Cẩm Y Vệ

Chương 114: Nịch tử thủ sáo




Tửu lâu ở cách châu nha không xa, rất nhanh lão bản Ngọc Thực hiên đã được mời tới. Lão và hai tên bộ khoái liếc mắt trao đổi với nhau vô cùng ngắn ngủi, sau đó giọng như chém đinh chặt sắt nói:

- Ngày đó chỉ có hai vị bộ gia này đến tiểu điếm dùng cơm, quả thật không nhìn thấy Tề Lý Trưởng.

Phương Đường Tiến cười hăng hắc, lộ vẻ đắc ý: Hưng Quốc châu này đã sớm bị y dùng kim tiền cùng quyền thế dệt ra một cái lưới lớn, cho dù Tần Lâm là mãnh long quá giang cũng không phá được tấm lưới lớn này.

Hai tên bộ khoái cũng kêu oan thấu trời, chỉ chó mắng mèo cho Tần Lâm là tên hồ đồ.

Phe Tần Lâm đều cảm thấy khó khăn, thi thể trần trụi không lưu lại gì cả, có thể nói hoàn toàn không có vật chứng. Ngay cả thi thể cũng đã chìm dưới sông hơn nửa tháng, thối rữa đến độ vô cùng nghiêm trọng, cho dù là khi còn sống có vết thương gì cũng không thể tra ra.

Nghĩ đến quá trình phá án Quách Mi Mi, Lục Viễn Chí tiến tới ghé tai Tần Lâm nói nhỏ:

- Tần ca, bằng không chúng ta lại làm thủy quỷ gạt thi?

Tần Lâm cười ra vẻ cao thâm khó lường:

- Gạt thi ư, không cần, tên mập đệ có thể làm cho nó mở miệng nói thật.

Ta ư? Lục Viễn Chí không dám tin tưởng chỉ vào mũi mình.

- Lần này đệ chủ đạo giải phẫu thi thể đi!

Tần Lâm cười vỗ vỗ vào bụng tròn căng của Lục Viễn Chí:

- Trước hết hạ đao ở đâu, hãy suy nghĩ cho thật kỹ.

Thi thể đã mang đến cửa nha môn, Tần Lâm liền ra lệnh đưa vào trong sân, Lục Viễn Chí cầm đao giải phẫu, hắn và tất cả mọi người đứng ở bên cạnh vây xem.

Nên hạ đao bắt đầu từ đâu?

Tên mập vuốt mặt đầy thịt, lộ vẻ do dự.

Suy nghĩ thứ tự Tần Lâm giải phẫu thi thể mấy lần, trước hết y xem thử có bị bóp cổ chết rồi ném xác hay không, bèn dùng dao rạch cổ họng thi thể ra. Lúc này bắp thịt da dẻ đều bị nước ngâm thêm bản thân thối rữa trở nên vô cùng mềm, dao cắt vào như cắt da heo, rất nhanh đã mở cổ họng ra, kết quả mọi người thất vọng, cũng không có dấu vết bị bóp cổ hay treo cổ mà chết.

Sau đó xem thử có vết thương chống cự hay không, thông thường vật lộn sẽ để lại vết thương ở hai tay, mặc dù da đã trương sình không còn hình dáng như cũ, nhưng vẫn có thể nhìn ra từ bắp thịt bên trong.

Tên mập dùng dao rạch một cái lên cánh tay thi thể, đột nhiên toàn bộ tay da tróc ra hết sức nguyên vẹn, để lộ cơ quan bên trong chỉnh tề. Bắp thịt trở nên nhợt nhạt trương sình, mạch máu, gân bởi vì thối rữa mà hiện ra màu xanh, còn kinh khủng hơn cả lột da người sống, quả thật là đáng sợ tới cực điểm...

Tần Lâm đã thấy quen nên không sợ hãi, hiện tượng này gọi là nịch tử thủ sáo (chết chìm bao tay), là bởi vì thối rữa lâu dài cộng thêm ngâm nước, lớp da trong của tứ chi thi thể tự nhiên bị tách rời với lớp biểu bì, tróc ra thành hình bao tay rời khỏi thi thể. Đương nhiên da chân cũng là như vậy.

Thế nhưng những người còn lại chưa ai thấy qua cảnh tượng này, mọi người cùng nhau hít sâu một hơi khí lạnh, phần lớn đều xoay mặt sang chỗ khác, ngay cả Cẩm Y Vệ Phùng Tiểu Kỳ cũng không nhịn được nhắm mắt lại.

Giang Tử đang dùng bàn tay che mắt, lại không nhịn được lòng hiếu kỳ muốn nhìn theo kẽ tay ra ngoài. Mới vừa rồi tên mập giải phẫu cổ họng đã dọa cho nàng hoảng sợ tim đập thình thịch, đến khi thấy cảnh tượng da tróc ra thành hình bao tay, nhất thời huyết dịch toàn thân đều vọt lên đầu, thân thể mềm nhũn ngã sang bên cạnh.

Tần Lâm đang ở bên cạnh, không còn kịp suy tư lập tức đỡ lấy nàng.

Nhìn thấy Tần Lâm đưa tay ra đỡ, Giang Tử theo bản năng né một cái muốn tránh khỏi. Nhưng nàng vốn đã không thể giữ vững thăng bằng, sau khi né tránh lại càng không thể khống chế được, thân thể mềm mại vừa khéo ngã vào lòng Tần Lâm.

Mũi Tần Lâm được một trận mùi thơm như lan như xạ, ôm trong ngực thân thể mềm mại, tai tay vô tình đặt trúng gò ngực cao vút của Giang Tử.

- Ủa, không ngờ rằng bắp thịt ngực tên "Long Dương Quân" này phát triển như vậy, còn hơi mềm…

Tần Lâm theo bản năng bóp vài cái, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tiếp xúc cảm giác mềm mại đàn hồi, dường như kết cấu sinh lý khác với bắp thịt ngực của nam nhân. Đột nhiên trong đầu hắn kêu ùng một cái, biết mình phạm vào sai lầm vô cùng nghiêm trọng, vì vậy vội vàng buông tay ra.

Giang Tử lảo đảo đứng thẳng lại như cánh sen trước gió, gương mặt trắng như ngọc của nàng đã ửng hồng, trên con ngươi thâm thúy rạng rỡ phủ một lớp hơi nước, chỉ chực muốn khóc. Cho dù là nàng thông học điển tịch, trí khôn hơn người, lúc này cũng tâm hoảng ý loạn, không biết làm thế nào cho phải.

Đã biết Giang Tử là nữ tử, Tần Lâm lại càng không dám nhìn thẳng nàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, làm mặt dày cười ha hả:

- Ôi chao, Giang huynh đường đường nam tử hán đại trượng phu, còn sợ giải phẫu kiểm nghiệm thi thể hay sao? Trời cao trong vắt, mặt trời đỏ rực, tuyệt đối không thể xuất hiện Quỷ Hồn.

Tần Lâm nói một hơi, làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Suy nghĩ Giang Tử đã sớm trở nên rối như tơ vò, nghe vậy bèn tự giải thích, có lẽ hắn không khám phá ra thân nữ nhi của mình. Chuyện này rất có khả năng, thủy chung hắn không nhìn thẳng mình, thỉnh thoảng còn có vẻ chán ghét.

Nghĩ tới đây Giang Tử hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ lại cảm giác lạ lẫm vừa rồi bị hắn xoa nắn ngực, lập tức toàn thân như nhũn ra, mặt nóng bỏng, càng không muốn nhớ tới lại càng không thể xua đi, khiến cho nàng lo được lo mất không biết nên làm cái gì mới phải.

Thật may là người khác đều bị hiện tượng đáng sợ nịch tử thủ sáo dọa cho phân tán tâm thần, không ai chú ý tới tình cảnh bên này.

Giang Tử vỗ ngực một cái, thở ra một hơi dài.

Tần Lâm cũng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nói: nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!

Hai người này ai nấy trong lòng mang ý xấu, lại không nhịn được muốn nhìn nhìn đối phương. Giang Tử muốn xác nhận Tần Lâm có thật không nhận ra nàng là thân nữ nhi hay không, Tần Lâm muốn quan sát xem mình có gạt được Giang Tử hay không.

Nhưng ông trời lại khiến xui hết sức trùng hợp, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, sau đó vội vàng chuyển sang nơi khác, Tần Lâm tiếp tục nhìn trời, Giang Tử tiếp tục nhìn mũi chân mình.

Rốt cục tình cảnh kỳ quái này khiến cho Giang Mậu chú ý, y bèn khều ca ca mình:

- Đại ca, huynh xem tiểu muội chúng ta, hẳn không phải là…

Giang Kính cười híp mắt gật đầu một cái, nghĩ ngợi một chút nhỏ giọng hỏi:

- Theo đệ thấy, Tần Lâm so với Lưu Kham Chi như thế nào?

- Lưu Kham Chi chỉ có hư danh, nếu không phải phụ thân chú ý, đệ cũng không thèm đi Nam Kinh gặp y.

Ý kiến của Giang Mậu đã rất rõ ràng.

Giang Kính cười cười:

- Phụ thân nói y ôn nhuận như ngọc, xứng với tiểu muội chúng ta... Cái này, chúng ta đến Nam Kinh gặp mặt, xem thử rồi hãy nói!

Chợt nghe thấy quan tài bên kia kêu lên một trận, mọi người rối rít bịt mũi lui về phía sau, hai huynh đệ mới tập trung chú ý trở lại.

Thì ra Lục Viễn Chí tìm khắp thi thể không thấy có thứ gì có giá trị, cuối cùng đành phải mổ dạ dày người chết ra, khí vừa chua vừa thối bên trong dạ dày toát ra khiến cho mọi người chỉ muốn nôn mửa, liên tiếp lui về phía sau.

Lần này Tần Lâm không có đi lên phía trước, từ xa nhìn tên mập cười nói: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Xem thử trong dạ dày vị Lý Trưởng này có thứ gì, có lẽ có đầu mối trong đó.

- Tần ca thật xấu xa!

Tên mập lẩm bẩm, cuối cùng đã hiểu tại sao Tần Lâm phải gọi y làm chủ đạo giải phẫu. Cũng may lúc mổ bụng heo cũng có mùi xú uế không chịu nổi như vậy, y đã quen từ nhỏ, hiện tại cũng không có cách nào thối lui, chỉ có thể dùng vạt áo che miệng mũi lại tiếp tục công việc.

Lúc kiểm tra nội dung trong dạ dày, phàm là người gan lớn nhìn xem không ai là không kinh hãi: người chết đi hơn nửa tháng, thức ăn trong dạ dày vẫn không tiêu hóa, mà vẫn còn giữ hình dáng vốn có của nó. Rau cải, thịt cơm nhai nát… cũng có thể nhận ra.

Giang Mậu chịu đựng ghê tởm nhìn gần một chút, lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Đã hơn nửa tháng, vì sao vẫn chưa tiêu hóa thành phân, lại giống như mới vừa ăn như vậy?

Dĩ nhiên Tần Lâm biết nguyên nhân, người sau khi tử vong chức năng tiêu hóa lập tức dừng lại, thức ăn sẽ không tiếp tục bị tiêu hóa, Thi thể này chìm ở đáy sông lạnh như băng, những mảnh vụn thức ăn này tự nhiên cũng thối rữa tương đối chậm, cho nên bây giờ vẫn có thể phân biệt được chủng loại.

Hắn dùng từ ngữ mọi người có thể nghe hiểu giải thích qua một lượt, mọi người nghe xong cái hiểu cái không, Giang Mậu ngược lại gật đầu liên tục:

- Không nghĩ tới công việc Ngọ Tác cũng có nhiều đạo lý như vậy, không trách Tống Từ Tống Đề Hình tiền triều phải viết ra Tẩy Oan Tập Lục.

Giang Kính cũng than thở:

- Khổng Tử nói tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư, hôm nay ta mới tin câu này.

Hai huynh đệ nói xong cũng nhìn muội muội, nhưng lần này Giang Tử chưa kịp nói gì, bị hai vị huynh trưởng nhìn như vậy, thậm chí hoảng hốt cúi đầu.

Tiểu muội hôm nay uống lộn thuốc rồi sao? Giang Mậu không giải thích được, sau đó nhìn thử Tần Lâm, theo bản năng cảm thấy có điều cổ quái.

Rốt cục tên mập đã tìm được trong nội dung dạ dày vật cần tìm, bèn dùng nhíp nhỏ gắp giơ lên:

- A, dường như vật này không phải là thịt cá tôm gì, chẳng lẽ là Giang Dao Trụ?

Mã lão bản Ngọc Thực hiên lập tức đổ mồ hôi trán, ấp úng không dám trả lời.

Trương Lỗi, Vương Thắng cũng lộ vẻ hoảng sợ.

- Cái gì mà Giang Dao Trụ?

Phương Đường Tiến Phương Sư Gia vừa nháy mắt ra dấu với Mã lão bản, vừa nói:

- Rõ ràng chính là thịt cá trắm!

- Đúng đúng, là thịt cá trắm!

Mã lão bản gật đầu không ngừng.

Lục mập cười khẩy một tiếng:

- Được, vậy cứ cho là thịt cá trắm đi.

Mã lão bản thở dài một cái, không ngừng bận rộn cầm tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.

- Như vậy vật này là cái gì, vỏ cá trắm ư?

Lục mập cười ranh mãnh, gương mặt đầy thịt béo vì vui sướng mà nhộn nhạo.

Y giơ nhíp lên thật cao, trên đó có kẹp một vật mỏng, được ánh mặt trời chiếu hết sức rõ ràng, là một mảnh vỏ giáp xác nhỏ hơn móng tay một chút.

Hơn nữa chỉ cần tín đồ sành ăn là có thể nhận ra, chính là một phần vỏ của sò biển làm nên món Giang Dao Trụ.

Một tiếng hô khẽ, Mã lão bản Ngọc Thực hiên mềm nhũn ngã xuống.

Tần Lâm lắc đầu, đi tới trước mặt lão, đưa mắt ra hiệu cho Ngưu Đại Lực, tên Đại Lực Kim Cương này bèn nhấc bổng Mã Lão bản mềm nhũn dưới đất lên.

- Dường như ở Hưng Quốc châu trừ Ngọc Thực hiên ra, xa gần không có quán cơm nào có thể làm Giang Dao Trụ phải không?

Tần Lâm nhìn Mã lão bản chế giễu:

- Như vậy bây giờ lão có hai lựa chọn, đầu tiên là nói ra thật tình, thứ hai chính là chịu tội thay người khác, lấy đầu của mình đổi cho người khác bình an, Mã lão bản, lão chọn thế nào?

Mã lão bản giống như chuột bị mèo vờn, nhìn ngang nhìn dọc lấm lét sợ hãi không dứt, cuối cùng ánh mắt của lão lướt qua Hồ Tri Châu, dừng ở trên mặt Phương Sư Gia.

Phương Đường Tiến cũng vô cùng nôn nóng, từ trước tới nay y chưa từng gặp đối thủ có thể thấu triệt u minh như Tần Lâm. Chỉ là một thi thể trần trụi lại thối rữa trương sình, cho dù là Bao Công tái thế, Tống Đề Hình sống lại cũng không thể làm gì, không ngờ rằng hắn có thể tìm ra chứng cớ từ trong bụng thi thể.

Chỉ sợ Mã lão bản sẽ nói thật, Phương Đường Tiến lập tức lấy mắt ra hiệu, ra dấu tay cho lão.

Sắc mặt Mã lão bản lúc đỏ lúc trắng, không biết làm thế nào cho phải.

Tần Lâm cười hắc hắc quái dị, để lộ hàm răng đều đặn trắng nõn, ánh mắt dường như có thể biết hết thảy nhìn chằm chằm vào mặt Mã lão bản:

- Đừng tưởng rằng có thể giở trò gì, bản quan là cẩm y Bá Hộ, cầm giá thiếp Cẩm Y Vệ, phụng mệnh Bắc Trấn Phủ Ty phàm có phường đại gian ác nghịch có quyền tiên trảm hậu tấu. Lý Trưởng Tề Tào này cũng không phải là hạng người tầm thường, là khâm phạm Bạch Liên giáo mà bản quan trấn áp tra xét, lão giết y diệt khẩu chính là đồng đảng của yêu phỉ, hiện tại bản quan có quyền giết chết lão tại chỗ!

Đương nhiên Tề Tào không phải là yêu phỉ Bạch Liên giáo, nhưng Tần Lâm nói phải, ai dám nói y không phải. Thời gian trước Tần Lâm từng bắt mấy tên đầu mục, trưởng lão, Hương chủ Bạch Liên giáo.

Bọn Phương Đường Tiến ở Hưng Quốc châu dối trên gạt dưới tạo ra mạng lưới liên lạc, lại là lão hồ ly xảo quyệt ở công môn đã lâu năm. Nếu Tần Lâm giở trình tự bút mực quan ty ra chắc chắn sẽ rơi vào bẫy rập của y. Cho nên dứt khoát khoái đao chém loạn ma, chụp lên cái mũ Bạch Liên giáo, xem bọn chúng làm gì.

Phương Đường Tiến gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng, nhưng lại không có cách nào.

Bằng vào bản lãnh tranh cãi, thoái thác, đùn đẩy giữa quan địa phương cùng cấp, thượng hạ cấp với nhau, lần nào y sử dụng cũng hiệu nghiệm, cũng lợi dụng những biện pháp này bảo vệ lợi ích của không ít người, kết thành một mạng lưới liên lạc tương đối nghiêm mật ở Hưng Quốc châu.

Nhưng y ngàn vạn lần không nghĩ tới, Tần Lâm cũng không chơi trò tranh cãi, thoái thác, đùn đẩy với mình.

Quan qua đường không thể vượt quá quyền hạn, Cẩm Y Vệ không nhúng tay vào hình án địa phương, không thể làm thay việc người khác ở công đường châu huyện. Tần Lâm không thèm để ý tới tất cả các quy củ này, lột ra từng lớp mai của con rùa Phương Đường Tiến, khiến cho y không còn chút sức đánh trả nào.

- Trời ơi, tên họ Tần này không chịu nói lý!

Phương Đường Tiến muốn khóc.

Tần Lâm thấy Mã lão bản đã có ý động lòng, bèn gia tăng thêm một mồi lửa, rút soạt thanh Thất Tinh Kiếm bên hông ra một đoạn, vờ như muốn lấy đầu lão.

Bị tử vong uy hiếp, rốt cục Mã lão bản thổ lộ thật tình: ngày đó hai vị công sai lên phòng đơn lầu hai Ngọc Thực hiên ngồi xuống, mà Tề Tào là từ cửa sau tiến vào. Quả thật bọn họ đã gọi món Giang Dao Trụ nổi danh nơi này, uống rượu dùng bữa ước chừng một canh giờ, bọn họ lại đỡ Tề Tào nhìn qua rất say rời khỏi cửa sau.