Cẩm Y Vệ

Chương 271: Suy Đoán Của Từ Tân Di




- Chớ sờ loạn khắp nơi, muội nhột lắm…

- Bởi vì tiểu Thanh Đại hào phóng, cho nên Tần ca ca phải thưởng mới được.

Tần Lâm cười xấu xa, tà ác giống như con sói muốn nuốt chửng cô bé quàng khăn đỏ.

Ngón tay của hắn chui vào bên dưới vạt áo Thanh Đại, mơn trớn nhẹ nhàng trên làn da mịn màng của thiếu nữ, cuối cùng dừng ở eo thon nhỏ, bắt đầu cù nàng nhè nhẹ.

- Nhột, nhột quá...

Làn da nhạy cảm của thiếu nữ bị kích thích, từng dòng điện tê tê truyền tới, Thanh Đại tựa như uốn tới ẹo lui giống như con lươn, khuôn mặt nhỏ bé căng tròn như trẻ con lộ sắc đỏ bừng.

Trong lúc nàng đang kêu nhột, Tần Lâm cúi đầu, thình lình vít chặt đôi môi mềm mại thơm tho của nàng.

Thanh Đại mới vừa rồi còn giống như con lươn chui loạn, thân thể mềm mại chợt căng thẳng, đôi mắt to tròn mở ra…

-----------

-… Nhưng khó tránh khỏi tội giải đãi thất chức, nay cách chức lưu nhiệm, lập công chuộc tội!

Trong thư phòng thiên điện đại công phường Ngụy Quốc Công phủ, Thủ Bị Nam Kinh, chưởng Nam Kinh Trung Quân Đô Đốc phủ Từ Bang Thụy đang cầm một phần bản sao công văn của Bộ binh gật gù đắc ý đọc. Thế tử tiểu công gia Từ Duy Chí ngồi ở đầu dưới bồi tiếp, nụ cười của hai cha con giống nhau như đúc, vô cùng bỉ ổi gian trá.

Chuyện gì làm cho hai phụ tử này tỏ ra vui vẻ như vậy?

Đương nhiên là tin cách chức lưu nhiệm của Tần Lâm.

- Trương lão nhi cả đời giảo hoạt, đã quen đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, nhưng lần này lão tính sai rồi.

Từ Bang Thụy co chỉ búng búng vào công văn, cười gian xảo nói:

- Tính Tần Lâm ngoài mềm trong cứng, nhất định sẽ không cúi đầu chịu thua Trương lão nhi, đến lúc đó chúng ta chọn đúng cơ hội liền...

- Tiên hạ thủ vi cường!

Từ Duy Chí giơ đơn chưởng lên, hung hăng chém xuống một cái.

Hai cha con nhìn nhau cười to, bỗng nhiên lại không hẹn mà cùng thở dài: hiện tại nữ nhân ế chồng không dễ gì gả đi…

Từ Tân Di nhung trang nai nịt, dẫn theo mấy tên nữ binh Thị Kiếm mang heo rừng, dê núi săn được từ bên ngoài đi ngang qua, nghe tiếng cười của phụ huynh bèn tò mò hỏi:

- Phụ thân, ca, có gì đáng cười? Cầm cái gì vậy?

- Không có gì, là bản sao công văn Binh bộ cùng Cẩm Y Vệ.

Từ Duy Chí ngẩng đầu nhìn muội tử, thân hình thon thả cao ráo, hai chân thẳng tắp thon dài, đầu mày cuối mắt anh khí bừng bừng, rõ ràng chính là một mỹ nữ, vì sao không ai thèm lấy?

Trừ lỗ mũi hơi cao một chút, không phải là mày nhỏ mắt to, vóc người cao hơn nữ tử tầm thường cao nửa cái đầu, nước da bánh mật đương nhiên không thể nào trắng được, hai chân lớn gấp đôi gót sen ba tấc, giống như một dã tiểu tử chạy loạn khắp nơi bên ngoài, cũng không có khuyết điểm gì khác… Ặc, dường như như vậy đã là rất nhiều khuyết điểm rồi… Từ Duy Chí lập tức đổ mồ hôi.

Từ Bang Thụy cười híp mắt kêu nữ nhi:

- Tân Di, vận may con không tệ, Tần Lâm bị cách chức rồi, con đi khuyên hắn điều đến đại doanh kinh vệ Nam Kinh đi...

So với bảo cử thay Tần Lâm, Quốc Công gia càng muốn chuyển Tần Lâm sang đại doanh kinh vệ, làm chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ gì đó hơn, quan vị vừa cao, lại không bị người khác ức hiếp. Nếu như tương lai có cháu ngoại, còn có thể nghĩ biện pháp lấy tập ấm gì đó, để thành thế tập Chỉ Huy Sứ.

Nếu như nói Trương Cư Chính tràn đầy lòng tin với Trương Tử Huyên, không sợ không gả được nàng, còn mơ hồ mang theo chút địch ý cha vợ đối với con rể, như vậy Từ Bang Thụy hoàn toàn ngược lại. Nhìn nữ nhi chạy loạn giống như ngựa hoang, cao không tới thấp không vừa, đến nay còn chưa có người tới cửa cầu hôn, Quốc Công gia buồn bực nghẹn ngang ngực, huyệt Thái Dương giật giật, hận không thể nhảy ra kiếm một chàng rể vừa ý cho con gái mình.

Không ngờ rằng Từ Tân Di vừa nghe thấy hai chữ ‘cách chức’ lập tức xông tới như một trận gió, cầm bản sao công văn lên đọc mấy hàng, lập tức sa sầm nét mặt. Nàng cáo từ phụ huynh xoay người lại co chân bỏ chạy, rất nhanh biến mất không thấy bóng dáng.

Hai cha con ngơ ngác nhìn nhau, hồi lâu Từ Duy Chí mới gãi đầu một cái:

- Cách chức có gì đặc biệt hơn người? Bảo cử khởi phục không được sao... Muội muội ngay cả điều này cũng không biết, cha, cha chưa nói với nó sao? Ủa, nhìn bộ dáng như vậy, muội muội là thật có lòng với Tần Lâm.

Từ Bang Thụy trịnh trọng nghiêm trang gật đầu một cái, hơi nheo mắt lại âm trầm nói:

- Xem ra chúng ta phải nắm chắc…

Từ Tân Di nhảy lên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nhanh như điện chớp chạy tới nhà Tần Lâm. Nàng rất thường tới đây, cũng không cần thông báo, hỏi người ở Tần Lâm ở nơi nào, sau đó sải bước chân thon hấp tấp đi về phía hậu viện.

Vào vườn hoa tìm bốn phía một chút, không nhìn thấy Tần Lâm, nàng bất chấp tất cả, gân cổ kêu lên:

- Tần Lâm, họ Tần ngươi ở nơi nào?

- Ở, ở chỗ này!

Tần Lâm từ phía sau một hàng hoa đứng lên. Lúc này hắn đang hôn Thanh Đại, thình lình bị giọng oang oang của Từ Đại tiểu thư cắt đứt, không thể làm gì khác hơn là cười khổ đứng dậy.

Từ Tân Di thấy vậy càng xác định Tần Lâm đã bị cách chức, nếu không với tính ưa cợt nhả của hắn không hề biểu lộ như vậy bao giờ.

Sải bước hấp tấp đi tới, Từ Tân Di hết sức không cam lòng vung tay lên:

- Quá, quá khi dễ người, dựa vào cái gì cách chức ngươi? Người nào hư hỏng như vậy, chúng ta tới cửa đánh kẻ đó đi!

Vừa mới vòng qua hai bụi Mạn Đà La nở rộ, Từ Tân Di đã giật mình trợn tròn mắt hạnh, miệng há to có thể đút lọt quả trứng gà:

- Thanh Đại muội muội, muội… làm gì vậy?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đại hồng hồng, ngồi trên băng đá sửa sang xiêm áo nhăn nhúm, vén lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán. Bị Từ Tân Di phát hiện, nàng ngượng ngùng đứng lên, ngọt ngào gọi một tiếng Từ tỷ tỷ.

- Các ngươi, các ngươi…

Từ Tân Di giật mình kinh hãi nhìn hai người này, một hồi nhìn Tần Lâm, một hồi nhìn Thanh Đại, kinh ngạc không bút nào tả xiết.

Mặc dù sớm biết Tần Lâm cùng Thanh Đại đã đính hôn, nhưng ở trong lòng Từ Đại tiểu thư Thanh Đại là thiếu nữ thuần khiết ngoan ngoãn, huống chi nàng cũng mập mờ nửa hiểu nửa không, chỉ cho rằng Tần Lâm cũng làm chuyện xấu kia trên người Thanh Đại, tâm tư suy nghĩ vẩn vơ:

- Trời ơi, vật kia quá lớn, Thanh Đại là một tiểu cô nương mềm mại yếu ớt như vậy…

Nghĩ vậy, Từ Tân Di bèn kéo Thanh Đại ra phía sau, đứng ra chắn ngang giữa Thanh Đại và Tần Lâm, thở hào hển, bộ ngực cao vút phập phồng kịch liệt.

Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái trước, lại quay đầu lại thấp giọng hỏi:

- Thanh Đại muội muội, tên nhẫn tâm kia cũng làm muội đau phải không?

Trời ơi, Tần Lâm hai tay ôm đầu, quả thật không có lời gì để nói, chỉ muốn điên cuồng hét lên một câu: làm sao có thể như vậy được, có trời đất chứng giám, ta chỉ hôn nàng một cái thôi…

Nếu như nói Từ Tân Di là nửa hiểu nửa không, Thanh Đại là hoàn toàn không hiểu, đôi mắt trong suốt như pha lê chớp chớp, ép sát vào lưng Từ Tân Di dịu dàng nói:

- Không đau, chẳng qua là hôn mà thôi…

Hả… Từ Tân Di khẽ nhướng mày.

- Thật không đau...

Thanh Đại lắc đầu một cái, thật lòng thật ý nói:

- Chẳng qua là Tần ca ca gãi rất nhột, không tin tỷ cũng thử một chút đi.

Hừ hừ... Tần Lâm cùng Từ Tân Di đồng thời dở khóc dở cười.

- Ta không thèm thử đâu...

Từ Tân Di bĩu môi, chống cằm âm thầm suy nghĩ:

- Tại sao Thanh Đại chẳng qua chỉ nhột, bản tiểu thư lại đau đớn vô cùng? Nếu không phải là cố nén, cơ hồ đi không nổi…

Tần Lâm thật lòng muốn thử một chút, nhìn đường cong bộ ngực hết sức hoàn mỹ của Từ Tân Di, eo thon nhỏ thường vận động mà mềm dẻo kinh người, cặp mông tròn trĩnh như vầng trăng, bắp đùi tròn căng, đôi chân thon dài của nàng, cổ họng cũng có chút phát khô.

Ông trời ơi, ta cũng muốn thử một chút... Tần Lâm gãi gãi đầu. Bất quá làm như vậy, có thể bị đánh cho thành tàn phế cấp ba hay không?

Bị ánh mắt giàu tính xâm lược của Tần Lâm nhìn, Từ Tân Di không được tự nhiên, mỗi lần bị hắn nhìn như vậy cảm giác giống như trở lại đêm hôm đó, toàn thân trên dưới không mặc gì, da thịt lập tức trở nên nóng bỏng.

- Ghét, bản tiểu thư nghe nói ngươi bị cách chức, hảo tâm hảo ý tới thăm ngươi, ngươi lại tỏ ra không nghiêm chỉnh…

Từ Đại tiểu thư giậm chân, đột nhiên cảm thấy uất ức trong lòng.

Hình như là nàng đột nhiên xông vào kia mà? Tần Lâm sờ cằm một cái, bất quá hắn nghe một vị vĩ nhân nói qua ‘nam nhân giảng đạo lý cùng nữ nhân đều là kẻ ngốc’, cho nên cũng không so đo chuyện này, hàn huyên mấy câu bèn chuyển đề tài, lại hỏi bên trong các đại doanh Nam Kinh có thợ giỏi chuyên về chế tạo hỏa khí hay không.

- Hừ, điểu thương ư? Bản tiểu thư sử dụng có thể nói là bách bộ xuyên dương!

Từ Tân Di nói đến binh khí bắt đầu tươi cười hớn hở, quên bẵng chuyện mới vừa rồi:

- Đại doanh Chiết binh bên ngoài thành có quân tượng họ Lý làm điểu thương tốt nhất, bản tiểu thư có ba cây điểu thương do y làm, da heo rừng dày như vậy, đùng một phát lập tức bắn chết!

Tần Lâm mừng rỡ, hắn muốn cải chế hỏa khí thích hợp cho Cẩm Y Vệ Hiệu Úy sử dụng, Tất Mậu Khang sở trường về thiết kế, nhưng y là văn nhân, cũng không biết động thủ rèn sắt chế tạo, còn phải có quân tượng kỹ thuật cao siêu phối hợp.

Thanh Đại không có hứng thú đối với hỏa khí cho nên ở nhà, Tần Lâm dẫn Tất Mậu Khang, chuẩn bị cùng Từ Tân Di đi đại doanh Chiết binh bên ngoài thành.

Tất Mậu Khang ở Nam Kinh sống một cuộc sống thoải mái một thời gian, Hàn Phi Liêm tìm cho y một tòa tiểu viện xinh đẹp ở, mỗi tháng được trương mục Tần Lâm chi hai mươi lượng tiền lương, ngày ngày dẫn theo lão bà hài tử đi dạo Mạc Sầu hồ, Vũ Hoa đài, thật đúng là sung sướng tựa như thần tiên, cảm thấy không đầy mấy năm, chờ công thành danh toại về lại quê quán cũng không có gì.

Mới vừa nghe thấy Tần Lâm bị cách chức lưu nhiệm, trong lòng của y cũng lẩm bẩm: không phải là vị trưởng quan này nối thẳng Trương Tướng gia ở trung ương sao, vì sao cũng bị cách chức như vậy? Tương lai tiến cử thay mình, không biết có thể chiếm được tiên cơ trong khoa cử hay không…

Thấy một tiểu thư nhung trang nai nịt cười hì hì đứng ở bên người Tần Lâm, Tất Mậu Khang là người ngoại địa, cũng không biết là hỗn thế nữ ma đầu nổi danh Nam Kinh, cũng nghiêm mặt ngơ ngác chắp tay hỏi:

- Trưởng quan, xin hỏi vị tiểu thư này là?

Từ Tân Di không thích dáng vẻ ngu ngơ khờ khạo, rụt rè của Tất Mậu Khang, cũng không cần Tần Lâm giới thiệu, nàng đã cướp lời:

- Bản tiểu thư họ Từ, ở tại đại công phường Ngụy Quốc Công phủ, xem dáng vẻ co rút sợ sệt của ngươi có lẽ là đã từng bị người ức hiếp. Bất quá nếu ở Nam Kinh có người nào dám ức hiếp ngươi, báo ra danh hiệu Từ Đại tiểu thư là được!

Tần Lâm buồn cười trong bụng, quả thật Tất Mậu Khang có hơi sợ sệt, nếu không Từ Văn Trường làm thế nào ép y lên Lương Sơn?

Không biết rằng lời nói này của Từ Tân Di cũng nói đúng vào tâm khảm Tất Mậu Khang. Y chỉ là người đọc sách ngơ ngác ở xứ lạ quê người, lại không có Cẩm Y Hiệu Úy khác phụng bồi, ở Nam Kinh mấy ngày nay thật sự bị lưu manh địa phương dọa mấy lần, nghe Từ Tân Di nói như vậy tất nhiên cao hứng:

- Vãn sinh đa tạ Từ Đại tiểu thư, ngày khác đến phủ tiểu thư bái tạ, là Ngụy Quốc Công phủ... Ặc!

Cổ họng Tất Mậu Khang bị nghẹn, miệng há cực lớn, vô cùng kinh hãi nhìn Từ Tân Di:

- Ngài, ngài, tiểu thư, à không, cô nãi nãi chính là Đại tiểu thư Quốc Công phủ!

Từ Tân Di không hiểu vì sao, đưa đầu ngón tay ra lắc lắc trước mặt y mấy cái, sau đó bĩu môi với Tần Lâm:

- Ngươi tìm người thế nào vậy, không phải là người điên cũng là người ngu.

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, kéo Từ Tân Di đi ra ngoài, một kẻ cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, một người cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, vung roi quất ngựa, hai con ngựa chạy nhanh đi xa.

- Chờ, chờ vãn sinh với...

Tất Mậu Khang cỡi lừa ở phía sau vội vàng đuổi theo, lần này y đã quyết định phải theo sát: cách chức nhưng cũng còn đối xử ngang hàng cùng Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ, khả năng của vị trưởng quan này còn phải hỏi sao?

-----------

Chiết binh trú ở phía Nam Nam Kinh thành cách hai mươi dặm, là lính mới năm đó Thích Kế Quang biên luyện bên ngoài quân chế vệ sở, từng lập được chiến công hiển hách trong chiến tranh mười năm chống Oa. Sau đó một phần theo Thích gia gia ngược lên phía Bắc tới Kế Trấn, còn lại là trú đóng nơi này, bảo vệ Nam Kinh.

Tần Lâm cùng Từ Tân Di cũng chạy thật nhanh, Đạp Tuyết Ô Chuy và Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đều là thiên lý mã, đuổi nhau chạy thật hứng chí. Tần Lâm chỉ nghe gió thổi bên tai, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lui về phía sau, không đầy một khắc đồng hồ đã đến đại doanh Chiết binh.

Chung quanh cờ xí tung bay, trên diễn võ trường có hàng trăm hàng ngàn binh lính, có người cầm thuẫn bài, có kẻ sử trường mâu, có kẻ dùng điểu thương, hoặc là chia cặp luyện tập chiến đấu, hoặc theo quan quân dẫn dắt, diễn luyện đại đội nhân mã công thủ.

Nhìn từ xa, bất kể cờ xí hay là y giáp, những Chiết binh này cũng không bằng kinh vệ Thiên Sách, Ưng Dương... Hoặc là nói hoa lệ, nhưng tới gần mới phát hiện trên mặt Chiết binh lộ vẻ chất phác, bền bỉ, cùng với khi diễn võ trong lúc lơ đãng lộ ra sát khí, đều tỏ rõ bọn họ mới là cánh quân bách chiến từng trải qua máu lửa.

Thích Kế Quang rất am hiểu đạo quan trường, Chiết binh tinh nhuệ do y luyện ra cũng không giở trò bắt thiên tử chờ ngoài cửa giống như Tế Liễu Doanh của Chu Á Phu. Lúc bọn Tần Lâm còn cách doanh chừng mấy dặm, một tên tuần sáo Bả Tổng thấy Từ Đại tiểu thư tới, lập tức giục ngựa chạy trước dẫn đường. Đến cửa đại doanh, một đám Du Kích, Thiên Tổng, Bả Tổng đã cung cung kính kính đứng ở bên đường xếp hàng chào đón.

Ba tiếng pháo vang lên, cửa doanh mở rộng ra, một tên tướng quân ngân khôi thiết giáp ước chừng hơn bốn mươi tuổi được rất nhiều binh sĩ tiền hô hậu ủng sải bước tiến ra. Mặt y đen như trôn chảo, vóc người khôi ngô, nhìn qua vô cùng uy vũ.