ông Hu vương triều tan tác, Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng trở thành tù binh, chuyện này có nghĩa cục diện Vân Nam đã được Tần Lâm thu thập xong xuôi, không còn bừa bãi hỗn loạn mà đã trở nên thơm phức nóng hổi. Đến sớm một ngày nhận ấn nhậm chức sẽ được làm phong cương đại lại sớm một ngày, thu thêm được một phần tiền cữ thường lệ, chỉ có kẻ ngốc mới không vội vàng chạy tới.
Tần Lâm chờ ở Côn Minh cũng cảm thấy buồn bực, chờ hai vị quan mới mang thánh chỉ đại giá quang lâm sẽ để cho thự nhiệm Bố Chính Sứ trở về đảm nhiệm chức cũ. Sau khi bàn giao đâu đó xong xuôi, theo như chỉ ý đem đám phạm nhân Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán, quản gia Nhiêu phủ, Cao Thăng… áp giải ra hình trường.
Hai tên Nhiêu Tô thân mặc y phục màu trắng của tù phạm, quỳ trên mặt đất nhìn nhau không nói, nhất tề thở dài một tiếng. Vốn là ảo tưởng cố cựu trong triều viện thủ, có lẽ còn có may mắn, không nghĩ tới trở thành hai tên phong cương đại lại bị ngự bút phê hồng xử trảm đầu tiên từ khi Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân nắm triều chính tới nay.
Cơ quan tính hết quá thông minh, sai lầm một chút mất tính mạng.
Tần Lâm mặc mãng bào đeo ngọc đái tiến ra, đến giờ Ngọ ba khắc ném thẻ tre xuống đất, quát to một tiếng chém.
Ngưu Đại Lực để trần thân trên, chỉ thắt một chiếc khố nhỏ giống như lồng đèn, đeo thắt lưng da ngang hông, tay cầm quỷ đầu đại đao tiến ra, ngậm rượu mạnh vào miệng phun lên thân đao. Sau đó chém mạnh vào sau gáy Nhiêu Nhân Khản, máu tươi bắn ra như suối, đầu người rơi xuống đất.
Cũng theo phương cách ấy, Tô Tán trở thành quỷ không đầu đi theo đồng bạn xuống suối vàng.
Quản gia Nhiêu phủ sát hại mệnh quan triều đình, Cao Thăng là nô hại chủ, tội danh đại nghịch bất đạo, phải lăng trì xử tử.
Ngược lại tiện nghi Cao Minh Khiêm, bởi vì tên này đã chết nên miễn hết những hình phạt khác, chỉ truy đoạt hết thảy quan hàm đã phong.
Vốn là Tần Lâm rất vui vẻ giao công việc lăng trì này cho Lục Viễn Chí, nhưng tên mập lắc đầu lia lịa như trống bỏi, nói bình thời mình nghịch thi thể đã rất cảm kích Tần ca chiếu cố làm ăn, mối làm ăn lần này hãy nhường lại cho các hay sao sai dịch là được.
Tần Lâm mắng tên mập chết tiệt gian hoạt bỉ ổi, chuẩn bị giao chuyện này cho huynh đệ sai dịch làm. Những lão đệ huynh này theo Tần Lâm từ Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng tới đây, ai nấy tâm địa sắt đá.
Lạc Tư Cung thủy chung đứng ở bên cạnh không lên tiếng, rốt cục dường như đã đợi được cơ hội, ngoài cười mà trong không cười chắp tay một cái:
- Không bằng để cho thủ hạ của Lạc mỗ đại lao, có được chăng?
Tần Lâm khoát khoát tay, ý bảo xin cứ tự nhiên.
Trong mấy tháng qua, Lạc Tư Cung đã dùng mọi thủ đoạn lung lạc hai tên thủ hạ bị mình đẩy ra chết thay ở Kim Mã Bích Kê phường, lại điều động đám cẩm y quan giáo có mặt lúc ấy ra vệ sở ngoài tỉnh nhậm chức. Trước khi đi còn thi thố cả ân lẫn uy một phen, sau đó rút tinh nhuệ khác từ Bắc Trấn Phủ Ty kinh sư tới thay.
Thấy Tần Lâm đồng ý, Lạc Tư Cung đưa mắt ra hiệu, hai tên tâm phúc mới điều tới lập tức xông lên phía trước.
Hai vị này một người tên là Hoàng An, một người tên là Lư Thiên, đều là chức hàm Thiên Hộ Cẩm Y Vệ.
Hai tử tù đã bị lột sạch y phục trói vào cột, Hoàng An đối phó quản gia Nhiêu phủ, Lư Thiên đối phó Cao Thăng, hai vị hành hình biểu diễn đầy đủ tài nghệ thành thục và bản tính tàn nhẫn của bọn họ. Họ dùng tiểu đao cắt từng miếng thịt của hai tử tù, hơn nữa khi ra tay lúc nào khóe miệng cũng khẽ mỉm cười.
- Ưng khuyển Xưởng Vệ!
Bạch Sương Hoa hừ lạnh một tiếng thật nhỏ, quay đầu sang nơi khác không nhìn nữa, tuy nàng giết người nhiều nhưng cũng chưa từng dùng khốc hình hành hạ người khác như vậy.
Lạc Tư Cung lại rất là đắc ý hỏi:
- Tần Đốc Soái, hạ quan mang bọn này tới, bản lãnh thế nào?
- Khá, khá lắm…
Tần Lâm cười gật đầu một cái, sau đó kéo kéo Lục Viễn Chí, lại vẫy vẫy tay với Từ Quang Khải, chờ sau khi bọn họ xúm lại bèn chỉ vào hai tên tội phạm đang bị hành hình, ung dung chậm rãi giảng giải:
- Các ngươi hãy nhìn xem, giải phẫu người sống không dễ dàng chút nào. Hãy nhìn cho kỹ, thứ bên dưới bắp thịt cổ đang giật giật kia chính là động mạch huyết quản. À, bên kia nhanh hơn, đã cắt tới khoang bụng, có thể nhìn thấy hệ thống tiêu hóa ngọ nguậy… Ừm, bọn họ ăn cũng không tệ, ta nhớ có nhìn thấy bánh bột và váng sữa…
Òa... Từ Quang Khải thật sự không nhịn được nữa, lập tức nôn mửa liên hồi.
Lục Viễn Chí trợn trắng mắt nhìn Tần Lâm: cắt thỉ cắt, Tần ca huynh cần gì nói tỉ mỉ như vậy? Rõ ràng là cố ý...
Hoàng An cùng Lư Thiên nghe được Tần Lâm giải thích tỉ mỉ như vậy, cũng không hiểu vì sao. Một người khóe mắt giật giật, người kia nghiến chặt hàm răng, rốt cục Hoàng An nhớ lại sáng nay mình cũng ăn bánh bột và váng sữa, không nhịn được tay run lên, cắt đứt động mạch huyết quản tử tù, máu tươi phun đầy mặt và đầu cổ y, chật vật tới cực điểm.
- Quả thật là vô dụng!
Lạc Tư Cung nổi giận vung mạnh tay áo.
Tần Lâm tỏ vẻ vô tội:
- Chẳng lẽ là Lạc Đô Đốc chỉ chó mắng mèo, trách bản đốc quấy nhiễu bọn họ sao?
- Sao dám, sao dám.
Lạc Tư Cung mặt mũi tươi cười liên tiếp chắp tay.
- Vậy thì tốt, ta còn tưởng rằng Lạc Đô Đốc nổi giận chứ, ha ha!
Tần Lâm bật cười ha hả, nụ cười Lạc Tư Cung cũng trở nên méo xệch.
Bạch Sương Hoa phì cười một tiếng, khẽ véo hông Tần Lâm một cái: ngươi thật là con quỷ ranh mãnh!
-----------
Tần Lâm bàn giao chuyện Vân Nam, áp giải chiến phạm Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng và một đám tù binh hồi kinh hiến tiệp, cũng không vội vàng như lúc chạy tới Vân Nam.
Trận chiến Bảo Trường Dịch bắt được tù binh quân Miến Điện đều bị Tần Lâm chém nơi bờ Thi Điện hà cúng tế quân dân Thi Điện chết oan. Sau đó Đặng Tử Long Lưu Đĩnh thay nhau xuất kích, cộng thêm Tư Vong Ưu Nam chinh lại bắt được không ít tù binh, không thể nào mang hết về kinh sư, chỉ chọn ra trong đó mấy trăm tên thân thể khỏe mạnh ngoại hình tốt mang theo lên đường.
Tại sao cần ngoại hình tốt? Kinh sư tấu tiệp, áp giải tù binh đi ngang qua ngọ môn, nếu chọn toàn kẻ già yếu bệnh hoạn làm sao có thể thể hiện uy phong Tần Đốc Chủ diệt địch quốc, bắt tù binh cho được?!
Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ điều một ngàn tinh binh hộ tống Tần Lâm hồi kinh, lại tự mình dẫn văn võ bá quan Vân Nam đưa đến ngoài Côn Minh ba mươi dặm, thái độ cực kỳ nhiệt tình.
Lúc về theo lệ đi đường bộ vượt núi băng đèo, đến Tứ Xuyên Nghi Tân đổi sang đi đường thủy. Nhưng lúc đi mười mấy người xe nhẹ đơn giản, trở về cộng thêm thủ hạ Lạc Tư Cung, cả số binh sĩ áp giải tù binh là gần hai ngàn, dọc đường quan phủ điều tập thuyền bè, chi ứng dân phu, tiếp tế lương thảo, ai nấy bận rộn vắt giò lên cổ.
Thuyền đến Kỳ Châu, chúng vị lão đệ huynh không khỏi cảm khái trong lòng, năm đó rời đi nơi này, Tần Đốc Chủ vẫn chỉ là cẩm y Bá Hộ nho nhỏ, hôm nay làm đến vũ chức nhất phẩm, Đề Đốc Đông Xưởng, còn lập được công diệt địch quốc.
các vị huynh đệ theo hắn cũng kiến công lập nghiệp, ai nấy làm đến Khoa Quản Sự, Chưởng Ban, Lĩnh Ban, Ty Phòng Đông Xưởng, tối thiểu cũng là Dịch Trưởng, đời người được như vậy còn cầu gì hơn.
Lúc Tần Lâm đi Vân Nam quá vội vàng, lúc về tương đối nhàn nhã, thừa dịp liền dẫn Lục Viễn Chí Ngưu Đại Lực tới y quán thăm người quen cũ. Sư huynh đệ năm đó hoặc là xuất sư, hoặc là ở lại y quán làm đại phu, quản dược liệu, thấy Tần Lâm cẩm bào ngọc đái, Lục Viễn Chí cũng cáo mượn oai hùm, trong lúc giật mình đột nhiên phát hiện sư huynh đệ trước đây đã trở nên vô cùng xa cách.
Ngược lại sư thúc Bàng Hiến thủy chung không cao không thấp, chuyện trò vui vẻ cùng Tần Lâm, Tần Lâm cũng thán phục, năm đó đã nhìn ra vị sư thúc này có hoài bão cao xa trong lòng, quả nhiên như vậy.
Gặp mặt các vị thân thích, thay mặt Thanh Đại thăm hỏi chư vị, vốn Tần Lâm còn muốn ở thêm một hồi, nhưng nghe nói Thế Tử Kinh Vương Chu Do Phiền đã rời đi vương phủ tới đây bái phỏng, tên này đột nhiên như hoàn toàn thay đổi, chạy về trên thuyền như một làn khói, dương buồm chạy trốn đi xa.
Nghe nói thế tử Kinh Vương chạy tới bến thuyền, vẻ mặt rất là ảm đạm mất mát.
Đến Nam Kinh, lại đi bái phỏng nhạc phụ Từ Bang Thụy và Đại cữu ca Từ Duy Chí, cùng với Lý Thời Trân ở tại Ngụy Quốc Công phủ, lúc này mới biết hai tháng trước Thanh Đại và Từ Tân Di từng trở về Nam Kinh thăm nhà, bây giờ đã về lại kinh sư.
Từ Bang Thụy lại già thêm mấy tuổi, hai bên Thái Dương có chút tóc bạc. Chuyện làm cho Tần Lâm buồn bực là thái độ vị nhạc phụ vẫn luôn rất thích hắn này, lần này có chút cứng rắn, động một chút là thổi râu trợn mắt.
Vẫn là Đại cữu ca thật thà, Từ Duy Chí lặng lẽ nói cho Tần Lâm biết, cha mình vì Từ Tân Di vẫn chưa sinh con mà buồn bực trong lòng. Theo Từ Bang Thụy thấy, lúc trước Thanh Đại là một tiểu nha đầu, nữ nhi mình trưởng thành hơn, hẳn sẽ sinh hạ trưởng tử cho Tần Lâm.
Kết quả để cho vị thiên kim tướng phủ con Trương Cư Chính sinh đầu, lần trước Từ Tân Di về thăm nhà, lão Quốc Công trách mắng nàng:
- Bản Quốc Công cũng không phải chưa từng thấy qua nhi nữ của cố Giang Lăng tướng công, không có ngực không có mông, vì sao có thể sinh con trai cho cô gia trước? Lão Trương chết đã mấy năm, không nghĩ tới rốt cục chúng ta cũng chịu thua lão!
Năm đó ở triều chính, Từ Bang Thụy đại biểu huân quý võ thần mơ hồ tranh nhau với Trương Cư Chính đứng đầu văn thần. Kết quả Trương Cư Chính chết, lão Từ lại bắt đầu tranh nữ nhi của ai sinh ra con trai trước!
Ngô thị kéo Tần Lâm qua một bên, lời nói sâu xa khuyên hắn:
- Có một số việc chúng ta làm trưởng bối không tiện nói nhiều, cô gia ngươi hiểu trong lòng là tốt rồi...
Cho dù là da mặt Tần Lâm dày hơn nữa, vào lúc này cũng vô cùng quẫn bách, ngoài gật đầu ra không thể làm gì khác.
Ngay cả trong lời nói Lý Thời Trân cũng có vẻ bóng gió, nói rằng lão nhân gia rất hy vọng có thể có một ngày tứ đại đồng đường. Thanh Đại xuất giá lúc tuổi còn nhỏ, bây giờ cũng đã lớn như vậy rồi…
Đám quỷ sứ Lục Viễn Chí dù ngông cuồng như thế nào đi nữa cũng không dám bật cười trước mặt Ngụy Quốc Công và Thái sư phụ, sau khi rời đi mới phình bụng cười to:
- Này Tần ca, ai nói nhiều nhạc phụ sẽ có nhiều lợi ích?
Tần Lâm sờ sờ mũi, xem ra nhạc phụ nhiều, phiền phức cũng nhiều!
Bởi vì mang theo thật nhiều tù binh đi không nhanh được, khi đến kinh sư Hoa Bắc đã tiến vào đầu Thu, theo lệ vào thành trước, giao tù binh lại cho thập nhị đoàn doanh coi giữ, ba ngày sau hiến tiệp ngọ môn.
Ông trời chơi không đẹp, ngày vào thành mưa Thu liên tục, bọn Tần Lâm phải khoác áo tơi đội đấu lạp, nhưng vẫn có thật nhiều dân chúng đứng ở dưới mái hiên nhìn đội ngũ đường xa trở về này.
Dù sao Vân Nam ở cách kinh sư quá xa, Mãng Ứng Lý xâm lấn đối với dân chúng Vân Nam không thể nghi ngờ là chấn động to lớn, nhưng dân chúng ở kinh sư khó mà có cùng cảm nhận.
Bất quá công diệt quốc, gần mấy chục năm qua trừ Tần Lâm Tần Đốc Soái còn có người thứ hai sao. Đầu đường cuối ngõ bàn tàn, ai nấy đều so sánh Tần Lâm ngang với Mộc Anh, trích đoạn thổi tù và qua sông, dùng hỏa tiễn bắn voi trong Anh Liệt truyện lại được mang ra, bình cũ rượu mới thay Tần Lâm vào đó.
Duy chỉ có Bạch Sương Hoa càng về gần kinh sư càng lo lắng, uy thế giáo chủ Ma giáo tung hoành thiên hạ đã biến thành lo được lo mất. Cuối cùng đến lúc nhìn thấy Thanh Đại, Trương Tử Huyên ngồi kiệu, Từ Tân Di cỡi ngựa nghênh đón, cơ hồ là vắt giò lên cổ mà chạy:
- Ta, ta đi Trấn Thủy Quan Âm am...
Tần Lâm nhìn thấy người nhà nghênh đón xa xa, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ghìm cương Đạp Tuyết Ô Chuy lại, ngồi ở trên lưng ngựa chắp tay một cái hết sức tiêu sái:
- Lạc Đô Đốc, chư vị đồng liêu, bản đốc rời kinh lâu ngày, người nhà khó tránh khỏi nhớ nhung, xin đi trước một bước!
Nói xong Tần Lâm cười dài một tiếng, cũng không đi Tử Cấm thành triều kiến thiên tử, cũng không vào trong Đông Hoa môn thỉnh công, gác chiến công hiển hách diệt quốc sang bên, vỗ ngựa bỏ đi.
Hay cho Tần Đốc Chủ có tình có nghĩa, không phải là Hoắc Phiêu Diêu (Hoắc Khứ Bệnh) đời này sao! Vừa có công khắc cường địch, bình Nam Cương diệt quốc, lại trẻ tuổi tiêu sái, hiểu chuyện thức thời như vậy, chẳng những Lạc Tư Cung vừa hâm mộ vừa ganh ghét, ngay cả đại cô nương tiểu tức phụ đứng dưới mái hiên hai bên đường phố đều sáng ngời đôi mắt.
Thật may là bọn họ không biết chuyện mà Tần Lâm làm kế tiếp, hết thảy bên ngoài trở lại bình thường, hắn trở về phủ đệ tiến vào hậu viện, lập tức hiện nguyên hình. Trước tiên nựng khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào của Thanh Đại, khiến cho đôi môi nàng chu dài ra giống như con thỏ đáng yêu. Sau đó lại cười ha hả vỗ một cái mạnh vào mông tròn căng của Từ Tân Di, chọc cho Từ Đại tiểu thư đuổi đánh.
Bên trong hậu viện chỉ có nữ binh thủ vệ, nhìn cảnh tượng này ai nấy cười nghiêng ngả.
Nữ binh Giáp đi tâm sự với Lục mập, nữ binh Ất cười lắc đầu một cái:
- Bên ngoài thấy Tần Đốc Chủ khí độ uy nghiêm, rất có phong phạm danh thần, chỉ nói là hắn đổi tính, không nghĩ tới...
- Vẫn y như trước.
Nữ binh Bính cũng buông tiếng than dài.
Tiểu Đinh nói đúng một câu:
- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Tần Lâm trơn tuột hơn lươn, Từ Tân Di không đuổi kịp, hai tay chống nạnh thở hào hển, gương mặt da bánh mật đỏ ửng, đôi mắt hạnh lại xanh biếc long lanh:
- Hừ, họ Tần bại hoại, sau khi rời đi rất nhớ hắn, không ngờ rằng trở về lại đáng ghét như vậy!
Hai tròng mắt trong suốt như nước của Thanh Đại cong thành vầng trăng, cười híp mắt nói:
- Rốt cục Từ tỷ tỷ thừa nhận nhớ Tần ca ca rồi sao?!
- Ai… ai thèm nhớ hắn?! Kẻ ngốc mới nhớ hắn!
Từ Tân Di thua mà không chịu thua, miệng lưỡi rất cứng rắn.
Thanh Đại cười khanh khách vui vẻ, một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, không phải Từ tỷ tỷ là kẻ ngốc đó sao?
Trương Tử Huyên thủy chung ôm con trai, âm thầm đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn Tần Lâm và Từ Tân Di đùa giỡn.