Cẩm Y Vệ

Chương 1109: Động phòng




Tuy Đỗ Mỹ không thể rời đi thanh lâu nhưng rốt cục đã báo được hơn phân nửa mối thù. Âm thầm nghĩ tới vị Tần Thái Bảo thiết diện vô tư kia có lẽ mặt đen như trôn chảo, Mi Tâm có vầng trăng khuyết, không khác Bao Công trên sân khấu là bao. Đáng tiếc nàng thân như cá chậu chim lồng, không thể chính miệng nói với hắn một lời cảm tạ.

Chuyện càng làm cho nàng rối cả ruột gan hơn chính là, gặp gỡ người tuổi trẻ không biết tên kia ở Phong Lăng độ, nhưng nàng lại bị bán tới Đại Đồng phủ ở cực Bắc Sơn Tây. Phong Lăng độ nằm ở Tây Nam Tam Tấn, hai nơi cách nhau ngàn dặm, nàng nhờ thương nhân qua lại hỏi thăm tin tức đủ loại, cũng không hỏi ra được y quán họ Lý nào có một người tuổi trẻ như vậy.

Huống chi làm thanh quan nhân chưa từng tiếp khách lần nào, cơ hội nàng tiếp xúc với người ngoài thật sự không nhiều lắm.

Mấy ngày trước Đỗ Mỹ bị đưa từ Sơn Tây Đại Đồng phủ đến Quần Phương các kinh thành, Đại Đồng phủ Bắc địa yên chi và Dương Châu Nam quốc giai lệ từ trước tới nay vẫn hết sức nổi danh. Nàng chuẩn bị tiếp khách lần đầu giống như một món thương phẩm được ra giá cực cao, từ nay trở thành đồ chơi cao cấp của đám đạt quan hiển quý kinh sư.

Dường như nàng đã chấp nhận số phận an bài, thân là một nữ tử chân yếu tay mềm, nàng có thể làm được gì khác. Chẳng qua là vô số lần tỉnh mộng nửa đêm, nghĩ đến cặp mắt trong suốt tỏa sáng kia lập tức lệ đẫm ướt gối.

Ngàn vạn lần không ngờ được vừa tới kinh sư ba ngày, nàng vô tình gặp được hắn ở Quần Phương các.

Chẳng lẽ đây là thiên ý?

Đỗ Mỹ kích động đến nỗi không ngừng run rẩy, miệng phát ra thanh âm nho nhỏ cố gắng đè nén, ánh mắt mông lung như sương khói kia xuất hiện ở bóng người vừa quen vừa lạ này.

- Đẹp tuyệt!

Lưu Đình Lan chỉ cho là hoa khôi nương tử phô trương phong tình, sau khi phục hồi tinh thần lại lập tức vỗ tay khen ngợi, nhất thời tiếng khen phụ họa vang lên ồn ào vô kể, cơ hồ thổi bay nóc Quần Phương các.

Tần Lâm thấy bên trong Quần Phương các người đông hỗn tạp, Chu Ứng Trinh lại say quá mức bèn cố ý đi vào tra xét an toàn. Mới vừa rồi Đỗ Mỹ khẽ hô, hắn cũng hơi phát giác bèn nghiêng đầu nhìn xem. Vừa đúng lúc Lưu Đình Lan cất tiếng khen đầu tiên, ánh mắt hắn bèn lướt qua vị hoa khôi nương tử kia, sau đó cười sờ sờ mũi, quay đầu lại đi ra ngoài.

- Tần ca, giỏi thật!

Lục Viễn Chí chọc vào eo Tần Lâm, mặt mập cười ha hả nhìn về phía Ngưu Đại Lực:

- Không chỉ là hai vị đại tỷ mới vừa rồi kia, thoạt nhìn ngay cả hoa khôi nương tử cũng có ý với Tần ca chúng ta.

Lão Ngưu chỉ toét miệng cười hềnh hệch.

Ba người cũng không thể nhận ra Đỗ Mỹ.

Tần Lâm, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, trong mấy năm qua dung mạo thay đổi không nhiều, tự nhiên Đỗ Mỹ nhận ra được bọn họ. Nhưng Đỗ Mỹ lại khác, nữ nhi mười tám thay đổi rất lớn, từ tiểu nha đầu tóc cháy vàng mười một mười hai tuổi, thân thể chưa nảy nở, trâm gỗ quần vải, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt làm bẩn như mèo, đến bây giờ là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, hoa khôi nương tử Sơn Tây Đại Đồng phủ thân hình yểu điệu, dung nhan kiều diễm chói mắt, sợ rằng cha ruột mẹ nàng ở chỗ này cũng không thể nhận ra được.

Ngược lại tú bà rất giỏi quan sát sắc mặt đoán ý, thấy Đỗ Mỹ nhìn chằm chằm một người tuổi trẻ khăn áo xanh giống như mất hồn, mụ đã thấy loại chuyện như vậy rất nhiều, nhất thời suy đoán trong lòng: tám chín phần mười là tình lang thanh mai trúc mã của ả này.

Thấy người nọ cùng nhau ngồi với bọn người ở quản gia ở phòng ngoài, không biết là người làm sai vặt trong phủ đạt quan hiển quý nào, hoặc là phu tử nghèo khổ đem hết tiền dành dụm cả tháng trời tới đây mở rộng tầm mắt. Không biết tiền trong túi hắn có đủ mua một cây trâm trên đầu Đỗ Mỹ hay không…

Bề ngoài tên này trắng trẻo, nói không chừng là vị thỏ tướng công được nuôi trong phủ lão gia nào! Tú bà cảm thấy cây tiền của mình bị kẻ nào đó uy hiếp, trong lòng không nhịn được nguyền rủa ác độc.

Mụ dùng quạt che gương mặt tô phấn thật dày của mình, nhìn Đỗ Mỹ một cái hung hăng dữ tợn.

Đỗ Mỹ cũng không khuất phục, nàng nhớ mình là con nhà lành bị bắt vào thanh lâu, muốn nói cho Tần Lâm biết để hắn đi Thuận Thiên phủ tố cáo.

Đang định há miệng kêu gọi, tú bà đã cười bồi với quý khách dưới lầu, sau đó đi lên lầu hai dùng quạt che kín mặt, gằn giọng uy hiếp:

- Thập Nương, chớ suy nghĩ lung tung, hôm nay có các vị Đại lão gia đang ngồi đây, vị chính giữa kia chính là Thành Quốc Công. Nếu ngươi dám cố chấp, ta sẽ cho người đánh chết tên tình lang kia của ngươi vứt xác cho chó ăn, trong bãi tha ma cuối đường ngoài Tuyên Võ môn có rất nhiều cỗ thi hài vô danh!

Nhất thời Đỗ Mỹ run lên, nàng biết tú bà không nói dối, những tên tay sai mở phanh ngực áo ngoài cửa kia cũng không phải chỉ để bài trí. Ân công chẳng qua chỉ là một học đồ y quán, làm sao đấu lại những kẻ hung tàn bá đạo này. Huống chi còn có Thành Quốc Công, đại nhân vật cao cao tại thượng như vậy cũng ngồi ở đây, cho dù là cáo tới Thuận Thiên phủ e rằng cũng không có tác dụng gì.

Nhưng không thể hại ân công... Hàm răng Đỗ Mỹ ra sức cắn cắn đôi môi, nước mắt trong suốt đảo quanh trong hốc mắt, nàng cố nén lệ sắp trào tuôn nặn ra nụ cười cực kỳ miễn cưỡng với các quý khách phía dưới.

- Hay cho hoa khôi nương tử, ta thấy liền thương!

Lưu Đình Lan vỗ cây quạt xếp vào lòng bàn tay một cái, lại đắc ý vong hình vỗ vai Chu Ứng Trinh một cái:

- Chúc mừng Quốc Công gia, hôm nay diễm phúc không cạn.

Hoa khôi nương tử tự nhiên phải dành riêng cho đông chủ nhân, Lưu Đình Lan đi theo chỉ cần được chia cho một trong hai vị mỹ nhân tả hữu đã hết sức hài lòng, y còn không ngu đến mức muốn tranh cướp hoa khôi với Thành Quốc Công. Lại nói tiền sơ trang tối thiểu cũng phải ngàn lượng, y cũng không đào đâu ra.

Chu Ứng Trinh vốn đã uống nhiều rượu ở Thích Cảnh viên, mới vừa rồi lại nốc vào mấy chén lớn, đã sớm say như chết, mở mắt nhập nhèm hàm hồ đáp ứng vài tiếng.

Tú bà nhất thời vui vẻ ra mặt, thân phận Thành Quốc Công cao quý bực nào, giàu có bực nào, xem ra có thể thu hoạch được nhiều tiền hơn dự kiến từ cây tiền Đỗ Mỹ này.

Lại thấy Đỗ Mỹ cắn chặt hàm răng, không ngừng kiễng chân nhìn ra bên ngoài, sắc mặt vô cùng nóng nảy, sắc mặt tú bà nhất thời trầm xuống, đưa tay vẫy vẫy quy nô bên cạnh, quay đầu lại dặn dò đôi câu.

Quy nô cười dâm đãng gật đầu liên tục vâng dạ.

- Các cô nương tới đây, đưa Quốc Công gia cùng Thập Nương vào động phòng!

Tú bà tươi cười rạng rỡ, cầm khăn tay phe phẩy.

Một đoàn yến yến oanh oanh dìu Chu Ứng Trinh mềm như bún dậy, ba chân bốn cẳng đẩy đi lui về phía hậu viện.

Một đám tỷ muội khác khiêng Đỗ Mỹ lên, chân không chạm đất đưa nàng xuống lầu, xuyên qua hành lang đi ra hậu viện, Đỗ Mỹ lệ quang yêu kiều, một bước quay đầu lại ba lần nhìn về phía tiền sảnh, sắc mặt kiều diễm đã trở nên tái nhợt. Cho đến khi bị bọn tỷ muội ôm lấy rời đi, không nhìn thấy người tuổi trẻ ở Phong Lăng độ kia nữa...