Tư Vong Ưu lập tức ngăn cản Phạ Nha Na Khoản Nặc nhổ trại dời doanh, đạo lý rất đơn giản, bây giờ miền Nam Miến Điện đã tiến vào mùa mưa nóng bức ẩm ướt, ruồi muỗi côn trùng sinh sản rất nhiều. Vùng đất phía Tây Bạch Cổ thành ở gần Bạch Cổ hà kia có địa thế trũng thấp, không khí ẩm ướt, chướng khí lợi hại hơn so với nơi khác. Nếu dời doanh qua đó đóng trú, sợ rằng ôn dịch lan truyền trong quân, sinh ra thật nhiều bệnh, ngược lại được không bằng mất.
- Vì báo ân Tư Tuyên Úy không giết, tiểu vương không hãi sợ ôn dịch!
Phạ Nha Na Khoản Nặc vỗ ngực bình bịch, tỏ vẻ không sợ hãi, sau đó lại xấu hổ nói:
- Hơn nữa quân của tiểu vương không thể so sánh với binh tướng của thiên triều, bọn chúng xuất thân từ nơi sơn cùng thủy tận, đã quá quen với dịch bệnh sốt rét, Tư Tuyên Úy không cần phải lo lắng.
Phiên vương các nước, Thổ Ty các tộc nghe vậy bật cười. Vị Nam Chưởng vương này lúc đầu nói có vẻ hết sức nghĩa khí, thật ra đã tính toán sẵn trong lòng. Quả thật y không biết xấu hổ, rốt cục cũng nói thẳng ra.
Sau khi người nhiễm sốt rét sẽ sinh ra miễn dịch ở mức độ nhất định, cho nên ở khu vực Nam Cương sốt rét thịnh hành, dân bản xứ bởi vì năm xưa mắc sốt rét quá nhiều, nhờ vậy đều đạt được lực miễn dịch tương đối. Mà người ngoại địa bởi vì không có lực miễn dịch, sau khi tiến vào khu vực dễ dàng bị lây.
Mặc dù mọi người bao gồm cả Phạ Nha Na Khoản Nặc không hiểu được đạo lý y học này, nhưng vô cùng rõ ràng về hiện tượng.
Khách thương người Hán đi tới địa bàn của bọn họ rất dễ dàng nhiễm sốt rét, hơn nữa bệnh tình thường thường cực kỳ nghiêm trọng. Dân chúng trong khu vực bọn họ cai trị lại không có vấn đề này, bọn họ năm xưa đã mắc sốt rét qua, sau đó thường là sẽ không bao giờ mắc nữa. Cho dù mắc bệnh, triệu chứng cũng rất nhỏ, bất quá chỉ như một trận cảm vặt thông thường, không có gì đáng ngại.
Nam Chưởng quốc ở lưu vực Lan Thương giang, chính là khu vực sốt rét thịnh hành nghiêm trọng, địa phương cơ hồ ai ai cũng từng mắc qua sốt rét. Tật bệnh chí mạng đối với người Hán, bọn họ lại coi chẳng ra gì.
Có một số thủ lĩnh Thổ Ty thậm chí xì xào bàn tán sau lưng, nói có phải Tư Vong Ưu ở lâu với Tần Đốc Soái, quên mất mình cũng là nữ Thổ Ty Thái tộc hay không. Mạnh Dưỡng cũng là khu sốt rét, người Hán mới sợ sốt rét!
Hệ thống phòng ngự của Bạch Cổ thành ở phòng tuyến phía Tây phụ thuộc rất nhiều vào phòng tuyến Bạch Cổ hà. Hiện tại ai cũng nhìn ra chỗ đó trở nên yếu kém, nếu Phạ Nha Na Khoản Nặc đã đứng ra trước, lập tức có mấy tên Thổ Ty cũng đứng ra theo, tỏ vẻ bằng lòng dời doanh đi theo.
Nam Chưởng binh cũng dám, tại sao chúng ta không dám? Tư Vong Ưu cũng đã có nói, vàng bạc trong kho thành phủ, nữ nhân trong cung sẽ mặc cho mọi người chia chác. Như vậy người nào công phá thành trì trước, người đó sẽ có thể được chia phần lớn nhất.
Tư Vong Ưu còn muốn lên tiếng ngăn cản, Doãn Tân Thương nhìn nàng nháy mắt liên tiếp, hai tay giấu trong tay áo xua lia lịa: vì sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Phải biết những kẻ đứng ra kia toàn là kẻ cứng đầu khó trị trong quân.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tư Vong Ưu chu ra thật dài, thấy dáng vẻ hào hứng của Phạ Nha Na Khoản Nặc và mấy vị thủ lĩnh đứng ra kia, có người còn lộ ra ánh mắt khiêu khích, biết rằng mình nói bọn họ cũng sẽ không nghe, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu thở dài, không kiên trì ý kiến nữa.
Ngày đó, Nam Chưởng quốc vương Phạ Nha Na Khoản Nặc cầm đầu, Mộc Bang Thổ Ty Hãn Phượng, tướng sĩ Đạn tộc Đao Tiến Trung dẫn binh dời doanh sang phía Tây Bạch Cổ thành.
Phía Tây vùng đất thấp này có Bạch Cổ hà chảy mãi không ngừng, phía Đông chính là Bạch Cổ thành, được quân Miến Điện xem như phòng tuyến quan trọng trú đóng phòng thủ. Nếu như liên quân qua sông tấn công, bọn họ sẽ có thể phản kích giữa dòng.
Thời gian trước liên quân nhiều lần qua sông, đánh giằng co kịch liệt với quân Miến Điện tại dãy đất này, cả hai bên hy sinh không ít. Không biết là quân Miến Điện rời đi quá vội vàng, hay là tinh thần xuống thấp đến mức hết sức đáng thương, trên trận địa bỏ lại không ít cờ xí và binh khí, ngay cả thi thể cũng không thu dọn chôn cất. Thi thể ngâm trong nước nơi thấp trũng trở nên sưng phù, khu vực đất bùn lầy gần bờ sông còn có tay cụt chân gãy và một ít mảnh vụn nội tạng màu sắc khả nghi rơi vãi.
Khí trời dần dần nóng bức, vùng đất thấp này lại ẩm ướt hơn nơi khác, ruồi muỗi bâu đầy trên mặt nước, thi thể, bay tới lui vo ve.
Nam Chưởng binh thấy tình hình như thế, dục vọng giậtt tiền cướp lương cướp nữ nhân nhất thời giảm đi không ít. Thời gian trước phòng tuyến phía Tây là do Tư Vong Ưu phái ra Thổ Ty binh tấn công, không nghĩ tới chiến huống tàn khốc như vậy. Dù sao Nam Chưởng binh là tới đây thừa dịp cháy nhà hôi của, không phải là tới liều mạng cùng quân Miến Điện.
Phạ Nha Na Khoản Nặc cũng cảm thấy lạnh toát trong lòng, xem ra quân Miến Điện là đập nồi dìm thuyền, cho dù là cướp được phòng tuyến phía Tây tương đối thấp của Bạch Cổ thành, nhưng muốn chân chính đánh vào phải trả bao nhiêu máu và sinh mạng?
Đã tới thì phải ở lại, dù sao hiện tại muốn rút lui cũng đã không còn kịp nữa. Phạ Nha Na Khoản Nặc chỉ đành phải ra lệnh binh sĩ dọn dẹp những thi thể này, đáo hố chôn hết thảy.
Hãn Phượng, Đao Tiến Trung cũng mang theo thủ hạ giúp một tay, lúc này chỉ có tiến chứ không thể lui, nếu lui về chắc chắn sẽ bị người ta cười chết.
-----------
Trên tường phía Tây Bạch Cổ thành, Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng thân mặc kình trang vô cùng đơn giản đi thị sát quân đội thủ thành. Nhìn thấy mảnh đất thấp phía Tây thành có thật nhiều quân địch vào đóng, hai người không che giấu được vẻ vui mừng lộ ra trên mặt.
Mãng Ứng Lý vuốt cằm liên tiếp:
- Nhạc Thừa tướng thần cơ diệu toán, nếu lần này có thể bảo vệ Bạch Cổ thành, cô vương còn có thể trùng chấn hùng phong.
Đây cũng không phải là khoác lác, ở các nước Nam Cương, người Miến Điện luôn luôn hùng mạnh, đè ép Xiêm La, đánh Nam Chưởng. Bạch Cổ tới địa khu A Ngõa là kho lương nổi tiếng, quân Miến Điện lại hung hãn hiếu chiến. Tuy rằng hiện tại Mãng Ứng Lý xui xẻo bị liên quân đè ép đánh, chỉ cần không thể một gậy đánh chết, Đông Hu vương triều sẽ khôi phục rất nhanh.
Mặc dù liên quân hùng mạnh thật nhưng cũng có nhược điểm của nó. Đại quân do mấy mươi dân tộc và thế lực ghép lại mà thành, cố nhiên binh thế lớn chưa từng có, nhưng lực ngưng tụ nội bộ nhưng cũng rất thành vấn đề. Nếu như lòng quân dao động sẽ rất dễ dàng hiểu lầm lẫn nhau thậm chí dễ dàng tan rã, tình thế rất tốt ban đầu mà Tư Vong Ưu đã tạo dựng sẽ trôi theo dòng nước.
Tần Lâm trù mưu đại cục, khéo léo dẫn dắt, từ đó mới có được cục diện liên quân đại cử tấn công Đông Hu vương triều. Nếu liên quân rút lui, muốn tổ chức lại là vô cùng khó khăn.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, an bài mồi tốt câu cá vàng, chỉ câu được tôm tép nhỏ…
Nhạc Phượng nhìn về phía cờ xí Nam Chưởng quốc vương cách đó không xa, nụ cười lộ vẻ châm chọc
Mãng Ứng Lý cười to:
- Tên Phạ Nha Na Khoản Nặc này lại dám thừa dịp cô vương chiến bại cháy nhà hôi của, diệt y trước cũng hả giận trong lòng. Về phần bọn Nạp Lê Huyên, Tư Vong Ưu, tương lai cô vương sẽ lấy tánh mạng bọn chúng từng tên một!
- Còn có Tần Lâm, cũng không tha cho hắn, tương lai Đại vương đánh đến Vân Nam, nhất định Hoàng đế Trung Quốc sẽ giận đến chém đầu hắn!
Nhạc Phượng oán hận nói.
-----------
Mấy ngày kế tiếp, liên quân lại phát động một lần tấn công quy mô lớn. Quân Miến Điện cũng hiểu được Bạch Cổ thành sau lưng chính là căn cơ cuối cùng của Đông Hu vương triều, từ tướng quân đến binh sĩ thảy đều đỏ mắt, liều mạng chiến đấu như gà chọi hăng máu.
Quân Miến Điện chó cùng rứt giậu, so ra tinh thần liên quân còn thua kém không bằng đối phương. Thật ra thì điều này cũng rất dễ hiểu, dù sao trừ ba ngàn Mạnh Dưỡng binh hệ chính của Tư Vong Ưu mới vừa mở rộng tác chiến ương ngạnh nhất, phần lớn tướng sĩ Đạn tộc là đồng tộc cũng còn ra sức, những thế lực khắp nơi khác trên căn bản xuất công không xuất lực, bọn họ là thừa dịp cháy nhà hôi của, không phải tới để đổ máu bán mạng.
Dĩ nhiên sức chiến đấu cường hãn nhất chính là lục chiến đội do Ngũ Phong hải thương xây dựng. Đội quân này toàn là loại người anh dũng tuyển chọn ra trong mấy vạn thủy thủ Ngũ Phong hải thương, trên tay ai nấy đã từng dính máu, lại trải qua Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung huấn luyện chính quy, kinh nghiệm chiến trường phong phú, mức độ hung hãn không thấp hơn đội quân bách chiến tinh nhuệ dưới quyền Du Đại Du năm xưa.
Nhưng Doãn Tân Thương cũng không chuẩn bị dùng cánh quân quý giá này trong cuộc tiêu hao chiến công thành tàn khốc này. Người khác không biết rõ ràng lắm, y còn có thể không rõ ràng sao, lục chiến đội là của Kim trưởng quan, là của Tần Đốc Chủ, bây giờ chỉ là giết gà dùng dao mổ trâu, tương lai còn có tác dụng lớn hơn nữa.
Lục chiến đội cũng không đầu nhập công thành, chẳng qua là dùng hỏa lực tầm xa Hồng Di đại pháo và pháo Bồ Đào Nha pháo kích Bạch Cổ thành. Một khi có cơ hội, thật nhiều hỏa thương thủ sẽ lập tức ùa lên, dùng Tấn Lôi Thương bắn ra từng loạt mưa đạn, làm cho quân Miến Điện thủ thành đổ máu.
Kỳ quái là dường như quân Miến Điện cũng có lá bài tẩy gì đó, tác chiến không còn nối đuôi nhau liên tiếp xông lên giống thời gian trước, mà tiến thoái chừng mực, rất có đường lối, lộ ra vẻ không hề sợ hãi.
Nếu liên quân không chuẩn bị đánh một lần cho xong, công thành chiến này cũng không giải quyết được gì.
Mấy ngày kế tiếp chiến trường yên tĩnh một mảnh, ngược lại không phải là liên quân không muốn đánh, mà là không thể đánh được.
Bởi vì trời mưa.
Một khi khu vực hạ du Y Lạc Ngõa Để giang phía Nam Miến Điện tiến vào mùa mưa, thường thường sẽ kéo dài liên tục. Thời tiết kỳ quái như vậy sẽ làm cho dây cung của binh sĩ trở nên mềm đi, nếu kéo căng quá sẽ tróc keo. Hỏa dược cũng sẽ bị ẩm, khôi giáp mắc mưa còn rất dễ dàng hoen rỉ, mặt đất bùn lầy trơn trợt cũng làm cho công thành biến thành nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng đợi đến ba hôm sau đợt mưa kéo dài vừa dứt, mặt trời nhô lên cao chiếu rọi chính là thời tiết tốt để chiến đấu, liên quân cũng không thể phát động thế công mới.
Quân doanh ở vùng đất thấp phía Tây thành đã dời tới gần sát bờ Bạch Cổ hà, nơi cao ráo hơn. Binh sĩ trong cả quân doanh không có chút ý chí chiến đấu nào, ngược lại khắp nơi tràn đầy tiếng rên rỉ đau đớn, vô số binh sĩ bệnh ngã lăn ra, một hồi phát rét, lạnh đến xanh cả mặt, một hồi lại nóng lên, toàn thân đổ mồ hôi hột, như đang trong lò hấp.
Những binh sĩ không có phát bệnh cũng luống cuống tay chân, một số đông người được dùng để phục dịch chiến hữu mắc bệnh, chỉ có số người cực ít có thể rảnh rang tuần tra trong quân doanh. Dù vậy những người này cũng lo lắng trùng trùng, lo rằng mình cũng sẽ mắc bệnh sốt rét bất cứ lúc nào.
Quân của Phạ Nha Na Khoản Nặc, Hãn Phượng và Đao Tiến Trung đã gần như đánh mất sức chiến đấu, trong quân doanh những thủ lĩnh Thổ Ty có quan hệ tương đối gần, đi lại với nhau tương đối nhiều với bọn họ cũng xảy ra sốt rét hoặc nhiều hoặc ít.
Trời ơi, đây là đang trừng phạt chúng ta sao?
Không ít binh sĩ kêu rên đau đớn, ý chí chiến đấu đã dao động. Đúng lý ra người đã mắc sốt rét trước đây, khả năng lây nhiễm một lần nữa là rất thấp, nhưng lần này có rất nhiều người đã từng mắc sốt rét cũng ngã xuống.
Không những như vậy, thông thường mà nói, cho dù là những người đã từng mắc sốt rét tái phát bệnh, hẳn triệu chứng cũng sẽ nhẹ hơn một chút. Nhưng triệu chứng các binh sĩ tương đối nghiêm trọng, vốn lúc trước là cách ngày mới lên cơn sốt một lần, hoặc cách hai ngày một lần, hiện tại lần này ngày nào cũng sốt, lúc nóng lúc lạnh, cho dù là thân thể khỏe mạnh tới mức nào cũng không chịu đựng nổi.
Đây là loại sốt rét gì vậy? Đây là sốt rét sao?!
Trong doanh trướng, thần sắc Phạ Nha Na Khoản Nặc, Hãn Phượng và Đao Tiến Trung hết sức buồn bực, hồi lâu Nam Chưởng quốc vương thở dài một tiếng:
- Đây là ma quỷ nguyền rủa!
- Chẳng lẽ Phật Bồ Tát thật sự phù hộ Mãng Ứng Lý?
Hãn Phượng cười khổ.
Đao Tiến Trung nhăn nhó mặt mày:
- Hay là khuyên nhủ Tư Tuyên Úy, dứt khoát, dứt khoát lui binh đi...
- Báo...
Truyền lệnh binh chạy như bay mà vào:
- Tư Tuyên Úy dẫn người vào doanh!
Ba người kinh ngạc không thôi, trong quân doanh này tràn đầy ôn dịch, người khác tránh không kịp, Tư Vong Ưu lại dám chủ động tới ư?
Tư Vong Ưu được đông đảo nữ binh thân vệ và võ sĩ tiền hô hậu ủng, đi vào quân doanh phía Tây thành.
Trang phục của nàng hôm nay khác với hôm trước, trên đầu búi tóc lên cao, cắm xéo một mũi trâm bạc. Thân mặc đoản y bó sát màu lục, quần màu vàng đồng thêu ngũ sắc, đai lưng bạc bó sát eo thon nhỏ, làm nổi bật vóc người thon thả nảy nở, phong thái yểu điệu mà phiêu hốt.
Không trách gọi là Kim Phượng Công chúa, Tư Vong Ưu mặc đồ này quả thật giống như một con chim phượng hoàng ngũ sắc rực rỡ.
Quân doanh bởi vì ôn dịch mà lộ ra tử khí trầm trầm này nhờ có Tư Vong Ưu đến được điểm xuyết thêm màu sắc tươi tắn. Binh sĩ Nam Chưởng đắm chìm trong bệnh dịch đau đớn lục tục dìu dắt lẫn nhau đi ra doanh trướng, hành lễ với nàng.
Nam Chưởng quốc còn gọi Liêu Quốc, cũng chính là Lào sau này, Liêu tộc và Thái tộc cùng văn hóa chủng tộc, cho nên trong lòng binh sĩ, Tư Vong Ưu thân mặc đồng phục truyền thống như vậy có vẻ dễ thân dễ kính hơn.
Nàng khẽ mỉm cười, đi về phía ba tên binh sĩ đứng trước một doanh trướng bên trái.
Tên binh sĩ đứng giữa vàng võ gầy nhom, sắc mặt xanh hết sức đáng sợ, không ngừng run run đôi môi tím bầm, thân thể suy yếu không đủ sức đứng thẳng, phải nhờ vào hai tên đồng bạn bên cạnh tạm thời còn khỏe mạnh dìu đỡ. Thế nhưng ngay cả hai tên này cũng không biết sau này mình có giẫm vào vết xe đổ của chiến hữu hay không, nói không chừng hai ngày nữa sẽ trở nên giống như y vậy, lên cơn sốt rét lúc nóng lúc lạnh.