Cẩm Y Vệ

Chương 1119: Đánh một trận cuối cùng




Dù là yêm nô tử sĩ đã tự sát thân vong, cũng không có chút thay đổi nào đối với thế cục.

Triều tranh chú trọng thế lực gia tăng hay giảm sút, khi một thế lực như mặt trời ban trưa thì có bằng cớ cụ thể cũng hoàn toàn vô dụng, nhưng khi thế lực này thụ địch quá nhiều đến mức toàn triều là địch, như vậy chỉ cần bằng chứng vu vơ bóng gió cũng đủ giáng cho một đòn chí mạng.

Huống chi, Tần Lâm bắt được rõ ràng là bằng chứng!

Bây giờ đám võ huân quý thích Định Quốc Công, Võ Thanh Hầu rối rít thượng tấu, nói Thành Quốc Công là huân quý hàng đầu được Vĩnh Lạc gia sắc phong. Trên kim thư thiết khoán còn viết rõ ràng lời cam kết của Vĩnh Lạc gia: ‘Nếu làm trái lời thề này, trời không che, đất không chở, vận nước lâm nguy!’ kính xin bệ hạ thực hiện cam kết, nghiêm khắc trừng trị quyền yêm và tay sai, lấy lại công bằng cho Chu Ứng Trinh.

Thân Thời Hành ngày xưa vẫn duy trì quan hệ căn bản với Trương Kình, bây giờ lại trở nên không thèm đếm xỉa. Thứ Phụ Hứa Quốc và Tam Phụ Vương Tứ Tước cũng gần như vậy, nghe nói môn sinh đắc ý của Thân Thời Hành là Trần Thượng Tượng và Nhâm Nhượng cũng tham dự tụ hội thanh lưu.

Tường đổ mọi người cùng đẩy.

Càng thêm đáng sợ là phe thanh lưu trong triều cũng đang nổi lên gió lốc lôi đình. Động tĩnh mấy ngày trước tương đối nhỏ, nhưng Trương Kình cùng bè đảng của y biết rất rõ ràng, phe thanh lưu bình tĩnh cũng không có nghĩa là bất kể chuyện này, mà là chờ đợi vị Thiên Thai tiên sinh có uy vọng Thái Sơn Bắc Đẩu kia mang theo khí thế sấm sét từ phía Nam trở lại kinh sư.

Nếu là trước đây Trương Kình cũng không cần quá mức coi trọng Cảnh Định Hướng, nhưng bây giờ Thiên Thai tiên sinh về kinh lại trở thành cọng rơm cuối cùng chất lên lưng khiến cho lạc đà phải ngã quỵ.

Huống chi danh tiếng và uy vọng Thiên Thai tiên sinh cũng không phải chỉ là rơm rác, mà là một cây cột nặng nề, đủ ép cho Trương Kình vào giờ phút này phải hộc ba đấu máu.

Chúng yêm đảng đang ngồi buồn chợt nghe phương hướng ngọ môn truyền tới tiếng người ồn ào huyên náo, không khỏi lấy làm kinh hãi trong lòng, rốt cuộc chẳng lẽ chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra…

Trương Kình khép hờ mí mắt, dáng vẻ phó mặc cho số mệnh.

- Không, không xong!

Tiểu thái giám chạy vào đầu đầy mồ hôi, vội vã báo cáo:

- Bên ngoài ngọ môn, văn võ bá quan tụ tập ngọ môn thỉnh mệnh, nói, nói toàn những lời đại nghịch bất đạo, tiểu… tiểu nhân không dám nhắc lại trước mặt lão tổ tông…

Trương Kình không để ý tới, buông tiếng than dài, chán nản lui về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi.

Lưu Thủ Hữu còn ôm mấy phần hy vọng, vội hỏi:

- Có bao nhiêu người, là ai cầm đầu?

Tiểu thái giám hốt hoảng bẩm báo:

- Có, có hơn một trăm người, đứng thành một đám rất đông, cầm đầu là Thiên Thai tiên sinh họ Cảnh nào đó, bên trái là Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp, bên phải là Lễ bộ Thị Lang Dư Mậu Học, bọn Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi cũng ở trong đó, khí thế hùng hổ… Kính xin, kính xin lão tổ tông quyết định chủ ý thật sớm, là mời Hoàng gia hạ chỉ đình trượng, hay là đuổi bọn họ ra ngoài...

Còn đình trượng sao!? Trương Kình cười cười khổ sở vô cùng, hữu khí vô lực phất phất tay, để cho tiểu thái giám này lui xuống.

Lưu Thủ Hữu vẫn không cam lòng, cố níu một chút hy vọng cuối cùng, đứng lên gọi tiểu thái giám lại:

- Bên nội các, Thân lão tiên sinh nói thế nào?

Tiểu thái giám đành phải nhắm mắt trả lời:

- Lão tiên sinh nói bận ở trong các xử lý yếu vụ, thủy chung từ chối không ra. Ngược lại hai tên môn sinh của lão Trần Thượng Tượng và Nhâm Nhượng lại góp mặt trong đám đông ngoài ngọ môn…

Xong rồi, hết thảy xong rồi!

Lưu Thủ Hữu chán nản ngã ngồi xuống ghế, trong phút chốc mặt xám như tro tàn.

Tiểu thái giám lại dập đầu một cái mới đi ra ngoài, mới vừa rồi một phen đối đáp đã hù dọa khiến cho sắc mặt y vàng như đất, cuối cùng quay đầu lại nhìn Ty Lễ Giám, nghĩ thầm có lẽ qua hôm nay không cần tới nơi này bẩm báo gì cho Trương Ty Lễ nữa…

Trương Kình giống như bị rút xương ra ngồi phịch trên Thái Sư ỷ, lẩm bẩm nói:

- Tần Lâm… Tần Lâm ngươi thật là ác độc, cuối cùng là cờ ngươi cao hơn một nước, người khác không biết, nhà ta thừa biết Cảnh Đại tiên sinh kia...

Biết thì có ích gì, giờ phút này Trương Kình chỉ có nhắm mắt chờ chết mà thôi.

- Bá phụ, bá phụ không thể như vậy!

Trương Tôn Nghiêu đột nhiên nhào tới dưới gối Trương Kình, ôm đầu gối y òa khóc lớn:

- Trương gia chúng ta toàn ỷ vào bá phụ, ngàn vạn lần không thể buông bỏ như vậy được! Bệ hạ tín nhiệm bá phụ có thừa, bá phụ hãy mau đi tố cáo, hoặc giả có một đường sinh cơ...

- Bệ hạ, ha ha...

Trương Kình bất đắc dĩ cười cười, chợt như được điệt nhi nhắc nhở, mắt sáng lên một chút, thình lình đứng bật dậy xé toạt y phục mình giống như hóa điên, lại vứt ô sa không cánh xuống đất, vò đầu tóc rối bời.

Ủa, chẳng lẽ là Trương Ty Lễ điên rồi!?

Trương Tôn Nghiêu bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng ôm lấy Trương Kình từ sau lưng:

- Bá phụ, bá phụ hãy bớt giận, nghỉ ngơi một chút đã… Người đâu, châm trà nóng...

- Nhà ta vẫn chưa điên!

Trương Kình lạnh lùng nói, giãy ra khỏi điệt nhi đang ngây người.

Trương Kình quả thật không điên, y còn rất khỏe, đây gọi là chó cùng rứt giậu, có lẽ là bị bức tới bên bờ vực, sau khi được điệt nhi vô tình thức tỉnh, tâm cảnh hỗn loạn của Trương Kình bình phục lại. Chìm nổi mấy chục năm trong Tử Cấm thành, ngồi nhìn mây khói kinh hoa, giờ phút này phải liều một phen cuối cùng.

Trương Xuân Duệ, Lưu Thủ Hữu đoán được Trương Kình muốn làm gì, vào lúc này cũng không kể lễ tiết, hai người cười khổ nói:

- Trương Đô Đốc cứ buông tay đi, nếu lần này Trương Ty Lễ có thể đánh động bệ hạ, có lẽ còn có đường sống. Nếu như không thể, chúng ta chỉ còn đường nhắm mắt chờ chết mà thôi.

Trương Tôn Nghiêu hoảng hốt, không tự chủ được buông tay ra, trơ mắt nhìn bá phụ bước chân tập tễnh từng bước một rời đi.

Mọi người im lặng ngồi nhìn nhau, trong lòng cầu qua hết thảy chư thiên thần Phật một lượt, chỉ cầu Trương Kình có thể lấy lòng Vạn Lịch, như vậy có lẽ mọi người còn khả năng cứu được. Cho dù không giữ nổi quyền vị hiện tại, chỉ cần có được đường sống rút người lui bước là đủ.

Nếu như Trương Kình không thể đánh động bệ hạ, vậy, vậy thì không dám nói…

-----------

Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân đang ở trong ngự thư phòng, y cũng nghe được bên ngọ môn truyền tới tiếng la mơ hồ văng vẳng, thanh âm này làm cho y hết sức đau đầu, vô cùng khó chịu.

Đế vương uy nghiêm, đình trượng chấn nhiếp trăm quan, thậm chí còn tường cung cao dày, trước mặt trận thế trăm quan trước ngọ môn lộ ra vẻ yếu ớt bất lực. Hiện tại Chu Dực Quân chỉ muốn nút tai lại, có thể tránh thoát thì cố gắng tránh đi.

Y cũng có tâm phúc hệ chính do mình bồi dưỡng, tỷ như quan chưởng ấn Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Tư Cung. Sau khi vụ án Chu Ứng Trinh xảy ra Lạc Tư Cung bèn viết tấu chương, kể lại rõ ràng Trương Kình, Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu dính líu vào vụ án hại Chu Ứng Trinh như thế nào.

- Tên này muốn làm cẩm y Đô Đốc! 

Vạn Lịch lập tức có phản ứng, nếu như Lưu Thủ Hữu rơi đài, tên tâm phúc này của y hẳn sẽ từ quan chưởng ấn Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty biến thành chưởng Cẩm Y Vệ sự Đô Đốc.

Cũng có hơi động lòng…

Bất quá Vạn Lịch lại có hơi rối rắm, thầm suy nghĩ:

- Lão nô Trương Kình này cố nhiên đáng ghét, gây ra tội ác tày trời như vậy, trẫm cũng không bảo vệ được. Thế nhưng ngày thường lão nô này cũng chuyên cần cẩn thận, xuất lực thay trẫm không ít, cũng vơ vét vàng bạc châu báu cho trẫm không ít, nếu dùng một gậy đánh chết y như vậy không khỏi có hơi đáng tiếc...

Trương Thành đứng hầu bên cạnh, thấy sắc mặt Vạn Lịch âm trầm bất định không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Y chỉ hận mình không thể xông lên viết thánh chỉ thay Vạn Lịch, làm cho Trương Kình phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Bệ hạ, ngài còn chờ gì nữa, nô tài chờ vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám đã lâu lắm rồi!

Vạn Lịch vẫn không quyết được chủ ý, sau khi nghĩ ngợi khóe miệng đột nhiên khẽ nhếch cười, sau đó vỗ vỗ bàn:

- Người đâu, truyền chỉ cho Đông Xưởng Tần Lâm, bảo hắn đuổi đám quan viên tụ tập ngoài ngọ môn kia!

Trương Thành nghe vậy cả kinh, ý của bệ hạ là…?

Đang lúc này, tiểu thái giám bên ngoài chợt lớn tiếng thông truyền: 

- Chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám Đại Trương bạn bạn cầu kiến!

Thanh âm bởi vì kinh ngạc mà phát run, bọn thái giám trực ở phòng ngoài ngạc nhiên nhìn Trương Kình tập tễnh đi tới. Vị chưởng ấn Ty Lễ Giám chấp chưởng đại quyền, nội đình Đại tổng quản, đệ nhất hồng nhân trước mặt bệ hạ này, hiện tại y phục rách bươm, mặt mày xơ xác, lạnh cóng đến nỗi đôi môi bầm tím. Lại thêm tóc tai bù xù, hai bên gò má lõm xuống, ánh mắt thất thần tán loạn, nhìn qua thật sự chật vật không chịu nổi.

Mấy ai từng thấy bộ dáng này của Trương Ty Lễ!?

Tiếng ồn ào huyên náo từ ngọ môn vẳng tới, đám tiểu thái giám cũng biết e rằng lần này Trương Ty Lễ uy phong lẫm lẫm không thể thoát.

Những thái giám lớn tuổi hiểu chuyện vừa lấy làm kinh ngạc lại vừa âm thầm bội phục. Vào thời khắc mấu chốt này Trương Ty Lễ còn dám tới cầu kiến bệ hạ, chỉ riêng lòng can đảm này đã không hổ là đệ nhất quyền yêm nội đình đứng sau Phùng Bảo.

Trương Kình thẳng vào ngự thư phòng, Vạn Lịch ngồi trên ngự tọa cầm bút phê duyệt tấu chương, không thèm nhìn y lần nào, dường như không hề hay biết trong phòng có thêm một người.

Trương Thành mừng rỡ xem kịch, tự nhiên sẽ không thông báo thay Trương Kình, mới vừa rồi tiểu thái giám thông truyền kia kêu Đại Trương bạn bạn càng khiến cho y oán hận vô cùng. Lúc nào trong Tử Cấm thành chỉ còn lại một Trương bạn bạn, lúc ấy y mới vừa lòng hả dạ.

Thế nhưng lúc này Trương Kình vô cùng tự giác, khom người đứng ở phía dưới không dám thở mạnh chút nào, giữ vững một tư thế cố định có chừng gần nửa canh giờ.

Gần đây Vạn Lịch nào có chăm chỉ như vậy, chỉ làm ra vẻ mà thôi. Y bỏ bút xuống giơ tay ra đấm lưng vài cái, ngẩng đầu lên thấy râu tóc Trương Kình rối bời, dáng vẻ chật vật vô cùng, cũng cảm thấy sinh lòng thương hại:

- Trương Kình, ngươi làm chuyện tốt như vậy còn muốn lừa gạt trẫm sao?!

Trương Kình lập tức dập đầu lia lịa như gà mổ thóc, không nói câu nào, chẳng qua chỉ khóc rống liên hồi.

Vạn Lịch cười lạnh liên tục.

Trương Thành đứng ở bên người Vạn Lịch, trong lòng đã đắc ý vô cùng, từ trên cao nhìn xuống đối thủ cũ bên dưới. Trước đây không lâu y vẫn bị Trương Kình đè đầu cỡi cổ không ngóc đầu dậy được, hiện tại tình thế đảo ngược xoay chiều, mình sắp leo lên dỉnh cao quyền lực, đối thủ sắp vạn kiếp bất phục, không có chuyện gì làm tâm thần người ta sảng khoái hơn so với chuyện này.

- Trương huynh, đã làm Ty Lễ Giám phải không phụ tài bồi nâng đỡ của Hoàng gia mới đúng, hôm nay chuyện đến nước này rồi, ngươi hãy tự hỏi lòng mình còn mặt mũi nào đối diện với khổ tâm của Hoàng gia!

Trương Thành khiển trách Trương Kình, nhân tiện biểu đạt lòng trung thành của mình với Vạn Lịch.

Y không biết Vạn Lịch đang khẽ cau mày, bất quá không muốn ai nhìn thấy.

Trương Kình lại dập đầu ba cái liên tiếp, trán vỡ ra chảy máu, ai oán nói:

- Lão nô cuồng bội, lão nô sai lầm rồi, tội đáng chết vạn lần... Sau này bên người bệ hạ chỉ có Trương hiền đệ hầu hạ, mong rằng hiền đệ cẩn thận một chút, ngàn vạn lần chớ nên đắc tội với đám thanh lưu ngôn quan bên ngoài kia, giẫm vào vết xe đổ của lão nô…

Nhà ta không ngu xuẩn như ngươi đâu! Trương Kình cười khẩy không ngớt, thình lình giật thót trong lòng, trời ơi không tốt!

Vạn Lịch trên ngự tọa nghe đến đó, Mi Tâm đột nhiên giật giật. Đúng vậy, trừ đi Trương Kình rồi cũng chỉ còn lại có Trương Thành, e rằng thuật chế hành của y sẽ không còn linh nghiệm nữa. Còn nữa, lần này chiều ý bá quan ngoài ngọ môn xử lý một vị chưởng ấn Ty Lễ Giám, có thể nào tương lai đám thanh lưu sẽ lấn tới, càng khó chế ngự hơn không?!

Phế trưởng lập ấu đưa tới tranh quốc bản, phe thanh lưu ra sức ủng hộ Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc không tiếc, đây chính là cái gai trong lòng Vạn Lịch.

Nghĩ tới đây, Vạn Lịch lại dần dần hồi tâm chuyển ý, lại hơi nghĩ ngợi, sau đó ra lệnh cho đòi ba vị Phụ Thần cùng mấy vị đại thần cầm đầu bên ngoài ngọ môn đến ngự thư phòng.

Trương Thành nghe lòng mình như chìm xuống: đại sự không ổn, chẳng lẽ bệ hạ...

Trương Kình vẫn quỳ trên mặt đất ra vẻ đáng thương, Vạn Lịch làm bộ tức giận vỗ vỗ bàn: 

- Còn quỳ làm gì? Ngươi kết giao phỉ loại, ngự hạ không nghiêm, tương lai trẫm từ từ tính sổ với ngươi!

- Bệ hạ thiên ân cao dày, bệ hạ thiên ân cao dày!

Trương Kình đầu tiên là lộ ra thần sắc không dám tin, tiếp theo liền cảm kích rơi nước mắt tới cực điểm.

----------- 

Bên ngoài ngọ môn một mảng lớn văn võ quan viên quỳ đông nghịt, cầm đầu chính là tân nhậm Hữu Đô Ngự Sử Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng mới vừa về kinh, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học chia ra hai bên, sau đó là các quan viên Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi, Lưu Đình Lan thảy đều có mặt tại trường, sắc mặt ai nấy đỏ bừng như gà chọi.

Phảng phất bọn họ không phải đang quỳ gối bên ngoài ngọ môn, mà là muốn xăn tay áo vung quyền lên đánh một trận. Nếu người trong yêm đảng Trương Kình đứng ở chỗ này, e rằng sẽ bị bọn họ đánh chết tươi tại chỗ.

Đám cẩm y quan giáo phụ trách đàn áp bên ngoài ngọ môn vốn phần lớn là thân tín Lưu Thủ Hữu, biết những quan viên này muốn làm khó chủ nhân mình, vốn muốn cứng rắn ngăn lại. Nhưng thấy trận thế như vậy, vội vàng làm con rùa đen rút đầu, nhiều nhất phái người trở về nha môn Cẩm Y Vệ mời đường thượng quan quyết định. Kết quả Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân thảy đều đóng cửa không ra, vì vậy những quan giáo này ngay cả cái rắm cũng không dám đánh.

Ngược lại đám sai dịch Đông Xưởng khí thế hung hăng bao vây đám quan triều đình lại, ai nấy mắt lộ hung quang khiến cho các quan viên triều đình thầm nhủ trong lòng, Đông Xưởng Tần Đốc Chủ và Trương Kình vốn bất hòa với nhau, đúng ra không nên như vậy, chẳng lẽ là ý chỉ của bệ hạ?!

Thế nhưng đám sai dịch Đông Xưởng lại không hề bắt người đi phạt đình trượng, ngược lại dùng lời lẽ ôn tồn khuyên nhủ. Cho dù là Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền hung thần ác sát, giờ phút này cũng làm bộ muốn đỡ Cảnh Định Hướng quỳ ở trước nhất:

- Lão tiên sinh, bỏ đi thôi, có chuyện gì mà không thể nói chứ? Hưng sư động chúng trước ngọ môn như vậy làm cho Đốc Chủ nhà ta khó xử vô cùng… Trở về đi thôi, về trước đi rồi nói…

- Các ngươi là bọn thất phu, biết cái gì? 

Cảnh Định Hướng vung tay áo đứng lên, trừng mắt quát tháo:

- Trương Kình hung tàn bạo ngược, Lưu Thủ Hữu trợ Trụ làm ác, lão phu và bọn gian nịnh bất cộng đái thiên! Chúng ta ngọ môn thỉnh mệnh là muốn thỉnh chỉ tru lục gian đảng! Đốc Chủ Tần Lâm của các ngươi bất quá cũng chỉ là gian nịnh may mắn mà được sủng ái thăng tiến, chẳng lẽ lại giúp đỡ cho bọn Trương Kình, Lưu Thủ Hữu?! Văn thần liều chết can gián là chuyện bình thường, trong lồng ngực lão phu đầy máu nóng, trong bụng đầy hạo nhiên chính khí, sẽ ném ra hết thảy trước ngọ môn này!

Hay cho Thiên Thai tiên sinh cương chính không xu nịnh! Các văn thần thè lưỡi thật dài, quả nhiên Cảnh lão tiên sinh không hổ danh Nam Thiên Nhất Trụ, những lời này nghĩa chính từ nghiêm, có thể so sánh với Văn Thừa Tướng ngày trước, khiến cho người ta nghe thấy phải sinh lòng bội phục.

Chỉ sợ từ nay về sau, sĩ lâm thanh lưu trong triều đều xem Cảnh Thiên Thai là đầu não.

Bất quá lão nhân gia xa triều đình đã lâu, có lẽ là có hơi không biết rõ thế cục trong triều. Tần Lâm và Trương Kình thế như nước lửa, làm sao có chuyện bênh vực cho đối phương. Nhìn dáng vẻ hơn phân nửa là sai dịch Đông Xưởng phụng mệnh bệ hạ tới nói chuyện qua loa cho có lệ mà thôi, lão nhân gia cũng không cần nổi giận như vậy làm gì…

Bọn họ không biết trong đám người hơi xa quảng trường ngọ môn, Tần Lâm đang cười xấu xa hắc hắc:

- Lão già Cảnh Định Hướng này thóa mạ thật là hay, ha ha, tuồng vui này diễn hay, diễn hay lắm!

Tôn Thừa Tông và Từ Quang Khải cũng cải trang thành sai dịch Đông Xưởng, đi theo Tần Lâm sang đây xem tuồng hay, nghe vậy nhất tề cả kinh: chẳng lẽ vị Cảnh Thiên Thai Cảnh lão tiên sinh uy danh hiển hách kia cũng là một đảng với Tần Đốc Chủ? Nghe khẩu khí phảng phất còn bị Đốc Chủ chúng ta chế ngự!

Hai vị Sư Gia đi theo bên người Tần Lâm, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, dần dần cũng quen với tính cách của hắn. Bọn họ cảm thấy vị Đốc Chủ này một lòng lo cho nước cho dân, thế nhưng không có lòng kính sợ gì đối với triều đình, đối với Hoàng đế, thật sự khiến cho người ta không hiểu. Bị toàn triều chống lại, xem như gian nịnh, thế nhưng nhìn những gì hắn làm đều là chuyện lợi nước lợi dân…

Dù vậy, đột nhiên biết được Cảnh Định Hướng là Thái Sơn Bắc Đẩu trong mắt sĩ lâm thanh lưu lại là tay sai của Tần Lâm, hai người vẫn giật mình thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

- Đốc Chủ cẩn thận. 

Tôn Thừa Tông thấp giọng nhắc nhở:

- Bọn học sinh theo Đốc Chủ thời gian không lâu, bất chợt nghe thấy cơ mật, tựa hồ có điều bất tiện.

- Không ngại. 

Tần Lâm khẽ mỉm cười, tuy sau này hai người các ngươi sẽ thành tựu cực lớn, bất quá bây giờ vẫn chỉ là hai tiểu Tú Tài, sau này cứ ngoan ngoãn đi theo Tần Đốc Chủ ta là được, hắc hắc hắc.

Đầu kia ngọ môn, Cảnh Định Hướng thóa mạ gian tà chính khí bừng bừng, đám triều thần nhất thời bị lão lây nhiễm, tinh thần phấn chấn, rối rít há miệng mắng to:

- Quyền yêm hại nước, ám hại trung thần, Thành Quốc Công có tội gì bị quyền yêm khiến người ám sát?! Hôm nay có thể giết Quốc Công, ngày mai có thể giết chúng ta, sau này sẽ gây họa loạn giang sơn xã tắc Đại Minh, tàn nhẫn ác độc như vậy, bệ hạ không thể không ngó tới!

- Liệt tổ liệt tông ở trên cao, trong triều lại xuất hiện Vương Chấn, Lưu Cẩn nữa!

- Trượng nghĩa tử tiết, tuyệt không quay đầu lại!

- Nguyện cầu được chết, đầu treo trước cửa ngọ môn, nhìn xem gian tà có kết quả gì...

Cũng có người hảo ý nhắc nhở Cảnh Định Hướng:

- Thiên Thai tiên sinh, tuy Tần Lâm kia là nịnh thần may mắn nhưng cũng không phải là bè đảng của Trương Kình, chúng ta trừ Trương Kình trước, dường như cũng không cần vội vàng kéo Tần Lâm ra làm gì.

À, thì ra là như vậy, Cảnh Định Hướng vuốt vuốt bộ râu bạc trắng dưới cằm, quả thật không mắng Tần Lâm nữa, tập trung hỏa lực mắng to Trương Kình. Các vị quan viên cũng mắng theo sảng khoái, mọi người đổ dầu vào lửa, bên ngoài ngọ môn nước miếng văng tung tóe, toàn là những lời lẽ cuồng bạo. Bất giác Trương Kình trở thành quái thai sinh ra đã mù mắt, cả đời chuyên làm chuyện xấu không làm chuyện tốt, đại gian thần từ cổ chí kim.

Công phu của đám thanh lưu văn thần đều nằm ở miệng lưỡi, có thể mắng cho sướng miệng như vậy, ai nấy cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Thiết nghĩ nếu như Trương Kình còn có lòng xấu hổ, ắt sẽ đâm đầu tự vận mà chết trước ngọ môn cho xong.

Đám sai dịch Đông Xưởng bị chính khí của Thiên Thai tiên sinh chấn nhiếp, cũng không dám cưỡng ép, chỉ ở bên cạnh dùng lời lẽ ôn tồn khuyên nhủ, e sợ các Đại nhân tiên sinh mệt lả, còn dâng lên trà thơm phục vụ.

Chúng quan văn sảng khoái vô cùng, mắng thật sướng miệng, còn có sai dịch Đông Xưởng bưng trà đưa nước, nhưng bọn họ vẫn còn chưa thỏa mãn, cố giậm chân ra sức thóa mạ. Được thóa mạ trước ngọ môn, cơ hội tốt như vậy cũng không phải là ngày nào cũng có.

Rốt cục mắng cho mấy đại nhân vật phải xuất hiện, Thân Thời Hành, Hứa Quốc cùng Vương Tích Tước, ba vị Phụ Thần nội các từ bên trong bước chân vội vã đi tới.

Thân Thời Hành cau mày, tựa hồ vô cùng bất mãn tình huống hỗn loạn như vậy, hừ mũi một tiếng:

- Triều đình tự có quy chế, nếu chư vị có vấn đề gì có thể nhờ Thông Chính ty chuyển cáo, cần gì như vậy?

Ánh mắt quét đến Cảnh Định Hướng, thần sắc Thân Thời Hành trở nên hòa hoãn, giơ hai tay ra đỡ:

- Thiên Thai tiên sinh, vừa đến kinh sư đã làm cho lão phu mất mặt. Làm như thế chẳng phải là chỉ trích lão phu không thể khuông phò chính nghĩa triều cương hay sao, thẹn quá, thẹn quá…

Cảnh Định Hướng ở trước mặt Thủ Phụ không tiện đóng kịch nữa, thuận thế đứng lên: 

- Thân lão tiên sinh khuông phò chính nghĩa, chuyện gì cũng chuyên cần cẩn thận, thân ở trong cuộc có nhiều khi phải vì nước ủy khuất cầu toàn, Cảnh mỗ há đâu không biết. Lần này quyền yêm ngông cuồng như vậy, Cảnh mỗ không thể nào nhịn được, xin lão tiên sinh đừng lấy làm kinh ngạc.

- Được, được, Vương Thượng Thư, Dư Thị Lang, tất cả đứng lên đi, bệ hạ cho đòi. 

Thân Thời Hành bật cười ha hả, nắm tay Cảnh Định Hướng

Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học đứng lên, hùng hổ nghênh ngang nhảy vào ngọ môn, giống như muốn đánh nhau bằng đao thật thương thật với địch nhân vậy.

Bọn Giang Đông Chi, Tống Ứng Xương vẫn quỳ bên ngoài như trước, lộ ra vẻ vui mừng: nghe giọng điệu của Thân lão tiên sinh, có lẽ Trương Kình không còn chịu được bao lâu nữa…

Nơi xa Tần Lâm cau chặt đôi mày, hơi nghĩ ngợi một chút bèn quay sang dặn dò mấy câu với một tên tiểu thái giám bên cạnh, tên này lập tức chạy đi như bay.