Tâm trạng nhất thời mưa sa chuyển tạnh, thiên kim tướng phủ khôi phục tự tin, hai tròng mắt trở nên thâm thúy mà sáng ngời.
Chợt thần sắc nàng sững lại, lấy tay vỗ trán:
- Hỏng bét, chúng ta trì hoãn lâu như vậy, còn chưa nói chuyện đàm phán với Tần Lâm không thành cho Vương lão tặc.
Hai huynh đệ Trương Mậu Tu, Trương Kính Tu nhất thời há to miệng: từ nhà Tần Lâm trở về, bọn họ chỉ nghĩ cách làm thế nào khuyên lơn tiểu muội đang hết sức đau lòng hồi tâm chuyển ý, theo bản năng lại quên chuyện Vương Bản Cố.
- Trời ơi không xong, tên Tần Lâm kia từ trước tới nay hễ nói là làm.
Trương Mậu Tu vỗ đùi, vội vàng đi ra ngoài, Trương Kính Tu cùng Trương Tử Huyên cũng theo sát phía sau.
Bọn họ ngồi xe ngựa đi tới phủ đệ chỗ ở Vương Bản Cố trên phố, từ xa đã nhìn thấy cửa chính đứng không ít người, hàng xóm láng giềng vây quanh bàn tán xôn xao, lập tức cũng biết không ổn, xuống xe hỏi thử cũng biết Vương Đô Đường đã tự vận bỏ mình.
Đi vào bên trong phủ, có người đang mang quan tài đi vào trong, thi thể Vương Bản Cố đang ở đại sảnh, Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh cùng rất nhiều bộ khoái nha dịch đều ở bên cạnh, Tần Lâm tựa như người không có chuyện gì chỉ huy Hiệu Úy niêm phong tài sản thay Vương gia.
Hai huynh đệ trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái, thấy không thoát được quan hệ với hắn, bèn chạy tới chỗ Vương Thế Trinh hỏi nguyên do, để xem bề ngoài Tần Lâm có dính dấp gì không.
Trương Tử Huyên lệ chất thiên thành, mặc dù mặt như sương lạnh cũng vẫn giữ nét đẹp khiến cho mọi người không dám nhìn thẳng, nàng đi tới bên người Tần Lâm, cũng không nói gì nắm cánh tay hắn kéo sang một bên.
Chọc cho đám người Vương Thế Trinh, Bạch Hạo buồn cười trong bụng: không biết Tần trưởng quan gây ra bao nhiêu nợ phong lưu, không cần nói Từ Đại tiểu thư, ngay vị thiên kim tướng phủ này cũng có chuyện không minh bạch với hắn.
Tuy nước mắt không còn trên gương mặt xinh đẹp của Trương Tử Huyên, nhưng đôi mắt vẫn còn dấu vết sưng đỏ. Tần Lâm thấy vậy trong lòng không khỏi đau xót, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương xót.
Trương Tử Huyên vui mừng trong lòng: hừ, thì ra trong lòng huynh vẫn có ta, còn tưởng rằng...
Nàng bất động thanh sắc, vẫn nghiêm mặt, lạnh như băng nói:
- Vương lão nhi là huynh giết?
Tần Lâm gật đầu một cái:
- Không sai.
Thật may là huynh không có gạt ta! Trương Tử Huyên liếc hắn một cái, cũng không phải ngại Tần Lâm giết chết Vương Bản Cố, cha nàng Trương Cư Chính thân cư Thủ Phụ đế sư, sớm biết kẻ làm chính trị không có đạo đức cá nhân, rất nhiều khi chỉ một câu nói trong triều có thể quyết định sinh tử của hàng ngàn hàng vạn người, Tần Lâm giết một người đã đáng là gì.
Cho nên nàng chẳng qua chỉ tức giận hỏi:
- Tay chân có sạch sẽ hay không?
Lời này hỏi không giống thiên kim tướng phủ, lại giống như tổng thủ lãnh của đám lục lâm, Tần Lâm cười xấu xa gật đầu một cái.
Mím môi, cúi đầu suy nghĩ một hồi, Trương Tử Huyên ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly nhìn thẳng vào mắt của Tần Lâm:
- Không cho phép nói láo, thành thật nói cho muội biết, nếu như trước đây không nói chuyện Vương Bản Cố, chỉ nói gia phụ muốn ‘Khảo sát’, huynh có đi kinh sư hay không?
- Cầu còn không được.
Tần Lâm nói thật.
- Đồ ngốc!
Trương Tử Huyên bĩu môi, giữa hai hàng lông mày đã có nét vui vẻ, cũng không cáo từ, quay đầu lại đi liền.
Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu hỏi thăm vụ án với Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh, Vương Thế Trinh có lòng dựa vào Trương Cư Chính, cho nên hai vị công tử hỏi gì đáp nấy.
Biết được Vương Bản Cố là ‘Sợ tội tự vận’, hai huynh đệ đồng thời mỉm cười, lại lo lắng không biết ăn nói thế nào với phụ thân. Tần Lâm giấu giếm được người trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối không qua mặt được Trương Cư Chính, nếu như Thủ Phụ đế sư quyết tâm muốn sửa trị người nào, còn cần phải có chứng cứ sao?
Chợt nhìn thấy muội muội đã đi ra đại môn, hai người bọn họ vội vàng cáo từ đuổi theo.
Mới vừa rồi thiên kim tướng phủ ở trước mặt Tần Lâm nở nụ cười tươi như hoa, lúc này gương mặt tuyệt mỹ của nàng đã phủ lên một tầng băng sương, giữa hai hàng lông mày toàn là vẻ ưu sầu.
- Là Tần Lâm làm sao?
Trương Kính Tu thấp giọng.
Trương Tử Huyên khẽ gật đầu một cái.
Trương Mậu Tu quay đầu lại nhìn Tần Lâm trên bậc thang, trong lòng ngổn ngang cảm xúc:
- Hắn quả thật dám làm dám chịu, nhưng bên phụ thân Đại nhân, chúng ta biết ăn nói thế nào?
Trương Kính Tu cũng cau mày thật chặt. Nhiều năm không gặp, lần này vào kinh gặp mặt thấy tính tình phụ thân càng ngày càng nóng nảy. Bên ngoài cũng bàn luận kể từ sau khi phụ thân trở mặt với rất nhiều quan viên trong vụ án ‘đoạt tình’, tính tình càng ngày càng thiên khích, cất nhắc cách chức một đại quan nhất phẩm triều đình cũng xuất phát từ lòng yêu ghét cá nhân, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Lần này Tần Lâm không vâng theo ý lão, có thể làm cho lão nhân gia nổi trận lôi đình hay không?
- Hai vị huynh trưởng...
Trương Tử Huyên đột nhiên vái chào thật sâu:
- Vì chuyện tiểu muội, lại khiến cho các huynh vất vả bôn ba ngàn dặm.
- Vì sao muội làm như vậy?
Hai huynh đệ vội vàng đỡ muội muội dậy.
Trương Mậu Tu nghiêm nghị nói:
- Muội muội nói sai rồi, Tần Lâm cũng là bằng hữu của Tam ca ta.
- Đánh xe trở về...
Trương Kính Tu ra lệnh cho xa phu:
- Chuẩn bị xong, chúng ta trở lên kinh sư!
-----------
Sau khi Từ Văn Trường biết Trương Cư Chính muốn bảo vệ Vương Bản Cố, lập tức phát thất tâm phong, Sau khi được Lý Thời Trân cứu tỉnh, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, vì vậy bỏ vào tay áo mấy miếng bạc vụn, đi một mình tới tửu lâu uống rượu.
Nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu, Thiệu Hưng Nữ Nhi Hồng nguyên chất nhất cũng không giải được nỗi sầu chất chứa trong lòng lão.
Trước đây lão cũng từng có một thời tuổi trẻ ngông cuồng, cũng từng một mình lên cao lâu ‘lan can phách biến’* mộng giấc mộng nhất kiếm quang hàn thập tứ châu, một thân có thể chống lại trăm vạn hùng binh. Văn muốn bắt chước theo Văn Thừa Tướng (tức Văn Thiên Trường), võ muốn bắt chước theo Lý Vệ Công, Nhạc Vũ Mục.
(*Mượn ý bài Thủy Long Ngâm của Tân Khí Tật đời Tống.)
Tự phụ mình có tài ba thông thiên triệt địa, lòng mang hoài bão định quốc an bang đầu nhập Tổng Đốc Phúc Kiến Quân Vụ Hồ Tông Hiến, tuổi còn trẻ đã nhận chức Tổng Văn Án, bao nhiêu Tổng Binh, Đô Chỉ Huy Sứ gặp mặt đều cung kính gọi một tiếng Từ tiên sinh, xem lão như là quân sư.
Lão cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, thiết kế chiêu an Ngũ Phong thuyền chủ Uông Trực, nhất cử bình định Đông Hải, lại mượn thế Ngũ Phong thuyền thương áp chế Chân Oa cùng người Bồ Đào Nha, chẳng phải giống như Bắc phương Liêu Đông Tam Vệ, đông đảo Thổ Ty Tương Tây, dựng cho Đại Minh một đạo tường thành trên biển nữa sao?
Không ngờ rằng có tên Giám Sát Ngự Sử Vương Bản Cố mang danh thanh quan vì muốn mua danh chuốc tiếng, vì thành tựu công danh cá nhân, lại bất chấp sự thật thượng bản đòi giết chết Uông Trực, cũng bêu xấu Hồ Tông Hiến thu nhận hối lộ của giặc Oa bán nước. Trong lúc nhất thời phong vân đột biến, thanh lưu ngôn quan giống như chó điên hợp nhau tấn công...
Đại kế trọn đời bị hủy trong chốc lát, chẳng những sau đó Hồ Tông Hiến lại bị chụp mũ là đồng đảng Nghiêm Tung, hàm oan hạ ngục cuối cùng chết trong ngục. Từ Văn Trường lão cũng từ Giang Nam đệ nhất tài tử, quân sư Tổng Đốc phủ thần cơ diệu toán, biến thành chuột nhắt bị người người đá ngoài đường, những cái mũ tội danh thông đồng giặc Oa bán nước, quân sư kém cỏi, đồng đảng Nghiêm Tung… liên tiếp chụp lên đầu lão.
Một thân vất vả trở lại quê quán Thiệu Hưng, sau khi Uông Trực bị giết, Đông Nam chịu mười năm loạn Oa, tin tức vô số dân chúng tử vong giống như búa tạ gõ vào thần kinh Từ Văn Trường. Mỗi lần nghe tới tin tức chỗ nào bị giặc Oa xâm chiếm, quân dân dân chúng chết, trái tim của lão lại run rẩy.
Cuối cùng, năm Gia Tĩnh bốn mươi giặc Oa ồ ạt xâm chiếm Chiết Giang, quê quán Từ Văn Trường là một tòa ngư thôn ngoài hai mươi dặm cũng bị tập kích. Đến khi lão nhìn thấy vô số thi thể đầu một nơi mình một nẻo, nhất là một cỗ thi thể phụ nữ có thai bụng bị xé ra, máu tươi dầm dề, rốt cục thảm cảnh như vậy đã ép sụp đổ thần kinh căng thẳng của lão. Lão ngửa mặt lên trời hét thảm một tiếng, tài tử Giang Nam Từ Văn Trường từ nay biến thành lão điên như si như cuồng.
Hai mươi năm trôi qua, Vương Bản Cố đạp hài cốt dân chúng đi lên, dùng sinh mạng người vô tội mua danh chuốc tiếng vẫn hưởng thụ mỹ danh ‘Thanh liêm cương chính’. Cho dù là thần tượng trong lòng Từ Văn Trường, Thủ Phụ Trương Cư Chính sửa sai cho Hồ Tông Hiến, cũng theo con đường chiêu an Uông Trực năm xưa hoàn thành phong cống Yêm Đáp Hãn, không tránh khỏi bảo vệ cho Vương Bản Cố, lợi dụng lực hiệu triệu thanh lưu của lão trong thanh lưu, bảo vệ cho cải cách triều chính mới.
- Làm chính trị không thể có đạo đức cá nhân, có lòng nhân từ không thể cầm quân, dưới Đại Đạo tất cả chúng sinh đều là loài trùng kiến, thiên địa bất nhân xem vạn vật như chó cỏ…
Trên tửu lâu, Từ Văn Trường uống say hồ ngôn loạn ngữ, rót từng chén rượu mạnh vào cổ họng, thanh âm tuy thấp cũng là khóc lóc nỉ non:
- Nghiêm Tung, Từ Giai, Cao Củng, Trương Cư Chính, các ngươi đều nhìn thấu, Từ Văn Trường ta không nhìn thấu, cho nên ta là lão điên! Vương Bản Cố, lão Vương Bát (con rùa), lão thông minh hơn lão điên ta, lão thanh chính liêm khiết, lão lưu danh bách thế!
Tửu khách trên tửu lâu đều tránh né lão điên ra thật xa. Tất cả mọi người biết gần đây Tần trưởng quan danh tiếng thịnh nhất Nam Kinh thành đã mời lão Từ điên này làm mạc tân, nên tửu bảo cũng không dám đuổi lão đi. Nhưng nghe lão mắng gian tướng Nghiêm Tung đã đành, hồ ngay cả đương triều Thủ Phụ Trương Giang Lăng cũng bị mắng, ai nấy không khỏi biến sắc mặt, e sợ cho tránh không kịp.
- Vì sao lão mắng cả Vương Đô Đường như vậy, Vương lão tiên sinh thanh danh truyền khắp hai mươi năm qua, là một vị đại thanh quan kia mà?
Một vị thư sinh áo xanh nhỏ giọng hỏi văn sĩ trung niên bên cạnh.
Văn sĩ trung niên kia bĩu môi, liếc nhìn Từ Văn Trường tỏ vẻ khinh thường:
- Một lão già điên khùng như vậy, ai biết lão mắng cái gì? Hừ, năm xưa lão và Hồ Tông Hiến nhận hối lộ thông đồng với giặc Oa, Vương lão tiên sinh trung thành cảnh cảnh, tự nhiên thượng bản đạn hặc, cho nên lão mới ghi hận đến bây giờ.
Mặc dù Hồ Tông Hiến đã được Trương Cư Chính sửa sai giải oan, nhưng Uông Trực cùng Từ Văn Trường, thậm chí còn nhiều tướng lãnh chống Oa đến nay vẫn còn phải chịu hàm oan. Bởi vì lúc nào Vương Bản Cố cũng giả như mình thanh chính liêm khiết, cho nên lời nói của mọi người e rằng cách chân tướng sự thật mười vạn tám ngàn dặm.
Từ Văn Trường tuy điên, lỗ tai cũng không có điếc, nghe thấy đối thoại người khác, trong lòng lão đau như dao cắt, cho dù là loại rượu mạnh nhất cũng không có cách nào giải được nỗi đau sâu tận trong lòng.
- Từ tiên sinh, Từ tiên sinh...
Kèm theo tiếng bước chân thình thịch, Hàn Phi Liêm thở hổn hển từ thang lầu lên trên lầu hai, trông thấy Từ Văn Trường hết sức vui mừng:
- Mau, mau đi theo ta!
- Đi đâu vậy?
Từ Văn Trường mở mắt nhập nhèm hỏi.
- Phủ đệ Vương Bản Cố...
Hàn Phi Liêm thở hào hển, y chạy quá nhanh vừa mệt mỏi lại khát, bèn cầm rượu trên bàn lên uống. Không ngờ rằng rượu này quá mạnh, nhất thời sặc một cái ho khan:
- Khụ… năm xưa Vương Bản Cố dối lòng bêu xấu Hồ Đại Soái, giết oan Uông Trực… Khụ… lão bị oan hồn đòi mạng, cả đêm ngủ không yên giấc, đã sợ tội tự vận!
A? Từ Văn Trường lập tức há hốc mồm cứng lưỡi, tiếp theo vứt chén rượu xuống, ngây người sợ run hồi lâu mới lấy thanh âm rất nhỏ không thể nghe nổi than thở:
- Hay cho một Tần trưởng quan ghét ác như thù...
Lão ném một miếng nhỏ bạc vụn cho tửu bảo, lập tức theo Hàn Phi Liêm vội vã đi.
Thư sinh áo xanh cùng văn sĩ trung niên nghe vậy há hốc mồm cứng lưỡi, những tửu khách khác cũng bàn tán xôn xao, xưa nay Vương Đô Đường thanh danh lừng lẫy, vì sao lại làm ra chuyện như vậy?
Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, lập tức mọi người ùa xuống lầu như ong vỡ tổ, chạy tới phủ đệ Vương Bản Cố xem náo nhiệt.
Từ Văn Trường cùng Hàn Phi Liêm đã sớm chạy mất tăm, chúng trà khách chạy tới cửa chính Vương gia. Nhìn qua chỉ thấy có thật nhiều Cẩm Y Hiệu Úy và nha dịch Thuận Thiên phủ ra ra vào vào, hàng xóm láng giềng vây quanh xem náo nhiệt người đông tấp nập.
Sau khi nghe ngóng, tất cả mọi người đồng thanh kêu lên:
- Năm xưa Vương Bản Cố dối lòng làm ác, hại chết vô số quân dân Đông Nam duyên hải, oan hồn tìm lão đòi mạng, lâm vào tuyệt lộ không thể làm gì khác hơn là tự vận. Cái gì, ngươi muốn hỏi là thật hay giả ư? Ha ha, mới vừa rồi Phủ Doãn Thuận Thiên Vương lão tiên sinh đã đọc di thư của lão trước mặt mọi người, còn có thể giả được sao?
Văn sĩ trung niên mới vừa rồi còn nói giúp cho Vương Bản Cố, khen lão là một thanh quan lập tức vỗ bắp đùi một cái, trợn trừng mắt mắng:
- Vương lão tặc lừa đời trộm danh, thật là phường vô sỉ. Cho dù là lão dối lòng trong phòng tối, vẫn còn có mắt thần như điện, quả nhiên lão tặc chết không tử tế.
- Thật là họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm…
Thư sinh áo xanh cũng thở dài gật đầu một cái:
- Vương lão tặc giả nhân giả nghĩa cả đời, cuối cùng thân bại danh liệt. Trước Nghiệt Kính Đài không có người tốt, cái gọi là hư danh kia không thể mang theo, chỉ có tội nghiệt cả đời bám sát không rời, không phải là khổ sao?
‘Thanh quan’ trong lòng bọn họ đột nhiên biến thành hạng người lừa đời trộm danh hiểm ác, mọi người thở dài, tức giận thóa mạ...
Từ Văn Trường tiến vào trong phủ đã hoàn toàn đổi khác, lão không để ý tới bất kỳ kẻ nào, lảo đảo nghiêng ngã đi tới quan tài trong đại sảnh.
Vương Bản Cố nằm trong quan tài mặt mũi co rúm hết sức khó coi, nỗi sợ thân bại danh liệt dường như viết rõ trên gương mặt vặn vẹo của lão. Huống chi trước khi chết trong lòng Vương Bản Cố rất rõ ràng, nơi Uổng Tử thành có mười vạn oan hồn đang chờ lão xuống đối chất.