Quả thật Từ Văn Trường đã điên, điên rất nghiêm trọng, nhưng gốc rễ bệnh của lão nằm ở một cỗ chấp niệm. Chính là năm xưa chiêu an thất bại, Uông Trực bị chém, thế cục tan tành, Hồ Tông Hiến hàm oan, mười vạn quân dân chết oan… một chuỗi toàn những chuyện thiên cổ hận.
Bây giờ Tần Lâm thay Uông Trực chiêu an Ngũ Phong hải thương, chính là liều thuốc chữa chứng điên cuồng của Từ Văn Trường. Cho nên dọc đường lão vừa nghe nói thân phận Tần Lâm, bệnh điên lập tức tốt hơn nhiều, vào lúc này thương nghị chuyện đã có vẻ tương đối bình thường lại.
Đương nhiên thỉnh thoảng lão vẫn còn lộ ra triệu chứng điên cuồng, muốn chữa trị tận gốc căn bệnh này, Tần Lâm cũng có tâm dược, chờ Từ Văn Trường từ Huy Châu trở lại...
Mới vừa đưa Từ Văn Trường đi khỏi cửa, Tần Lâm đang chuẩn bị xoay người đi vào, xa xa nhìn thấy Lý Thời Trân cùng Thanh Đại từ phương hướng Thuận Thiên phủ trở lại.
Mấy ngày nay Tần Lâm bận rộn an bài tất cả sự vụ xưởng bút chì, Lý Thời Trân là vì xuất bản Bản Thảo Cương Mục mà bôn tẩu, cũng không biết chuyện có thuận lợi hay không…
Bóng gầy gò của Lý Thời Trân hơi khòm xuống, vẻ mặt hơi có chút tịch mịch.
Thanh Đại đỡ cánh tay gia gia, cái miệng nhỏ nhắn chu cao, mắt to long lanh có hơi đỏ lên. Bởi vì không muốn gia gia khó chịu trong lòng, nàng cố nén không khóc, nhưng dáng vẻ uất ức lộ rõ trên mặt, khiến cho người ta nhìn qua liền biết.
Bản Thảo Cương Mục là một quyển Trung y dược học tập đại thành, toàn thư năm mươi hai quyển, thu thập một ngàn tám trăm chín mươi hai loại dược vật, phương thuốc trong đó có hơn một vạn một ngàn, đồ hình minh họa một ngàn một trăm sáu mươi bức, nội dung có thể nói mênh mông như biển.
Nếu như sách này có thể xuất bản rộng rãi khắp thiên hạ, hẳn sẽ có vô số lê dân bá tánh nhận được ích lợi, hàng ngàn hàng vạn tính mạng mắc các loại bệnh được cứu, quả thật là công đức vô lượng.
Nhưng vấn đề là một bộ sách y học vĩ đại như vậy, đời sau ngay cả nhà khoa học khổng lồ phương Tây Darwin, chuyên gia khoa học kỹ thuật Joseph Needham cũng không tiếc lời khen ngợi, lúc xuất bản cũng gặp phải vấn đề khó khăn.
Nam Kinh là trung tâm văn hóa cả Nam Trung Quốc, Lý Thời Trân tới nơi này chính là tìm cầu giúp đỡ. Lão hy vọng Phủ Doãn Thuận Thiên văn đàn Minh chủ Vương Thế Trinh năm xưa từng có duyên gặp mặt một lần có thể đưa tay viện thủ, càng hy vọng tìm được thương nhân buôn sách chịu xuất bản Bản Thảo Cương Mục ở chỗ này.
Nhưng lão đã thất vọng, liên tục mấy ngày đi Vương gia cầu kiến đều bị chận ngoài cửa, hôm nay càng bị người dùng ngôn ngữ làm nhục, khiến cho vị thần y vang danh Kinh Tương, cứu sống vô số người xấu hổ khó tả, chịu đựng tức tối cành hông đi về.
Tần Lâm nhìn mặt đoán ý cũng biết Lý Thời Trân gặp phải khó khăn, nghênh đón cười nói:
- Thái thế thúc bôn tẩu mấy ngày nay, chuyện xuất bản như thế nào?
- À… Không có, không có gì, cũng thuận lợi, rất thuận lợi…
Ánh mắt Lý Thời Trân lóe lên, thần sắc rất là khó chịu, Bản Thảo Cương Mục tốn hao trọn đời tâm huyết viết ra lại không cách nào xuất bản, trong lòng đau khổ có thể tưởng tượng được.
(Vốn là trong lịch sử, cuối cùng cả đời Lý Thời Trân cũng không thể khắc ấn xuất bản bộ y dược học này, tác giả vĩ đại mang theo tiếc nuối vô tận cho đến cuối đời.)
- Có thật không?
Tần Lâm hoàn toàn không tin, đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Đại.
Lý Thời Trân nghiêm mặt, ý bảo Thanh Đại không được nói ra.
Nhưng tiểu nha đầu nhẫn nhịn từ nãy giờ đã không thể nào nhịn được nữa, trước mặt Tần Lâm thân cận nhất tín nhiệm nhất, nước mắt nàng lập tức tuôn rơi lã chã:
- Tần ca ca, những người xấu kia… bọn họ nói sách gia gia là rác rưởi, nói chúng ta không nên đi tìm Vương Đại lão gia, cho dù đi một ngàn lần cũng là vô ích...
Tần Lâm nghe vậy nổi giận trong lòng, Lý Thời Trân cứu vô số lê dân bá tánh, để lại vô số danh tác đời sau, có thể nào bị bêu xấu như vậy?
- Vương Thế Trinh có gì đặc biệt hơn người, gia nhân y lại dám vô lễ như thế? Chờ tiểu điệt tôn tới đó mắng một trận trút giận thay thái thế thúc, sau đó chúng ta bỏ tiền xuất bản Bản Thảo Cương Mục, hừ, có đáng là gì!
Tần Lâm vừa nói vừa đi về phía Thuận Thiên phủ.
Người ngoài chỉ biết là Vương Thế Trinh là Minh chủ văn đàn, lãnh tụ Hậu Thất Tử, đường đường chính tam phẩm Phủ Doãn Thuận Thiên, mà Lý Thời Trân chẳng qua là một y sĩ Kỳ Châu, lớn nhất cũng chỉ từng làm chính bát phẩm thái y, địa vị hai bên cách biệt như trời với vực.
Nhưng Tần Lâm hoàn toàn rõ ràng, thơ từ văn chương Vương Thế Trinh căn bản không hề truyền lưu được gì ở đời sau, cống hiến lớn nhất của y có lẽ chỉ là bộ Kim Bình Mai hương diễm kia. Mà Lý Thời Trân mới là một đời tông sư, Bản Thảo Cương Mục của lão mới là đồ sộ vĩ đại, không biết bao nhiêu sinh linh nhờ đó được cứu. Xét từ phương diện cống hiến đối với lê dân bá tánh, hai bên đã phân cao thấp hết sức rõ ràng.
Lý Thời Trân kéo Tần Lâm lại, nét mặt già nua trở nên đỏ bừng:
- Chớ nên gây sự, tự bêu xấu cũng chỉ tổ làm người khác coi thường chúng ta. Ôi, hơn nữa xuất bản cũng không đơn giản chỉ bỏ tiền ra là được.
Thì ra vào thời đại này, một bộ sách muốn lưu hành phải được danh nhân văn đàn đề chữ khen ngợi, đông đảo danh sĩ phẩm bình, như vậy mới có thể được nhiều người biết đến. Ngược lại cho dù là có nhiều tiền, tự mình bỏ ra in sách, các cửa hàng sách Nam bảy tỉnh Bắc sáu mươi ba tỉnh thấy trang đầu lời tựa trống không, trang cuối lời bạt (lời cuối sách) không có, đương nhiên sẽ lo rằng khó lòng tiêu thụ, cho dù là tặng không cũng không ai xem.
Tuy rằng danh tiếng Lý thần y lớn thật, nhưng chỉ giới hạn trong địa khu Kinh Hồ, ra ngoài Sơn Thiểm, Hà Bắc, Phúc Kiến, Quảng Đông… không ai biết lão nhân họ Lý này là ai. Nếu quả thật làm như Tần Lâm nói tự mình bỏ tiền in ra, e rằng chỉ có y gia trong địa khu Kinh Hồ chịu mua, không thể đạt tới mức độ phổ cập khắp thiên hạ, giúp cho vạn dân.
Thì ra giới xuất bản triều Minh cũng có quy tắc ngầm! Tần Lâm thở dài, bảo đảm với Lý Thời Trân sẽ không đi Thuận Thiên phủ gây chuyện, lại lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Thanh Đại.
Quả nhiên tâm hữu linh tê nhất điểm thông, sau khi đỡ gia gia đi vào không bao lâu, Thanh Đại bèn chạy chậm ra ngoài, kéo kéo tay áo Tần Lâm ngọt ngào nói:
- Phải chăng là Tần ca ca có biện pháp gì, Thanh Đại biết Tần ca ca sẽ có biện pháp.
Tần Lâm khẽ véo đôi má phấn mềm mại ngây thơ của nàng, chọc cho nàng hung hăng vung quyền lên, lúc này mới cười híp mắt nói:
- Chẳng những ca ca sẽ làm cho Bản Thảo Cương Mục xuất bản thuận lợi, còn muốn cho Trương Cư Chính đề viết lời tựa, Vương Thế Trinh viết lời bạt, hừ hừ, không phải là quy tắc ngầm sao, làm như vậy mới có thể phổ biến khắp thiên hạ.
Thanh Đại giật mình bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, nếu như đây là thật, vậy thì quá tốt… sau đó nàng lại lo lắng nói:
- Vương Phủ Tôn là quan lớn như vậy, chịu viết lời bạt cho chúng ta sao?
- Trương Thủ Phụ là phụ thân của Tử Huyên tỷ tỷ, ông ấy ở kinh sư xa xôi, hơn nữa công việc triều đình bề bộn như vậy, nhất định rất bận rộn...
Thiếu nữ có một trái tim hết sức trong trắng tinh khiết, mặc dù giao tình cực tốt cùng Từ Tân Di, Trương Tử Huyên, cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới chuyện lợi dụng quyền thế hai vị tỷ tỷ đạt thành mục đích gì.
Đầu tiên Tần Lâm dẫn Thanh Đại đi tìm Trương Tử Huyên, nàng ở trong vườn hoa một vị Thượng Thư trí sĩ.
Hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu đi ra ngoài gặp văn hữu, Trương Tử Huyên thấy Tần Lâm dẫn Thanh Đại tới mà không có Từ Tân Di đi theo, thái độ càng thêm nhiệt tình so với thường ngày, lôi kéo Thanh Đại muội muội hỏi thăm ấm lạnh.
Tần Lâm nói thật, đi thẳng vào vấn đề yêu cầu Trương Cư Chính viết lời tựa giúp cho Bản Thảo Cương Mục.
- À, đây là chuyện tốt nương nhờ danh vọng, tương lai sách thuốc truyền lưu đời sau, gia phụ cũng sẽ có mỹ danh truyền lưu theo. Nếu không là lương tướng cũng nên là lương y, thanh danh gia phụ mặc cho đời sau bình phẩm, danh thần y của Lý lão tiên sinh cũng sẽ truyền lưu mãi mãi.
Trương Tử Huyên cười gật đầu, đáp ứng không chậm trễ chút nào, lời nói cũng đặc biệt khách sáo.
Thanh Đại lập tức vui vẻ ra mặt, ngả trên đầu vai nàng làm nũng:
- Tử Huyên tỷ tỷ thật là tốt quá!
- So với Từ tỷ tỷ thì thế nào?
Trương Tử Huyên không nhịn được hỏi một câu, nói xong có chút hối hận, lại không nhịn được nhìn nhìn Tần Lâm, rõ ràng giọng mang hai nghĩa.
Tần Lâm không có lên tiếng, cười hì hì nhìn chằm chằm Trương Tử Huyên, thần sắc hết sức vô lại.
Gương mặt mềm mại trắng như tuyết của thiên kim tướng phủ lập tức đỏ ửng, hối hận thái độ của mình vừa rồi hơi quá, tất bị Tần Lâm coi thường. Người khác thấy thế nào nàng cũng không thế nào quan tâm, rất có phong thái tùy ý hành sự không hề úy kỵ của phụ thân, nhưng đối với Tần Lâm lại khác, trong lòng nàng vẫn trông trước trông sau đặc biệt để ý.
Thanh Đại hết sức thành thật, lườm Trương Tử Huyên một cái cười khanh khách:
- Tử Huyên tỷ tỷ tốt, Từ tỷ tỷ cũng tốt, Thanh Đại không phân ra được ai tốt hơn ai.
Dáng vẻ ngây thơ của nàng chọc cho Trương Tử Huyên bật cười, dí trán nàng một cái:
- Giỏi cho muội muội miệng lưỡi trơn tuột, vào lúc này là tỷ tỷ tốt nhất, nhưng xoay người lại đi với ca ca.
Thanh Đại ôm cánh tay Trương Tử Huyên, trêu chọc đùa giỡn. Một người toát ra phong vận đặc hữu của thiếu nữ, giống như trái táo xanh chua ngọt mê người, người kia dung nhan xinh đẹp vô cùng, ánh mắt thâm thúy mê ly. Cảnh tượng hai người kề vai cọ má đùa giỡn thân mật lọt vào mắt Tần Lâm, khiến cho hắn sinh ra liên tưởng không lành mạnh trong lòng.
Tần Lâm ho khan hai tiếng:
- Kinh sư lui tới quá phí thời gian, có thể nhanh hơn một chút hay không?
- Huynh nói là...
Trương Tử Huyên hơi suy nghĩ một chút đã hiểu ý Tần Lâm, lại vừa bực mình vừa buồn cười:
- Giỏi thật, huynh thật không yên lòng, muốn cho tiểu muội ngụy tạo bút tích ấn giám Thủ Phụ triều đình sao?
Tần Lâm cười xấu xa vái chào tới đất:
- Chính là sở nguyện, không dám lên tiếng nhờ nàng.
- Phục huynh rồi!
Trương Tử Huyên không thể làm gì là đi về phía bàn đọc sách.
Loại chuyện như vậy cũng chỉ có cầu nàng hoặc là hai vị Trương công tử làm, con gái thay cha hạ bút, vốn là chuyện đương nhiên.
- Còn ngây người ra đó làm gì...
Thiên kim tướng phủ quay đầu gắt nhẹ, đầu mày cuối mắt đã là phong tình vạn chủng:
- Thư đồng Tần Lâm ở chỗ nào, còn không qua đây mài mực trải giấy cho bản tiểu thư?
-----------
Vương Thế Trinh cũng không có ở Thuận Thiên phủ, mà là ở tại nhà riêng trên Chu Tước nhai.
Vốn là tuyệt đại đa số chính đường nha các phủ, châu, huyện được bố trí tiền nha làm việc, hậu viện để ở, phía sau Thuận Thiên phủ cũng có viện dành cho Phủ Doãn ở. Nhưng Vương Thế Trinh là Minh chủ văn đàn, Vương Sĩ Kỳ là thiếu niên danh sĩ, văn nhân tài tử mỗi ngày tới bái phỏng dập dìu tấp nập, nếu ở nha môn sẽ bất tiện vô cùng, cho nên mua nhà riêng ở cách phủ nha không xa.
Có câu nói ‘ba năm thanh Tri Phủ, mười vạn tuyết hoa ngân’ (ba năm làm Tri Phủ thanh liêm mất mười vạn lượng bạc trắng), Vương Thế Trinh làm tam phẩm Phủ Doãn Thuận Thiên béo bở hơn Tri Phủ ngũ phẩm rất nhiều. Nhà y tường hồng ngói xanh, vách tường bằng đá mài xanh biếc phía trước có năm sáu tên người làm mặc áo bông dài màu xanh, đội mũ trùm đầu màu đen, lộ ra khí phái của hào môn cự thất.
Mỗi ngày nơi này đều là đông như họp chợ, quan lại dưới quyền Thuận Thiên phủ, danh sĩ Giang Nam Giang Bắc lấy văn kết bạn, các tú tài nghèo khổ tới kiếm chác đôi chút, đủ các loại người lui tới không ngừng.
Cao Thăng đang ngồi ghế ở cửa chính, uể oải xỉa răng, ánh mắt quét qua những người đang chờ ngoài cửa một lượt, thừa biết người nào nên cho bao nhiêu lượng bạc, người nào nên lập tức xin gặp, người nào phải xếp hàng chờ. Đương nhiên loại người vừa nghèo vừa chua phải dùng biện pháp cứng rắn mới có thể xua đuổi bọn họ đi được.
Làm kẻ canh cổng Phủ Doãn Thuận Thiên là hạnh phúc! Cao Thăng tắm ánh mặt trời mùa Xuân, mân mê bạc người tới cửa dâng lên trong ngực áo, cảm thấy đời đẹp quá.
Nhất là nhìn thấy hai ông cháu lão già khó chịu hôm qua lại tới, hôm nay còn có thêm một tên tiểu tử trẻ tuổi đi theo, nụ cười Cao Thăng lại càng thêm rạng rỡ.
Mấy tên canh cửa đều biết ngày hôm qua Cao Thăng mắng cho lão nhân kia một trận, bèn cười nói với nhau:
- Tiểu nha đầu xinh tươi mơn mởn, ngày hôm qua Cao đại gia nhìn thấy ắt hẳn ngứa ngáy trong lòng.
- Cũng khó mà biết được, có lẽ là tiểu nha đầu coi trọng Cao đại gia chúng ta!
Cao Thăng ưỡn ngực thót bụng, không nhanh không chậm đi thong thả ra nghênh đón, đưa tay ra cản hai người lại:
- Chậm đã, từ đâu tới, tìm ai?
Tần Lâm khẽ mỉm cười, hắn không thèm so đo với nô tài bực này, thần sắc bình thản nói:
- Đến tìm Vương Thế Trinh, nhờ y viết lời bạt cho một quyển y thư.
Nếu như Tần Lâm thân mặc quan phục, ngồi đại kiệu màu lục cũng không nói, Cao Thăng sớm quen nhìn người nịnh hót qua y phục bên ngoài coi giọng điệu không cao không thấp của hắn là khiêu khích, nhất thời trở mặt cười lạnh:
- Khẩu khí thật là lớn! Tục danh Vương lão tiên sinh cũng không phải là ngươi có thể gọi bừa bãi như vậy. Nói thật cho ngươi biết, nếu đắc tội với bản đại gia giống như lão già chua lét hôm qua, cả đời này cũng đừng mơ bước chân vào đại môn nửa bước.
Thấy tên canh cửa này vừa hung lại ác, Thanh Đại theo bản năng kéo kéo ống tay áo Tần Lâm:
- Tần ca ca, người xấu này thật là hung dữ, có thể không nhờ Vương Phủ Tôn viết có được chăng, dù sao cũng đã có Trương tỷ tỷ viết…
Cao Thăng đắm đuối nhìn nhìn Thanh Đại, biết lão đầu nhi nghèo khổ ngày hôm qua đi cùng là gia gia nàng, điều này làm cho Cao Thăng càng thêm không chút kiêng kỵ:
- Tiểu nha đầu xinh đẹp vô cùng, tình ca ca, tình ca ca, ha ha, nếu nàng cũng gọi đại gia mấy tiếng như vậy, sẽ vào thông truyền cho các ngươi có được chăng?