Cẩm Y Vệ

Chương 198: Lý Do Để Đánh




Vương Bản Cố càng phách lối, Tần Lâm càng bình tĩnh, nhìn ánh mắt của đối phương hoàn toàn giống như nhìn một người sẽ chết:

- Đúng vậy, tấu chương là lão ta giữ lại, hơn nữa đã bị ta xé, lão làm gì được?

- Ngươi… các ngươi đều điên rồi!

Vương Bản Cố run rẩy đôi môi, lão không hiểu vì sao chuyện đi tới nông nỗi này.

- Nếu như đoán không lầm, quá trình cùng kết quả ta đàm phán cùng Ngũ Phong hải thương, đều là Bạch Liên giáo thông báo cho lão phải không?

Tần Lâm giống như mèo vờn chuột, miệng cười thịt không cười.

Thân thể Vương Bản Cố run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Đúng như Tần Lâm suy đoán, Bạch Liên giáo nếm mùi thất bại trước đó chưa từng có, vô cùng oán hận Tần Lâm và Kim Anh Cơ. Nhưng bọn chúng lại không có lực lượng trên biển, không cách nào đối phó Ngũ Phong hải thương, thực lực ở Nam Trực Lệ lại cơ hồ bị nhổ tận gốc, trong lúc nhất thời không thể trực tiếp hạ thủ đối với Tần Lâm.

Bạch Liên giáo hiểu rõ chuyện Uông Trực, bèn bổn cũ soạn lại, thông báo nội tình Tần Lâm đàm phán với Ngũ Phong hải thương cho Vương Bản Cố.

Vương Bản Cố tự tiện sát hại Uông Trực đồng ý chiêu an, làm hại tánh mạng mười vạn quân dân duyên hải Đông Nam, biết nếu chuyện này ra ánh sáng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nghe nói Tần Lâm thương lượng cùng Ngũ Phong hải thương lập tức hoảng hồn, vội vàng thượng thư chỉ trích Tần Lâm là Hán gian, làm theo cách cũ năm đó hãm hại Uông Trực để chỉnh trị Tần Lâm, chụp mũ cho hắn là Hán gian. Cứ như vậy sẽ không người nào dám nói chuyện chiêu an Ngũ Phong hải thương, âm mưu năm đó cũng sẽ không ra ánh sáng.

Không ngờ rằng lưới trời lồng lộng báo ứng chẳng sai, Vương Thế Trinh lại ngả về phía Tần Lâm, gián tiếp cũng ngả về phía Trương Cư Chính, trực tiếp đưa đến thất bại của Vương Bản Cố. Dĩ nhiên, với chứng cớ Tần Lâm lấy được từ chỗ Kim Anh Cơ chứng tỏ năm đó lão tặc cấu kết Chân Oa hãm hại Uông Trực, Vương Bản Cố rơi đài chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhìn Vương Bản Cố đầu đầy mồ hôi, Tần Lâm nở nụ cười lãnh khốc.

- Không có, bản quan không có cấu kết với Bạch Liên giáo!

Cơ mặt Vương Bản Cố không khống chế được run rẩy, nhưng vẫn tìm lời giảo biện.

Ánh mắt của Tần Lâm híp lại, giống như mèo vờn chuột:

- Hạ quan điều tra án ngân khố mất bạc ở Dương Châu, sự tình cụ thể trải qua là hai vị Đại nhân Lý Quăng, Hoàng công công dùng mật tấu đệ trình kinh sư, trừ hai người này ra người ngoài chỉ biết là hạ quan đoạt lại bạc trong tay Bạch Liên giáo. Như vậy Vương Đô Đường có thể nói cho hạ quan, từ đâu ngài biết được chuyện hạ quan cấu kết cùng Ngũ Phong hải thương, tìm về bạc này từ trên biển hay không?

Lúc này là mùa Đông, ngoài đường trong viện trời giá rét đóng băng, nhưng trên gương mặt bảo dưỡng cực tốt của Vương Bản Cố lại chảy mồ hôi ròng ròng, đôi môi mấp máy, không nói được nửa lời.

Lục mập cố làm ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ôi chao, gió Bắc thổi mạnh như vậy, trên đầu Vương Đô Đường lại toát ra mồ hôi nóng, nhất định là hư hỏa xông lên, thận thủy không đủ, tâm hỏa cùng phế nhiệt tương liên, sợ rằng mệnh không lâu vậy!

Bàn tay to tướng của Ngưu Đại Lực gãi gãi đầu, cười hỏi:

- Lục huynh đệ là môn hạ Lý thần y, nhất định biết bệnh này phải trị liệu như thế nào chứ?

- Khó, khó lắm!

Lục Viễn Chí lắc lắc đầu đắc ý nói:

- Gốc rễ bệnh này nằm ở chỗ tâm mạch bất chính, kinh lạc nghịch hành, nếu như bệnh trong da thịt có thể sử dụng thuốc thanh nhiệt giải độc điều trị, hôm nay bệnh đã đến thời kỳ cuối, trái tim đen kịt đã thối nát, ngũ tạng lục phủ tích đầy chất độc. Cho dù là Biển Thước tái thế, Hoa Đà sống lại cũng không chữa được cho lão.

Đám Cẩm Y Hiệu Úy đều phình bụng cười to, Đô Đường lão gia ngày xưa cao cao tại thượng, thủ lĩnh ngôn quan, ở trước mặt Tần Lâm Tần trưởng quan căn bản là một tên hề không sai vào đâu được.

- Là… là người khác ném thư vào thư phòng ta, thừa dịp ta không chú ý ném vào…

Vương Bản Cố khàn cả giọng nói dối, xem đây là cọng rơm cứu mạng sau cùng.

Không ngờ Tần Lâm cũng không phản bác, mà là gật đầu thành thật nói:

- Quả thật có khả năng này, xem lão là đại quan chính nhị phẩm triều đình, cũng không dám cấu kết cùng yêu phỉ Bạch Liên giáo.

Vương Bản Cố mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Tần Lâm đột nhiên đổi giọng:

- Bất quá, lão có thư lui tới cùng Kim Trung Lương, chuyện này là thế nào? Lão có biết Kim Trung Lương kia rốt cục là ai chăng?

Nghe thấy trong miệng Tần Lâm nói ra cái tên Kim Trung Lương, mắt Vương Bản Cố trợn trừng thật lớn tràn đầy vẻ hoảng sợ, thanh âm cũng phiêu hốt giữa không trung:

- Ta, ta không biết...

Tần Lâm cười lạnh, gằn từng chữ nói:

- Gia chủ Tát Ma Phiên Đảo Tân Nghĩa Cửu Nhật Bản quốc, nguyên danh Đảo Tân Trung Lương, chính là Chân Oa nhiều đời.

Tần Lâm nói ra từng chữ giống như lôi đình vạn quân đánh thẳng vào tim Vương Bản Cố, nhất thời sức lực toàn thân lão như bị hút hết, giống như bùn nhão mềm nhũn ngã xuống đất, sắc mặt khó coi hơn đáng sợ hơn phạm nhân sắp lên pháp trường. Một lúc lâu sau mới thất hồn lạc phách nói:

- Lúc ấy ta không nghĩ tới kẻ viết thơ chính là một Chân Oa... Ta, ta cũng không ngờ tới sau đó cục diện duyên hải Đông Nam sẽ sụp đổ tới mức như vậy…

- Nếu như không có phong thư này, lão sẽ bỏ qua cho Uông Trực, bỏ qua cho Ngũ Phong hải thương, bỏ qua cho mười vạn dân chúng vô tội duyên hải sao?

Thanh âm Tần Lâm đặt câu hỏi giống như mười vạn oan hồn từ sâu trong lòng đất đang chất vấn.

Vương Bản Cố há hốc mồm cứng lưỡi, sắc mặt chán nản. Trên thực tế bất kể Đảo Tân Nghĩa Cửu có giả mạo hải thương Trung Quốc viết thư cùng hối lộ năm ngàn lượng bạc trắng hay không, dựa vào tập đoàn buôn lậu quyền quý Giang Nam hối lộ, thanh lưu văn nhân ngu ngốc giật giây, cùng với nguyện vọng mua danh chuốc tiếng nóng bỏng của lão, tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội xử tử Uông Trực năm xưa.

Vị đầu lãnh hải thương đã từng trợ giúp Thủy sư Đại Minh tiêu diệt hải tặc, ở trên Đông Á hải dương chống cự thực dân phương Tây cùng giặc Oa, bị ghép tội danh giặc Oa xử tử. Đại soái chống Oa, anh hùng chân chính Hồ Tông Hiến bị ghép vào tội tư thông giặc Oa, thu nhận hối lộ. Ngũ Phong hải thương đại biểu bình dân tự do buôn bán chưa gượng dậy nổi.

Vương Bản Cố lại trở thành đại thanh quan danh tiếng vang lừng, thề quyết chiến đấu tới cùng với tham quan cùng giặc Oa. Sau khi tập đoàn buôn lậu quyền quý đánh ngã Ngũ Phong hải thương, lại có thể thực hiện lũng đoạn kinh doanh, từ đó tài nguyên rót vào túi cuồn cuộn không ngừng. Uông Trực thống lãnh ba mươi sáu đảo tung hoành trên biển bị tiêu diệt, Chân Oa Đảo Tân Gia thậm chí còn có thực dân người đại tiểu Bồ Đào Nha rốt cục có cơ hội quật khởi.

Thế nhưng quân dân duyên hải Đông Nam có tội gì? Hải thương suy đồi, hải tặc vùng lên, mất đi Uông Trực áp chế, hải tặc cùng Chân Oa không ngừng xâm nhiễu đất Đông Nam phồn hoa của Đại Minh. Danh tướng Thích Kế Quang, Du Đại Du huyết chiến mười năm mới bình định được, nguyên khí xã tắc Đại Minh tổn thương nặng nề, quân dân vô tội tử vong vượt qua mười vạn.

Vương Bản Cố lấy hậu quả mười vạn người tử vong đổi lấy danh tiếng thanh quan thiết cốt, lão là thanh quan gì chứ. Rõ ràng chính là Diêm La đòi mạng dân chúng duyên hải, đao phủ thủ hai tay dính đầy máu tươi.

Tần Lâm níu lấy cổ áo của Vương Bản Cố kéo lão lên, vung tay lên tát mạnh vào má trái, lập tức đánh ra dấu năm ngón tay đỏ tươi.

Đám người ở, hộ viện Vương gia đều sợ choáng váng, lão gia là đại quan chính nhị phẩm triều đình, chẳng lẽ tên Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ này đã hóa điên, dám tùy tiện đánh?

Nhưng thấy đám Cẩm Y Hiệu Úy như lang như hổ Tần Lâm dẫn tới, không ai dám tiến lên khuyên can.

Thân là Tả Đô Ngự Sử, Vương Bản Cố chưa từng nếm mùi đau khổ như vậy. Bị đánh đến bối rối, bụm mặt hoảng sợ nhìn Tần Lâm.

- Lão giết uổng Uông Trực, đưa tới loạn Oa, đây là đánh thay mười vạn quân dân bỏ mạng trong loạn Oa!

Tần Lâm chỉ Vương Bản Cố, nghiến răng mắng.

Bốp, bạt tai thứ hai lại quất vào trên má phải.

- Đây là đánh thay Uông Trực cùng Ngũ Phong hải thương bị lão giết oan!

Những bạt tai liên tiếp giáng xuống bốp bốp, Tần Lâm không ngừng quát mắng:

- Đây là đánh vì đại soái Hồ Tông Hiến kháng Oa ngậm oan khuất!

- Lão lừa tiền lương đi trị thủy quê hương, hại khổ nạn dân Hoàng Hà, đây là đánh thay nạn dân Hoàng Hà!

- Lão hèn hạ vô sỉ, lừa đời trộm danh, đây là đánh thay dân chúng bị lão lừa gạt.

Vương Bản Cố đã bị đánh tới nỗi mắt nổ đom đóm, váng đầu hoa mắt, khóe miệng chảy ra máu đen, quỳ trên mặt đất trực ánh mắt thẫn thờ, quên cả né tránh kêu la.

Tần Lâm đã lười chỉ ra tội trạng của lão, chỉ tiếp tục tát liên hồi.

Lục mập vẫn ở bên cạnh hỏi:

- Tần ca, mấy bạt tai sau đó của huynh là đánh thay người nào vậy?

Tần Lâm suy nghĩ một chút, tựa hồ lý do đều nói ra hết cả, dừng lại tay sửng sốt chốc lát:

- À, dường như không còn gì có thể nói nữa.

Đám nha hoàn Vương gia cách đó mấy trượng khiếp đảm nhìn sang bên này, lấy hết can đảm yếu ớt nói:

- Nếu trưởng quan đã mắng xong, vậy đừng đánh nữa có được chăng?

Tần Lâm cười cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, lạnh lùng nói:

- Ta muốn đánh, lý do này có được hay không?

Vương Bản Cố mới vừa thở dốc, nghe vậy mắt trợn trắng lên, lập tức ngất đi.

Bây giờ đám người ở nha hoàn Vương gia mới hiểu, thì ra vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ họ Tần này căn bản là người không giảng đạo lý!

Tần Lâm cười dữ tợn, tựa như địa ngục Ma Thần, hắn có đạo lý gì để nói với những hạng người tự cho là thanh cao, ngoài miệng đầy lời trung hiếu nhân nghĩa, bên trong lòng lang dạ thú như Vương Bản Cố?

Tần Lâm đá mạnh một Oa Tâm cước vào ngực Vương Bản Cố, khiến cho lão lăn ra thật xa, không thèm để ý vỗ tay một cái, gọi các vị Cẩm Y Hiệu Úy:

- Các huynh đệ, đập xong hết chưa?

Lục Viễn Chí cười lớn trả lời:

- Trừ người sống, nền đất trần nhà, không có gì hoàn chỉnh nguyên vẹn nữa!

- Chúng ta đi!

Tần Lâm đưa tay phủi bụi trên Phi Ngư phục, thản nhiên đi ra ngoài.

Lục mập gọi các vị huynh đệ, bước qua người Vương Bản Cố đang nằm dưới đất, tức giận phun một bãi nước bọt vào người lão:

- Mập gia ghét nhất loại cẩu quan chỉ lo mua danh, không coi tính mạng dân chúng ra gì như lão.

Đám Cẩm Y Hiệu Úy cũng bắt chước theo, ai cũng phun nước bọt vào người Vương Bản Cố. Đến khi bọn họ rời đi hết, Vương Bản Cố hôn mê bất tỉnh chẳng khác nào gian thần quỳ trước Nhạc Vương miếu, khắp người toàn là nước dãi.

-----------

Vương Sĩ Kỳ lấy hết sức bình sinh từ Dương Châu chạy suốt đêm trở về Kim Lăng, Tần Lâm dẫn đám Cẩm Y Hiệu Úy vừa rời khỏi Vương gia, y cũng vừa chạy về tới.

Đám Cẩm Y Hiệu Úy đang dần xa vô cùng hưng phấn, cùng cao giọng hát quân ca Tần Lâm mới sáng tác:

- Cẩm y thân quân, có bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều phải tỏ ra kính ngưỡng. Cẩm y thân quân, có bao nhiêu chuyện thần kỳ truyền dương khắp nơi nơi. Võ nghệ tinh xảo, trên đời vô song Cẩm Y Vệ uy chấn tứ phương, chiến sử vinh quang lưu truyền đời đời. Cẩm Y Vệ mỹ danh huy hoàng, u thâm chiếu ngục, thần bí địa phương, uy danh Bắc Trấn Phủ Ty chấn bát hoang, quan giáo tinh trung hộ quốc bảo vệ gia bang, thiên hạ trì danh vạn cổ lưu tiếng thơm…

Vương Sĩ Kỳ nghe lòng mình như chìm xuống, nhìn lại thấy binh sĩ Binh Mã ty năm thành gác ngoài đại môn đã bỏ chạy hết không còn một mống, y bắt đầu cảm thấy chân như nhũn ra.

Bất đắc dĩ, Vương Sĩ Kỳ không thể làm gì khác hơn là tự nhận xui xẻo, từ từ đi vào.

Mới vừa bước vào ngưỡng cửa, y liền giật mình, phủ đệ Đô Đường ngày xưa bố trí tinh xảo điển nhã hiện tại đã hóa thành một bãi chiến trường thật sự. Khắp nơi toàn là mảnh vỡ đồ đạc, khắp nơi toàn là đồ sứ đồ cổ bị đập tan nát, ngổn ngang bừa bãi, khiến cho người ta không có cách nào đặt chân. Ngay cả bàn ghế bằng gỗ hoa lê chắc chắn cũng bị đánh tan nát thành những mảnh gỗ vụn lớn nhỏ không đồng.

Trời ơi, chẳng lẽ mới vừa rồi có một trăm con voi xông vào nơi này?

Vương Sĩ Kỳ lo lắng nơm nớp đi vào bên trong. Lúc này cả tòa phủ đệ đã trở nên vô cùng hỗn loạn, nha hoàn người làm chạy loạn như ruồi không đầu, thấy y văn chất nho nhã, ăn mặc thư sinh, cũng không có ai hỏi tới, mặc cho y đi vào bên trong.

Không biết bị cái gì làm vướng chân, Vương Sĩ Kỳ vấp một cái suýt chút nữa ngã lăn ra, cúi đầu nhìn thử lập tức ghê tởm bịt kín mũi, né tránh hai bước:

- Lão điên từ đâu tới?

Chỉ thấy một lão nhân tóc bạc nằm dưới đất, y phục rách nát nhiều mảnh, tóc tai bù xù không thấy rõ mặt mũi, nhưng có thể nhìn thấy hai bên gò má sưng không còn hình dáng, khắp người toàn là nước dãi, xú uế không chịu nổi, chẳng phải là một lão điên sao?

Đám người ở nha hoàn rốt cục có người phục hồi tinh thần lại, xông về phía lão điên này gọi giật giọng:

- Lão… lão gia, lão gia người có sao không?

Vương Sĩ Kỳ bị dọa sợ lui về phía sau giật mình, trợn to hai mắt nhìn kỹ mới miễn cưỡng nhận ra được: lão điên này không phải là Vương Bản Cố hay sao?!

Đường đường chính nhị phẩm Tả Đô Ngự Sử, lãnh tụ thanh lưu ngôn quan, vì sao trở thành bộ dạng này?

Vương Sĩ Kỳ không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là Tần Lâm đã hạ thủ, chỉ có thanh niên lỗ mãng vô pháp vô thiên đó mới làm ra loại chuyện như vậy.

Bây giờ Vương Đại công tử vạn phần hối hận đã giữ tấu chương lại, mang tấu chương tới cho Tần Lâm. Rất rõ ràng tên họ Tần kia là một tên đầu gỗ, thân là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ lại đến đập tan tành nhà của Tả Đô Ngự Sử, thanh lưu quan văn khắp thiên hạ còn có thể chứa chấp hắn nữa sao? Chỉ sợ ngay cả Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương Cư Chính cũng không có biện pháp giải vây cho hắn.

Kẻ ngu, đầu gỗ! Vương Sĩ Kỳ vừa đau lòng lại vừa uất ức, trong lòng chua xót giống như nữ tử thanh lâu bán nụ cười, vất vả lắm mới dụ dỗ được một người chuộc thân hoàn lương cho mình. Rốt cục lại phát hiện ra người này thật ra là một đại lão quan rỗng ruột, ngoại trừ món bạc chuộc thân đã trả cho tú bà ra, thật ra trong nhà nghèo xơ xác tới nỗi ngày mai phải mang đi cầm cố.

Mấy tên người làm nha hoàn bên kia bất chấp lão gia mình vừa dơ vừa thối, vì muốn biểu hiện cho nên không ngừng bấm Nhân Trung, xoa huyệt Thái Dương cho lão, lại lấy trà nóng tới… Vất vả lắm mới cứu lại được cái mạng già này, sau khi lão phun ra một ngụm nước trà pha lẫn máu đen, rốt cục cũng tỉnh lại.

Vương Sĩ Kỳ vội vàng lui ra xa một chút, giả dạng làm tân khách nghe lén, y muốn biết Vương Bản Cố chuẩn bị bước kế tiếp làm gì, là thượng bản đạn hặc Tần Lâm đánh đại thần, Hoàng Kính Trai giữ lại tấu chương, hay là triệu tập đám Ngự Sử chó điên Đô Sát Viện Nam Kinh cực kỳ nhàm chán gặp người liền cắn, dùng mấy chục mấy trăm bản tấu chương đạn hặc gây ra sóng to gió lớn.

Tuy rằng trong phủ vô cùng hỗn loạn, không ít mạc tân cùng môn khách đều kinh hoảng thất thố tán loạn, lại không ai chú ý y.

Chính thê Vương Bản Cố đã về quê thăm người thân, mấy tên nha hoàn trang điểm nồng đậm ban đầu trốn ngoài xa, lúc này làm ra vẻ quan tâm vây lại, ai nấy đều khóc lóc sướt mướt:

- Lão, lão gia, họ Tầnkia thật là quá đáng, nhất định ngài phải trừng trị hắn!

Vẻ mặt Vương Bản Cố cũng không tức giận như trong dự liệu của mọi người, ngược lại sắc mặt xám như tro tàn, hữu khí vô lực, gương mặt được bảo dưỡng rất tốt đột nhiên trở nên già đi tới mức đáng sợ, giống như lập tức già đi mười tuổi.

- Đỡ ta vào nghỉ ngơi…

Lão yếu ớt vẫy tay.

Một nha hoàn đôi môi bôi đầy son đỏ chói, nhìn dáng dấp giống như mới vừa uống máu vẫn trợn tròn mắt hỏi tới:

- Lão gia không triệu tập những Ngự Sử môn sinh thượng bản, cũng không viết tấu chương đạn hặc sao?

Vương Bản Cố ngẩn người ra, nước mắt cũng phải chảy xuống:

- Ôi... Bây giờ còn nói gì đạn hặc, bản thân lão gia ta khó bảo toàn nữa là! Các ngươi vẫn nên thừa dịp sớm mạnh ai nấy lo cho mình đi…

Lần này người trong phủ cả kinh thất sắc, nhất thời hiện ra cảnh tượng cây đổ chim bay tứ tán. Có người ngoài mặt giả bộ trung thành cảnh cảnh, sau lưng âm thầm suy tính đường ra, có nha hoàn lấy mắt ra hiệu với tên sai vặt có tình cảm, từ từ lui vào trong sương phòng. Bất quá vẫn có mấy kẻ không tin Vương Bản Cố vì vậy rơi đài, vẫn tỏ vẻ ân cần đỡ lão vào phòng nghỉ ngơi.

- Các ngươi loạn cái gì, lão gia chỉ là nói lẫy.

Một lão quản gia đứng ra, quát tháo đám người làm:

- Lão gia lên xuống trong quan trường hai ba mươi năm, có khi nào rơi đài? Từ Tuần Án Ngự Sử một mạch làm tới chính nhị phẩm Tả Đô Ngự Sử, ‘giản tại đế tâm’, các ngươi cho là chức quan chỉ to bằng hạt mè, nói rơi là rơi sao?

Đám nha hoàn người làm không hiểu chuyện trong quan trường, nghe lão quản gia nói không có chuyện gì cũng yên lòng, dần dần không còn loạn như trước nữa.

Vương Sĩ Kỳ mỉm cười đi ra ngoài, y đã nhìn ra mấy phần đầu mối, nhìn dáng dấp không những lão cẩu Vương Bản Cố này bị đánh, nói không chừng còn bị Tần Lâm nhất cử lật đổ.

Chính nhị phẩm Tả Đô Ngự Sử, lãnh tụ thanh lưu ngôn quan, bị tòng ngũ phẩm Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ đánh, thậm chí ngay cả can đảm thượng bản tố tấu đạn hặc cũng không có, điều này chứng tỏ cái gì?

Chỉ có thể nói rõ Phó Thiên Hộ Tần Lâm này quả thật quá trâu bò!

Bất kể là nguyên nhân gì, tóm lại Tần Lâm đánh Vương Bản Cố còn nói lão sẽ không dám thượng bản đạn hặc, như vậy phụ tử Vương Thế Trinh, Vương Sĩ Kỳ cùng Thông Chính Ty Nam Kinh Hoàng Kính Trai cũng sẽ không có phiền toái.

Vương Sĩ Kỳ lại bắt đầu bội phục tầm mắt của phụ thân, xem ra sách lược bỏ qua thanh lưu ngoài miệng lợi hại nhưng thủ đoạn khác lại vô dụng, cách xa đám người Lưu Nhất Nho, Vương Bản Cố, nghiêng về phía Trương Cư Chính, Tần Lâm, đúng là lựa chọn sáng suốt.

Ở bên kia, Tần Lâm dẫn theo người của mình đi xa trong tiếng quân ca, cũng không biết Vương Sĩ Kỳ chân trước chân sau chứng kiến uy phong của hắn.

Ở trong mắt hắn Vương Bản Cố đã là người chết, bất kể lão có biết thân phận chân thật Đảo Tân Nghĩa Cửu hay không, tội giết oan Uông Trực, đưa tới loạn Oa đã là họa quốc ương dân, Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương Cư Chính đương triều lại chính kiến bất hòa cùng Vương Bản Cố, như vậy người này còn có thể có kết quả gì tốt?

Bây giờ chỉ cần chờ triều đình hạ chiếu xuống, tất nhiên các hạng mục sẽ có kết quả, chiêu an Ngũ Phong hải thương Kim Anh Cơ, mở ra hải cấm, bình phản Tào Bang, xử trí Bạch Liên giáo yêu phỉ, tưởng thưởng đại thần có công đều phải xem Trương Cư Chính cầm đầu triều đình chọn lựa loại thủ đoạn nào tiến hành xử lý.

Bất quá Tần Lâm cũng không lo lắng kết quả sau cùng, bởi vì hắn thiết tưởng mình âm thầm hợp với cải cách triều chính của Trương Cư Chính, cũng được Trương Tử Huyên thay mặt phụ thân đưa ra cam kết, như vậy chỉ cần chờ đợi.

Cùng lúc đó, Vương Bản Cố chỉ vì mua danh chuốc tiếng mà giết oan Uông Trực, là đầu sỏ làm cho loạn Oa bùng phát năm xưa, hẳn cũng sẽ bị triều đình xử tội theo mức án cao nhất.

- Con bà nó, lão tặc Vương Bản Cố kia quả thật quá ghê tởm, còn dám thượng bản tố cáo trưởng quan nhà ta, chẳng biết xấu hổ!

Hàn Phi Liêm giận dữ mắng.

Tần Lâm cười xoa xoa quyền:

- Bây giờ đánh chết lão, không khỏi quá tiện nghi.

- Tần trưởng quan nói là?

Hàn Phi Liêm, Lục Viễn Chí đều trợn to hai mắt, dựng lên lỗ tai, hưng phấn chờ câu trả lời.

Tần Lâm giơ lên một đầu ngón tay lắc lắc:

- Thiên cơ bất khả lậu!

- Hừ, không có hứng thú gì cả.

Tên mập mập vênh mặt lên, không để ý tới hắn.

Giải tán chúng Hiệu Úy, Lực Sĩ, quân dư, Tần Lâm cùng bọn Lục Viễn Chí cười cười nói nói đi về phía đại trạch viện Nam Kinh của mình.

Nửa đường ngang qua cửa Ngụy Quốc Công phủ, Tần Lâm không khỏi có chút bồi hồi, không biết vị Đại tiểu thư tính tình tùy tiện, tràn đầy sức sống kia thế nào. Muốn vào thăm nàng một chút, nhưng trong lúc nhất thời không biết lấy lý do gì, có hơi do dự.

Tần Lâm hơi vừa thất thần, bọn Lục mập phía sau lập tức nháy nhó nhau, thấp giọng nói vị trưởng quan này của chúng ta lúc ở Dương Châu ngày ngày bị Trương Tử Huyên cuốn lấy, vừa tới Nam Kinh lại nhìn chằm chằm đại môn Ngụy Quốc Công phủ, nếu nói không phải là đang nghĩ tới vị Từ đại tiểu thư kia, ai tin được?

Chẳng ai nghĩ tới, đang khi nói chuyện Từ Tân Di chợt dẫn theo đám nữ binh Thị Kiếm, hấp tấp từ trong Quốc Công phủ vọt ra.

Nàng mặc áo da tử điêu bó sát người, đầu đội anh hùng cân gắn cầu nhung, eo mang thắt lưng da sư tử thật chặt, càng khiến cho bộ ngực lộ vẻ đầy đặn mê người, đôi chân dài thon thả thẳng tắp.

Thấy Tần Lâm, cái miệng khả ái của Từ Tân Di lập tức há hốc tròn trĩnh, sau đó xông tới như một trận gió.

Trời ơi! Lục mập vỗ đùi, cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu ngơ ngác nhìn nhau: Tần trưởng quan chúng ta mới nhìn chưa bao lâu, Từ đại tiểu thư liền vọt ra, đây không phải là tâm hữu linh tê nhất điểm thông sao?

- Tần Lâm, bản tiểu thư đang muốn tìm ngươi đây!

Từ Tân Di không khách sáo chút nào chộp lấy cánh tay hắn.