Gương mặt kiều mị của Thanh Đại được ánh trăng mờ mờ chiếu rọi, lộ ra nét đỏ ửng thẹn thùng, toát ra nét quyến rũ mê người cơ hồ khiến cho Tần Lâm lập tức hóa thân người sói, may nhờ ánh mắt trong suốt của thiếu nữ ngăn cản dục vọng trong lòng hắn.
Tiếng bước chân nặng nề của Lục Viễn Chí cắt đứt ký ức ngọt ngào của hắn, tên mập chạy tới nổi chuông treo cửa sổ cũng chấn động kêu leng keng, đẩy cửa ra nói:
- Tần ca, ha ha, văn thư xử tội tên Lưu Kham Chi kia đã đến, giờ Ngọ ba khắc trưa nay sẽ khai đao vấn trảm! Cửa Thuận Thiên phủ đã dán cáo thị rồi!
Tần Lâm đã biết trước tin tức từ miệng Vương Thế Trinh, cho nên cũng không có tỏ vẻ gì đặc biệt, kêu tiểu nha đầu rót chén trà nóng uống, không mặn không lạt nói:
- Thế nào, các ngươi chuẩn bị đi xem pháp trường ư?
- Đúng vậy, Lưu Kham Chi giết một hơi ba mạng, táng tâm bệnh cuồng, giết y là chuyện hết sức sảng khoái lòng người, có rất nhiều dân chúng muốn đi xem…
Lục Viễn Chí hưng phấn nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tần Lâm, y áy náy xoa xoa tay:
- Sao hả, Tần ca không đi xem sao, tiểu tử này là do huynh bắt được kia mà?
Tần Lâm lắc đầu một cái:
- Các ngươi đi đi, ta còn có chuyện khác.
Có lẽ là thói quen nghề nghiệp do công việc điều tra trinh sát lâu dài lưu lại, Tần Lâm nhiệt tình trong quá trình tra rõ hung thủ, tập nã quy án hơn, hứng thú bản thân đối với hình phạt không lớn. Dù sao làm pháp y thấy qua quá nhiều thi thể, cảnh tượng đẫm máu trên hình trường có thể sẽ đem lại cho người khác cảm giác kích thích hoặc hả dạ, nhưng hắn xem tới mức nhạt như nước ốc, hết sức nhàm chán, còn không bằng ở nhà ngủ một giấc.
Về phần Lưu Kham Chi bị xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật, thuần túy là đúng người đúng tội. Không chỉ có sát hại mà còn giày vò tàn khốc ba thiếu nữ thanh xuân mơn mởn, hủy diệt hy vọng của ba gia đình, ác hữu ác báo, phải chịu một đao hôm nay.
Sở dĩ triều đình đưa ra quyết định này không để kéo dài lâu, lấy tốc độ nhanh nhất phát văn thư chém đầu thị chúng tới đây, chỉ sợ cũng là vì án này ảnh hưởng ác liệt, cho nên dùng biện pháp giải quyết nhanh chóng dứt khoát để cảnh cáo đám con nhà giàu, lại có câu trả lời công bằng cho lê dân thiên hạ.
Nhưng ông trời già đã định Tần Lâm không ngủ được thẳng giấc, bọn Lục Viễn Chí cùng Hàn Phi Liêm đi ra ngoài xem xử tử Lưu Kham Chi, mới vừa đi không bao lâu, bên ngoài liền có thanh âm thông báo của người làm kéo dài không ngừng, Trương tiên sinh của một thư trai nào đó tới bái phỏng Lý thần y, Hồ lão bản của một ấn xã nào đó tới bái phỏng Lý lão tiên sinh... quả thật là tấp nập như chợ.
Lý Thời Trân đang ngồi trong chính sảnh trên Thái Sư ỷ, nhìn một dãy thương nhân buôn sách đang ngồi phía dưới, cười tới nỗi râu ria lông mày đều run lên, cảm thấy từ trước tới nay chưa từng vui vẻ như vậy.
Ít ngày trước, lão thần y cũng mang theo bản thảo đi tới thư xã bên Thủy Tây môn hỏi chuyện xuất bản. Khi đó các chưởng quỹ thư xã thấy sách này vừa không có danh sĩ văn đàn đề cử, bản thân tác giả lại chưa từng nghe danh, mặc dù không từ chối thẳng nhưng vẻ lãnh đạm trong thái độ bọn họ làm cho Lý Thời Trân lập tức cảm thấy lạnh toát trong lòng.
Ngày hôm qua Lý Thời Trân được hai vị cự tượng văn đàn viết lời đề bạt, bèn gấp không đợi được chạy tới thư xã lần nữa. Chỉ cần dính tới chuyện xuất bản Bản Thảo Cương Mục, vị lão thần y này trở nên giống như đứa trẻ ba tuổi, ngay cả chốc lát cũng không chờ được.
Lần này đãi ngộ hoàn toàn bất đồng, thấy Bản Thảo Cương Mục có Thủ Phụ đương triều Trương Cư Chính viết lời tựa, Minh chủ văn đàn Vương Thế Trinh viết lời bạt, đám thương nhân buôn sách nhất thời trợn mắt còn to hơn mắt bò, ai nấy không ngừng bận rộn mời ngồi, dâng trà, thái độ nhiệt tình tới mức khó lòng tin được. Làm như dù phải bỏ tiền túi ra cũng muốn làm cho Lý Thời Trân xuất bản sách ở chỗ bọn họ.
Tin này truyền khắp văn đàn Nam Kinh trong đêm hôm đó. Nghe nói Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh mấy năm qua lần đầu viết lời tựa sách cho người khác, lại thêm Minh chủ văn đàn Vương Thế Trinh viết lời bạt, trong lúc nhất thời tài tử danh sĩ lật tìm trong danh lục Tiến Sĩ các khoa các năm, không tìm được tên Lý Thời Trân. Lại hỏi thăm lẫn nhau vị Đông Bích tiên sinh này là cao hiền ẩn dật nơi nào, phải chăng là triều đình mở đại lễ thu nhận học giả uyên thâm, đặc biệt cất nhắc. Cho đến khi hỏi thăm được là vị danh y Kỳ Châu, lúc này mới thôi.
Sáng sớm hôm sau, thương nhân buôn sách ngày đầu không thấy, hôm nay lại chạy tới nhà Tần Lâm, người nào cũng đưa ra lợi ích không nhỏ, muốn tranh nhau xuất bản Bản Thảo Cương Mục. Quyển sách này ít ngày trước còn bị coi như giẻ rách, hiện tại đã trở thành thỏi vàng ai ai cũng muốn tranh.
Lão thần y Lý Thời Trân vuốt râu cười híp mắt, nếp nhăn đầy trên mặt, nụ cười chất phác như trẻ nít.
Thanh Đại chống má ngồi dưới tàng cây hồng mai, nghe tiền sảnh vọng ra tiếng cười của gia gia, khóe miệng của nàng không nhịn được khẽ nhếch: Tần ca ca che giấu khiến cho gia gia chẳng hay biết gì, biện pháp này thật tốt. Từ chiều hôm qua đến bây giờ gia gia vẫn còn cười vui vẻ, quá nửa tối ngủ nằm mộng vẫn không khép miệng lại được.
Tần ca ca là người rất tốt, nhưng vì sao hôm qua đi tới nhà Vương lão gia, người khác lại tỏ ra rất sợ hắn?
Mặc dù Thanh Đại không hiểu được nhiều chuyện, nhưng trực giác nàng vô cùng chính xác. Ngày hôm qua Vương Sĩ Kỳ, Cao Thăng và một đám văn sĩ tài tử vây quanh Tần Lâm cung kính có thừa, trong thái độ nhún nhường rõ ràng mang theo vài phần sợ hãi kín đáo. Mà trong lòng Thanh Đại, dường như người thật tốt như Tần ca ca hẳn phải được mọi người thích.
Nàng mang nghi vấn này hỏi Giáp Ất Bính Đinh, muốn biết người khác thấy Tần ca ca nàng thế nào.
- Tần Lâm là một tên bại hoại, cho dù là tiểu thư sắp thành thân cùng hắn muội vẫn nói như vậy...
Nữ binh Giáp vô cùng khẳng định cho ra kết luận, sau khi hơi cân nhắc nàng lại bổ sung:
- Nhưng hắn lại tốt hơn tên mập chết bầm nhiều, tên mập đáng ghét hơn!
Nữ binh Ất mang theo chút nghi hoặc:
- Chỉ có người xấu mới sợ hắn phải không?
Nữ binh Bính gật đầu một cái.
- Thật ra thì tiểu Đinh cảm thấy Tần cô gia rất tốt, tiểu thư gả cho hắn nhất định sẽ hạnh phúc...
Tiểu Đinh đang không ngừng cho các loại thức ăn như quất ngào đường, tuyết đường, bánh hạt đào vào miệng, má phồng lên, miệng lúng búng nói:
- Tối thiểu nhà hắn có nhiều thức ăn như vậy…
Đúng là thứ tham ăn… Sắc mặt Giáp Ất Bính đồng thời biến thành màu đen.
Trừ Thanh Đại ra, có không ít người có cái nhìn về Tần Lâm khác hẳn.
Tỷ dụ như tộc nhân Lưu thị đang tiếp thu tài sản ở phủ đệ Lưu Nhất Nho, bội phục cảm kích Tần Lâm không ngớt:
- Tần tướng quân thật là lấy đức báo oán, chúng ta thật sự bội phục sát đất, ở triều Đại Minh lão nhân gia hẳn là thanh quan đứng đầu.
Tội Lưu Kham Chi không phải là tạo phản, đại nghịch, cho nên Lưu gia cũng không có bị triều đình tịch thu tài sản. Lưu Nhất Nho có tội dạy con không nghiêm, cố ý che giấu, nhưng y đã chết, cho nên cũng không truy cứu nữa.
Tài sản Lưu Nhất Nho do tông tộc Lưu thị ở quê nhà thừa kế, tuy những đường huynh đường đệ này vẫn được y tiếp tế, nhưng địa vị chênh lệch cách xa, cũng không sinh ra bao nhiêu tình cảm với Hình bộ Thị Lang cao cao tại thượng, Lưu Kham Chi có bị giết hay không cũng không có liên quan gì tới bọn họ. Ngược lại hiện tại một số tài sản thừa kế rất lớn từ trên trời rơi xuống, chia cho từng nhà cũng có thể về quê mua ít ruộng đất, tất nhiên là nhờ Tần trưởng quan ban tặng.
Đúng vậy đúng vậy, xuất hiện tiểu tử Lưu Kham Chi kia là chúng ta gia môn bất hạnh, nhưng Tần trưởng quan bất kể hiềm khích lúc trước, khoan hồng đại lượng, từ cổ chí kim chưa từng thấy qua quan tốt bực này!
Tộc nhân Lưu thị dưới sự giám sát của nha dịch Thuận Thiên phủ vừa cao hứng kiểm lại tài vật, vừa tán tụng ân đức Tần Lâm.
Tần trưởng quan lấy đức báo oán, ngay cả thân nhân cừu gia bị hắn bắt được chém đầu cũng nói như vậy, còn có thể là giả sao?
Dĩ nhiên, Lưu Kham Chi tuyệt sẽ không nghĩ như vậy.
Y bị nhốt trong tù xa, nha dịch đẩy ra pháp trường, sau gáy cắm thẻ bài phạm nhân, tên Lưu Kham Chi được viết trên thẻ, còn ghi một chữ Trảm lớn.
Cổ và cổ tay đeo gông, sau đó bị trói vào tù xa, chân cũng đeo xích sắt, không thể động đậy chút nào, quả thật chật vật tới cực điểm. Gương mặt trắng trẻo anh tuấn khi xưa bị bôi đen, tóc như tổ quạ rối nùi bẩn thỉu, trong đôi mắt hiện đầy tia máu, đôi môi khô nứt, vẻ mặt hết sức tiều tụy.
Tần... Y cố gắng nguyền rủa cái tên ghê tởm đó, nhưng lẩm bẩm thủy chung không dám thốt ra miệng, chỉ riêng cái tên Tần Lâm đã làm cho y cảm thấy run sợ trong lòng.
Từ khoảnh khắc bị Tần Lâm vạch tội ở Huyền Vũ hồ, phơi bày tất cả âm mưu âm độc hiểm ác của y ra ban ngày ban mặt, tâm lý của Lưu Kham Chi đã sụp đổ hoàn toàn.
Dọc đường dân chúng quan sát người đông tấp nập, tất cả đều đến xem ngày cuối cùng của tên ác ma này. Tội phạm giết người hàng loạt thời gian trước làm cho vô số thiếu nữ nửa đêm kinh hồn không dám ngủ một mình sắp bị chính nghĩa trừng phạt, làm sao không khiến cho dân chúng cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Tù xa đi tới đâu, có mưa trứng gà thối, rau cải thối từ tay dân chúng ném ào ào tới đó.
Một vị lão nhân tóc trắng phau phau dộng quải côn xuống đất một cái:
- Không ngờ rằng hung thủ lại là tên khốn kiếp này, tuổi còn trẻ mà lòng dạ ác độc như vậy.
- Đúng vậy, ai mà đoán được? Nếu không phải Tần trưởng quan mắt thần như điện, làm sao có thể nhất cử bắt được ác ma này?
Hàng xóm láng giềng xung quanh đều gật đầu khen phải, cho đến ngày nay, bọn họ vẫn cảm giác có chút khó lòng tin được.
Trên hình trường lại là một quang cảnh khác.
Phụ mẫu của ba thiếu nữ xấu số đã bày xong tế đài, đặt linh vị, tức giận ngất trời chờ cừu nhân khai đao vấn trảm, để an ủi linh hồn nữ nhi.
Tế đài Đoạn Bình là đơn sơ nhất, chẳng qua là gỗ, cha mẹ huynh đệ đều mặc đơn giản, nhìn qua chỉ là hán tử nhà nông thành thật chất phác, phụ thân nàng siết chặt quyền tới mức nổi gân xanh. Phu thê Ân viên ngoại gầy gò hơn lúc xảy ra vụ án không ít, vẻ mặt hơi có chút mong đợi cùng phấn khởi.
Đỗ Thị Lang mặc quan phục cổ tròn đội ô sa, giám trảm quan Vương Thế Trinh khuyên lão vào lều được dựng tạm thời bên cạnh ngồi, lão kiên quyết từ chối, vẫn đứng trước linh vị nữ nhi, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm về phía phạm nhân đang được giải tới.
Nữ nhi như hoa như ngọc bị Lưu Kham Chi tàn hại, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mặc dù thân phận địa vị ba nhà bất đồng, nhưng lòng báo thù tuyết hận vì nữ nhi lại hoàn toàn như nhau.
Rốt cục phạm nhân Lưu Kham Chi bị giải đến, y bị dọa sợ đến hai chân như nhũn ra, ngay cả nửa bước cũng không đi nổi, là đao phủ thủ thân mặc áo đỏ kéo y như chó chết lên thẳng hình trường.
Vương Thế Trinh thấy canh giờ đã đến, bèn dùng bút đỏ khoanh một vòng tròn trên văn thư xử tội, ném thôi mệnh bài xuống đất. Đao phủ thủ vung quỷ đầu đao lên, Lưu Kham Chi cùng hung cực ác nhất thời đền tội.
Dân chúng bộc phát ra tiếng kêu như long trời lở đất, thân nhân ba người bị hại lệ nóng đoanh tròng, sau khi nhìn lên không tế bái vong hồn nữ nhi bèn cùng nhau kéo tới trước mặt phủ trạch Tần Lâm, cùng kêu to lên:
- Tạ ơn Tần trưởng quan phá án tập hung, báo thù thay tiểu nữ, chúc cho trưởng quan đường mây nhẹ bước, nhất phẩm đương triều!
-----------
Tần Lâm ăn một cái Tết Thượng Nguyên vui vẻ, Lý Thời Trân đi dự tiệc ở phủ Vương Thế Trinh, Tần Lâm liền cùng Thanh Đại cải trang, sau đó ra khỏi nhà giống như đôi tiểu tình nhân bỏ trốn.
Tết Thượng Nguyên còn gọi là Nguyên Tiêu, vào tối rằm tháng Giêng tất cả con đường trong Kim Lăng thành đều treo đèn lồng, khắp thành đèn hoa rực rỡ sáng như ban ngày.
Tửu lâu quán cơm treo đèn kéo quân ở bốn góc mái, trên vẽ hình các nhân vật Tam Quốc, Thủy Hử, Tây Du, xoay tròn không ngừng. Thanh lâu sở quán treo đen lồng tròn màu đỏ thành chuỗi, ánh đèn chiếu rọi khiến cho không khí tưng bừng. Nơi cửa các cô nương xếp hàng chúc khách nhân câu vạn phúc, vô cùng náo nhiệt.
Phủ đệ đạt quan hiển quý treo đại hồng cung đăng, nhà sau lớn hơn nhà trước, lớn nhất vẫn là đôi cung đăng ngự tứ trước cửa Ngụy Quốc Công phủ, vốn là sử dụng ở thiên điện kinh sư, mỗi cái to gần bằng căn phòng.
Người đi xem đèn rất nhiều, không ít người chỉ chỏ đôi cung đăng này, khen ngợi cung đăng bất kỳ nhà nào khác tân kỳ xảo diệu tới mức nào, rốt cục cũng không quý phái bằng cung đăng ngự tứ của Ngụy Quốc Công phủ.
Tần Lâm cùng Thanh Đại đi đến chỗ này, áo vải nón vải trà trộn trong đám người, hồn nhiên không đưa tới bất kỳ chú ý nào.
Ánh đèn đỏ chiếu một bên mặt của thiếu nữ càng thêm quyến rũ, hàm răng như ngọc vụn của nàng khẽ cắn cắn môi, nhìn về phương hướng Ngụy Quốc Công phủ, lắc lắc cánh tay Tần Lâm:
- Tần ca ca, giữa huynh cùng Từ tỷ tỷ rốt cuộc thế nào?
Chợt bị hỏi tới, Tần Lâm mơ hồ có chút chột dạ, suy nghĩ một chút dường như ngoại trừ vài lần tiếp xúc thân mật ngoài ý muốn ra không còn gì khác, bèn cười véo mũi Thanh Đại một cái:
- Có thể có cái gì với nam nhân bà kia chứ, vì sao tiểu Thanh Đại của ta đột nhiên hỏi chuyện này?
- Cái gì tiểu Thanh Đại, phải gọi sư tỷ!
Mặc dù đã xưng Tần Lâm là ca ca, Thanh Đại vẫn kiên trì theo như thứ tự nhập môn trước sau, nàng mới là sư tỷ.
Dừng một chút, thiếu nữ nắm chặt cánh tay của Tần Lâm khẩn cầu:
- Từ tỷ tỷ đối với người rất tốt, huynh không nên gọi tỷ ấy là nam nhân bà nữa, có được chăng? Còn nữa, đối xử tốt với tỷ ấy hơn một chút đi, hai người các ngươi chỉ cần nói chuyện với nhau là tỏ ra hung hăng, Thanh Đại vẫn lo lắng hai người tranh chấp cãi vã, nếu là như vậy, Thanh Đại cũng không biết sẽ đứng về phía ai.