Vương Bản Cố tới nha môn Đô Sát Viện ngồi trên đường tỏ vẻ uy phong, mạnh mẽ vang dội triệu kiến môn sinh cố lại, bái phỏng Ngự Sử, Cấp Sự cùng Thị Lang đồng niên đồng bảng Lục bộ Thượng Thư khắp Nam Kinh.
Người sáng suốt đều đã nhìn ra, lần này Vương Đô Đường đã được Trương Tướng gia ủng hộ, cho nên mới ngóc đầu dậy lần nữa.
Vì vậy trước đại môn phủ đệ Vương Đô Đường lại khôi phục tình cảnh đông như trẩy hội, quan viên thanh lưu tại triều, nho lâm sĩ tử ngoài triều trong lúc nhất thời ùn ùn kéo tới.
Hôm ấy mấy tên hào nô đang diễu võ giương oai ngoài cửa, chỉ thấy một người tuổi trẻ thân mặc áo vải không trải qua thông báo, cúi đầu đi về phía đại môn.
- Này, thanh niên lỗ mãng kia từ đâu tới, xông bừa như vậy, cũng không xem thử đây là địa phương nào?
Mấy tên hào nô cười đùa vây lại, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ:
- Lão gia nhà ta chỉ cần một tấm thiếp, mang ngươi tới Thuận Thiên phủ đánh cho bán sống bán chết…
Đám môn sinh cố lại chờ bái kiến Vương Đô Đường cũng cười hì hì vui vẻ, chuẩn bị xem tiểu tử ngốc này bêu xấu, cũng coi là giải buồn cho mọi người.
Người nọ ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.
- Má ơi, là, là ngươi!
Đám hào nô mới vừa rồi còn diễu võ giương oai, hiện tại hai chân run như cầy sấy, đặt mông ngồi phệt xuống đất.
Trên bậc thang cửa chính phủ đệ Vương Bản Cố, Tần Lâm đứng chắp tay, khóe môi nhếch lên nở nụ cười như có như không, vừa không có sát ý ngập trời, cũng không giống như hạng người cùng hung cực ác. Thế nhưng bọn hào nô canh cửa kia vừa nhận ra hắn lập tức từ chó dữ ỷ thế hiếp người biến thành chó ghẻ bị rút xương sống, nằm trên mặt đất không ngừng lui về phía sau, lui về phía sau.
Mấy văn nhân nhã sĩ, thanh lưu quan lại tới cửa bái phỏng thấy vậy không hiểu vì sao, đến gần nhau hỏi:
- Này, người này có lai lịch thế nào, dọa cho quản gia Vương Đô Đường sợ hãi như vậy?
Có vị thư sinh bên hông treo thanh kiếm lắc lư qua lại, làm như mình văn võ song toàn tỏ vẻ muốn thử:
- Chúng ta có nên giúp một tay không, cũng tiện tạo ra tiếng tốt với Vương Đô Đường?
- Chậm đã…
Một số bằng hữu lão thành ngăn y lại, cau mày khổ sở suy nghĩ:
- Dường như đã nhìn thấy người trẻ tuổi này ở chỗ nào… Ôi chao, là Tần trưởng quan!
Chữ Tần mới vừa ra khỏi miệng, đám quan viên thanh lưu, văn nhân sĩ tử giống như bị lửa đốt mông chật vật chạy thục mạng, cả đám đông vây ở cửa nhất thời bỏ chạy tứ tán.
- Tần trưởng quan gì, các ngươi lại sợ như vậy?
Thư sinh bên ngoài tới kia có vẻ xem thường, thình lình ánh mắt y tỏ vẻ sững sờ, a một tiếng cắn phải đầu lưỡi:
- Tần, Tần trưởng quan, Cẩm Y Vệ Tần Diêm Vương, mẹ của ta ôi!
Vừa dứt lời thư sinh liền lăn một vòng chạy trốn, dáng vẻ kinh hoảng vô cùng, hận cha mẹ không sinh ra cho mình bốn cái chân.
Tần Lâm Kỳ Châu phá Bạch Liên giáo, chém Hoàng Liên Tổ, phá tệ án đo đạc ruộng đất ở Hưng Quốc châu, vô số đầu quan lại tham ô rơi xuống đất. Vụ án Bạch Liên giáo Dương Châu mượn bạc ngân khố khởi sự lại càng rơi đầu vô số giáo đồ khắp Nam Trực Lệ. Mới vừa phá liên hoàn vụ án giết người mà ngay cả phụ tử Hình bộ Thị Lang Lưu Nhất Nho đều nhất tề dâng mạng, Tần Lâm cố nhiên chưa từng giết oan một ai, hắn giết toàn hạng người chết chưa hết tội. Mà theo người ngoài thấy, trên con đường thăng quan của hắn sát lục trùng trùng, có thể nói mỗi bước đi là một dấu chân máu.
Đám quan lại hưởng lợi từ Tần Lâm như Trương Công Ngư, Vương Thế Trinh, Lý Quăng, Hoắc Trọng Lâu coi Tần Lâm là Cập Thời Vũ quan trường, hắn đi tới chỗ nào, mây đen đầy trời liền biến thành mưa ngọt rơi xuống. Mà người đố kỵ ganh ghét hắn lại xưng hắn là Diêm La Tần Quảng Vương, là vị Thiên Sát tinh đạp vô số đầu người thăng lên cao.
Cảnh nội Nam Trực Lệ thuộc về quan viên hệ phái không hợp cùng Tần Lâm, không khỏi nghe danh biến sắc, cho nên vừa nghe nói hắn tới chỗ này, tất cả đều bị dọa sợ đến tè ra quần, bỏ chạy thục mạng.
Quan viên còn như vậy, những tôi tớ kia càng không cần nói. Nghĩ đến ngay cả chủ nhân mình còn bị đánh, thân là tôi tớ người ở xông lên lại càng vô ích, không thể làm gì khác hơn là Tần Lâm đi một bước, bọn họ lập tức lăn một vòng lui ba bước.
Tần Lâm mỉm cười, từng bước từng bước chậm rãi thong thả đi tới. Hắn không phải là võ lâm cao thủ, so với chính nhị phẩm Đô Đường cũng không phải là đạt quan hiển quý, nhưng đông đảo ác nô không có tên nào dám tiến lên phía trước ngăn trở, từng tên một cúi thấp đầu lui về phía sau. Phảng phất trên người Tần Lâm mang theo khí trường vô hình nào đó, uy lực hùng mạnh, làm bọn họ không dám nhìn thẳng.
Rốt cục Vương Bản Cố nhận được tin tức, từ phía sau lật đật chạy ra. Thấy ánh mắt Tần Lâm tựa như quỷ hỏa u minh địa ngục luyện hồn, đường đường chính nhị phẩm Tả Đô Ngự Sử không hiểu vì sao cảm thấy lạnh toát trong lòng, mắt chớp chớp, cũng không kịp nhớ chuyện giữ thân phận đã lớn tiếng kêu lên, ngoài mạnh trong yếu:
- Tần Lâm, ngươi không nên lấn hiếp người quá đáng! Lão phu đã ra sức cho Trương Tướng gia, ngươi cũng đừng làm chuyện ngu xuẩn!
Vương Bản Cố vì mạng nhỏ của mình bán thân đầu dựa vào Trương Cư Chính, cam tâm làm tay sai dưới trướng Trương Giang Lăng, chuyện này vốn là cơ mật không thể để người ngoài biết được. Nhưng hiện tại lão vô cùng sợ hãi Tần Lâm, trong lúc kinh hoảng buột miệng kêu lên.
Tần Lâm đi tới chính đường ngồi lên ghế giữa, ánh mắt híp lại, liên tục cười lạnh.
Vương Bản Cố không biết hắn có dụng ý gì, nhìn thấy Tần Lâm cười quỷ dị bèn quát lui tôi tớ. Vốn muốn ngồi xuống, bị Tần Lâm hừ mũi một tiếng, lão lại lo được lo mất ngồi cách Tần Lâm hai cái ghế.
- Tần trưởng quan, chúng ta vốn là không thù không oán, ngài cần gì ép người quá đáng như vậy?
Hiện tại không có người ngoài, Vương Bản Cố vội vàng xuống nước, cúi thấp người dùng lời lẽ chân thành nói:
- Chuyện Tần trưởng quan chiêu an đám giặc Oa kia cũng đã làm xong, triều đình hẳn có thăng thưởng, Trương Tướng gia đối với ngài coi trọng có thừa. Sau này chúng ta hóa địch thành bạn, trước kia có chút hiểu lầm, mong rằng ngài bao dung, bao dung!
Trong thư Trương Cư Chính gởi cho Vương Bản Cố cũng mơ hồ nhắc tới coi trọng Tần Lâm, ý bảo lão và Tần Lâm nên xúc tiến quan hệ, sau này cả hai đều là kiện tướng môn hạ đắc lực của tướng phủ.
Vương Bản Cố cũng nghe nói Trương Tử Huyên cùng Tần Lâm quan hệ không cạn, tên Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ trẻ tuổi này rất có khả năng trở thành con rể của Trương Cư Chính.
Vương Đô Đường chỉ là vì sợ chết mà vẫy đuôi làm tay sai cho Trương Cư Chính, mạng nhỏ bị người ta nắm trong lòng bàn tay. Tần Lâm lại là con rể tương lai của Thủ Phụ đế sư, mặc dù trước mắt một người là chính nhị phẩm đại quan, một kẻ là tòng ngũ phẩm tiểu quan, nhưng trên thực tế địa vị hai người phải đảo ngược lại mới đúng.
Vì vậy trong lòng Vương Bản Cố vừa hận vừa sợ Tần Lâm, nhưng cũng không làm gì được hắn.