong mềm nhũn của thi thể, gương mặt tròn của y lập tức nhăn nhó, dở khóc dở cười nói:

- Tần ca, huynh đối với huynh đệ thật là đầy nghĩa khí...

- Huynh đệ như tay chân mà!

Tần Lâm nín cười, nghiêm trang nói.

Từ Tân Di ở bên cạnh khom người ôm bụng, buồn cười lại cảm thấy không nên xúc phạm người đã khuất, nín nhịn thật là cực khổ.

Cũng may dây thần kinh tên mập to hơn người bình thường không chỉ gấp mười lần, y lấy khẩu trang che miệng từ trong túi da trâu ra đeo lên, lập tức động thủ, bắt tay vào khám nghiệm cỗ thi thể chia năm xẻ bảy kia.

Mã Đức Bảo cùng chúng quan tướng dưới trướng lại một phen giật mình kinh hãi:

- Trời ơi, diện mạo tên mập này không có gì nổi trội, không ngờ rằng cũng là nhân vật gan lớn như cái đấu, quả nhiên Tần trưởng quan dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.

Tên mập trải qua Tần Lâm dạy dỗ, bản lãnh pháp y cũng tiến nhanh, hiện tại cũng đã không kém gì lão Ngọ Tác hai mươi năm trong công môn. Chỉ sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, đã khám nghiệm căn bản xong.

Kết luận là người chết phái nam, tuổi tác ước chừng bốn mươi tuổi, thân cao năm thước một tấc có thừa, thời gian tử vong đúng là chừng nửa canh giờ trước. Thân thể tuy bị nổ chia năm xẻ bảy, nhưng kiểm tra những nơi như cổ bụng… cũng không có vật sắc bén đâm, tất cả toàn là vết thương xé nát do sức ép của vụ nổ hình thành. Từ đó cho ra kết luận, thật sự là bởi vì vụ nổ kho thuốc súng mà chết.

Ngoài ra, đầu người chết ngũ quan nát hết, không cách nào phân biệt, da thịt toàn thân cháy tiêu, cũng không thể tra ra dấu vết đặc thù có thể nhận diện như bớt, nốt ruồi, sẹo… Chỉ có cùi chỏ tay trái có một u thịt to bằng đồng tiền, khớp với đặc điểm của quân tượng Lý Hỏa Vượng đã mất tích.

Xem ra thật là Lý Hỏa Vượng không thể nghi ngờ. Tần Lâm gật đầu một cái, tiếp theo lại xoa xoa huyệt Thái Dương, thắc mắc không hiểu vì sao Lý Hỏa Vượng lại xuất hiện ở kho thuốc súng, vì sao chết oan uổng trong vụ nổ như vậy.

Bởi vì lão bà Lý Hỏa Vượng tinh thần hoảng hốt, Tần Lâm không vội hỏi nàng, trước hết tra hỏi mấy tên đồ đệ thợ rèn của nạn nhân:

- Mấy ngày nay, sư phó của các ngươi có biểu hiện khác thường nào không? Tỷ như tinh thần buồn ngủ, tinh lực không tập trung, xuất hiện sai lầm trong công việc, hoặc là có điểm nào khác thường khác?

- Trả lời thành thật câu hỏi của Tần trưởng quan, cung cấp đầu mối có thưởng, giấu giếm không báo phạt nặng!

Mã Đức Bảo ở bên cạnh uy hiếp lợi dụ, để cho đám quân tượng nói thật.

- Chuyện này…

Mấy tên đồ đệ thợ rèn ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ là quân tượng cha truyền con nối, địa vị còn thấp hơn cả dân chúng bình thường, tự nhiên không dám cãi lại Tham Tướng Đại nhân. Nhưng biểu hiện của sư phó quả thật hết sức kỳ quái, khiến cho đám đồ đệ khó lòng nói được.

Mã Đức Bảo thấy bộ dáng bọn họ như vậy, nhất thời lửa giận xung thiên, sắc mặt sa sầm lớn tiếng nói:

- Có cái gì không dám nói? Kho thuốc súng nổ chính là đại án kinh thiên, ngay cả Ngụy Quốc Công lão nhân gia cũng bị kinh động, nếu các ngươi dám giấu giếm một câu chính là tội chém đầu, tịch biên gia sản!

Dứt lời Mã Đức Bảo liền co chân muốn đá mấy tên quân tượng này.

Tần Lâm cười khoát khoát tay, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Mấy vị huynh đệ quân tượng, muốn lừa gạt là không được, rốt cục Lý Hỏa Vượng có cái gì cổ quái, có lẽ cũng không phải là đơn giản ngoài mặt như vậy, chỉ có các ngươi cho biết chi tiết, bản quan mới có thể lần theo dấu vết, tra rõ chân tướng vụ án. Các ngươi hãy xem rất nhiều bằng hữu quân tượng vì vụ nổ này chết thê thảm, bỏ lại thân nhân bọn họ, các ngươi còn không chịu nói thật sao?

Đám quân tượng nghiến răng một cái, cùng nhau quỳ trên mặt đất bẩm báo:

- Không phải là chúng tiểu nhân có gan dám giấu giếm, chỉ là chuyện này quả thật hết sức kỳ quái, bản thân chúng tiểu nhân cũng cảm thấy nghi hoặc vô cùng.

Thì ra mấy ngày gần đây, Lý Hỏa Vượng cũng không có tinh thần uể oải, lực chú ý không tập trung hoặc là than ngắn thở dài, ngược lại tinh thần y tốt gần như phấn khởi. Vốn là gương mặt bởi vì khổ cực lâu dài mà không có bao nhiêu nụ cười, cũng thường hay cười vui, cũng gần như thình lình nhặt được một thỏi vàng.

Tự nhiên trong lòng đám đồ đệ sinh nghi, phải biết hộ khẩu quân tượng tách riêng khỏi hộ dân, địa vị thấp hơn cả hộ dân bình thường, lãnh tiền lương ít ỏi, quanh năm suốt tháng phải làm việc khổ cực, còn bị quan quân bóc lột, hết sức khổ sở.

Đại doanh Chiết binh là quân đội tinh nhuệ, lương bổng đặc biệt cao hơn so với nơi khác, nhưng quân tượng vẫn là khổ sai ở dưới đáy, miễn cưỡng có thể nuôi gia đình mà thôi.

Cho dù là trên trời rơi vàng xuống thật, cũng bị các cấp quan quân đưa tay cản lại, tại sao Lý Hỏa Vượng lại đột nhiên vui vẻ như vậy?

Có đồ đệ quan hệ tốt nhất cùng sư phó lén lút hỏi y có chuyện gì, Lý Hỏa Vượng chẳng qua chỉ cười thần thần bí bí. Tên đồ đệ lại hỏi dồn vài lần, y mới miễn cưỡng nói sắp sửa phát tài, sau đó sẽ mua xiêm áo đẹp một chút cho lão bà, mua hồ lô đường cho con, cũng mời các đồ đệ nhậu nhẹt.

Nhưng cụ thể hỏi phát tài như thế nào, Lý Hỏa Vượng liền ngậm miệng không nói, chẳng qua là toét miệng cười ha hả. Chỉ biết rằng theo dáng vẻ của y dường như phát tài là một chuyện hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào, lòng tin mười phần.

Quân tượng muốn phát tài cũng chỉ là cải tiến công nghệ gì đó, tỷ như Từ Đại tiểu thư thích tinh chế điểu thương, nếu có thể làm ra chất lượng cao siêu nói không chừng nàng sẽ thưởng bạc. Trừ phần quan quân bóp cổ ra, còn lại chừng mười, hai mươi lượng có thể đến tay những quân tượng khổ cực này, cũng là phát tài một khoản không nhỏ.