Trở lại Ninh Tú cung, Bàng Bảo, Lưu Thành vừa thấy lập tức trợn to hai mắt, kêu lên thất thanh:
- Trương Kình, vân tay là của Trương Kình! Không ngờ rằng y giả dạng làm thợ mộc Thần Cung giám, mật hội Vương Hoàng hậu!
- Lão yêm nô, lão yêm nô khi ta quá đáng!
Sắc mặt của Trịnh Trinh âm trầm đáng sợ, giọng nói toát ra vẻ lạnh lùng khiến cho người ta nổi da gà.
Người mà Trịnh Trinh hận nhất không phải là Vương Cung Phi sinh hạ Hoàng trưởng tử, nàng không hề xem nữ tử khổ sở đáng thương ấy ra gì, cũng không phải Lý Thái hậu, bây giờ Lý Thái hậu đã không mấy khi quản tới chuyện khác.
Vương Hoàng hậu, không thể nghi ngờ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Trịnh Trinh, ai bảo nàng ấy đang ngồi trên ghế Hoàng hậu?!
Đoạt ngôi Thái tử và vị Hoàng hậu vốn chính là một thể hai mặt, nếu phế trưởng lập ấu trước, vậy Trịnh Trinh có thể thuận thế leo lên ngôi Hoàng hậu. Hoặc là nàng trở thành Hoàng hậu trước, như vậy Chu Thường Tuân cũng sẽ có được thân phận kẻ thừa kế ngai vàng.
Thế nhưng Vương Hoàng hậu đang ngồi trên ngai Hoàng hậu, hơn nữa vì giữ địa vị nên không tiếc sức lực bảo vệ cho Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc, thử hỏi Trịnh Trinh hận nàng tới mức nào, quả thật là muốn ăn thịt nàng, uống máu của nàng!
Bất quá Vương Hoàng hậu bị thất sủng là một chuyện, cả ngày nàng tuân theo quy củ giả bộ làm người tốt, lấy được mỹ danh từ hiếu, Trịnh Trinh cũng không tìm được sơ hở nào của nàng. Hơn nữa trong Tử Cấm thành từ trước đến giờ lên voi xuống chó, bọn quyền yêm Trương Thành Trương Kình đều không để ý tới Vương Hoàng hậu, Trịnh Trinh cảm thấy nàng uy hiếp không lớn, lúc này mới đặt tinh lực chủ yếu vào việc tranh ngôi Thái tử, tạm thời để cho nữ nhân bù nhìn kia chiếm ngôi Hoàng hậu.
Bây giờ Trương Kình dám âm thầm lặng lẽ đi gặp mặt Vương Hoàng hậu, Trịnh Trinh cảm nhận được nguy cơ như lửa cháy ngang mày, kềm lòng không đặng kéo lấy Tần Lâm:
- Tần tướng quân hãy nghĩ kế giúp ta, nghĩ kế giúp ta!
-----------
Triều Minh năm Vạn Lịch đã tiến vào giai đoạn khí hậu toàn cầu thuộc tiểu kỷ Băng Hà, mùa Đông giá rét hơn đời sau rất nhiều. Lúc này đang là lúc rét đậm nhất giữa mùa Đông, nhà nào ở kinh sư cũng có tuyết đọng trên mái, mặt trời chiếu xuống làm cho một ít nước tuyết chảy xuống, sau đó còn chưa rơi xuống đất đã bị gió lạnh thổi lại đọng thành cột băng ở trước mái hiên.
Tuyết đọng trên đường cái thật dày, những người vì sinh kế mà phải bôn ba co đầu rút cổ, mũi bị lạnh đỏ ửng, thất thểu tập tễnh đi tới. Thị Ngọc hà, Lư Câu hà chảy ngang kinh sư cũng bị đóng băng tận đáy, có những đứa trẻ không biết sợ chạy nhảy nô đùa trên mặt sông băng.
Một tòa thành lớn như thế lại bị đóng băng lạnh lẽo từ trong ra ngoài.
Lại có vài chỗ phòng vệ sâm nghiêm, làm dân chúng tầm thường nhắc đến cơ hồ biến sắc, bên ngoài không thấy có biến hóa gì đặc biệt, bên trong lại hết sức khẩn trương, bận rộn túi bụi.
Ở dũng sĩ doanh phía Đông An Định môn, các cao thủ đại nội đã tập hợp, ai nấy thay đổi y phục thường dân. Có kẻ giả trang thành người bán hàng, người có giả trang thành tiều phu, bên hông ai cũng đeo túi nặng trĩu, ám khí bôi kịch độc, hoặc giả trong gánh hàng cũng giấu giếm huyền cơ.
Tọa doanh quan Chử Thái Lai đằng đằng sát khí, ánh mắt oai nghiêm dò xét đám cao thủ đại nội thủ hạ này một lượt, rốt cục hài lòng gật đầu một cái:
- Lần này không phải chuyện đùa, các vị cẩn thận! Phàm là kẻ nào làm hỏng đại sự của Trương Ty Lễ thảy đều nghiêm trị không tha! Mục tiêu rất rắn, lúc ấy hãy ùa lên một lượt, va chạm cứng rắn để tiêu hao. Ta cũng không ngại nói rõ trước cho các ngươi biết, bên Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Đô Đốc đã có sách lược vẹn toàn để diệt địch lập công!
- Cẩn tuân hiệu lệnh Chử thống lĩnh!
Chúng cao thủ đại nội ầm ầm đáp ứng.
Thế nhưng trong lòng bọn họ không khỏi kinh ngạc, Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Tư Cung là thân tín của Vạn Lịch, Chử thống lĩnh cùng dũng sĩ doanh lại là do một tay Trương Ty Lễ nắm, hai bên liên thủ hành sự như vậy là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Há chỉ Bắc Trấn Phủ Ty, toàn bộ nha môn Cẩm Y Vệ đều động!
Ở nha môn Cẩm Y Vệ nằm trên hẻm Giang Mễ phía Tây phố Kỳ Bàn, phòng ốc san sát, tùng bách sum suê, lúc này trông vẫn như bình thường. Ngay cả mấy tên quan giáo giữ cửa cũng ưỡn ngực thót bụng như mọi ngày, trong vẻ lười biếng mang theo cỗ ngạo khí và hung tàn chỉ ưng khuyển triều đình mới có.
Lại không biết rằng ngoài lỏng trong chặt, chỉ cần tiến vào bên trong, cẩm y quan giáo sắp hàng hết sức chỉnh tề, các lộ quan giáo bản vệ đường thượng quan, Bắc Trấn Phủ Ty, Nam Trấn Phủ Ty đều là phi ưng tẩu khuyển của triều đình, chỉ cần tùy tiện đứng bất cứ đâu cũng có sát khí sinh ra.
Đám quan giáo nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp không hiểu có chuyện gì, nhìn trận thế này là tương đối lớn, không biết là muốn tịch thu gia sản vị đại quan đương triều nào, hay lùng bắt tên gian nịnh khi quân phạm thượng nào… Tối thiểu cũng phải là kẻ xui xẻo nào đó sánh ngang với Phùng Đốc Công năm xưa, mới cần dùng tới trận thế như vậy.
Hồng Dương Thiện và Mã Bân Bắc Trấn Phủ Ty đứng ở trước đám người, sắc mặt có vẻ khó coi, triều đình muốn bắt người nào chỉ cần một đạo thánh chỉ, đáng để bày ra đại trận bực này nhất định là một nhị phẩm đại thần đương triều cầm quyền hoặc là nội đình quyền yêm. Theo thứ tự từ trên xuống là nội các Thủ Phụ Thân Thời Hành, hai Trương Ty Lễ giám, Thứ Phụ Tam Phụ, lui về phía sau nữa chỉ sợ cũng đến phiên người mà bọn họ lo lắng nhất... Đề Đốc Đông Xưởng Vũ Xương Bá Tần Lâm!
Thân Thời Hành cầm đầu ba vị Các Thần đều là quan văn, tựa hồ không cần như vậy, nếu như là Trương Kình, hẳn không phải là Lưu Thủ Hữu chủ trì chuyện này, chẳng lẽ lần này thật sự là Trương Thành hoặc là Tần Lâm?
Hồng Dương Thiện và Mã Bân đưa mắt ra hiệu cho nhau, ý là thế nào cũng phải thông báo dị động ở Cẩm Y Vệ này cho Tần Lâm.
Chậm rồi!
Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu thân khoác Phi Ngư phục, đầu đội ô sa lưng đeo ngọc đái đường hoàng bước ra. Bên trái là quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Tư Cung, bên phải là quan chưởng ấn Nam Trấn Phủ Ty Trương Tôn Nghiêu, bọn cẩm y đường thượng quan Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân tiền hô hậu ủng, quả thật là uy thế phi phàm.
Ánh mắt Lưu Thủ Hữu làm như vô ý đảo qua Hồng Dương Thiện, Mã Bân. Hai người thầm than một tiếng trong lòng, xem ra không có cơ hội truyền tin tức cho Tần Lâm.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm hơi có vẻ đột ngột vang lên hỏi:
- Lưu Đô Đốc điểm đủ quan giáo bản vệ, ý muốn làm gì? Có từng có thánh chỉ, có từng thông báo cho Tần Đốc Chủ chúng ta chưa?
Mọi người định thần nhìn lại, người nói chuyện mặc áo nâu đi giày trắng, chính là người Đông Xưởng phái trú tọa ký ở Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ giám sát cả triều văn võ thần công, tập nã đại gian ác nghịch, Đông Xưởng ngoại trừ có quyền giống như vậy, còn có thêm quyền giám đốc Cẩm Y Vệ, cho nên phái tọa ký ở nha môn để giám thị.
Đây gọi là một triều thiên tử một triều thần, Tần Lâm là Đề Đốc Đông Xưởng, tự nhiên phải phái tâm phúc đến nha môn Cẩm Y Vệ trấn giữ. Hiện tại người tọa ký nơi này không ai xa lạ, chính là Sử Văn Bác Sử Chưởng Ban đã từng được phái đến phủ Cố Hiến Thành, quậy đến cả nhà của y gà chó không yên.
Lưu Thủ Hữu vung ống tay áo Phi Ngư phục lên, cười lạnh nói:
- Sử Chưởng Ban nói đùa, bản Đô Đốc được bệ hạ tin dùng, bổ nhiệm chưởng Cẩm Y Vệ, tự nhiên có quyền quyết định, cần gì phải thông báo trước cho Tần Đốc Chủ quý xưởng?! Người đâu, mời Sử Chưởng Ban ở bản nha uống trà, ngồi chờ bản Đô Đốc đắc thắng trở về đi.
Bàng Thanh đưa mắt ra hiệu, bảy tám tên cẩm y quan giáo như lang như hổ lập tức ùa lên, tả hữu bao vây lấy Sử Văn Bác.
- Hừ, Lưu Đô Đốc hoành hành ngang ngược như vậy, tương lai sẽ bị kiện ra trước ngự tiền!
Sử Văn Bác giận đến méo mũi, tức giận đẩy đám cẩm y quan giáo ra, đi vào trong nha thự.
Đây là Lưu Thủ Hữu hoàn toàn trở mặt!
Hồng Dương Thiện, Mã Bân nhìn nhau hoảng sợ, địa vị người Đông Xưởng tọa ký ở các nha môn hết sức siêu nhiên, bởi vì Đông Xưởng là đại biểu Hoàng đế hành sử chức quyền giám sát, các nha môn không được công việc can thiệp tọa ký, nếu không sẽ có phiền phức rất lớn. Bây giờ Lưu Thủ Hữu công khai giam lỏng Sử Văn Bác, chỉ có thể có một cách giải thích: y nắm chắc khả năng nhất cử đánh bại Tần Lâm lớn vô cùng!
Biến hóa thần sắc hai người rơi vào mắt Lạc Tư Cung, y ngoài cười mà trong không cười nói:
- Hồng chỉ huy, Mã chỉ huy, hai vị trung cần lão thành, bản đốc muốn đích thân xuất thủ tập nã phản nghịch, trong thời gian đó xin mời hai vị ở lại giữ Bắc Trấn Phủ Ty thay bản đốc, có được chăng?
Hai người Hồng Mã ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác được ánh mắt bọn Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân không có hảo ý, hai người bọn họ không thể làm gì, chỉ đành phải đáp ứng.
Thân tín bên người cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu tiền hô hậu ủng, hai vị quan chưởng ấn Bắc Nam Trấn Phủ Ty theo hầu tả hữu, các cấp quan giáo trong đại viện nha môn nhất tề đợi lệnh. Vì vậy cho dù là hiện tại trời Đông giá rét vô cùng, nhưng Lưu Đô Đốc cũng có cảm giác Xuân phong đắc ý, y hắng giọng nói:
- Chư vị, chuyện lần này Trương Ty Lễ hết sức quan tâm, bản Đô Đốc tự mình làm chủ, Đằng Tương tứ vệ dũng sĩ doanh liên thủ mà làm. Lát nữa mọi người hãy ra sức xông lên bắt yêu phỉ Ma giáo, ai lập công bản Đô Đốc không tiếc trọng thưởng, kẻ nào thối lui, chém!
Lạc Tư Cung cười nói:
- Trương Ty Lễ thế mạnh như thác đổ, Lưu Đô Đốc bày mưu lập kế, bản quan cũng đã bố trí kín đáo, tưởng yêu phỉ Ma giáo chắp cánh khó thoát.
Lưu Thủ Hữu nhìn Lạc Tư Cung một chút, bốn chữ ‘bố trí kín đáo’ rõ ràng nói công lao chủ yếu thuộc về Lạc Đô Đốc y. Cũng khó trách, mặc dù cùng chung ích lợi làm cho bọn họ liên thủ cùng nhau, nhưng rốt cuộc Lạc Tư Cung và Trương Kình, Lưu Thủ Hữu cũng không phải là một lòng.
Trương Tôn Nghiêu cũng nói bổ sung:
- Vị nào lập được công lớn, bản quan nhất định chính miệng báo cho gia bá.
Chúng cẩm y quan giáo càng nghe càng hưng phấn, ai nấy thở hồng hộc. Xem ra chuyện lần này cấp trên đã bỏ vốn gốc, kẻ nào lập công lập tức thăng quan ba cấp, nói không chừng không chỉ có bấy nhiêu.
Sĩ khí khả dụng!
Lưu Thủ Hữu, Lạc Tư Cung cùng Trương Tôn Nghiêu khẽ mỉm cười.
- Thám tử chú ý theo dõi chặt chẽ Tần phủ và Đông Xưởng, cùng với các nơi kinh vệ có động tĩnh gì khác hay không, chớ nên tiết lộ phong thanh, phải phòng bị họ Tần chó cùng cắn càn. Chờ Chử thống lĩnh phát tín hiệu, chúng ta sẽ phi ngựa xông ra!
Lưu Thủ Hữu đã làm cẩm y Đô Đốc nhiều năm, bố trí rất là cẩn mật.
Chiến mã được dắt ra khỏi chuồng ngựa, chúng cẩm y quan giáo thảy đều lên ngựa, giương cung lắp tên, đao ra khỏi vỏ, chỉ chờ Lưu Thủ Hữu ra một tiếng hiệu lệnh.
Không bao lâu mật thám báo lại, trời Đông giá rét tháng Chạp, chớ nói Tần phủ và Đông Xưởng không có dị động, quan binh kinh vệ cũng bỏ phiên trực rúc đầu trong doanh phòng, nửa bước cũng không chịu đi ra.
- Chẳng qua là, chẳng qua là...
Thám tử ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lưu Thủ Hữu khẽ nhíu mày:
- Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh mang theo mỹ cơ ái thiếp cùng thật nhiều người ở ra khỏi thành ngắm cảnh tuyết...
Thám tử có vẻ không nắm chắc lắm, bởi vì nhiệm vụ của y là chú ý dị động quan nha và các nơi đóng quân kinh sư. Thành Quốc Công mang theo một đám ái thiếp mỹ cơ cùng tôi tớ người ở đi ra bên ngoài thành ngắm cảnh tuyết trong thời tiết rét lạnh như vậy, có thể tính là dị động hay không?!
Lưu Thủ Hữu ngẩn ra, sau đó bật cười ha hả:
- Ngắm cảnh tuyết ư, tên Chu Ứng Trinh này thật sự có nhã hứng, được rồi, để cho y từ từ ngắm đi, không cần quấy rầy y!
Lạc Tư Cung, Trương Tôn Nghiêu cũng khẽ mỉm cười, Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh là một tên Quốc Công chỉ có vỏ ngoài, trời sanh tính tình nhút nhát lại không có bản lãnh gì, những ai có chút quyền vị ở kinh sư đều không xem y ra gì.
Xem thử tiểu tử này làm chuyện gì khiến cho người ta không tôn trọng như vậy. Hiện tại là tiết trời Đông vô cùng giá rét lại dẫn một đám đông người ra khỏi thành ngắm cảnh tuyết. Loại công tử bột không thông nhân sự, hành sự theo cảm tính này có thể làm nên chuyện gì chứ.
Chờ thêm chút nữa, trên một vọng lâu trong nha môn, cẩm y quan giáo kêu to xuống dưới:
- An Định môn đã kéo cờ đỏ, kéo cờ đỏ!
Lưu Thủ Hữu vung roi ngựa lên vẽ ra một đóa tiên hoa:
- Đi!
Người đi đường ngoài hẻm Giang Mễ đột nhiên giật mình kinh hãi, trợn to đôi mắt: đại môn sơn đỏ của nha môn Cẩm Y Vệ mở rộng, Đề Kỵ nối đuôi tiến ra chạy nhanh trên đường tiến thẳng về phía An Định môn, dọc đường giẫm đạp tuyết tung bay tán loạn.
-----------
- Kỳ quái thật, tiểu quỷ đầu A Sa ước hẹn mình ra đây làm gì chứ?!
Bên ngoài An Định môn mười dặm, trên Hoa Hổ câu, Bạch Sương Hoa đạp tuyết đọng dưới chân, có vẻ buồn bực lẩm bẩm.
Ngày hôm qua nàng nhận được tin tức A Sa lấy bí pháp trong giáo truyền tới Trấn Thủy Quan Âm am, nói có chuyện quan trọng mời sư phó tỷ tỷ đến Hoa Hổ câu. Kết quả Bạch Sương Hoa đi tới nơi này lại không tìm được bóng dáng A Sa, chỉ thấy băng tuyết trắng xóa bao trùm khắp nơi nơi, ngoài xa có mấy ngôi nhà của nông dân, cả một vùng đồng quê không còn gì khác.
Trên một gò đất thấp ở một hướng khác, Bạch Linh Sa đang chân cao chân thấp bước đi, miệng không ngừng oán trách:
- Ôi, rốt cục không biết sư phó tỷ tỷ muốn giở trò gì, ước hẹn mình chạy đến nơi đây gặp mặt. Hừ, trong thành nhiều quán rượu quán trà như vậy, không tiện gặp mặt sao? Nơi này vừa lạnh lẽo vừa không có gì vui, so với phủ Tần đại thúc… Hắc hắc, không biết sư phó đã… ha ha ha…
Hai thầy trò bọn họ cũng không biết, thật nhiều cao thủ đại nội cùng cẩm y quan giáo đang vội vàng chạy tới Hoa Hổ câu.