Nhạc Phượng khuyên nhủ:
- Đại vương không cần phiền não, loại sốt rét này thế tới vô cùng hung mãnh, chỉ trong tay người Tây Dương có thuốc chữa bệnh. Hộp gỗ chứa một chút thuốc ít ỏi, giá cả lại đáng ngàn vàng, trong quân Tư Vong Ưu nhất định không có. Cho dù là có được chút ít cũng không cứu được mấy ngàn bệnh nhân, hơn mười vạn đại quân này
Lúc này Mãng Ứng Lý mới đổi giận làm vui.
Miến Điện ở phía Đông Ấn Độ, là quốc gia thuộc Đông Nam Á tiếp xúc với người Tây Dương sớm nhất, bị truyền bá sốt rét ác tính đến từ Phi Châu cũng sớm nhất. Loại sốt rét này tốc độ phát bệnh nhanh, bệnh thế cực kỳ nghiêm trọng, xác suất tử vong hơn xa sốt cách nhật thường thấy ở châu Á, hơn nữa cư dân bản địa thiếu sức đề kháng đối với nó. Cho nên Mãng Ứng Lý lặng lẽ bỏ lại thi thể người chết do sốt rét ở vùng đất thấp phía Tây thành, sau đó rút quân rời khỏi, dụ cho liên quân vào ở, từ đó lây nhiễm sốt rét ác tính trên quy mô lớn.
Theo y thấy mưu kế này kín đáo nước chảy không lọt, chỉ cần liên quân mắc câu sẽ không còn cơ hội ngóc đầu trở lại. Dược vật đều bị nắm giữ trong tay người Tây Dương, một khi binh sĩ liên quân mắc bệnh, cũng chỉ có thể chịu đựng cho đến chết.
- Đi thôi, để cho bọn chúng thoải mái chơi đùa, mấy hôm sau hẳn là nằm xuống hết, ha ha…
Mãng Ứng Lý cười lớn, kêu Nhạc Phượng trở về.
-----------
Bên ngoài thành trong một rừng cây, Doãn Tân Thương hậm hực buông vọng viễn kính xuống, cười lạnh nói:
- Tên giặc Mãng Ứng Lý này còn rất cẩn thận, bằng không hôm nay Doãn mỗ đã lấy mạng chó y!
Trong rừng cây sau lưng, bốn ngàn tên binh sĩ lục chiến đội đầu đội khôi thép ngù tua ngũ sắc, thân mặc Minh Quang khải đơn giản, tay cầm Tấn Lôi Thương và thứ đao, được các tướng lãnh Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung thống soái nghiêm trận mà đợi. Hồng Di đại pháo và pháo Bồ Đào Nha đã dỡ bỏ bạt che, nòng pháo đen ngòm nhắm vào Bạch Cổ thành.
-----------
- Đầu, đau quá, thân thể, nóng quá... Mẹ ơi, con sắp chết phải không?
Bên trong doanh đại quân phía Tây Bạch Cổ thành, trong một ngôi lều cỏ thấp nhỏ lợp bằng lá chuối, binh sĩ Nam Chưởng Nạp Đôn đang rên rỉ đau đớn. Y co rút trên mặt đất phủ kín cỏ xanh, sắc mặt bình thường đen nhẻm hiện tại đỏ ửng đầy vẻ bệnh hoạn, đôi môi khô nẻ, hai mắt thất thần mở ra lộ ra sắc vàng bên trong.
- Uống nước đi!
Đồng bạn cầm ống trúc lên rót vào miệng Nạp Đôn.
Như gáo nước đổ vào sa mạc, thân thể y như đang có lửa đốt bên trong, nhiều nước hơn nữa cũng không giải được nhiệt độ đáng sợ đó.
Khi còn rất nhỏ Nạp Đôn đã từng mắc bệnh sốt rét, y nhớ lúc ấy không hề kịch liệt như lần này. Lần đó mẫu thân chỉ hái cho y uống chút thảo dược, đã có thể giúp y vượt qua nỗi đau nóng lạnh giao nhau.
Chỉ có những khách thương người Hán đường xa mà đến kia mới có thể bị sốt rét hành hạ lợi hại như vậy, mọi người bản địa thổ sanh thổ trưởng, tựa hồ thiên nhiên mang theo kháng tính nào đó. Tỷ như mẫu thân Nạp Đôn là giáo đồ Phật giáo thành kính, nên kiên định cho là đây là thần Phật đặc biệt phù hộ đối với người cơ khổ.
Thế nhưng dù là khách thương người Hán mắc sốt rét cũng là hai ba ngày mới lên cơn sốt một lần, chứ không phải là mỗi ngày đều lên.
Nạp Đôn trợn tròn đôi mắt, thấy thế giới là một mảnh hỗn độn, y cảm giác được tử vong ở gần mình từ trước tới nay chưa từng có. Dường như tay tử thần lạnh như băng sắp sờ lên trán y.
Có lẽ đến lúc đó, thân thể nóng lên mới có thể hóa giải, sau đó dần dần lạnh như băng. Trước mắt thế giới một mảnh toàn là bóng tối, y mất đi ý thức.
Y mơ hồ nhìn thấy mẫu thân cầm bình nước đi vào trong mộng, nhìn về phía y hiền lành mỉm cười, rót từng giọt nước trong vào đôi môi con trai...
- Tới rồi!
Một binh sĩ mừng rỡ như điên chạy tới, tay cầm một ống trúc đựng nước thuốc vô cùng cẩn thận, vui mừng nói:
- Nạp Đôn được cứu rồi, đây là thánh dược Kim Phượng Công chúa ban cho!
Đám đồng bạn có tên đỡ Nạp Đôn dậy, có tên mớm thuốc cho y, có tên dùng lá chuối tiêu đắp lên trán giải nhiệt… mọi người bận rộn lui tới lăng xăng, cho y uống nước thuốc vào.
Nửa đêm Nạp Đôn chợt mở hai mắt ra, sốt cao đã thối lui, thân thể cũng không còn nóng nữa.
- Kế tiếp hẳn là sắp sửa lên cơn rét!
Nạp Đôn cười khổ một cái, bởi vì sốt rét lên cơn chính là hết lạnh tới nóng rồi lại lạnh tuần hoàn, khó chịu tới cực điểm, hành hạ người ta dở sống dở chết.
Thấy đám đồng bạn đã ngủ say, biết ban ngày bọn họ chăm sóc mình đã rất cực khổ, Nạp Đôn cũng không lên tiếng, cầm ống trúc bên cạnh lên uống vài hớp nước, sau đó lẳng lặng nằm xuống chiếu cỏ, chờ đợi cơn rét tới.
Không biết qua bao lâu, mấy ngày trước sau khi sốt cao xong nhất định sẽ đến cơn rét hết sức đúng giờ, chuẩn như đồng hồ Tây Dương, không ngờ rằng hôm nay mãi không thấy tới. Hơn nữa bởi vì ban ngày ngủ mê man quá lâu, bất kể thế nào Nạp Đôn cũng không ngủ được, mở mắt trừng trừng nhìn bầu trời đêm bên ngoài lều cỏ, cảm giác kể từ khi ngã bệnh tới nay chưa bao giờ thanh tĩnh giống như bây giờ.
Nằm dưới đất quá lâu, lúc này cảm thấy mỏi nhừ toàn thân, Nạp Đôn thử rón rén bò dậy, cũng không còn cảm giác toàn thân không có chút sức lực như lúc ngã bệnh, mà cảm thấy sức lực chảy xuôi trở lại trong thân thể.
Bụng y kêu lên ọc ọc, đói rồi, vì vậy y chuẩn bị đi ra ngoài tìm chút gì ăn.
Trong bóng tối y không chú ý đạp trúng binh khí gì đó phát ra một tiếng xoảng, lập tức đánh thức mấy tên đồng bạn trong lều cỏ.
- Nạp Đôn, ngươi đã khỏe rồi sao?!
- Thật là hay quá, Kim Phượng Công chúa ban cho thánh dược thật sự có hiệu quả!
- Dĩ nhiên, có thật nhiều người cũng đã chữa hết.
- Thánh dược là bạch tượng chở tới từ chỗ chủ nhân của nó, Tây Thiên Tam Mạn Đa Bạt Đà La Phổ Hiền Bồ Tát!
Tính người Nam Cương vốn phóng khoáng cởi mở, đám đồng bạn vây quanh Nạp Đôn kêu la nhảy nhót liên hồi, mồm năm miệng mười nói mãi không ngừng. Hồi lâu sau y mới hiểu ra nhờ Kim Phượng Công chúa ban cho thánh dược thần kỳ, coi như lần này mình đã nhặt lại được tính mạng.
- Tư Tuyên Úy, ngài thật là Kim Phượng Công chúa cát tường từ bi...
Nạp Đôn nhìn về phương hướng soái trướng phía Bắc chậm rãi quỳ xuống, hai tay chắp trước ngực tạo thành chữ thập, sau đó giơ thật cao khỏi đầu lạy phục xuống.
Không chỉ là Nạp Đôn, quân doanh các nơi đều có bệnh nhân lục tục chuyển biến tốt, thứ nhất đặc tính bản thân sốt rét chính là tới nhanh đi cũng nhanh, không có thuốc đặc hiệu, triệu chứng cực kỳ hung mãnh, nhưng sau khi sử dụng dược vật đối chứng, hiệu quả cũng mau. Thứ hai, đây chỉ sợ là lần đầu tiên trong lịch sử loài người sử dụng Thanh Hao và ký ninh liên hiệp, vào thời đại mà ký ninh còn hết sức hiếm hoi, vi khuẩn tạo ra sốt rét ác tính chưa hề có tính lờn thuốc, chỉ cần một chút thuốc tiến vào thân thể con người là có thể diệt sạch bọn chúng.
Thời gian trôi đi, càng ngày càng nhiều bệnh nhân thoát khỏi sốt rét hành hạ, khắp nơi đều nổi lửa lên, vây quanh đồng bạn may mắn thoát chết, lại vây quanh đống lửa hát hò nhảy múa.
Các quan quân đã sớm nhận được mệnh lệnh thủ lĩnh gởi tới, cũng không ngăn cản các binh sĩ ca hát nhảy múa ăn mừng. Ngoại trừ một ít binh sĩ tinh nhuệ tiếp tục cảnh giới, các nơi quân doanh ca múa vui mừng, các binh sĩ tạt nước vui đùa với nhau, cười nói vui vẻ không ngừng nghỉ, giống như một lễ hội tạt nước quy mô lớn.
Quân Miến Điện thủ thành không hiểu bên ngoài thành xảy ra chuyện gì, quân doanh của địch ban ngày còn tử khí trầm trầm, hiện tại dường như xảy ra chuyện vui tày trời, theo bản năng cảm thấy có chuyện không ổn.
Mãng Ứng Lý và Nhạc Phượng nhận được tin tức chạy tới trên tường thành, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt bọn họ hết sức hùng vĩ tráng lệ: vây quanh Bạch Cổ thành bốn phương tám hướng, các nơi quân doanh đốt lên đống lửa cháy bừng bừng. Vùng hoang dã mênh mông được ánh lửa chiếu sáng như ban ngày, vô số binh sĩ vây quanh đống lửa vừa hát vừa nhảy, cho dù là ở cách thật xa cũng có thể cảm giác được độ nóng ập vào mặt.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì… Ban ngày liên quân còn là một mảnh trời sầu đất thảm, không phải là bọn họ đang bị ôn dịch hành hạ rên rỉ đau đớn sao, vì sao lại trở nên như vậy?
Trong lòng Mãng Ứng Lý chợt trầm xuống, theo bản năng nghĩ đến có lẽ là ban ngày hành động liên quân nấu thuốc và đốt cháy ngải cứu sinh ra tác dụng. Nếu như liên quân thật sự vì vậy khôi phục sức chiến đấu, như vậy... Y không dám nghĩ tới nữa.
Bất kể thế nào Nhạc Phượng cũng không bằng lòng chấp nhận thất bại, đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó cười lạnh:
- Không, đây là liên quân dùng quỷ kế muốn khích chúng ta ra khỏi thành quyết chiến. Hừ, Đại vương chớ nên mắc bẫy của chúng, chúng ta cố thủ thành trì, chờ liên quân phát khởi sốt rét cũng không chiến mà thắng!
- Chỉ mong là như vậy!
Mãng Ứng Lý hít một hơi thật sâu.
Rốt cục thế nào, đến khi trời sáng nhìn thấy sẽ rõ.
Hai bên đều có thật nhiều người trắng đêm không ngủ, nhưng tất nhiên tâm trạng không giống nhau.
Sáng sớm, mặt trời ló dạng phương Đông, mượn sắc trời dần dần sáng, Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng và tướng sĩ quân Miến Điện trên thành đã có thể thấy rõ tình hình trong doanh liên quân.
Đây nào phải là quỷ kế hư trương thanh thế gì, khắp nơi toàn là một mảnh vui mừng, mặc dù phần lớn người sau nửa đêm không ngủ, một mực cuồng hoan đến tờ mờ sáng, nhưng tinh thần bọn họ gia tăng gấp trăm lần, sĩ khí dâng cao, giống như từng bầy hổ đang gầm gừ mạnh mẽ.
Người Nam Cương hết sức tin tưởng Phật giáo tiểu thừa, các cao tăng đại đức tuyên bố Tư Vong Ưu là Kim Phượng Công chúa, ngồi bạch tượng của Phổ Hiền Bồ Tát, tướng sĩ liên quân đã tin mấy phần. Đến khi nàng ban cho thánh dược cải tử hồi sinh giúp cho binh sĩ mắc chứng sốt rét ác tính hành hạ khỏi hẳn với tốc độ nhanh khó lòng tưởng tượng, đám quan binh không còn nghi ngờ gì nữa, tin chắc mình có Phật Bồ Tát phù hộ, sẽ đánh đâu thắng đó.
Cùng lúc đó, tinh thần quân Miến Điện nhất thời xuống thấp đến đáy.
Sốt rét ác tính đã lưu hành ở Bạch Cổ mấy chục năm, loại bệnh này thật sự lợi hại, bọn họ cũng có cảm giác chẳng khác nào người bệnh, hơn nữa biết rõ trước mắt cũng không có dược vật gì đối chứng chữa trị hữu hiệu.
Nhưng chỉ trong một đêm, phe liên quân lại có thể chữa khỏi loại bệnh đáng sợ này, chẳng lẽ là sức người có thể làm được? Rất rõ ràng, nhất định là bọn họ đã được lực lượng nào đó cực kỳ siêu nhiên trợ giúp…
Nghĩ đến mình đang tác chiến với một cánh quân được thần Phật che chở, quân Miến Điện trở nên áo não vô cùng, không ít người quay đầu lại nhìn tòa kim tháp nguy nga cao vút trong thành, chắp hai tay lại lâm râm khấn nguyện.
Tâm trạng Mãng Ứng Lý buồn bực tới cực điểm, nhìn Nhạc Phượng, cả hai đều tỏ vẻ khổ sở nhăn nhó. Thình lình một tràng tiếng hoan hô thu hút sự chú ý của họ, cả hai đồng thời quay đầu nhìn lại, nhất thời con ngươi co rụt lại.
Bạch tượng Cảm Trụ trang trí vàng bạc rực rỡ chở chủ soái liên quân Tư Vong Ưu chậm rãi đi ra. Trang phục nàng hôm nay lại bất đồng, đầu đội kim quan đỉnh nhọn thật cao, thân mặc áo ngắn ngũ sắc viền vàng, tay phải bắt pháp quyết đưa lên trước ngực, tay trái đặt lên chuôi ngân yêu đao nạm thất bảo đeo ngang hông, vẻ mặt không buồn không vui, diệu tướng trang nghiêm thánh khiết tựa như Phổ Hiền Bồ Tát hạ phàm.
Binh sĩ các tộc liên quân ngừng lại một chút, không biết là người nào đầu tiên kêu lên:
- Kim Phượng Bạch Tượng Vương!
- Kim Phượng Bạch Tượng Vương!
Tiếng hoan hô như sấm dậy mùa Xuân, truyền ra từng đợt vang vọng giữa đất trời.
Tư Vong Ưu từ trên lưng bạch tượng đứng lên, rút bảo đao bên hông ra khỏi vỏ, vẽ một vòng giữa không trung, thình lình chỉ về phía đầu Bạch Cổ thành.
Tướng sĩ liên quân lại bạo phát ra tiếng gầm rống giận như núi đổ biển gầm, không cần các cấp quan quân động viên ập về phía đầu thành giống như nước thủy triều. Vào giờ khắc này bọn họ không hề sợ hãi, ý chí chiến đấu bọn họ đã sôi trào.
Phiên vương các nước trong liên quân, thủ lĩnh Thổ Ty các tộc thấy vậy chỉ có cười khổ, ý tưởng bảo tồn thực lực, mặc cả gì đó vào giờ phút này trở nên hết sức nực cười. Tư Vong Ưu được lòng hết thảy binh sĩ, đã thành khí tượng vương giả, Nam Cương không còn ai có thể tranh phong với nàng được nữa.
Nam Cương truyền lưu truyền thuyết rất lâu, Kim Phượng Bạch Tượng Vương Tây Thiên giáng hạ có uy nghiêm cực lớn đánh đâu thắng đó. Hết thảy địch nhân đối nghịch với nàng đều bị thần Phật chán ghét vứt bỏ, bị liệt hỏa nuốt chửng. Mà người quy phục nàng sẽ được hưởng bình yên và phúc báo.
Lá cờ Kim Cương trợn mắt trên đầu Bạch Cổ thành ảm đạm thất sắc, sắc mặt tướng sĩ quân Miến Điện không còn chút máu trở nên run rẩy. Bọn họ có thể tác chiến với bất cứ địch nhân nào, nhưng làm sao có thể chống cự vô địch vương giả trong truyền thuyết?
Quân Miến Điện sĩ khí xuống thấp, liên quân lấy mười đánh một, huống chi thực lực liên quân vốn mạnh hơn nhiều, cán cân thắng lợi nhanh chóng nghiêng về phía liên quân.
Quan binh lục chiến đội Doanh Châu Tuyên Úy ty dưới sự chỉ huy Doãn Tân Thương, cũng đang phát khởi đả kích tầm xa.
Nhờ bọn họ yểm hộ, binh sĩ liên quân dũng cảm leo lên đầu Bạch Cổ thành.
- Giết!
Nạp Đôn lấy khí thế chưa từng có từ trước đến nay xông lên thành trì, xông về phía Mãng Ứng Lý.
Một tên thân vệ quân Miến Điện múa chiến đao chém tới, Nạp Đôn chỉ khẽ nghiêng đầu vai đi một chút mặc cho chiến đao kia chém trúng vai trái mình, phát ra tiếng xương vỡ vụn làm người ta ê răng. Trong lúc tên thân vệ còn đang ngây người sợ run, y đã chém xéo đao rất nhanh, cắt đứt cổ họng đối thủ, sau đó múa may loan đao trong tay đánh về phía Mãng Ứng Lý sợ ngây người.
Y cảm giác tánh mạng của mình được Kim Phượng Bạch Tượng Vương ban cho, cho nên không sợ hãi.
Càng ngày càng nhiều binh sĩ liên quân vọt tới bên này.
- Thôi rồi!
Mãng Ứng Lý rút yêu đao ra, gác ngang lên cổ định tự vẫn.
Đang lúc này, một đôi tay từ phía sau ôm lấy cánh tay của y, sau đó một quyền đập mạnh vào huyệt Thái Dương. Trước khi hôn mê, Mãng Ứng Lý còn nghe thấy Nhạc Phượng hét to:
- Ta là người Hán, ta bỏ tối đầu sáng, bắt lại Mãng Ứng Lý!