Đương nhiên Tần Lâm sẽ không bỏ quên hai mẹ con nàng, có hơi chột dạ, đi tới xoa xoa tay cười khan hắc hắc. Một năm qua bôn ba bên ngoài nhiều, quả thật trách nhiệm làm cha có hơi…
Tần Trạch trong lòng Trương Tử Huyên đã hơn một tuổi, tiểu tử này mắt to, da trắng, dung mạo thanh tú, phần lớn giống như mẫu thân, đầu mày cuối mắt loáng thoáng toát ra bóng dáng của Tần Lâm.
Tiểu tử thấy một người xa lạ đến gần, nhưng cũng không sợ lắm, nấp trong lòng mẫu thân mở to đôi mắt tròn tò mò nhìn Tần Lâm.
Trương Tử Huyên véo chóp mũi con trai một cái, dịu dàng nói nhỏ:
- Trạch nhi, còn không gọi cha đi? Cha con không thể ở bên cạnh con vì phải vì dân vì nước bôn ba vạn dặm, bình định chiến cuộc Vân Nam, cứu rất nhiều dân chúng nơi đó, lại bắt được đám người xấu Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng… Con có một vị phụ thân vô cùng xuất sắc!
Tần Lâm cảm kích nhìn Trương Tử Huyên cười một cái, chẳng những thiên kim tướng phủ xinh đẹp lại còn thông minh, chỉ mấy câu nói đơn sơ đã hóa giải lúng túng cho hắn.
- Cha, cha!
Tần Trạch ngọng nghịu kêu lên vài tiếng, lại giơ hai tay ra vòi vĩnh:
- Bế… bế…
Con ta biết nói rồi sao?! Tần Lâm vui mừng vô kể, nhận lấy hài tử từ trong lòng Trương Tử Huyên. Hắn cảm nhận thân thể nhỏ bé mềm mại của con mình, nhất thời một dòng nước ấm xông lên trong lòng.
Phụ tử là máu trong máu, thịt trong thịt, huyết mạch truyền lưu...
Tận đáy lòng Từ Tân Di vui mừng cho Tần Lâm và Trương Tử Huyên, bất quá cũng không tránh được chút buồn bã mất mát. Nhớ tới lời phụ mẫu lúc về thăm nhà, nàng liền âm thầm nắm chặt quả đấm, không có hảo ý nhìn Tần Lâm: hừ hừ hừ, lần này sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Ngay đêm đó, Tần Lâm thiết gia yến, mọi người đều say, duy chỉ có Từ Tân Di tửu lượng hơi tệ lại không uống giọt rượu nào, còn cướp đi chén rượu của Tần Lâm vô cùng bá đạo, không cho phép hắn uống rượu.
Trương Tử Huyên dở khóc dở cười, làm như vậy cũng quá lộ liễu.
Thanh Đại cười lắc đầu một cái, xem ra Từ tỷ tỷ thật sự là gấp gáp, không trách nàng...
Thị Kiếm và bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh ném tới ánh mắt kinh ngạc, nguyên nhân không vì gì khác, vụng về lại không thèm che giấu giống như Từ Đại tiểu thư vậy quả thật đáng yêu.
Nếu là vào thời hiện đại lúc Tần Lâm ra đời mấy trăm năm sau, nữ công chức ở thành thị hai mươi bảy hai mươi tám, hơn ba mươi tuổi sinh con là hết sức bình thường. Nhưng vào triều Đại Minh năm Vạn Lịch, Từ Đại tiểu thư hai mươi bốn tuổi vẫn chưa sinh con, cũng có hơi nôn nóng gấp gáp.
Nghĩ tới tính toán của Từ Tân Di, trong lòng Tần Lâm như có lửa đốt, cảm giác thành tựu trong nháy mắt bùng lên.
Bất quá rất nhanh hắn không còn vui vẻ được nữa.
Phòng ngủ, Từ Tân Di đóng cửa phòng đánh sầm một tiếng, lấy ra một bọc giấy nhỏ, trút thuốc bột trong đó vào miệng, lại lấy nước trà hớp một hớp nuốt vào, sau đó xoa xoa tay đi về phía Tần Lâm:
- Hắc hắc, đây là Thanh Đại cho, bảo đảm có thể sinh hài tử... bản tiểu thư bất kể!
Vốn Tần Lâm ngồi ở mép giường vô cùng mong đợi, thấy tình huống dường như không giống tưởng tượng không tự chủ được lui về phía sau một chút, cảm giác ánh mắt Từ Đại tiểu thư nhìn mình hơi ngả màu xanh lục, giống như sói cái.
- Này này, hơn một năm không gặp, chúng ta có thể nói chút tình cảm trước hay không?
Tần Lâm bắt đầu nói nhảm liên hồi, thấy dáng vẻ Từ Đại tiểu thư, đáy lòng hiện ra dự cảm bất tường.
- Hừ... Chàng tiêu rồi!
Từ Tân Di đưa ra ngón tay thon dài ra lắc lắc, nở một nụ cười xấu xa, miệng rộng há to để lộ hai chiếc răng khểnh.
Nàng đẩy Tần Lâm ngã ngửa về phía sau, tiếp theo cởi sạch y phục của mình ra, để lộ thân thể thành thục mê người, sau đó chợt nhào tới...
Đây coi như là báo thù sao? Cũng may thân hình Từ Đại tiểu thư hết sức mê người, Tần Lâm ôm lấy nàng bị nàng đè ở dưới người, cũng là phong quang vô tận.
Từ Tân Di hóa thân nữ sắc ma trong lòng thầm nhủ thật là thoải mái, lấy của ta trả lại cho ta, ăn của ta phun ra cho ta, thiếu của ta bù lại cho ta, trộm của ta giao ra đây cho ta...
-----------
Sáng sớm hôm sau, hốc mắt Tần Lâm lại có hơi biến thành màu đen, Từ Tân Di cả người bủn rủn, giống như một con mèo lười biếng, nằm ườn ra trên giường không chịu dậy.
Từ Đại tiểu thư nằm sấp, phía dưới áo ngủ bằng gấm hiện ra đường cong mê người, mái tóc bị mồ hôi khô dính vào trên trán, cả người uể oải không dậy nổi, mắt hạnh nửa mở nửa khép, hàm hàm hồ hồ nói:
- Nếu như buổi trưa chàng có rảnh rỗi hãy đi Đông Hoa môn bồi tiếp Vĩnh Ninh, chúng ta đã ước hẹn, dáng vẻ của thiếp như vậy không đi được.
- Mèo lười tham ăn!
Tần Lâm cười vỗ mông nàng một cái, đáp ứng chuyện này.
Tần Lâm tấu tiệp Nam Cương, diệt địch quốc, bắt đầu sỏ, công lao hiếm thấy gần trăm năm qua mới vừa trở lại kinh sư, không biết bao nhiêu chuyện phải làm. Đổi lại là người khác e rằng sẽ không đưa ra yêu cầu hắn bồi tiếp một tiểu cô nương như vậy.
Từ Đại tiểu thư chúng ta có thật sự không có tim không có phổi hay không?
Thế nhưng hôm qua Tần Lâm đã thương nghị với Trương Tử Huyên xong, trong mấy ngày từ sau khi về kinh đến khi ra ngọ môn hiến tiệp cũng không bái thiên tử, không đi thỉnh công, vui chơi vài ngày rồi hãy tính.
Công diệt địch quốc, bình định Nam Cương vô cùng hiển hách rành rành ra đó, vội vàng bôn tẩu thỉnh công ngược lại rơi xuống hạ thừa. Hôm nay Tần Đốc Chủ bắt chước theo Tạ An ngắm Đông Sơn, ngồi vững trên điếu ngư đài xem các phái triều đình thương nghị thế nào, ban công lao cho công thần thế nào.
Còn nữa, còn có đòn sát thủ quan trọng hơn!
Lúc này mặt trời lên cao ba sào, Thanh Đại đã đi nữ y quán tọa đường hội chẩn. Nữ y tiên một lòng hành y tế thế, một lòng thi triển thuật kỳ hoàng cứu bệnh nhân, làm việc vô cùng chăm chỉ.
Trương Tử Huyên ở nhà chăm sóc Tần Trạch, Tần Lâm chơi đùa với con mình, một lúc giả làm cọp, lúc lại làm ngựa cho con cỡi, khiến cho đứa nhỏ cười to vui vẻ.
Thấy hai cha con chơi đùa vô cùng vui vẻ, Trương Tử Huyên mím môi khẽ mỉm cười, vừa nhẹ nhàng vuốt ve Tần Trạch vừa nói:
- Mấy ngày trước tấu chương huynh thỉnh phong vương vị cho Tư Tuyên Úy đưa lên, hì hì, trong triều cãi nhau vang trời. Bất quá đến khi tấu chương Kiềm Quốc Công, phiên vương và chư Thổ Ty Nam Cương cũng đưa tới, hẳn cũng đã xong xuôi êm đẹp.
- Ta bảo bọn họ hôm nay đưa tới Thông Chính Ty.
Tần Lâm cũng nói.
Trương Tử Huyên khẽ mỉm cười, vuốt ve đầu tròn láng của Tần Trạch:
- Con à, chuyến này phụ thân sẽ kiếm cho con chức Bá tước…
Tần Trạch đột nhiên cười khanh khách, tay nhỏ bé mở ra đưa về phía Tần Lâm:
- Lấy, lấy…
Tần Lâm cười to, đứa nhỏ này nghe thấy tước vị liền cười khanh khách, thật là ham mê công danh.
Bồi tiếp hai mẹ con chơi đùa một hồi, thấy đã gần đến trưa Tần Lâm bèn thay áo vải xanh, ăn mặc như một tú tài bình thường, dẫn theo huynh đệ tâm phúc chạy tới Đông Hoa môn.