Thấy chủ soái liên quân, Kim Phượng Công chúa cao quý xinh đẹp đi về phía mình, ba tên binh sĩ vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống. Binh sĩ đứng giữa hai tay tạo thành chữ thập hành lễ, hai binh sĩ hai bên cũng muốn làm như vậy, lại quên mình đang dìu đỡ đồng bạn, mới vừa buông tay ra thân thể binh sĩ bị bệnh lập tức ngã sang bên. Hai người bọn họ lại vội vàng đỡ, luống cuống tay chân, mặt ba người đều đỏ ửng lúng túng.
- Không cần hốt hoảng như vậy, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao?
Tư Vong Ưu cười khanh khách đến gần, ánh mắt nhìn bệnh nhân lộ ra vẻ thương hại:
- Đáng thương, nhất định ngươi rất khó chịu.
Dứt lời, Tư Vong Ưu đưa tay ra sờ sờ trán của y.
Bệnh nhân bị cảm giác hạnh phúc đột ngột làm choáng váng, kích động đến cả người run rẩy, cảm giác không thể khống chế được lưỡi mình nói gì:
- Không, không khó chịu…
Tư Vong Ưu mỉm cười gật đầu một cái:
- Yên tâm, ta mang theo thầy thuốc cùng dược liệu, ngươi sẽ khỏi hẳn.
Cho đến khi Kim Phượng Công chúa rời đi rất lâu, binh sĩ kia vẫn giống như si ngốc, sắc mặt trước đó còn tím bầm hiện tại đã trở nên đỏ như say rượu.
Hỏng bét, bắt đầu nóng lên! Mấy tên chiến hữu chuẩn bị kéo y đi về nghỉ, còn có người la hét lấy nước lạnh khăn lông.
- Không có, ta không có...
Binh sĩ càng đỏ mặt hơn.
Mọi người nhìn kỹ mới hiểu rõ, đây không phải là lên cơn sốt rét, mà là quá kích động.
Không ít binh sĩ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng mơ hồ lại có chút hâm mộ binh sĩ phát bệnh này, nếu mình cũng bị sốt rét, như vậy mới vừa rồi kẻ nói chuyện với Kim Phượng Công chúa không phải chính là mình sao?
Tư Vong Ưu dẫn dắt chúng thủ lĩnh Thổ Ty đi thẳng tới, dọc đường không ngừng hỏi thăm ấm lạnh các binh sĩ mắc bệnh, cam kết sẽ trị cho bọn họ mau sớm khỏi hẳn.
Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ thân phận cao quý đích thân đến quân doanh bệnh dịch lưu hành hỏi thăm quan binh mắc bệnh, làm tướng sĩ các tộc vô cùng cảm động, tất cả đều lạy phục đầy đất.
Nam Cương Thổ Ty quyền thế cực lớn, cách khá xa quân dân dưới quyền. Đa phần những binh sĩ này toàn là xuất thân bá tánh bình dân, thấy Tư Tuyên Úy đối đãi như vậy có rất nhiều người sinh lòng liều chết vì nàng.
Phạ Nha Na Khoản Nặc mặt mũi tươi cười ra đón, chạy chậm tới:
- Tư Tuyên Úy đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội!
Hãn Phượng, Đao Tiến Trung theo sát phía sau, sắc mặt có vẻ khó coi, ban đầu không nghe Tư Vong Ưu khuyến cáo cố ý dời doanh đến phía Tây thành cũng là ỷ thực lực mình mạnh mẽ, cố ý làm càn, muốn sau cuộc chiến kiếm chác được nhiều của cải quyền lực hơn. Ai ai cũng nhìn ra Tư Vong Ưu muốn làm nữ vương tân triều Miến Điện, nhưng muốn đăng vương vị cũng không phải đơn giản như vậy, muốn được mọi người ủng hộ ít nhất phải lấy ra thứ gì đó đủ để trao đổi.
Quả nhiên đi theo tên Phạ Nha Na Khoản Nặc này không có kết quả tốt, làm quân đội Nam Cương thảy đều mắc bệnh sốt rét, bệnh thế vô cùng hung ác.
Có lầm hay không!?
Tư Vong Ưu ngược lại rất khách sáo, ôn tồn an ủi các binh sĩ xui xẻo mắc bệnh, giống như một tiểu muội muội an ủi huynh trưởng.
Thành thật mà nói, mới vừa rồi bọn ba người Phạ Nha Na Khoản Nặc đã thương lượng xong xuôi, muốn gặp mặt Tư Vong Ưu đề nghị rút quân. Bọn họ cho rằng sẽ có không ít người hưởng ứng yêu cầu này, bởi vì binh sĩ là sống, đại quân phải không ngừng lưu động, trong quân các thủ lĩnh Thổ Ty khác cũng xuất hiện sốt rét kỳ quái, hơn nữa có khuynh hướng lây nhiễm lan truyền, chỉ bất quá quân của ba người này tình huống nghiêm trọng nhất.
Thấy Tư Vong Ưu đối đãi như vậy, Hãn Phượng cùng Đao Tiến Trung lại cảm thấy ngượng ngùng, ấp a ấp úng không có cách nào mở miệng.
Duy chỉ có Phạ Nha Na Khoản Nặc da mặt dày, hơn nữa bệnh nhân trong quân của y quá nhiều, quả thật không chịu được nữa, tỏ vẻ áy náy khom người nói:
- Tư Tuyên Úy, ngài cũng nhìn thấy tình hình trong quân tiểu vương, thật sự là chẳng ra gì, bị bệnh một mảng lớn, bệnh chết cũng có mười mấy tên, phải chăng là nên rút lui trở về trước… Tuyên Úy ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tiểu vương đối với Đại Minh trung thành cảnh cảnh, nhận được Tần Đốc Soái truyền hịch liền dứt khoát xuất binh trợ chiến... Nhưng, nhưng đây không phải là có ôn dịch sao, ha ha!
Chuyện trên đời này phàm có người mở miệng trước, những người khác cũng có thể hạ mình phụ họa. Hãn Phượng và Đao Tiến Trung cũng luôn miệng kêu khổ, thỉnh cầu rút quân.
Ngay cả những thủ lĩnh Thổ Ty cùng đi theo Tư Vong Ưu cũng có người thần sắc biến hóa, rõ ràng có điều dao động.
Trong quân các vị thủ lĩnh Thổ Ty hoặc nhiều hoặc ít đều có kẻ mắc bệnh sốt rét, nhưng tình huống không nghiêm trọng như khu vực phía Tây thành này. Cho nên trước đó bọn họ còn cảm thấy có thể tiếp tục chiến đấu nữa, kết quả chính mắt thấy được thảm trạng đám người trong quân Phạ Nha Na Khoản Nặc, không khỏi ai nấy trong lòng run sợ, mỗi người thầm tính toán cho riêng mình.
Tư Vong Ưu khẽ mỉm cười, dõng dạc nói:
- Các vị thúc bá, các vị tướng quân, xin đừng nôn nóng, lần này ta tới đây chính là muốn nói cho các ngươi biết, thiên triều Tần Đốc Soái đã sớm dự liệu tình huống hôm nay, nên đã chuẩn bị trước, rất nhanh là có thể trị hết cho binh tướng mắc bệnh sốt rét!
- Lời này có thật chăng?
Phạ Nha Na Khoản Nặc, Đao Tiến Trung cùng Hãn Phượng đều trợn to hai mắt, các vị thủ lĩnh Thổ Ty cũng bàn tán xôn xao.
- Không sai.
Tư Vong Ưu ngắm nhìn bốn phía, cười khanh khách nói:
- Lục chiến đội Doanh Châu Tuyên Úy ty phái tới cũng không có nhiễm sốt rét nơi này, có đúng hay không?
Các Thổ Ty chợt hiểu ra.
Binh sĩ lục chiến đội Doanh Châu Tuyên Úy ty đến từ mười mấy quốc gia Nhật Bản, Triều Tiên, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Giản Bộ Trại, Luzon… dĩ nhiên lấy người Trung Quốc làm chủ thể. Đúng lý ra người Trung Quốc là dễ dàng lây sốt rét nhất, bởi vì không quen với chướng khí Nam Cương. Nói bằng ngôn ngữ hiện đại chính là thiếu lực miễn dịch đối với sốt rét.
Nhưng lần này liên quân sốt rét thịnh hành, bọn họ lại thủy chung không có bệnh hoạn gì.
- Thì ra Tần Đốc Soái sớm có diệu pháp, không trách có thể để cho đại quân lao sư viễn chinh.
Các vị thủ lĩnh xì xào bàn tán.
Còn có người ý niệm xoay chuyển nhanh hơn: bây giờ còn nói Tư Tuyên Úy cùng Tần Đốc Soái không có gì, kẻ ngu mới tin tưởng!
Tư Vong Ưu cười lui về phía sau một chút, sau lưng nàng thình lình xuất hiện một trung niên áo xanh khăn vành, nhìn qua giống như một vị học cứu:
- Các vị xem người này là ai!
Lý Kiến Trung!
Không ít thủ lĩnh Thổ Ty nhận ra vị tiền nhiệm Thông Phán Vĩnh Xương, bây giờ thự nhiệm Tri Phủ Vĩnh Xương này.
Tại sao Lý Kiến Trung lại tới nơi này?
Sau khi Tần Lâm đốc sư thu phục Thi Điện, Lý Kiến Trung rất là bận rộn trong một thời gian, lấy thân phận thự nhiệm Tri Phủ yết bảng an dân, chẩn tế nạn dân, xây dựng lại sau chiến tranh, cũng may y một mảnh công tâm, ngược lại cũng làm không biết mệt.
Lúc Tư Vong Ưu ăn thề ở Mạnh Dưỡng chuẩn bị kéo binh Nam chinh, thế cục Vĩnh Xương phủ hơi ổn, các hạng sự vụ dần dần đi vào quỹ đạo, Tần Lâm lợi dụng danh nghĩa Đốc Soái ra lệnh Lý Kiến Trung điều vận lương thực, chi ứng cho Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh đóng quân Uy Viễn doanh.
Chờ Lý Kiến Trung đến Uy Viễn doanh, Đặng Tử Long mới cười ha hả đưa mật thư của Tần Lâm đã để lại nơi này từ trước cho y. Trong thơ trước hết Tần Lâm nói xin lỗi, sau đó khẩn cầu nhạc phụ Đại nhân xuất cảnh tương trợ. Nam Cương chướng khí hung mãnh, đại quân lao sư viễn chinh, nếu như không có cao thủ y thuật tinh diệu theo quân, sợ rằng số lượng tướng sĩ bị tổn thất ngoài chiến đấu sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Trong chiến tranh thời cổ bởi vì y thuật chưa phát triển, thường là tướng sĩ bệnh chết còn nhiều hơn cả hy sinh trên chiến trường. Tỷ như cuộc chiến Xích Bích ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử Trung Quốc, thật ra thì phóng hỏa tạo thành tổn thất cũng không lớn cho quân Tào, ngược lại bệnh dịch lan truyền trước đó đã khiến cho sức chiến đấu người phương Bắc là chủ yếu trong quân Tào giảm xuống kịch liệt.
Lý Kiến Trung là thự nhiệm Tri Phủ Vĩnh Xương, đúng lý ra không nên tự tiện rời chức vị, nhưng Tần Lâm lấy danh nghĩa Đốc Soái đưa ra bảo đảm sẽ điều tập nhiều tiền lương hơn tiếp viện công cuộc xây dựng lại sau chiến tranh. Hơn nữa hắn còn hứa sẽ tấu thỉnh triều đình giảm miễn thuế phú cho Vĩnh Xương phủ ba năm, Thi Điện huyện mười năm.
Đồng thời Lý Kiến Trung cũng cho là chỉ có chịu cực một lần giải quyết cho xong Mãng Ứng Lý, dân chúng biên cảnh mới có thể được sống cuộc sống bình yên. Vì vậy y hớn hở tuân mệnh, mang theo dược liệu Tần Lâm an bài trước, đuổi theo một mạch Tư Vong Ưu đang dẫn dắt đại quân Nam chinh.
Những năm Lý Kiến Trung ở Vĩnh Xương phủ, quan vị Thông Phán còn không bằng danh tiếng y thuật, rất nhiều thủ lĩnh Thổ Ty ở gần biên cảnh đều biết y tinh thông thuật kỳ hoàng, luôn miệng nói:
- Ra trận thân huynh đệ, đánh hổ phụ tử binh, Tần Đốc Soái truyền hịch tiến quân, Lý Tri Phủ tiền tuyến trị ôn dịch, thật là hay quá, hay quá!
Những kẻ cách xa biên cảnh, tỷ như đám người Phạ Nha Na Khoản Nặc, Nạp Lê Huyên là nửa tin nửa ngờ.
Đao Tiến Trung không kịp chờ đợi chắp tay một cái:
- Xin hỏi Lý Tri Phủ, rốt cuộc loại ôn dịch này là bệnh gì, thoạt nhìn giống như sốt rét, nhưng tại sao mỗi ngày đều phát lạnh phát nóng như vậy?
Trước đó Lý Kiến Trung đã nghiên cứu không ít, hắng giọng nói:
- Cũng là sốt rét, bất quá là một loại sốt rét từ trước tới nay chưa từng thấy qua. Bênh sốt rét ở phía Nam Trung Quốc ta và Nam Cương hoặc hai ngày sốt một lần hoặc ba ngày sốt một lần. Nhưng bệnh nhân mắc sốt rét hiện tại là mỗi ngày đều sốt, triệu chứng cực kỳ ác liệt, chuyện này trước đây cũng không thấy có sách cổ ghi lại. Lý mỗ nghi ngờ là do người Tây Ban Nha từ Tây Dương mang tới nơi này, cho nên binh sĩ dưới quyền các vị cũng không thể chống cự.
Trên thực tế Lý Kiến Trung đoán đúng được tám chín phần mười, sốt rét có bốn loại, sốt rét ác tính, sốt cách nhật (cách một ngày), sốt cách hai ngày và sốt cách ba ngày, mỗi loại bệnh mắc một loại vi khuẩn khác nhau. Trong đó sốt rét lưu hành ở phía Nam Trung Quốc và Đông Nam Á chủ yếu là sốt cách hai ngày và sốt cách ba ngày, cho nên Nam Cương cũng có được kháng thể hoặc nhiều hoặc ít với hai loại sốt rét này.
Mà sốt rét ác tính chủ yếu lưu hành ở vùng nhiệt đới như châu Phi, biểu hiện là mỗi ngày đều sốt, cũng biến chứng nhiều, triệu chứng vô cùng nghiêm trọng, rất dễ dàng nguy hiểm đến tính mạng. Những năm gần đây là do thương thuyền Bồ Đào Nha Tây Ban Nha từ Phi Châu mang tới khu vực ven biển miền Nam Miến Điện, các binh sĩ Nam Chưởng và các Thổ Ty không hề có lực miễn dịch đối với nó.
Chư vị thủ lĩnh Thổ Ty nghe nói bệnh này đáng sợ như thế, mình và binh tướng dưới quyền ở trước mặt nó cũng thiếu sức đề kháng giống như người Hán, nhất thời ai nấy sắc mặt khó coi, hỏi tới:
- Vậy biết phải làm sao, Lý Tri Phủ, nhất định ngươi có biện pháp, có đúng hay không?
Lý Kiến Trung mỉm cười vẩy vẩy tay áo, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ:
- Dĩ nhiên.
Phù... Thủ lĩnh Thổ Ty và tướng quân các nước hiện trường không hẹn mà cùng thở dài ra một hơi, thậm chí Phạ Nha Na Khoản Nặc, Đao Tiến Trung và Hãn Phượng lấy lưng bàn tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Thiên triều Tần Đốc Soái truyền hịch vây công Đông Hu vương triều, thế lực khắp nơi đều nhìn ra tiện nghi, chạy tới đánh con chó rơi xuống nước Mãng Ứng Lý này.
Đây là chuyện đương nhiên, người nào mang binh nhiều tướng mạnh, người ấy có thể được chia phần nhiều hơn sau cuộc chiến, cho nên bọn họ đều kéo quân tinh nhuệ đi. Ngoài ra bọn họ biết trận chiến này không phải là quá khó, lại có thể kiếm chác không ít, vì vậy trong quân cũng có rất nhiều đại cô gia tiểu cữu tử thân thích.
Những cánh quân này không chỉ là tinh nhuệ, còn là hệ chính tuyệt đối thân tín, nếu như tổn thất quá nặng, các vị thủ lĩnh cũng sẽ đau lòng đến không muốn sống nữa!
Nghe Lý Kiến Trung nói có thể trị được bệnh sốt rét, không cần biết quốc vương hay là Thổ Ty thảy đều khom lưng, đầu cúi xuống thật thấp, mặt mũi tươi cười mời y thi triển diệu thủ hồi xuân.
Lý Kiến Trung khẽ mỉm cười:
- Lương y như từ mẫu, các vị không cần như vậy. Nên chữa làm sao, bản quan đã có phương lược, trước đó thí nghiệm ở doanh Tư Tuyên Úy, có thể nói hiệu quả vô cùng rõ rệt. Mời chư vị đến doanh Tư Tuyên Úy lấy thuốc, dựa theo phương pháp bản quan truyền thụ cho mà thi hành, tuyệt đại đa số người mắc bệnh cũng có thể khỏi hẳn.
Chúng thủ lĩnh Thổ Ty lập tức tỉnh ngộ, Lý Kiến Trung là Tư Vong Ưu dẫn tới! Bất quá một người là nhạc phụ Đại nhân Tần Lâm, người kia dường như... Những người có lòng nghi ngờ giữa Tư Vong Ưu cùng Tần Lâm có chuyện gì, vào lúc này lại thật sự không hiểu rõ tình huống.
Chủ soái liên quân, Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ mím môi khe khẽ cười đứng ở bên cạnh trong khi các Thổ Ty vây quanh Lý Kiến Trung như chúng tinh phủng nguyệt, không hề để ý tới chuyện mình bị lạnh nhạt tạm thời.
Tỉnh khí thần các Thổ Ty lập tức biến chuyển phương hướng, Phạ Nha Na Khoản Nặc là kẻ rất dễ dàng khuất thân, khuôn mặt tươi cười thật là rạng rỡ vô cùng:
- Ôi chao, thì ra Tần Đốc Soái và Tư Tuyên Úy sớm có chuẩn bị, thật là tính toán không sót, man di Nam Cương bọn ta tâm phục khẩu phục!
Đao Tiến Trung và Hãn Phượng từ trước tới nay đều dùng một ít phương thức kỳ quặc không được tự nhiên để tìm lợi ích lớn nhất. Nhưng bây giờ hai người bọn họ không dám nói nửa chữ không, xấu hổ thi lễ:
- Tư Tuyên Úy...
Tư Vong Ưu cười cười, quay đầu nói với Lý Kiến Trung:
- Thế thúc, hay là như vầy, tình huống phiến quân doanh thành Tây này nghiêm trọng nhất, lát nữa ngài hãy trấn giữ bên này, các doanh còn lại nhẹ hơn nhiều, cứ để cho bọn họ uống thuốc theo toa, có được chăng?
Lý Kiến Trung cười vuốt râu, gật đầu khen phải.
Kẻ có lòng thấy cảnh tượng này, âm thầm lẩm bẩm: sợ rằng Tư Tuyên Úy và Tần Đốc Soái cũng không có quan hệ kia, nếu không con gái Lý Kiến Trung là phu nhân Tần Đốc Soái, y còn có thể hợp tác chặt chẽ với Tư Tuyên Úy sao?