- Ha ha, người tuổi trẻ quả nhiên hiếu thắng.
Từ Bang Thụy chĩa ngón tay cái lên.
Y đang định nói tiếp, Từ Duy Chí ở bên cạnh liếc mắt nhìn cha mình, nháy mắt ra hiệu:
- Cha, người uống quá nhiều rồi…
- Lão tử không có say, uống ba chén nữa cũng không có chuyện gì, không tin con xem đây...
Từ Bang Thụy bưng chén rượu vàng to tướng lên, rót vào cổ họng òng ọc, sau đó cười lật úp chén không:
- Thấy chưa, tửu lượng lão tử của con còn rất tốt phải không, ha ha… hức…
Tiếng cười ngưng bặt, bởi vì Ngụy Quốc Công đã ngoẹo đầu gục xuống bàn.
Từ Duy Chí vừa gọi nha hoàn tới đỡ phụ thân, vừa nhìn Tần Lâm cười:
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, gia phụ rất lâu không có uống vui vẻ sướng khoái như vậy, làm cho Tần thế huynh chê cười.
Tần Lâm chịu đựng cảm giác say, chắp tay nói:
- Sao dám, Quốc Công gia uống thống khoái khí khái phi phàm, loáng thoáng có thể thấy được phong thái lệnh tổ Trung Sơn Vương năm xưa thúc ngựa hoành thương, đuổi cổ Mông Nguyên ra khỏi sa mạc phía Bắc.
Từ Duy Chí nghe Tần Lâm khen công lao năm xưa của tổ tiên mình, tất nhiên lòng tràn đầy vui mừng, dặn dò nha hoàn đưa phụ thân về phòng, nấu canh giải rượu cho y uống. Còn mình nắm tay Tần Lâm mở trung môn đưa hắn ra ngoài.
Trở về phủ nằm mê man trên giường một trận, Thanh Đại lại tự tay pha trà giải rượu đưa tới cho hắn, Tần Lâm ngã đầu ngủ thẳng tới sáng sớm hôm sau.
Khác với những nơi khác, Ngụy Quốc Công phủ không có trả lễ, Tần Lâm có hơi kinh ngạc: cũng không phải là hắn hy vọng có đồ trả lễ, mà là nghĩ đến tính tình khẳng khái hào phóng của phụ tử Ngụy Quốc Công, lần này tựa hồ có chút không giống tầm thường.
Hắn không biết trong Ngụy Quốc Công phủ, phu nhân Ngô thị đã bày lễ vật Tần Lâm tặng cho như minh châu, bảo ngọc, phỉ thúy, đồi mồi… đầy một giường, con dâu cùng đông đảo ba cô sáu bà phụng bồi bên cạnh ngắm nghía từng món một.
Mặc dù giá trị những thứ đồ này không rẻ, nhưng dưới mắt Ngụy Quốc Công phủ giàu khắp Giang Nam quả thật không đáng kể gì. Sở dĩ mọi người vây quanh hăng hái bừng bừng xem, chỉ vì người đưa lễ bất đồng cùng người khác.
- Ôi, tiểu tử ngốc ngay cả cái này cũng đưa tới, còn nói không phải là cầu hôn sao? Hừ hừ, nữ nhi con muốn che giấu tới khi nào?
Ngô thị lựa ra từ bên trong đống lớn lễ vật hộp sơn mài có khắc hình Quan Âm Tống Tử, hoa tai song minh châu, bình hoa đồi mồi có hình uyên ương hí thủy, lộ vẻ ‘ta đã hiểu’.
Tất nhiên Tần Lâm không biết bởi vì mình tặng lễ vật đã bị Từ gia hiểu lầm... Ngược lại không phải là hắn không đủ tinh tế, mà chỉ cần Ngô thị mang theo tâm lý ‘Hiểu lầm’ chọn lựa, trong trên trăm món bảo vật cũng có thể lựa ra được vài món trân bảo mang hàm nghĩa đặc biệt.
Trừ Ngụy Quốc Công phủ không đưa hồi lễ ra, trên tiệc còn có vài chuyện khiến cho sau khi Tần Lâm tỉnh rượu cảm thấy kỳ quái: phụ tử Từ gia hỏi tới chuyện Trương Tử Huyên cùng huynh trưởng nàng đi đâu là có dụng ý gì? Sau đó tại sao lại vô cớ nhắc tới chuyện muốn điều động mình từ Cẩm Y Vệ sang đại doanh Nam Kinh?
Chẳng lẽ bên Trương gia có biến cố gì?
Tần Lâm càng nghĩ trong lòng càng không nắm chắc, đang chuẩn bị ra cửa tìm Vương Thế Trinh dò xét tin tức, thân binh giữ cửa bên ngoài thình lình cao giọng kêu lên:
- Ba vị công tử tướng phủ Giang Lăng tới bái phỏng.
Cái gọi là ba vị công tử, thật ra là hai vị công tử cộng thêm một vị tiểu thư nữ giả nam trang. Huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu hơi có vẻ phong sương, Trương Tử Huyên dung nhan hao gầy, tuy mặc nam trang nhưng không hề che được nét xinh đẹp, khiến cho người ta nhìn thấy càng thương yêu hơn so với ngày thường.
Biết ba vị này cùng tới hẳn có chuyện cơ mật, Tần Lâm dẫn bọn họ vào trong thư phòng, sau khi nha hoàn dâng trà xong bèn cho nàng lui ra, chỉ còn chủ khách bốn người.
Trương Kính Tu cùng Trương Mậu Tu liếc mắt nhìn nhau, hai vị đều lộ vẻ vẻ lúng túng, rốt cuộc tính tình đệ đệ Trương Mậu Tu nôn nóng hơn, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho Tần Lâm:
- Đây là bản sao thánh chỉ lấy từ chỗ gia phụ, chúng ta cũng chỉ tới trước sứ giả tuyên chỉ hai ngày, mang đến cho Tần thế huynh xem thử trước.
Trương Cư Chính tai mắt thông thiên, nghe nói y gợi ý cho các vị triều thần theo ý của mình, sau đó lại bỏ phiếu đồng ý trong nội các, đưa vào nội đình, do đồng đảng Chưởng Ấn thái giám Ty Lễ Giám Phùng Bảo phê son đỏ, cuối cùng phát trở về nội các thi hành.
Trên thực tế ý tứ Trương Cư Chính chính là thánh chỉ, cho nên Trương Mậu Tu có bản chính căn bản chẳng có gì lạ.
Nội dung trong đó chủ yếu tán dương nữ Thổ Ty Doanh Châu Kim thị, nói rằng người Di trên biển mộ đức thánh thiên tử ta, từ ngàn dặm cũng về đầu, Kim thị cung kính chuyên cần, thật sự là tấm gương cho người Di.
Ngoài ra phê chuẩn yêu cầu của Kim thị, bắt chước sắc phong Yêm Đáp Hãn trước kia, mở Hàng Châu làm thương cảng, cho phép hải thương các nước tự do mua bán, mở lại Thị Bạc Ty quản lý thuế thu thông thương, mức thuế vẫn theo như thời cũ là một phần ba mươi. Ngoài ra một hải cảng thông thương trước đây là Phúc Kiến Nguyệt Cảng, cũng đặc biệt cho phép thương nhân Doanh Châu lui tới mua bán.
Điều kiện này không tệ, mặc dù không tranh thủ được mở hải cấm thông thương trên phạm vi cả nước, trên thực tế đó cũng không phải là ngắn hạn có thể làm được. Trước đây Trương Cư Chính chủ trì Long Khánh khai hải cũng chỉ mở ra một chỗ Nguyệt Cảng, vả lại chỉ cho phép cư dân thuộc Chương Châu Tuyền Châu ra biển, cũng lập ra ‘thuyền dẫn’ (giấy phép buôn bán hải ngoại) để khống chế số lượng thuyền bè ra biển. Hiện tại mở ra Hàng Châu thành cảng tự do mua bán, không hạn số lượng, không lập thuyền dẫn giống như bây giờ, đối với Ngũ Phong hải thương đã là tin tức cực tốt.
Ngoài ra thuế suất của Đại Minh như vậy cũng là rất thấp, một phần ba mươi cũng là 3,3%, thấp hơn so với bất kỳ thời đại nào sau này.
Nhưng trên thánh chỉ thiếu hai điều: thăng thưởng Tần Lâm cùng trừng phạt đối với Vương Bản Cố.
Hoàng công công là hoạn quan, Hoắc Trọng Lâu là Đông Xưởng, hai nơi này do nội đình trực tiếp quản lý, thăng thưởng có thể không trải qua thánh chỉ. Nhưng Tần Lâm là quan bên ngoài, lập được công lớn như vậy, trên thánh chỉ nên có điều thể hiện mới phải.
Khó trách Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy lại suy nghĩ như vậy... Trước mắt thánh chỉ triều đình cơ hồ đồng nghĩa với ý tứ Trương Cư Chính, nếu trên thánh chỉ không có thăng thưởng Tần Lâm, chính là Trương Cư Chính không có hứng thú đối với hắn.
Thật sự như vậy sao?
Sắc mặt Tần Lâm vẫn tỏ ra bình thản không dao động, chẳng qua là nhìn Trương Tử Huyên.
Gương mặt trắng nõn như tuyết của thiên kim tướng phủ lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa áy náy lấy trong tay áo ra mấy phong thư.
Phong thư thứ nhất là đích thân Trương Cư Chính viết.
Nét chữ trên đó thanh nhã trang trọng, nét bút không hề tung bay tùy ý, lại mơ hồ mang theo khí độ uy nghiêm và oai phong lẫm lẫm. So ra Trương Tử Huyên bắt chước bút tích phụ thân viết lời tựa thay Bản Thảo Cương Mục, chỉ giống về hình dáng mà không có thần.