Cẩm Y Vệ

Chương 230: Niềm Vui Bất Ngờ




Tần Lâm, Thanh Đại được Vương Sĩ Kỳ phụng bồi từ cửa chính vào trong phủ, rất nhanh Vương Thế Trinh mặt đầy gió Xuân từ hậu đường ra đón, cười ôm quyền liên tiếp:

- Sáng nay chim khách kêu liên tiếp, hạ quan bèn nói có quý nhân đến, quả nhiên Tần tướng quân giá lâm hàn xá!

Thái độ Vương Thế Trinh quả nhiên hết sức khiêm nhường, vô cùng thân thiết. Bởi vì Tần Lâm không chỉ giúp cho y có thể giữ được chức quan, còn là đường tắt giúp y kết giao Thủ Phụ Trương Cư Chính. Đồng thời Tần Lâm rất có khả năng thăng làm đường thượng quan Cẩm Y Vệ, đến lúc đó cá nhảy long môn xông thẳng vạn dặm trường không, tiền đồ bất khả hạn lượng.

Hơn nữa khác với Vương Sĩ Kỳ cùng là công tử trẻ tuổi, Vương Thế Trinh già rồi, da mặt cũng khá dày, ngay cả Thanh Đại bên cạnh Tần Lâm cũng nịnh nọt một phen, làm cho gương mặt tiểu nha đầu ửng hồng, rất có hảo cảm với vị lão gia gia râu bạc này.

Tần Lâm nói chuyện Lý Thời Trân cầu y viết lời bạt, Vương Thế Trinh vỗ đùi:

- Trời, hai ngày nay bản quan bận rộn công vụ, làm đến vỡ đầu sứt trán, dặn ngoài cửa không được thông truyền cho người bên ngoài, không ngờ rằng ngăn cản cả cố hữu bên ngoài, quả thật vô cùng xấu hổ.

Tần Lâm nghe vậy cau mày lại, chuyện của Thuận Thiên phủ cả năm trời cũng chẳng có gì nhiều, Vương Thế Trinh đột nhiên bận rộn cái gì?

Quả nhiên Vương Thế Trinh thần thần bí bí ngồi sát lại, hạ thấp giọng nói:

- Kinh sư có tin hành lang truyền ra, văn thư xử tội Lưu Kham Chi đã lên đường.

-----------

Lý Thời Trân ngơ ngác ngẩn người ngồi trong phòng, không ngừng vuốt ve một chiếc rương mây đã cũ trên bàn, Bản Thảo Cương Mục tốn hao tâm huyết trọn đời lão viết nên được chứa bên trong.

Tất cả bản thảo nặng đến hơn ba mươi cân, không chỉ có là kết tinh tâm huyết trọn đời của vị lão thần y này, đồ đệ Bàng Hiến, bốn con trai cùng cháu gái Thanh Đại đều bỏ sức ra không ít cho kiệt tác này. Hiện tại đối mặt vấn đề khó khăn không thể xuất bản, biết ăn nói thế nào với bọn họ đây? Còn có bao nhiêu bệnh nhân sẽ phải chết đi dưới tình huống kê phương thuốc sai, dùng thuốc sai nữa, giống như trong Thanh Hao có Hương Hao và Xú Hao khác nhau.

Nghĩ đến những chuyện này, Lý Thời Trân thật sự xấu hổ khó tả, trong hoảng hốt thậm chí lão nghi ngờ phải chăng là bộ sách này không hợp thời, phải chăng là mình chỉ cóp nhặt của người khác, cũng không có bao nhiêu giá trị thực tế?

Không! Không phải là như vậy!

Lý Thời Trân đau khổ vuốt ve chiếc rương mây, thân là tác giả lão hoàn toàn hiểu giá trị bộ sách này. Nhưng lão bất quá chỉ từng làm bát phẩm thái y, chỉ có vương phủ thờ phụng loại tiểu quan bất nhập lưu này, khoa cử cũng dừng bước ở Tú Tài, ở văn đàn không có chút nào địa vị có thể nói, sẽ không có bất kỳ thương nhân buôn sách, tiệm sách nào bằng lòng tiêu thụ sách mới của lão. Vì vậy lão chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thảo nằm yên trong rương, chậm chạp không thể biến thành bộ sách được in rộng rãi tạo phúc lê dân.

Đến Nam Kinh cầu xin Minh chủ văn đàn Vương Thế Trinh năm xưa từng quen viết giùm lời tựa, không ngờ rằng húc đầu vào vách sắt quay về, hy vọng thất bại.

Văn sĩ tài tử ở Nam Kinh thành này tới lui tấp nập, nhưng ai có thể hiểu giá trị bộ sách này đây? Thậm chí Lý Thời Trân đau lòng linh cảm, có lẽ trong đời mình không thể nào thấy được bộ sách này lộ mặt với đời.

Tiếng thanh la mở đường từ ngoài đường vọng vào, Lý Thời Trân giống như khúc gỗ trơ khấc, bịt tai không nghe thấy. Cho đến khi người ở bên ngoài kéo dài thanh âm thông báo Vương lão tiên sinh Thuận Thiên phủ tới bái kiến, lão mới như từ trong mộng vừa tỉnh, lập tức đứng bật dậy.

Nhưng rất nhanh lão lại cười khổ ngồi xuống, Vương Thế Trinh tới bái kiến hẳn là tìm Tần Lâm Vị thế điệt tôn này của lão quả thật có bản lãnh dời non lấp bể, ở Kỳ Châu hù dọa phụ tử Kinh Vương phải sửng sốt nhiều lần, tới Nam Kinh lại làm dấy lên sóng gió. Tuy chỉ là tòng ngũ phẩm Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, lại có đại quan triều đình chính tam phẩm lui tới kết giao cùng hắn.

Bất quá Lý Thời Trân cũng có lòng tự trọng của người thầy thuốc, nếu như muốn bằng quan hệ Tần Lâm đi cầu Vương Thế Trinh viết lời tựa, lão cũng không thể nào chấp nhận. Nếu như là nể mặt mà viết qua loa vài dòng, đó không chỉ là làm nhục lão, còn là làm nhục kiệt tác hoành tráng này.

- Gia gia, Vương Phủ Tôn tới bái phỏng người kìa...

Chợt cửa phòng kêu két một tiếng bị đẩy ra, Thanh Đại vui mừng ra mặt đi vào:

- Vương Phủ Tôn đang chờ ở phòng khách, vì sao gia gia còn không đi ra ngoài?

Bái phỏng ta? Lý Thời Trân vẫn không dám tin tưởng, cho đến khi Thanh Đại gật đầu lần nữa, lão mới ôm rương mây lên loạng choạng đi ra ngoài, không, cơ hồ là chạy chậm.

Có lẽ đây chính là thời kỳ bi ai, nhiều năm sau tư tưởng văn học chủ nghĩa phục cổ của Vương Thế Trinh chỉ như cái rắm không đáng giá, quan hàm Phủ Doãn Thuận Thiên cũng trở thành phấn thổ, ngược lại tác phẩm giải trí Kim Bình Mai lại được lưu truyền rộng rãi. Lúc này Lý Thời Trân nóng lòng cầu đánh giá, đề cử, ‘Xin một lời để cầu bất hủ’, kiệt tác đồ sộ như Bản Thảo Cương Mục lại phải mượn lời tựa của Vương Thế Trinh mới có thể bất hủ, vậy mà mấy trăm năm sau, chân chính bất hủ lại là Lý Thời Trân và kiệt tác của lão.

Vương Thế Trinh ngồi ở khách vị trong đại sảnh, Lục Viễn Chí chạy lên chạy xuống bưng trà châm nước, y cũng hy vọng sách của sư tổ có thể xuất bản thành công.

Vương Thế Trinh cùng Lý Thời Trân cũng không có giao tình sâu đậm, năm xưa bất quá cũng chỉ tán gẫu vài câu, lại xa cách bao nhiêu năm qua, có lẽ ngay cả tên Lý Thời Trân y cũng không nhớ rõ.

Nhưng khi nhìn thấy một vị lão nhân gầy gò quắc thước xách theo rương mây đi nhanh ra, Vương Thế Trinh lập tức nở nụ cười vui, giống như bạn cũ nắm lấy cánh tay đối phương, cực kỳ nhiệt tình nói:

- Lão hữu lão hữu, Nguyên Mỹ (Vương Thế Trinh tự Nguyên Mỹ) thẹn với lão vô cùng! Người làm ngu ngốc lại dám ngăn cản lão hữu ngươi, hôm nay Nguyên Mỹ mới nghe quản gia nói đến, lập tức tới đây phụ kinh thỉnh tội!

Vương Thế Trinh không chỉ có là đại quan chính tam phẩm triều đình, chấp chưởng Phủ Doãn Thuận Thiên trọng địa, còn là lãnh tụ Hậu Thất Tử, Minh chủ văn đàn thanh danh hiển hách. Địa vị y trong lòng Lý Thời Trân cũng cao hơn phụ tử Kinh Vương, lần này đi Nam Kinh rốt cục có thể được y ủng hộ hay không, bản thân Lý Thời Trân cũng lo ngay ngáy trong lòng.

Không nghĩ tới vừa gặp mặt, thái độ Vương Thế Trinh lại nhiệt tình gấp trăm lần so với tưởng tượng, lão thần y chỉ cảm thấy vì được quá yêu mà sợ. Niềm vui bất ngờ khiến cho tim lão đập thình thịch như trống trận, kích động đến mức không biết nói cái gì cho phải, bất quá chỉ lẩm bẩm liên hồi:

- Khách sáo, Vương Phủ Tôn quá khách sáo...

Ngược lại Vương Thế Trinh thường gặp đám văn sĩ cầu lời tựa lời bạt, không cho là lạ, càng lộ vẻ khiêm nhường mời Lý Thời Trân lấy bản thảo ra cho mình xem.

Tỉ mỉ xem chừng hơn nửa canh giờ, Vương Thế Trinh mới gấp sách lại thở ra một hơi thật dài, luôn miệng tấm tắc khen ngợi:

- Kiệt tác của lão hữu quả thật vô cùng ưu việt. Quả thật là đạo lý uyên thâm, hết sức huyền diệu, là bí lục của đế vương, trọng bảo của thần dân. Nguyên Mỹ có được may mắn viết lời bạt, tương lai tất mượn sách này nổi danh đời sau bất hủ.

Vương Thế Trinh không phải là ngu ngốc, thân là Minh chủ văn đàn tự có một phen kiến thức, vừa nhìn cũng biết Bản Thảo Cương Mục quả thật là kiệt tác đồ sộ ưu tú vô cùng. Hiện tại y đề cử bộ sách này, tương lai nhờ vào bộ sách này càng tăng thêm danh vọng.

Lý Thời Trân nghe lời này cũng vô cùng sửng sốt, do dự hỏi:

- Vì sao chỉ là lời bạt, vậy còn lời tựa…

- Quyển đại tác này, bản quan cũng không đủ tư cách viết lời tựa...

Vương Thế Trinh cười lấy từ trong ngực ra một phần văn kiện:

- Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh đã sớm viết xong lời tựa, dặn dò Nguyên Mỹ chuyển giao cho Đông Bích huynh.

Cái gì? Lý Thời Trân bị hạnh phúc đột nhiên xuất hiện xông lên làm cho đầu óc choáng váng hồ đồ, trong lúc nhất thời mơ màng hoảng hốt.

Trương Cư Chính lấy thân phận Thủ Phụ chấp chưởng triều chính, văn danh cũng cực thịnh, nếu có thể được lời đề tựa của y, quả thật là chỉ một lời đã hơn muôn ngàn lời hoa mỹ khác.

Bất quá y là cố mệnh đại thần số một triều đình, trên phụ tá thiên tử thiếu niên, dưới thúc đẩy cải cách triều chính mới, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ triều đình đều phải do một lời của y mà quyết, bận rộn vô cùng, bình thường không viết thay người thứ gì. Năm ngoái một vị Hầu gia hết lời nhờ y viết một bức trung đường (bức hoành phi lớn treo giữa nhà) chừng mười chữ cũng bị y từ chối.

Bây giờ Trương Cư Chính lại viết lời tựa cho một bộ sách thuốc, tuyệt đối là vinh hạnh lớn lao, cũng là khẳng định đáng quý cho Bản Thảo Cương Mục.

Lý Thời Trân run rẩy hai tay, vừa mong đợi đồng thời vừa sợ mừng hụt, rốt cục mở thư ra.

Lại thấy chữ viết ngay ngắn đầy khí thế, chính là nét bút nổi danh của Trương Cư Chính, dưới cùng có một dấu nhàn chương (con dấu không có giá trị pháp lý) đỏ tươi. Mới nhìn qua dường như dùng nhàn chương không đủ trang trọng, nhưng Trương Cư Chính thân là Thủ Phụ, dùng ấn chương chính thức đóng vào sách sẽ có hiềm nghi Lý Thời Trân xu viêm phụ thế. Dùng nhàn chương không phải là chính thức này tỏ vẻ Trương Cư Chính lấy thân phận thuần túy chỉ là người đọc sách viết lời tựa, chuyện này lại càng khó được hơn nữa.

Lão không biết là bên người Trương Tử Huyên cũng không có ấn chương chính thức của phụ thân, nhàn chương này là Trương Cư Chính không cần, nàng treo ở đuôi quạt làm dây đeo, vừa hay phát sinh tác dụng.

Lý Thời Trân vốn là rất kỳ quái không hiểu thì sao Trương Cư Chính gởi lời tựa tới đây sớm như vậy, suy nghĩ một chút Tần Lâm giao tình rất tốt cùng ba vị công tử tiểu thư Trương gia, tất là từ trong miệng Tần Lâm biết được tin tức mình muốn tới Nam Kinh. Năm xưa mình đã từng chữa bệnh cho Trương Kính Tu, Trương Cư Chính viết lời tựa đáp tạ cũng rất bình thường.

Vương Thế Trinh vung bút viết lời bạt tại chỗ, đóng ấn của mình vào, đương nhiên trong đó toàn lời hoa mỹ ca ngợi. Lại hàn huyên mấy câu, lúc này mới lấy lý do công vụ bề bộn cáo từ rời đi, còn mời Lý Thời Trân tiết Thượng Nguyên (Nguyên Tiêu, rằm tháng Giêng) đến nhà y làm khách.

Đưa Vương Thế Trinh đi rồi, Lý Thời Trân ngẩn ra hồi lâu ở đại sảnh, cũng không ai biết lão đang suy nghĩ gì.

- Sư tổ, vì sao sư tổ ngây người ra đó?

Lục mập đang dọn dẹp chén trà Vương Thế Trinh, bị dọa sợ đến tay run một cái, làm rơi chén trà vỡ nát.

Lại thấy Lý Thời Trân đứng lên không ngừng đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm:

- Cũng có kẻ biết người biết của, rốt cục cũng có Bá Nhạc biết xem ngựa…

Dừng một chút, Lý Thời Trân lại rơi lệ ròng ròng, ôm rương mây cất tiếng khóc lớn.

Thỉnh thoảng khóc thỉnh thoảng cười, chẳng lẽ là mắc bệnh điên?

Hỏng bét... Thịt béo cả người Lục mập run rẩy một cái:

- Sư tổ, sư tổ người không điên chứ? Không được, Tần ca không nên nhận lão điên kia về đây, thì ra bệnh điên này là bệnh lây nhiễm, hôm nay ngay cả sư tổ cũng điên rồi...

- Hừ, con điên thì có…

Lý Thời Trân cười híp mắt, bất kể Lục Viễn Chí nói hươu nói vượn, nhìn chằm chằm y:

- Bệnh điên làm sao có thể lây được, con học nghệ không tinh, lão phu sẽ nói với Tần thế điệt tôn mang con trở về Kỳ Châu học lại từ đầu.

Vẻ mặt Lục mập như đưa đám:

- Sư tổ, đồ tôn đã là hàm Tổng Kỳ, còn đi làm học đồ sao? Người muốn hại con sao?

Lý Thời Trân thổi râu, trợn trừng mắt:

- Cho dù là làm đến tướng quân cũng không thể khi sư diệt tổ.

Đang khi nói chuyện Tần Lâm từ bên ngoài đi vào:

- Thái thế thúc, Lục mập, các ngươi nói gì đó?

Lý Thời Trân cao hứng như đứa bé, kéo Tần Lâm lại, cẩn thận lấy ra lời tựa lời bạt của Trương Cư Chính và Vương Thế Trinh, đắc ý khoe với hắn:

- Xem đi, xem đi, cao sơn lưu thủy ngộ tri âm, Trương Thủ Phụ cùng Vương Nguyên Mỹ đều viết lời tựa lời bạt cho lão phu.

Tần Lâm làm bộ như vô cùng kinh ngạc, trợn to hai mắt, vui mừng nói:

- Thật ư? Vốn nên như vậy, sách thái thế thúc chính là kiệt tác y học, Trương Thủ Phụ cùng Vương Phủ Tôn đều là nhân vật biết người biết của, đương nhiên sẽ thưởng thức sách của lão nhân gia.

Thanh Đại xuất hiện từ cửa thông ra viện phía sau, nhìn về phía Tần Lâm cười khanh khách, dáng vẻ hết sức đáng yêu.

Lý Thời Trân lại nghi ngờ quan sát quan sát Tần Lâm:

- Bất quá, dường như con cũng biết một chút tin tức phải không, nhờ đâu Trương Tướng gia biết lão phu muốn tới Nam Kinh, chuẩn bị viết lời tựa trước như vậy?

Tần Lâm không chút nghĩ ngợi trả lời đại khái là trong tháng Chạp, trong lúc vô tình nhắc tới cùng huynh đệ Trương gia.

Lý Thời Trân nghe vậy tất nhiên rất tin không nghi ngờ.

- Ừm, tương lai in sách, thái thế thúc có thể thêm một cái tên trong phần tác giả hay không?

Tần Lâm lúng túng gãi đầu một cái.

Lý Thời Trân chân mày căng thẳng, không vội vàng trả lời, vuốt râu từ từ hỏi là ai.

Tần Lâm cười nói:

- Chính là Thanh Đại, điệt tôn muốn liệt kê tên Thanh Đại trong đó, dù sao có rất nhiều hình ảnh minh họa là do nàng vẽ.

- Tiểu tử ngươi, thật là...

Lý Thời Trân giãn chân mày ra, tức giận trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái, sau đó đáp ứng yêu cầu này.

Thanh Đại nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, bất quá nghĩ đến mình cũng có thể có tên trong sách của gia gia, lại cảm thấy vô cùng cao hứng. Nếu không phải ngại hiện tại đông người, nàng rất muốn hôn Tần Lâm một cái ngọt ngào.

Bất quá, thời gian đơn độc chung đụng vẫn có...

-----------

Sáng sớm tỉnh lại, Tần Lâm sờ sờ má mình, dường như vẫn còn lưu lại hương thơm môi mọng của thiếu nữ.

Tối hôm qua dưới gốc hồng mai nở rộ trong sân, Thanh Đại dùng đôi môi mềm mại của nàng tặng nụ hôn ngọt ngào nhất cho Tần ca ca thân thiết nhất của nàng.