Những người già bồi hồi nhớ lại, kể từ lúc bị triều đình coi là giặc Oa, không ít người đã có mười năm hoặc hai mươi năm chưa có trở về quê quán, nỗi nhớ cố hương ấp ủ trong lòng đã rất lâu. Hình ảnh từng cọng cây ngọn cỏ quê hương, tuổi thơ chơi đùa với bạn, đã sớm ấp ủ thành rượu ngon sâu trong ký ức.
Không bùi ngùi nhớ cố hương giống như những người lớn tuổi, đám thanh thiếu niên hai mươi tuổi trở xuống cười nói bàn tán với nhau vui vẻ. Bọn họ ra đời ở Bình Hộ cảng, lớn lên ở chỗ này, rốt cục cố quốc xa xôi có hình ảnh thế nào, chỉ có thể nghe qua lời kể chậm rãi buồn bã của các vị trưởng bối. Cho nên mặc dù biết rõ còn cách mục tiêu có chừng mấy ngày hành trình, bọn họ vẫn thỉnh thoảng nhón chân lên, nhìn về phía Tây phương hướng đại lục xa xôi, đầy mong đợi ước mơ.
Trụ cột của các nhà các hộ, các hán tử thủy thủ trên có già dưới có trẻ lúc này cũng đang lo lắng trong nỗi vui mừng.
Không nghi ngờ chút nào, có thể đường đường chính chính trở lại cố hương là chuyện đáng để mừng rỡ. Cho dù vì tránh phiền phức không thể không giơ chiêu bài thuộc hạ Thổ Ty di dân, nhưng thiết lập mẫu cảng ở Định Hải, Đại Cù vùng duyên hải Đông Nam hoặc là những đảo như Tam Sa đảo ở cửa Trường Giang, cũng giảm được tiền vốn mua bán xuống, tương lai làm ăn nhất định càng thêm hưng vượng so với quá khứ.
Nhưng chính sách triều đình thật sự sẽ không thay đổi sao?
Khai hải và cấm hải, bắt đầu từ năm Hồng Vũ đã thay đổi mấy lần, vạn nhất tương lai lại phát sinh thay đổi, hải thương lại bị bêu xấu thành giặc Oa, hải tặc, sống trên đảo gần đại lục chẳng phải là thịt béo trong miệng Thủy sư triều đình cùng tập đoàn buôn lậu quyền quý hay sao?
Đám hải thương quả thật rất sợ triều đình, sợ đám ‘thanh quan’ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức. Rõ ràng là bọn họ vô cùng cực khổ vận chuyển mua bán, nhưng đám thanh quan vừa mở miệng ra lập tức gọi bọn họ là ‘Vô gian bất thương’, ‘Họa loạn Đông Nam’, ‘Hải ngoại khí dân’, khiến cho bọn họ muốn khóc cũng không được.
Uông Trực tin tưởng triều đình, vì vậy rơi đầu, cho nên không phải là đám hải thương không tin được triều đình, mà là nhớ tới chuyện xưa không ai dám tin nữa.
Những hán tử da ngăm đen giống như đúc bằng sắt thép này, lúc nhìn chiếc soái hạm đại phúc thuyền ở giữa kia, ánh mắt bọn họ hàm chứa lo lắng.
Phúc thuyền soái hạm Ngũ Phong hải thương hiệu Huy Châu, thân thuyền dài một trăm hai mươi bước, có thể chuyên chở hai ngàn người, boong thuyền có thể chạy ngựa, có bảy cột buồm, mỗi cột buồm có chín lá, có thuyền lâu cao lớn nguy nga, đi trên biển giống như một tòa thành di động.
Trong khoang thuyền trang trí phú lệ đường hoàng, vào cửa chính là hai gốc san hô màu đỏ lửa cao năm thước, bình phong tám mảnh bằng hương mộc Nam Dương, khảm pha lê Tây Dương, trên có trân châu bảo thạch đủ các màu sắc, sàn nhà trải thảm nhung Ba Tư thật mịn, bốn vách treo bảo đao Nhật Bản, bảo kiếm Trung Nguyên, ngân hỏa thương dát vàng.
Trên đài tam cấp giữa khoang đặt một chiếc ghế bằng Kim Ti Nam Mộc, trên trải da hổ, chính là bảo tọa của Ngũ Phong thuyền chủ uy chấn hai đại dương Đông Tây, hiệu lệnh ba mươi sáu đảo.
Người đang ngồi trên ghế tự nhiên không phải là Uông Trực năm đó đạp sóng trên biển sất trá phong vân, cũng không phải là Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai Kim Anh Cơ, mà là Tần Lâm.
Chủ nhân chân chính của chiếc ghế này là Kim Anh Cơ đang chống hai tay lên tay vịn ghế, eo mềm mại như rắn nước không có xương, thân thể đang nghiêng về phía trước tới sát gần Tần Lâm, đến gần một khoảng cách nguy hiểm.
- Tiểu oan gia, chỗ này cũng không có sáu tai, rốt cuộc an bài ta như thế nào, ngươi hãy nói thẳng đi!
Thanh âm nhu mì của mỹ nữ xà mang theo hơi thở cám dỗ, vài sợi tóc rũ xuống chạm vào mặt Tần Lâm, gây ra cảm giác nhột nhạt ngứa ngáy.
Chỉ cần đưa tay nhẹ nhàng choàng lấy, tấm thân người ngọc ắt sẽ ngã vào lòng hắn.
Cũng chỉ có ở trước mặt Tần Lâm, Kim Anh Cơ mới có thể đùa giỡn như vậy, nghĩ đến bí mật đêm đó, nàng âm thầm cảm thấy vui vẻ trong lòng. Dám ức hiếp ta ư, hừ hừ, làm cho ngươi cả đời chẳng hay biết gì! Còn có Từ Tân Di cùng Trương Tử Huyên, ngươi cứ chờ đau đầu nhức óc đi.
Quả thật Tần Lâm chẳng hay biết gì, cho đến ngày nay hắn vẫn cho là đêm đó triền miên khoái lạc chính là Kim Anh Cơ. Nếu nữ hải tặc vương trêu đùa không hề e dè úy kỵ, hắn cũng thành thật không khách sáo đưa tay nhẹ nhàng choàng lấy ngang eo mềm mại của nàng, nhất thời thân thể như không có xương lập tức ngã vào lòng hắn.
Kim Anh Cơ không kịp đề phòng, bị Tần Lâm ôm trọn tấm thân, nàng kinh ngạc trợn to hai mắt.
Đáng thương cơn ác mộng nữ hải tặc vương cũng chưa kết thúc, cho rằng đã từng có ân ái nam nữ, Tần Lâm không còn khách sáo làm gì. Một tay hắn giữ lấy eo thon nhỏ của nàng, tay kia đưa vào trong cổ áo choàng nhung, vô cùng bá đạo nắn bóp ngực nàng.
Thân thể Kim Anh Cơ mềm nhũn, mặt phấn ửng đỏ, suy nghĩ trong đầu vô cùng hỗn loạn, như muốn ngất đi.
Ma thủ Tần Lâm tới lui tuần tra trên đôi ngọc phong nàng, không chút kiêng kỵ thưởng thức xúc cảm mềm mại, giai nhân trong ngực run rẩy kịch liệt. Thình lình hắn tỏ vẻ ngạc nhiên bật thốt lên:
- Ủa, vì sao lại nhỏ hơn một chút?
Thân thể mềm mại cơ hồ xụi lơ trong lòng hắn trong phút chốc căng thẳng giống như cung, sau đó vèo một cái bắn ra ngoài.
Tóc tai Kim Anh Cơ rối bời, sắc mặt đỏ bừng, ngực phồng kịch liệt, tức gần nổ phổi nhìn chằm chằm Tần Lâm, hận không thể cắn hắn một cái chết tươi tại chỗ.
Cho dù là hắn tùy ý khinh bạc, bất quá là nàng vừa xấu hổ vừa tức giận khẽ quát mà thôi, nhưng câu nói của hắn quá mức đả kích người ta, quả thật là không thể nhịn được.
Kim Anh Cơ không nhịn được cúi đầu nhìn bộ ngực mình một chút, quả thật nhỏ hơn Từ Đại tiểu thư một vòng, nhưng yêu kiều mềm mại, khéo léo khả ái, hợp với vóc người thon thả nhỏ nhắn và eo nhỏ linh hoạt của nàng, không phải là vừa đẹp hay sao?
Oán hận cắn răng, nàng nghiêm mặt ngồi vào ghế bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Trưởng quan muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, tiểu nữ tử chỉ là bèo giạt mây trôi trên biển, tự nhiên rửa tai lắng nghe.
Tần Lâm không hiểu được gãi đầu một cái, không hiểu vì sao Kim Anh Cơ đột nhiên trở nên lạnh như băng sương, bất quá lòng của nữ nhân như kim chìm đáy biển, cho dù là Sigmund Freud cũng không đoán nổi, huống chi là hắn. Hắn bèn cười tự giễu mình một tiếng, lấy ra một bức hải đồ đơn giản của địa khu Đông Hải.
- Ta biết các ngươi không tin được triều đình...
Tần Lâm thấy Kim Anh Cơ muốn giải thích gì đó, khoát tay ra hiệu cho nàng chớ nên nôn nóng, tiếp tục nói:
- Cái này rất bình thường, năm đó thật sự là triều đình nói lời rồi lại ăn lời có lỗi với Uông tiên sinh, mà không phải là Uông tiên sinh có lỗi với triều đình. Trên thực tế, ngay cả ta cũng không thể bảo đảm triều đình có thể kéo dài chính sách trước mắt này.
Tần Lâm nói là lời thật, cải cách triều chính mới của Trương Cư Chính sau khi y qua đời sau quả thật có một phần vẫn được kéo dài tiếp tục, khiến cho triều Đại Minh có một giai đoạn trung hưng ngắn ngủi, nhưng đa phần là chính sách cũng mất theo người. Mặc dù Tần Lâm có thể thử sửa đổi một ít thứ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, ai biết tương lai có thể làm được cao tới mức nào.
Kim Anh Cơ vốn là tâm tư khó bình thản lại, nghe Tần Lâm nói như vậy trong lòng không khỏi ngọt ngào, âm thầm nghĩ ngợi: lời nói này cơ hồ là chỉ trích triều đình không che giấu chút nào, thân là quan viên Đại Minh, tiểu oan gia có thể nói lời nói này, dù sao trong lòng cũng có mấy phần nghĩ tới mình.
- Cho nên các ngươi có thể mở kho hàng cùng trạm chuyển vận ở đảo duyên hải, thậm chí còn có thể treo chiêu bài Trưởng Quan Ty Doanh Châu...
Tần Lâm nghĩ ngợi một lúc, uống một hớp trà, chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng mẫu cảng chân chính, nơi ở dành cho đại đội nhân mã người già phụ nữ và trẻ con phải được thiết lập ở cách xa bờ biển, địa phương mà triều đình không khống chế tới!
Không trách lời nói này không thể nói ra ở trước mặt mọi người, ngay cả Kim Anh Cơ cũng giật mình há to cái miệng nhỏ nhắn, Tần Lâm nói lời này nếu tới tai triều đình, quả thật chính là không hề thần phục.
Bất quá, đây cũng là lời nói thật.
Như vậy lựa chọn nơi nào làm mẫu cảng đây? Kim Anh Cơ đứng lên, ngón tay ngọc từ từ di động trên hải đồ, từ Cửu Châu đảo Nhật Bản di chuyển về phía Tây, địa phương gần nhất là… Đầu ngón tay của nàng dừng ở Đam La đảo (Tế Châu đảo Kim Khổ Lực Nhi quốc, xét vì Hàn quốc lấy nguyên nhân học âm Trung Quốc đổi xưng Hán Thành là Thủ Nhĩ (Seoul), tác giả cũng quán triệt đến cùng, lấy học âm tiếng Anh Korea của Hàn quốc đổi xưng là Khổ Lực Nhi quốc).
Tần Lâm lắc đầu một cái, tự nhiên hoàn cảnh cùng vị trí Đam La đảo đều rất thích hợp làm mẫu cảng, nhưng tồn tại vấn đề lớn hơn trong chính trị.
- Ta nghe nói Đam La đảo bây giờ thuộc về Tế Châu mục Triều Tiên, trên đảo bố trí hai huyện Đại Tĩnh cùng Tinh Nghĩa, mà Triều Tiên được triều Đại Minh liệt vào quốc gia không chinh phạt, hàng năm triều kiến. Nếu như chiếm đảo của bọn họ, người Triều Tiên nhất định sẽ đi kinh sư tố cáo, triều đình trách tội xuống cũng không dễ dàng gì.
Tần Lâm cười cười, lại bổ sung:
- Người Triều Tiên nổi danh thích khóc nhè cùng triều đình Đại Minh.
Kim Anh Cơ bị chọc cho phì cười một tiếng, vỗ một cái về phía Tần Lâm:
- Ngươi mới thích khóc nhè cùng người!
Nếu loại bỏ Đam La đảo, đầu ngón tay Kim Anh Cơ tiếp tục di động về phía Nam, chỉ vào vương quốc Lưu Cầu (Xung Thằng (Okinawa) ngày nay), bất quá lần này trước hết chính nàng lắc đầu một cái.
Lưu Cầu địa phương nhỏ hẹp, không có chỗ tiến thối, hơn nữa lại ở cách đại lục quá xa, đồng thời nó cũng duy trì quan hệ chư hầu cùng triều Đại Minh. Nếu như tùy tiện đi tới đó chiếm làm lãnh thổ, cũng sẽ bị cáo lên triều đình.
Chẳng lẽ là đảo Luzon? Kim Anh Cơ nổi lên nghi ngờ.
Nơi đó đã có người Bồ Đào Nha, hải thương Trung Quốc cũng từng đi qua.
Đại hải thương Lâm Phượng lấy Bành Hồ làm căn cứ, khai thác mua bán trên biển, từng dẫn dắt sáu mươi hai chiếc chiến hạm, hơn năm ngàn năm trăm người kéo vào chiếm Luzon. Vào ngày Hai Mươi Chín tháng đó kéo tới vịnh Manila, lần đầu tấn công đã chiến thắng, giết chết chỉ huy Tây Ban Nha ở Philippines Ge ETA (Maytln Goiti).
Sau đó Lâm Phượng lập đô thành ở Linga, tự xưng quốc vương, quan hệ hòa hợp cùng cư dân địa phương. Ba năm ba tháng sau, Tây Ban Nha phái binh tấn công Lâm Phượng, Thủy sư triều Minh thừa cơ liên hiệp vây công. Lâm Phượng khổ chiến nhưng vì lương thực không đủ đành phải phá vòng vây trở lại Đài Loan, sau phản Triều Châu, chạy tới ở giữa Chá Lâm, Tĩnh Hải cùng Kiệt Thạch, bởi vì bộ hạ bị triều đình chiêu an, không biết kết cục Lâm Phượng ra sao.
Chẳng lẽ muốn giẫm vào vết xe đổ của Lâm Phượng?
Dĩ nhiên Tần Lâm không sẽ chọn Luzon, Luzon là cửa ngõ thực dân phương Tây tiến vào Đông Á, từ Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha được giáo hoàng chủ trì phân chia thế giới, sau còn có Hà Lan, đều chạy tới dồn dập. Với thực lực Ngũ Phong hải thương trước mắt, quả thật không nên ở tại vùng đất hết sức phức tạp này.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Kim Anh Cơ, dời vị trí đến hướng Đông Bắc Luzon, tới một địa phương cách biển nhìn nhau với Phúc Kiến.
Di Châu!
- Nơi, nơi này không phải là đất man hoang sao?
Kim Anh Cơ trợn to hai mắt, cảm thấy khó lòng tin được. Nếu so sánh với những địa khu phồn thịnh văn minh khác như địa khu Đông Á, nơi đó quả thật là một vùng đất hoang sơ chưa ai khai thác. Chỉ có người Di chưa được mở mang khai hóa, mua bán là số không, cho nên mặc dù hải thương Trung Quốc, Nhật Bản, phương Tây lui tới, lại không có ai thiết lập mẫu cảng ở nơi đó.
Mấy năm trước Lâm Phượng cũng bị Thủy sư triều đình đuổi rất gấp, mới đến Kê Lung (Cơ Long ngày nay) tạm thời tránh né, một khi nghe ngóng tạm ổn bèn trở về Bành Hồ, chưa từng thành lập Di Châu thành mẫu cảng.
Tần Lâm nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ, nửa cười nửa không.
Ôi chao… Kim Anh Cơ vỗ trán một cái, như từ trong mộng mới tỉnh: không có văn minh tồn tại, cũng có nghĩa là địa phương không có quan hệ triều cống cùng triều đình Đại Minh. Nơi này cách đại lục gần hơn Bình Hộ cùng Luzon, địa phương rộng lớn, đường tiến thối rộng rãi, trấn thủ eo biển, thuộc về cửa ngõ hiểm yếu giao nhau giữa hai đại dương Đông Tây, lại không ai chú ý.
Kim Anh Cơ triệu tập bộ chúng tâm phúc tuyên bố kế hoạch bước kế tiếp, trong đó đại đội nhân mã bao gồm tất cả người phụ nữ và trẻ con cùng hai phần ba thủy thủ cường tráng do đích thân nàng tự mình dẫn dắt, chạy thẳng tới Di Châu Kê Lung, triển khai xây dựng các hạng mục công trình ở đó, để thay thế Bình Hộ cảng làm mẫu cảng tương lai.
Quy Bản Vũ Phu cùng ba tên hải thương Trung Quốc đức cao vọng trọng dẫn dắt phân hạm đội, thiết lập nha môn Trưởng Quan Ty Doanh Châu ở Đại Cù Sơn đảo cửa vịnh Hàng Châu. Nơi đó vốn chính là một trong căn cứ của Ngũ Phong hải thương vào thời Uông Trực, tuy bởi vì loạn Oa bỏ hoang nhiều năm nhưng vẫn còn giữ được cơ sở tương đối, lợi dụng nó làm trạm mua bán trung chuyển, nha môn Thổ Ty lại là ngụy trang đối phó triều đình.
Ngoài ra thu thập các bảo vật trân quý như trân châu, đồ thêu, vật phẩm điêu khắc ngà voi… làm cống phẩm cùng lễ vật cho Trương Cư Chính, lại thêm một đạo biểu chương tạ ơn, để Quyền Chính Ngân mang theo cùng Tần Lâm đi Nam Kinh, cho triều đình một câu trả lời, cũng thúc giục khai cảng Ninh Ba, để có thể tiến hành các hạng sự vụ mua bán.
Đám bộ chúng hải thương biết được tạm không trở về đại lục mà là đổi sang Kê Lung, người lớn tuổi hoặc nhiều hoặc ít có chút thất vọng. Bất quá Kim Anh Cơ tuyên bố chờ sau khi triều đình bãi bỏ hải cấm, Ngũ Phong thuyền đội sẽ xuyên qua lui tới giữa Kê Lung, Nguyệt Cảng cùng Ninh Ba, muốn về thăm cố hương cũng có thể tự do lui tới, những người già cũng trở lại bình thường.