Điền Trì, còn có tên là Côn Minh hồ, ánh mặt trời Vân Quý cao nguyên mùa hè vô cùng nóng bỏng, bầu trời Điền Trì thổi tới gió nhẹ mang đến cảm giác mát rượi. Trời xanh mây trắng, sương khói lượn lờ, cánh buồm thấp thoáng, người trong cảnh ấy như chìm vào bức họa, đúng là tiên cảnh chốn nhân gian.
Bên bờ hồ thế núi chập chùng, giữa bóng cây trùng điệp có một tòa lương đình, Tần Lâm dẫn theo bọn Bạch Sương Hoa, Lục Viễn Chí đang ngồi câu cá. Vị Khâm Sai đại thần, Đốc Chủ Đông Xưởng này khoác một chiếc áo vải màu nguyệt bạch, dây tơ buộc tóc, chân đi Nhĩ Ma hài, dáng vẻ nhàn nhã hưởng thụ thú vui trong đời.
Thật ra thì trong mấy tháng qua, ngày nào hắn cũng sống một cách nhàn nhã tự tại như vậy.
Tội ác của Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán đã bại lộ bó tay chịu trói, đây gọi là một lần bắt được mười lần không, Tần Lâm lại tra ra không ít tội chứng tham tang uổng pháp của bọn họ, vì vậy cùng Lạc Tư Cung liên hàm tấu báo kinh sư.
Tường ngã mọi người đẩy, Binh bộ Chủ Sự Tống Ứng Xương đạn hặc hai tên Nhiêu, Tô làm lỡ quân cơ, làm liên lụy quân dân Thi Điện phải chịu tàn sát. Cấp Sự Trung Trần Dữ Giao, giám sát Ngự Sử Chu Hi Đán đạn hặc Nhiêu Nhân Khản mười tội tư thông với địch bán nước vân vân… Ngự Sử Lý Thiên Lân lại tố giác Tô Tán thu nhận hối lộ của quan viên các cấp Vân Nam, tham ô hàng vạn lượng bạc trắng...
Không cần nói kẻ có lòng cũng biết, đây là Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm Triệu lão tiên sinh xuất thủ, trong lúc nhất thời tấu chương bay như bươm bướm về phía trung tâm. Cho dù là Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán còn có tiếp viện ở trong triều, tỷ như bọn Trương Kình, Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành, lúc này bọn họ cũng phải ăn nói thận trọng. Chết đạo hữu không chết bần đạo, hai tên ngu xuẩn Nhiêu, Tô tìm chết, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào người khác đứng ra cứu bọn họ sao, vậy cũng làm cho người ta vô cùng khó chịu…
Vị hảo hảo tiên sinh Thân Thời Hành làm Thủ Phụ, vốn là mọi việc sao cũng được. Nếu theo tính khí thường ngày của lão, sợ rằng phiếu nghĩ cũng sẽ giải quyết theo chiều hướng êm xuôi, đổ hết tội danh sang cho tên quản gia Cao phủ liên lạc trực tiếp với Cao Thăng, sau đó cách chức Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán, nhiều nhất hỏi tội sung quân.
Về phần có phải Vạn Lịch muốn giết hai tên ngu ngốc này không, vậy thì không phải là chuyện của Thân lão tiên sinh chúng ta. Ai làm dữ nấy lo, bệ hạ ngài cứ việc chuyên quyền quyết định, dù sao lão Thân ta sẽ giả như ngu ngốc là được!
Nhưng lần này nghe nói Thân lão tiên sinh ở trong các cầm tấu chương trầm tư hồi lâu, cuối cùng phiếu nghĩ trên ba chữ ‘chém lập tức’, sau đó thở dài:
- Tần Đốc Chủ thật là thủ đoạn, hai người Nhiêu, Tô chết trên tay hắn, quả thật không oan.
Từ khi Vạn Lịch nắm triều chính tới nay chưa có tiền lệ tru diệt văn thần phong cương đại lại, kết quả thấy Thân Thời Hành phiếu nghĩ như vậy, Chu Dực Quân còn cảm thấy buồn bực, vì sao lão hảo nhân này lại đổi tính??
Bất quá cũng tốt, Chu Dực Quân vô cùng oán hận hai tên ngu ngốc Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán này.
Lúc Trương Cư Chính còn sống, dù sao Miến Điện cũng còn tới triều cống, đưa chiến tượng tới. Mặc dù gây ra chuyện voi lao vào ngự giá nhưng dù sao triều đình cũng đã tuyệt cống trừng phạt, Miến Điện trở nên ngoan ngoãn một thời gian.
Lúc này Vạn Lịch mới nắm triều chính mấy năm, Miến Điện khua cờ gióng trống đánh vào thủ phủ Vân Nam đốt giết cướp sát, công thành chiếm đất. Nếu như không phải là Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán báo tin mừng không báo lo, một lũ xu nịnh, mê muội hại nước, làm sao tới nỗi tệ hại như vậy?!
Vạn Lịch phê chuẩn phiếu nghĩ không chậm trễ chút nào, ra lệnh các tân nhậm Tuần Phủ Vân Nam và Tuần Án Ngự Sử đến nhậm chức, lập tức đem Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán ra giết để làm gương.
Ngay cả chuyện chọn ra tân nhậm Tuần Phủ và Tuần Án, các phái trong triều cũng tranh chấp tưng bừng với nhau một phen, cuối cùng kẻ thắng cũng không vội chạy tới Vân Nam nhậm chức, mà lần lữa kéo dài thời gian ở kinh sư, đi vòng quanh chào từ giã, lên núi làm thơ tỏ rõ chí hướng gìn giữ biên thùy cho đất nước, làm văn tứ lục tỏ rõ sẽ bắt chước các bậc tiên hiền… Tóm lại là rất lâu mới chịu lên đường, lại đi vô cùng chậm chạp, không đi Thanh Giang Phổ Đại Vận Hà mà thong thả đi theo đường bộ, theo ngõ Sơn Đông Hà Nam đánh một vòng thật xa.
Quan trường Đại Minh không ngu, hai vị này thật là khôn khéo: trận chiến với Miến Điện còn chưa đánh xong, đại quân còn ở Uy Viễn doanh, quan trường Vân Nam rung chuyển, Thi Điện xây dựng lại, chuyển vận lương thảo... Bao nhiêu công việc bề bộn như vậy rõ ràng là một củ khoai nóng phỏng tay, chỉ có kẻ ngốc mới vội vàng chạy tới đón lấy.
Làm phiền Tần Đốc Soái ở Vân Nam tốn nhiều tâm huyết chút đi!
Tần Lâm cũng không phí tâm nhiều, triều đình xa ngoài vạn dặm, không biết tình huống thật ở Vân Nam, bên này và trong nước vẫn có chỗ khác biệt. Dù sao Kiềm Quốc Công mới là Định Hải Thần Châm, Tần Lâm có Mộc Xương Tộ tương trợ, chấn động do Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán bị bắt đưa tới rất nhanh trở lại bình thường.
Mặt khác, theo đại quân Tư Vong Ưu Nam chinh, chiến đấu của quân Minh cũng đã sớm kết thúc, Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh đã rảnh tay tranh tài bắn thỏ.
Ngay cả lương thảo cũng có các Thổ Ty hết sức đáp đền quyên góp, không cần Tần Lâm thúc giục. Lúc Mãng Ứng Lý cao ca mãnh tiến, các nhà Thổ Ty đều thậm thà thậm thụt qua lại với y. Với thế cục lúc đó, hành vi này cũng không nghiêm trọng gì lắm, dù sao triều đình cũng không làm tròn trách nhiệm tiếp viện và bảo vệ. Nhưng sau khi chiến sự thắng bại đã phân, bọn họ phải làm ra thái độ nên có.
Thật coi Tần Đốc Soái chúng ta là ngồi không sao? Bờ Thi Điện hà giết tù binh đầu người cuồn cuộn, tên Thổ Ty nào không có mắt mới dám chạm tới hắn.
Tần Lâm vứt lại các sự vụ lại cho Mộc Xương Tộ, tên này cũng có ý biểu hiện tầm quan trọng của Mộc vương phủ ở Vân Nam với triều đình cho nên làm mọi chuyện gọn gàng dứt khoát. Vì vậy Tần Lâm mới có thể lui ra, thoát khỏi một đống công việc bề bộn.
- Cao, thật sự là cao!
Tôn Thừa Tông cũng cầm cần câu ở xa hơn một chút, nghĩ đến một loạt cử động của Tần Lâm, không nhịn được thấp giọng than thở:
- Lúc Tần Đốc Soái vừa tới Vân Nam hành sự dứt khoát quả quyết, sau khi xong chuyện lui ra, đa phần người đời chỉ có tiến không lui, duy chỉ có Tần Đốc Soái tiến thối có trật tự.
Từ Quang Khải lại không phụ họa lời y, cầm một chiếc đầu lâu nhẵn bóng lật qua lật lại quan sát. Thứ này là lúc đi qua Nguyên Mưu huyện, một thương nhân đồ cổ bán cho y, hình dáng tựa như đầu người lại không phải người, tựa như vượn lại không phải vượn.
Sau khi Từ Quang Khải mua được bèn tò mò mang đi so sánh với đầu lâu quân Miến Điện được dùng vôi bột bảo quản, lại so với sọ tinh tinh, phát hiện đều không phải. Sau đó Tần Lâm dùng phương pháp căn cứ vào xương đầu phục hồi dung mạo khi còn sống, kết quả cho ra giữa người và vượn, dứt khoát gọi là người vượn, bởi vì địa điểm phát hiện nên đặt tên là người vượn Nguyên Mưu.
Tại sao thời cổ lại có loại sinh vật này, bây giờ đã đi đâu?
Tần Lâm cũng không cho ra câu trả lời trực tiếp, mà là bảo Từ Quang Khải tới Trung dược điếm mua một ít xương khỉ, tinh tinh, lại lệnh cho sai dịch Đông Xưởng lột da thủ cấp quân Miến Điện, nấu lên làm thành khô lâu đưa cho Từ Quang Khải, để cho chính y từ từ nghiên cứu.
Những ngày qua Từ Quang Khải giống như ma, người khác nhìn khô lâu thấy sợ hãi, còn y khi ngủ cũng phải đặt ở đầu giường, hơn nữa gần đây càng ngày càng trầm mặc ít nói, dường như đang có tâm sự trùng trùng.
- Này, có chuyện gì vậy?
Tôn Thừa Tông đưa tay sờ sờ trán Từ Quang Khải xem có nóng hay không.
Từ Quang Khải giật nảy mình, cắn cắn đôi môi, cuối cùng quyết định chia sẻ bí mật tận đáy lòng cho bằng hữu. Y nhìn quanh bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói:
- Trĩ Thằng huynh, ta phát hiện có lẽ loài người không phải là do Nữ Oa tạo ra, mà là, mà là do khỉ vượn từ từ biến thành!
Mặc dù Tôn Thừa Tông có hơi giật mình, nhưng cảm thấy buồn cười nhiều hơn:
- Tử không nói quái lực loạn thần, ba đời trước sử sách có nhiều giả tạo, Nữ Oa vốn chính là nhân vật tưởng tượng hư cấu. Về phần rốt cuộc người là có phải từ khỉ tiến hóa mà ra hay không, ngươi nên đi hỏi Mãng Ứng Lý thử xem, ha ha...
Trong bụng Tôn Thừa Tông toàn là cái học kinh thế trí dụng (Học để sử dụng, những điều học được phải hữu dụng với xã hội đương thời), vạn dặm bình nhung, rõ ràng không có hứng thú đối với chuyện nguồn gốc của nhân loại.
Từ Quang Khải mỉm cười, quả thật quân Miến Điện đen gầy tương đối giống như con khỉ, nhưng đồng thời cũng rất rõ ràng, bằng hữu không chuẩn bị tiếp tục đàm luận đề tài của người vượn với mình, ừm, hay là thỉnh giáo Tần Đốc Soái đi. Dường như hắn rất ủng hộ mình nghiên cứu, bất kể là trước đó nghiên cứu hỏa thương hạng nặng của Tây Ban Nha, hay là đầu lâu người vượn hiện tại. Đáng quý chính là sự ủng hộ này không bắt buộc phải hữu dụng ngay trước mắt.
Trong lúc vô tình Tần Lâm thấy Từ Quang Khải còn đang mân mê đầu người vượn Nguyên Mưu không khỏi khẽ mỉm cười, có lẽ sau này Từ Quang Khải có thể đưa ra thuyết tiến hóa… Ừm, dường như Trung Quốc không có giáo hội đưa y lên thập tự giá, bất quá tương lai gặp phải Lợi Mã Đậu, bọn họ còn có thể làm bằng hữu sao? Nói đến lão Lợi, y tặng hạt giống cây canh ki na phát huy tác dụng rất lớn trong chiến tranh vừa rồi.
Bạch Sương Hoa đứng ở bên cạnh Tần Lâm, miễn cưỡng dựa vào cột lương đình. Sát khí giữa đôi mày nàng trở nên bình hòa không ít, đáy mắt băng hỏa giao dung cũng không còn kịch liệt như trước, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc về Tần Lâm một cái, cũng có chút dáng vẻ tiểu nhi nữ.
Tâm trạng nàng không bình tĩnh như ngoài mặt, sau mỗi lần ân ái triền miên với Tần Lâm lại lo được lo mất...
Nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi, Bạch Sương Hoa truyền âm nhập mật hỏi:
- Tần Lâm, ta, ta hẳn nên đi, chuyện ở Vân Nam đã trở lại bình thường, ngươi cũng sắp trở về kinh phải không?
- Này…
Tần Lâm ném cần câu đi, không trả lời thẳng mà hỏi lại:
- Nàng đi rồi, rất nhiều năm sau sẽ có một cô bé tới hỏi ta có còn nhớ Bạch Sương Hoa ven Côn Minh hồ hay không chứ gì?
- Tầm bậy, người ta không có…
Bạch Sương Hoa chu cao đôi môi, oán hận nhìn chòng chọc Tần Lâm, trên mặt đỏ ửng.
- Theo ta lên kinh đi!
Tần Lâm vô cùng bá đạo choàng ngang eo nhỏ nhắn người ngọc:
- Nàng có thể ở Trấn Thủy Quan Âm am.
Trấn Thủy Quan Âm am, nghĩ đến chỗ đó, giáo chủ tỷ tỷ lại cảm thấy tim đập thình thịch, theo bản năng muốn cự tuyệt, Tần Lâm thình lình đổi giọng:
- Ha ha, nửa ngày cũng chưa câu được một con, thật là vô dụng! Để ta dạy nàng câu cá.
Vừa dứt lời, cần câu Tần Lâm chợt chìm xuống, hắn nắm cần câu giật mạnh lên sau đó kéo vào bờ, một con cá chỉ vàng óng ánh dưới ánh mặt trời đang giãy giụa đã bị hắn câu dính.
- Sao hả?
Tần Lâm vô cùng đắc ý nhìn Bạch Sương Hoa cười lớn.
Trong nháy mắt tâm trạng rối bời trong lòng nàng biến mất, Bạch Sương Hoa khẽ bĩu môi, thình lình vung cần câu ra, dây câu căng thẳng tắp mang theo lưỡi câu bắn mạnh xuống nước, lúc giật lên đã có một con cá còn lớn hơn.
Bạch Sương Hoa vung cần liên tục đâm ra, đâm trúng thật là nhiều cá lớn, chỉ chốc lát sau thùng nước đã đầy cá. Nàng cũng không nhiều lời, chẳng qua chỉ khiêu khích nhìn Tần Lâm.
Nàng giỏi lắm! Tần Lâm cam bái hạ phong,
Bạch Sương Hoa cũng không kềm được nữa, phì cười một tiếng giống như núi băng tan rã, trăm hoa nở rộ.
Thình lình có tên sai dịch phi ngựa tới:
- Khải bẩm Đốc Chủ, đám phạm nhân Mãng Ứng Lý đã được giải đến Côn Minh.
Sau nửa canh giờ, trong Côn Minh thành, Tần Lâm thấy được Mãng Ứng Lý trong tù xa người không giống người quỷ không giống quỷ, bèn cười hì hì chào hỏi:
- Mãng huynh đã lâu không gặp, có khỏe không?
Phản ứng Mãng Ứng Lý trở nên rất chậm chạp, tên hung tàn bạo ngược này đến tình cảnh như vậy cũng không có gì khác người bình thường, co rút bên trong tù xa, hình phạt nghiêm khắc nhất đang chờ đợi y.
- Tần ca, trạng thái tên này rất kém cỏi, sợ rằng không tới được kinh sư!
Lục mập thấp giọng nói với Tần Lâm, Mãng Ứng Lý tâm như tro tàn, không chịu cơm nước, chỉ nhờ người cưỡng ép đổ cháo loãng duy trì sinh mạng.
Tần Lâm gật đầu một cái, sau đó ánh mắt dời về phía Nhạc Phượng, tên này đứng ở bên cạnh tù xa, mặt mũi tươi cười.
- Nhạc Phượng, lần này ngươi bắt được Mãng Ứng Lý, chính là lập công lớn!
Tần Lâm khẽ mỉm cười.
Mãng Ứng Lý điên cuồng lắc lắc tù xa, hận không thể lột da Nhạc Phượng.
Nhạc Phượng quỳ xuống, nụ cười càng lộ rõ vẻ nịnh hót:
- Ân Đốc Chủ không giết, tiểu nhân nguyện khắc ghi tận xương tủy.
- Ai nói không giết, tối đa ta chỉ giảm hình phạt của ngươi từ lăng trì xuống còn chém ngang lưng.
Tần Lâm ra vẻ không hiểu vì sao, sau đó hỏi sai dịch chung quanh:
- Sao không nhốt y vào tù xa?
Nhạc Phượng đặt mông ngã ngồi phệt xuống đất, hy vọng trong lòng bị đánh tan không thể nghi ngờ là trừng phạt tàn khốc nhất.
Mãng Ứng Lý đột nhiên cười lớn:
- Ha ha ha, Nhạc Phượng ngươi bán đứng lão tử, rốt cục cũng có hôm nay... Tần Đốc Soái, lấy thịt và cơm tới đây, ta muốn chịu đựng tới kinh sư, xem tên khốn kiếp này chết chung với ta!
Cứ để hai tên khốn kiếp này làm oan gia đối đầu trên đường xuống suối vàng, dù sao Mãng Ứng Lý cũng sẽ dốc hết toàn lực chịu đựng tới giờ phút ấy.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, không nói thêm nửa chữ.
Tất cả mọi người thảy đều váng đầu hoa mắt, Tần Đốc Soái giở thủ đoạn này, Mãng Ứng Lý và Nhạc Phượng đều phải khuất phục.
-----------
Tần Lâm diệt địch quốc, bắt đầu sỏ, cho bảy trăm dặm gia cấp phi kỵ cầm lộ bố truyền tin báo tiệp Nam Cương chạy về kinh sư. Nửa đường gặp phải tân nhậm Tuần Phủ và Tuần Án đang rề rà đi tới, tốc độ hai vị này lập tức từ rùa hóa thành thỏ, xe nhẹ đơn giản khoái mã ra roi, tốc độ chạy nhanh không kém gì lúc trước Tần Lâm vội vàng chạy tới Vân Nam tiếp viện.