Cẩm Y Vệ

Chương 224: Tử Thanh Song Xu




Từ Tân Di cảm thấy nhức đầu, vuốt ve mái đầu Thanh Đại thầm nhủ trong lòng: hảo muội muội của ta, vì sao muội lại kể chuyện trong thư ra, bất quá may mắn là Thanh Đại cũng gọi nàng là tỷ tỷ, trong lòng cảm thấy yên ổn hơn.

Bất quá Trương Tử Huyên há chịu bỏ qua như vậy. Nàng yêu kiều cười một tiếng, nhẹ nhàng kéo tay Thanh Đại:

- Đúng vậy, tỷ tỷ giảo hoạt nhất, những nha đầu ngực lớn nhưng không có đầu óc hay bị tỷ lừa gạt xoay vòng vòng…

Thanh Đại cười hì hì, lắc đầu một cái:

- Không giống, tỷ tỷ cũng không giống như người xấu.

Lần này đến phiên Từ Tân Di nghiến răng, nhưng miệng lưỡi nàng nói không lại Trương Tử Huyên, cũng kéo cánh tay phải Thanh Đại, tức giận nói:

- Nếu Thanh Đại muội muội đến Nam Kinh, tỷ tỷ sẽ tận tình địa chủ. Ta thấy nếu không phải là bản tiểu thư đi theo, có những kẻ manh tâm bất lương bán đứng, muội cũng không biết.

Đây quả thật là ba nữ nhân hợp lại thành một cái chợ, Tần Lâm đã sớm mắt thấy choáng váng, cười khổ bất đắc dĩ ra dấu với Lý Thời Trân, không biết nói cái gì cho phải.

Hắn không biết Lý Thời Trân hiện tại không còn lo lắng như trước, vuốt râu ung dung nhàn nhã mỉm cười: xem ra mặc dù tính khí Từ tiểu thư cùng Trương tiểu thư có hơi cổ quái, cũng không phải là loại nữ nhân hay ghen tuông. Dù sao đi nữa Thanh Đại cũng sẽ có được vị trí bình thê, còn lại cứ để cho hai vị kia tranh nhau.

- Tần thế điệt, con giỏi thật, trong y quán lão phu chỉ có con là có tiền đồ nhất.

Lý Thời Trân cười vô cùng vui vẻ.

Tần Lâm toát mồ hôi, vào giờ phút này nói có tiền đồ, dường như một lời hai nghĩa.

- Này, các nàng đang làm gì vậy?

Nữ binh Giáp bị các vị tỷ muội ôm lấy, nghiêng đầu nhìn ba vị tiểu thư, không hiểu chuyện gì.

- Phải chăng là đang tranh nhau thứ gì?

Hai nàng Ất Bính cũng gãi gãi đầu không hiểu.

- Ha ha, muội biết rồi!

Tiểu Đinh vô cùng nắm chắc nói ra chân tướng:

- Đại tiểu thư cùng Trương tiểu thư đều thích Thanh Đại tiểu thư!

Mọi người á khẩu nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.

-----------

Tần Lâm giữ lễ thế điệt tôn với Lý Thời Trân, nhường phía sau ngôi trạch viện cho Lý Thời Trân ở. Thanh Đại hoan hô nhảy cẫng vọt vào trong phòng, nằm ở bệ cửa sổ ngắm thuyền hoa lui tới trên Tần Hoài hà, lôi kéo Trương Tử Huyên, Từ Tân Di hỏi han đủ chuyện. Một hồi tò mò quan sát Trấn Hà thú trên mũi thuyền hoa, một lúc sau thấy có đại thuyền hai tầng đang biểu diễn tạp kỹ phương Tây đi ngang, vỗ tay hoan hô, tiếng cười như chuông bạc.

Rõ ràng còn là một bé gái... Tần Lâm vừa nghĩ vừa quan sát Thanh Đại từ bên cạnh, lại thấy gương mặt kiều mị của nàng giống như mỡ đông, hai gò má hồng hào, vóc người lồi lõm khoe đường cong, eo nhỏ như cành liễu. Tuy rằng ngực nàng không ‘vĩ đại’ như Từ Tân Di, nhưng kích thước cũng rất khá, có nét đáng yêu của thiếu nữ thanh xuân.

Thoáng động trong lòng, Tần Lâm cười xấu xa sờ sờ cằm: ừm, dường như mình cũng có tiềm lực hóa thân thành Quái thúc thúc.

Trương Tử Huyên bên cạnh Thanh Đại thành thục hơn nhiều, vóc người duyên dáng yêu kiều, mái tóc xanh xõa xuống như thác nước làm nổi bật làn da trắng như ngọc, chân mày kéo dài vào tận tóc mai, mắt phượng thâm thúy mê ly, quả thật khiến cho người ta mất hồn mất vía.

Hắn nhìn trộm Thanh Đại lại bị Trương Tử Huyên phát hiện, nàng nửa cười nửa không liếc Tần Lâm một cái, nhưng cũng không có ý trách cứ, ngược lại mơ hồ có vài phần tự đắc.

Tần Lâm chột dạ, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác, trong lúc vô tình quét nhìn Từ Tân Di bên kia, nhất thời liền ngây dại: Từ Đại tiểu thư không có hình tượng chút nào nằm trên bệ cửa sổ, nửa người trên chúi về phía trước, bộ ngực căng phồng cao ngất bị ép chặt trông mà giật mình. Theo eo thon nhỏ đi xuống, hai bắp đùi khép lại thật chặt đi lên, kiều đồn tròn trĩnh nhổng lên thật cao, cùng eo thon nhỏ tạo thành hình vòng cung chữ S hoàn mỹ, tròn trịa mượt mà như vầng trăng sáng.

Cổ họng phát khô, nhịp tim nặng nề giống như đánh trống, Tần Lâm gãi đầu đi ra ngoài: Không được, quá, quá kích thích... nếu còn ở lại lão tử sẽ hóa thành người sói biến thân nửa đêm.

Vì vậy, đám người Lục mập, Hàn Phi Liêm đợi bên ngoài chợt nhìn thấy Tần trưởng quan anh minh thần võ mặt đỏ tới mang tai, bóp lỗ mũi đi ra bên ngoài hỏi:

- Trà, trà lạnh ở nơi nào?

Tháng Giêng uống trà lạnh, lại thêm hắn bóp lỗ mũi làm gì?

Lục mập đang cầm một chén trà trên tay, thấy Tần Lâm cần gấp như vậy vội vàng hai tay đưa tới.

Lúc này dĩ nhiên không có trà lạnh, thật may là tên mập đã thổi qua một trận, nước trà không còn nóng nữa đã trở nên nguội, Tần Lâm cũng không quản được rất nhiều, uống ừng ực một hơi cạn chén trà.

Thở hào hển ngồi xuống Thái Sư ỷ, sắc mặt Tần Lâm càng ngày càng trở nên đỏ rực, quả thật giống như Quan nhị gia trong miếu.

- Đây là trà cái rắm gì vậy?

Tần Lâm chỉ cảm thấy trên người nóng bừng bừng, mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ.

Lục mập chớp chớp mắt:

- Tháng Giêng uống trà sâm nhung cho ấm người… Ặc, Tần ca, huynh làm sao vậy?

Chẳng những thanh âm Lục mập bắt đầu run lên, Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm cùng Du Quải Tử cũng dùng ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Tần Lâm.

- Không có gì, đầu mùa Xuân hỏa khí quá lớn.

Sắc mặt Tần Lâm không lộ vẻ gì, chỉ có máu mũi đang chảy ròng ròng xuống dưới.

Kế tiếp mấy ngày Tần Lâm bận rộn công việc làm xưởng bút chì, lần này phụ tử Liễu Hoa cũng mang theo thợ cùng khí cụ theo thuyền tới, Tần Lâm mua một ngôi nhà bên ngoài Nam Kinh, mở xưởng ở đó.

Bây giờ đối với Tần Lâm, mối sản xuất bút chì kiếm tiền chỉ là phụ, hắn muốn phổ cập đồ chơi này để gia tăng mức điều tra trinh sát.

Bút chì có tác dụng rất nhiều trong công việc điều tra trinh sát, tỷ như thời này không có máy chụp hình, nếu như dùng bút chì theo phương thức tốc ký vẽ lại hiện trường phạm tội, có thể sinh ra một phần tác dụng chụp ảnh hiện trường, xác định thi thể, vết máu cùng vật còn để lại hiện trường, có ích lợi không nhỏ cho việc điều tra phá án.

Trong việc phát công văn hai đường thủy bộ cũng rất có ích, vào thời này Thư Lại nha môn dùng bút lông vẽ hình truy nã tội phạm quả thật không giống lắm. Giống như Lỗ Trí Thâm đứng ngay dưới bố cáo truy nã cũng không ai nhận ra, loại chuyện như vậy cũng không phải Thi Nại Am đặt điều vô căn cứ. Tần Lâm cũng không hy vọng tương lai hắn phá án, tội phạm lại chạy loạn khắp thiên hạ cũng không bắt được.

Tần Lâm bận rộn làm chuyện này, Thanh Đại tự có hai vị tỷ tỷ Trương Tử Huyên, Từ Tân Di phụng bồi đi dạo Nam Kinh thành.

Hai vị thiên kim tiểu thư giống như là tranh nhau thứ gì vậy, mỗi ngày đều chạy tới gặp Thanh Đại, bỏ rơi Tần Lâm, từ sang tới tối dạo chơi bên ngoài, khiến cho hắn khóc không ra nước mắt: thật ra thân ta là Quái thúc thúc cũng rất muốn đi cùng tiểu muội muội xem cá vàng…

Thời này chú trọng tam tòng tứ đức, thiếu nữ khuê các nhà quan hoạn, phú hộ đợi gả thường thường không ra khỏi cửa. Lý Thanh Đại ở Kỳ Châu ngoại trừ đi cùng gia gia lên núi hái thuốc ra, cả năm trời số lần ra khỏi cửa có thể đếm trên đầu ngón tay

Nhưng bây giờ Lý Thời Trân không quản cháu gái, mặc cho nàng theo hai vị tỷ tỷ đi ra ngoài du ngoạn ngày ngày. Thứ nhất là dù sao quan niệm lão nhân gia có hơi cổ hủ, cảm thấy xuất giá tòng phu, Thanh Đại đã định hôn ước cùng Tần Lâm vậy chính là người của hắn, chỉ cần Tần Lâm không ngại nàng đi ra ngoài là được. Thứ hai giao thiệp trước với hai vị tiểu thư kia cũng tốt, còn không biết tương lai vị nào là chính thê của Tần Lâm.

Thanh Đại cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, mừng rỡ giống như chim xổ lồng, cùng Từ Tân Di, Trương Tử Huyên dạo chơi trong Nam Kinh thành rộng lớn, Tần Hoài phong nguyệt, Vũ Hoa đài xuân phong, thị tỉnh phồn hoa, nhất nhất dạo qua.

Duy nhất có chút tiếc nuối chính là, Tần Lâm Tần ca ca không đi theo cạnh nàng.

Một vị thiên kim tướng phủ, một vị Đại tiểu thư Quốc Công phủ, lại thêm nữ y tiên Kỳ Châu tới dạo chơi khắp Nam Kinh thành như vậy, hoàn toàn không biết mình đã thanh danh lừng lẫy.

Hôm ấy ba người du ngoạn Vũ Hoa đài trở lại, đang nghỉ ngơi ở một trà lâu bên ngoài Tụ Bảo môn, vừa đi tới thang lên lầu, chợt nghe thấy phía trên có người lớn tiếng nói:

- Chậc chậc, Tử Thanh Song Xu kia thật sự là dung mạo như thiên tiên, tiểu sinh nhìn thấy thật xa đã cảm thấy hồn vía bay ra ngoài chín tầng mây, muốn giở chân lên bước đi cũng không được…

Thanh Đại nghe vậy mắt to long lanh chợt chớp:

- Cái gì là Tử Thanh Song Xu (xu: mỹ nhân), tỷ tỷ dẫn muội đi gặp có được không?

Trương Tử Huyên dừng chân lại, nghiêng đầu nghe ngóng một lúc, thình lình hơi đỏ mặt, khẽ véo má Thanh Đại một cái:

- Hảo muội muội của ta, bọn họ nói chính là… chính là hai chúng ta.

Thì ra trong tên Trương Tử Huyên có chữ Tử, Lý Thanh Đại có chữ Thanh, những kẻ nhiều chuyện ở Nam Kinh bèn xưng các nàng là Tử Thanh Song Xu, ngợi khen là giai nhân dung mạo đỉnh cấp trong vô số thiên kim tiểu thư Nam Kinh.

Thanh Đại ngược lại không chút ngượng ngùng, tính nàng thuần khiết ngây thơ, người khác nói nàng đẹp, tất nhiên có chút cao hứng.

Sắc mặt Từ Tân Di lại hơi khó coi, hung hăng siết nắm tay lại: bản tiểu thư xấu nhất hay sao, quả thật là không thể nào nhịn được.

Trên lầu người nọ lại lớn tiếng nói:

- Đáng tiếc, đáng tiếc, mặc dù Tử Thanh Song Xu đẹp như thiên tiên lại bị một người chiếm đoạt, bao nhiêu kẻ háo sắc Nam Kinh thành cũng không làm gì được. Người này thế lực cực lớn, hoành hành bá đạo, cho dù là công tử nhà quyền quý, đại quan triều đình cũng ngàn vạn lần không phải là đối thủ của kẻ đó.

Những người xung quanh lập tức xôn xao hỏi kẻ may mắn kia là ai, lợi hại như vậy.

Trương Tử Huyên cùng Thanh Đại liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đã bừng đỏ, kẻ mà đám người kia nói ngoại trừ Tần Lâm ra còn có thể là ai khác. Thanh Đại cũng không nói, Trương Tử Huyên lại chưa từng nói rõ ràng với Tần Lâm, gương mặt nóng bừng bừng như thiêu đốt.

Cũng không ai ngờ tới, trên lầu người nọ vỗ bàn một cái, chém đinh chặt sắt nói:

- Độc chiếm Tử Thanh Song Xu không là ai khác, chính là vị Từ Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ điêu ngoa bá đạo kia! Nàng sinh ra không thích bực mày râu nam tử, lại thích thiên kim khuê các, thật sự là quái nhân khác người. Thủ hạ nữ binh như lang như hổ, Ngụy Quốc Công lại để mặc cho nàng muốn làm gì làm, cho dù là vương tôn công tử cũng không thể chống lại…

Trời ơi… Từ Tân Di có cảm giác toàn thân không còn chút sức lực, Trương Tử Huyên cùng Thanh Đại cũng dở khóc dở cười: nói nửa ngày, theo người này nói Tần Lâm bị Từ Tân Di hoành đao đoạt ái, chuyện này cũng quả thật khó lòng tưởng tượng.

Từ Tân Di nghiến răng ken két, bước chân giậm thình thịch xông lên lầu, tên nào dám nói nhăng nói càn như vậy?

-----------

Ngoài Tụ Bảo môn là một mảnh khu dân cư phía Nam Nam Kinh thành, xưởng bút chì của Tần Lâm thiết lập ở đó. Cho nên mỗi ngày xong xuôi chuyện ở nơi này, hắn bèn đi qua Tụ Bảo môn trở vào trong thành.

Chiều hôm đó hắn mới vừa cùng Lục Viễn Chí từ xưởng bút chì đi tới ngoài Tụ Bảo môn, chợt nghe trong một quán trà ven đường vang lên tiếng kêu loảng xoảng, chén bát vỡ tan. Chỉ nghe tiếng quát của bốn nữ binh Giáp Ất Bính Đinh, cuối cùng là một tiếng bịch trầm đục, một lão đầu râu tóc vàng cháy bị đánh bay ra, nằm sải tay chân ở giữa đường, rên rỉ không ngớt.

- Hừ, dám mắng Đại tiểu thư nhà ta, đánh chết lão nhân mất nết này.

Nữ binh Giáp đắc ý vỗ tay.

Ất Bính phất tay áo:

- Quả thật là gan lớn bằng trời, còn tưởng rằng công phu thật lợi hại, thì ra là con vịt chết... Chỉ có mạnh miệng.

Ngay cả tiểu Đinh nhỏ tuổi nhất cũng tức giận, siết quả đấm kêu:

- Đánh chết, đánh chết!

Chợt nhìn thấy Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí đứng ở cách đó không xa nhìn sang bên này, cả hai đều há hốc miệng, nàng a lên một tiếng, lập tức chắp hai tay sau lưng, sắc mặt ra vẻ vô tội, cười ngu ngơ:

- Không thấy, không thấy, tiểu Đinh ngoan ngoãn, không làm gì cả…

Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí rất là kinh ngạc nhìn lão nhân nằm ở giữa đường, ước chừng năm mươi tuổi, râu tóc vàng cháy, gương mặt vừa đen vừa gầy, nhìn qua hết sức bỉ ổi hạ lưu, chẳng qua là thần sắc trong đôi mắt nhỏ có vẻ không giống tầm thường.

Đầu mùa Xuân khí trời còn lạnh, lão nhân này lại không mặc áo bông, chỉ mặc một chiếc áo kép rày đây mai đó, thông qua chỗ rách có thể nhìn thấy vật gì đó bên trong, dáng vẻ lão hết sức hào sảng, bản thân lại gầy nhom.

Lần này bị đánh cũng không nhẹ, xương cốt toàn thân lão nhân cũng sắp bị Giáp Ất Bính Đinh đánh gãy tan tành, nằm giữa đường rên hừ hừ, xem bộ dáng nhất thời nửa khắc không đứng lên nổi.

Chẳng lẽ một lão nhân gầy gò bỉ ổi như vậy lại là dâm tặc hái hoa, phi thiên đại đạo gì đó hay sao? Giáp Ất Bính Đinh liên thủ có thể so chiêu cùng trưởng lão Bạch Liên giáo lại đánh nhau binh binh với lão hết nửa ngày?

Tần Lâm không dám chậm trễ, bảo tên mập coi chừng lão đầu nhi, mình đi vào trà lâu.

Trời ơi, Tần Lâm thật sự sợ hết hồn, chỉ thấy trà khách trong quán trà bị đánh cho tan tác, nhiều người ngã chỏng trơ dưới đất kêu đau, mâm bát bình trà chén trà đều vỡ nát. Ngay cả bàn ghế cũng bị hủy hoại không ít, chủ quán cùng trà bác sĩ đều nấp sau bếp chỉ thò đầu ra, mặt mũi lộ vẻ hoảng sợ.

Bốn kẻ đầu sỏ gây họa Giáp Ất Bính Đinh đứng dựa vào tường, mặt mũi tươi cười, giả dạng làm thiếu nữ ngoan hiền.

Thang lầu vang lên tiếng bước chân, Trương Tử Huyên, Thanh Đại, Từ Tân Di đi xuống, ai nấy đùng đùng nổi giận, ngay cả Thanh Đại ngây thơ ngoan ngoãn cũng lộ vẻ tức tối bất bình.

Thấy Tần Lâm ở chỗ này, Thanh Đại ngẩn người ra, sau đó vui mừng nói:

- Tần ca ca, bắt lão nhân mất nết kia đi, lão thật là bại hoại.

Thì ra mới vừa rồi lão đầu tử ở trà lâu nói hươu nói vượn, ba nàng đi lên phản bác ngay mặt, không ngờ rằng chẳng những lão không nói xin lỗi mà còn nói ra nhiều lời không chịu nổi, hết sức ô uế cũng gần như người điên. Cuối cùng chọc giận Từ Tân Di, nàng ra lệnh một tiếng, bốn vị nữ binh Giáp Ất Bính Đinh lập tức ra tay động thủ.