Cẩm Y Vệ

Chương 1053: Lạc Đô Đốc




Lúc Tần Lâm nhặt cọng rơm lên, trong đám người có hai ánh mắt khác thường ném tới. Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra đưa cọng rơm vào trong tai ngoáy ngoáy mấy cái, cười ha hả hỏi Nhiêu Nhân Khản:

- Nhiêu lão tiên sinh, trong Côn Minh thành này có móc lỗ tai hay không? Bản đốc nghĩ là không cẩn thận nghe thấy có người nói xấu sau lưng, cho nên lỗ tai ngứa ngáy!

Thịt béo trên mặt Nhiêu Nhân Khản run lên, rất muốn phun một bãi nước bọt, tức giận nói:

- Trà lâu tửu tứ có rất nhiều, Tần Đốc Chủ tự tiện đi, nếu tối nay không có chuyện gì khác, bản quan cáo từ trước.

- Nói ra Cao Tri Phủ cũng thật đáng thương, mười năm đèn sách vất vả, chỉ trong một buổi sáng hóa thành hư không...

Tô Tán rõ ràng là mèo khóc chuột giả từ bi.

- Hai vị tự tiện.

Tần Lâm đưa tay làm ra tư thế mời, lại cười nói:

- Bản đốc thấy Thường Lạc tự này thanh nhã, tối nay sẽ tá túc trong chùa.

Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán cáo từ, không cần nói, cả đêm bọn họ lại phải viết rất nhiều bản chương, liều mạng kéo Tần Lâm xuống ngựa, liều mạng khuấy cho đục nước.

Lạc Tư Cung suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định ở lại Thường Lạc tự, dù sao y phụng chỉ làm việc, xảy ra chuyện như vậy cũng có trách nhiệm nhất định.

Tần Lâm lệnh cho Ngưu Đại Lực dẫn dắt đám sai dịch trông chừng hiện trường cẩn thận, không cho bất cứ kẻ nào lên tháp, đồng thời trông chừng bốn tên nghi phạm thật là cẩn mật.

- Này, ngươi thật sự nắm chắc sao?

Bạch Sương Hoa lặng lẽ hỏi Tần Lâm.

- Thật ra thì ta đã biết ai là hung thủ, thậm chí ngay cả chứng cớ ở nơi nào cũng biết tám chín phần mười, bắt lại tra hỏi một câu là chính xác.

Tần Lâm dứt lời liền cười lên:

- Bất quá ta muốn tự mình tìm được câu trả lời, như vậy sẽ thú vị hơn.

Bạch Sương Hoa nguýt hắn một cái, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như nước:

- Úp úp mở mở ư, hừ, tối nay ngươi đừng hòng!

Ngay đêm đó, giáo chủ tỷ tỷ quyết không cho Tần Lâm đụng tới một ngón tay.

Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm bị tiếng chuông chùa đánh thức, tiếng chuông đồng hùng hậu vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

- Thì ra là như vậy!

Tần Lâm cười lớn nhảy xuống giường thiền.

-----------

Ngưu Đại Lực giống như Trương Phi, thật ra thì trong thô có tế, phụng mệnh Tần Lâm canh giữ ở dưới tháp, dẫn dắt sai dịch Đông Xưởng cầm đèn lồng dò xét trắng đêm. Chẳng những một con ruồi cũng không thể bay lên Thường Lạc tự tháp, ngay cả bốn tên nghi phạm cũng không cho phép đi nhà xí, mà mang bồn cầu để cho bọn họ đi giải trước mặt mọi người, mấy chục con mắt nhìn chằm chằm, không thể giở trò gì được.

Đáng thương bốn tên nghi phạm, lúc đi giải đứng trên bồn cầu bị chúng sai dịch vây quanh nhìn chằm chằm, nhất định là đi tiểu không thông đại tiện không khoái...

Trừ lão Ngưu và huynh đệ sai dịch, còn có một nhóm người cũng không ngủ.

Quan chưởng ấn Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty, Đô Đốc Đồng Tri Lạc Tư Cung, khi ánh sáng từ phía Đông chiếu rọi đến đỉnh Thường Lạc tự tháp, khiến cho Già Lâu La bằng đồng phản chiếu chói mắt, y ngáp thật dài một cái, mắt hiện đầy tia máu, trên mặt mệt mỏi tràn đầy thất vọng.

Tối hôm qua, Lạc Đô Đốc cũng cùng Tần Lâm lưu trú trong Thường Lạc tự. Thậm chí tên giảo hoạt này vươn vai ngáp dài trước mặt Tần Lâm, nói từ kinh sư tới đây vạn dặm xa xôi người mỏi ngựa mệt, liên tục mấy ngày qua bôn ba ở Côn Minh thành, thật sự không chịu nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là cáo lỗi với Tần Lâm, về thiền phòng ngủ trước một bước.

Nhưng chờ cho Tần Lâm vào thiền phòng ngủ, Lạc Tư Cung lập tức thi triển một chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh nhảy dựng khỏi giường, nhanh nhẹn như mông gắn lò xo. Sau đó dẫn mấy tên tâm phúc chạy ra ngoài Thường Lạc tự tháp tra hỏi phạm nhân, lục soát mặt đất, vùi đầu suy nghĩ, sử dụng hết sức bình sinh hy vọng phá án.

Lạc Tư Cung sử xuất một chiêu thí Xe giữ Tướng ở Kim Mã Bích Kê phường, tự tay đẩy thuộc hạ ra làm bia đỡ đạn, coi như thể diện mất sạch không còn. Cho dù là bỏ những tâm phúc này, không để cho tin tức truyền tới kinh sư, y cũng không qua được cửa ải trong lòng mình.

Lạc Tư Cung xuất thân thế gia cẩm y võ thần, bắt đầu từ khi lão tổ tông Lạc Ký Bảo được Minh Thành Tổ ban cho thế tập cẩm y Thiên Hộ, Lạc An Định, Lạc Vận Xương, Lạc Khải, Lạc An... đời nào cũng ra sức cho Hoàng đế Đại Minh. Đến phiên Lạc Tư Cung lại được Vạn Lịch đế trọng dụng, tính ra còn chính thống hơn cả Lưu Thủ Hữu. Dù sao Lưu Thủ Hữu cũng chỉ là văn thần thế gia chuyển thành Cẩm Y Vệ, Lạc gia lại là đời đời làm cẩm y võ thần.

Đến đời Lạc Tư Cung hiện tại cũng không có gì là nổi bật, không có dính vào sóng to gió lớn thời tiền kỳ Vạn Lịch do Trương Cư Chính, Phùng Bảo, Trương Tứ Duy gây ra, lại thuận buồm xuôi gió được Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân bồi dưỡng như tâm phúc, vững vàng ổn thỏa làm tới nhân vật số hai Cẩm Y Vệ, chỉ dưới Lưu Thủ Hữu.

Một người như vậy trong lòng kiêu ngạo như thế nào cũng có thể tưởng tượng được, rốt cục lại mất hết thể diện trước mặt Tần Lâm. Nếu Lạc Tư Cung không thể chiếm thượng phong trước Tần Lâm ở một phương diện nào đó, chính y cũng không thể tha thứ cho mình.

Cho nên Lạc Tư Cung quyết định thừa dịp Tần Lâm đi ngủ, trắng đêm không ngủ điều tra phá vụ án này. Nhất quyết phải tranh trước Tần Lâm tra rõ chân tướng, như vậy mới có thể cho thuộc hạ một chút lòng tin, quan trọng hơn nữa là lấy lại lòng tin cho bản thân y.

Vất vả cho Lạc Tư Cung tổn hao tâm huyết, muốn vượt mặt Tần Lâm, nửa đêm từ trong chăn bò dậy tra án, cũng coi là hết sức giảo hoạt.

Nửa đêm canh ba mang theo Hiệu Úy tâm phúc đi tới dưới tháp hạ, Lạc Tư Cung gặp Ngưu Đại Lực trừng mắt to như chuông đồng, không ngừng tuần tra đề phòng, còn tưởng rằng phải phí miệng lưỡi một phen mới có thể tiến hành điều tra. Không ngờ rằng Ngưu Đại Lực nói thẳng cho y biết:

- Lạc Đô Đốc muốn tra án sao, lúc Tần Đốc Chủ rời đi đã có dặn dò, mời ngài tự tiện.

Cái gì? Lạc Tư Cung cũng không cảm thấy may mắn, mà là tức giận vì bị khinh thị. Chuyện này cũng giống như con kiến nhỏ trăm phương ngàn kế muốn đánh bại con voi, kết quả con voi không thèm để ý tới nó.

Từ trên bản chất mà nói, hoàn toàn không để ý chính là khiêu khích nghiêm trọng vũ nhục nhất đối với người khác.

Tần Lâm khi ta quá đáng! Lạc Tư Cung giận đến thất khiếu bốc khói, ngoài mặt còn phải giả vờ như không có chuyện gi, tạ ân Tần Đốc Chủ thông cảm.

Những cẩm y quan giáo kia thảy đều ngơ ngác nhìn nhau, trong Cẩm Y Vệ lưu truyền rất nhiều lời đồn về Tần Đốc Chủ, đa mưu túc trí tới mức yêu nghiệt, xem ra danh bất hư truyền. Vị Lạc Đô Đốc này cũng coi là gian trá giảo hoạt, lòng dạ độc ác, nhưng nếu so với lão nhân gia thì…

Lạc Tư Cung uất nghẹn trong lòng, dẫn dắt thủ hạ triển khai công việc tra hỏi nghiêm mật mà tỉ mỉ. Y thề quyết phải tranh phá án trước Tần Lâm, cho đối phương thấy mình cũng không phải là con kiến bé nhỏ múa càng trước mặt con voi, tối thiểu cũng phải là tê ngưu, hà mã cùng trọng lượng.

Không phải không thừa nhận Lạc gia đời đời làm cẩm y võ thần, bốn chữ gia học uyên nguyên cũng không phải là dát vàng lên mặt Lạc Tư Cung vô căn cứ. Lúc đứa trẻ khác còn ăn kẹo, Lạc Tư Cung đã chơi trò đấu trí với người lớn. Lúc đứa trẻ khác còn đang học nhân chi sơ tính bản thiện, Lạc Tư Cung đã vào đại lao Cẩm Y Vệ xem phạm nhân diễn Mãn Thanh Thập Đại Khốc Hình, à không, là Đại Minh Thập Đại Khốc Hình, thử hỏi bản lãnh của y có thể kém sao?

Lạc Tư Cung lấy được khẩu cung, lại tra hỏi cặn kẽ một lần nữa, khớp thời gian chính xác đến mức không thể chính xác hơn, thẩm vấn từng người một, có một ít khẩu cung có hơi sai biệt trong câu chữ, bèn nghiêm khắc đính chính lại cho đúng. Thậm chí y còn vẽ lại sơ đồ Thường Lạc tự tháp, ghi chú trên đó vị trí của các nghi phạm ở các tầng lầu.

Ngưu Đại Lực vẫn tỏ vẻ bàng quan, ngoại trừ không cho Lạc Tư Cung dụng hình ép cung ra, chuyện khác một mực bất kể.

Sau đó bọn họ bắt đầu lục soát Thường Lạc tự tháp,

Có thể thấy Lạc Tư Cung quyết ra sức dốc lòng, y nằm phục xuống đất tìm tòi từng tấc một, không bỏ sót một điểm khả nghi nào trong từng kẽ gạch. Đường đường quan chưởng ấn Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty, Đô Đốc Đồng Tri nhị phẩm võ thần nằm trên mặt đất giống như con chó, kẻ không biết còn tưởng rằng y đang dùng lỗ mũi ngửi cái gì đó.

Lúc ấy thấy cảnh tượng này, Ngưu Đại Lực giật nảy mình.

Không chỉ là Ngưu Đại Lực, trước đây hạng người lão mưu thâm toán ở kinh sư như Định Quốc Công Từ Văn Bích đều cho rằng Lạc Tư Cung càng khó đối phó hơn Lưu Thủ Hữu, bởi vì Lưu Thủ Hữu thủy chung giữ dáng vẻ danh thần thế gia, rất nhiều chuyện y không làm được. Nhưng Lạc Tư Cung lại khác, người này không riêng gì lòng dạ độc ác, hơn nữa có thể bất chấp thể diện.

Dĩ nhiên trong chuyện này núi cao còn có núi cao hơn, Tần Đốc Chủ của chúng ta năm xưa lần đầu tiên gặp mặt Thủ Phụ Trương Cư Chính đã lập tức quỳ xuống đất bái kiến lão Thái Sơn, từng làm đủ loại chuyện bất cần thể diện trong triều, thử hỏi hắn có biết xấu hổ hay không, thể diện đối với hắn đáng mấy đồng?!

Bọn Cẩm Y Hiệu Úy thủ hạ Lạc Tư Cung cũng là loại người khôn khéo tinh minh được lựa chọn thận trọng, mặc dù trong lòng bất mãn đối với thượng ty nhưng cũng không làm trở ngại công việc của bọn họ. Ai nấy giở hết bản lãnh toàn thân ra kiểm tra từng ngóc ngách trên tháp, bất cứ nơi nào, bất kỳ dấu vết khả nghi nào đều bị bọn họ kiểm tra một lần.

Bàn thờ bị bọn họ gõ từng tấc một, sợ bên trong trống rỗng cất giấu gì đó. Tất cả lư hương và giá nến cũng được kiểm tra cẩn thận, vì sợ có khả năng là hung khí giết người. Bồ đoàn cũng được bọn họ đặc biệt chú ý, được bọn họ sờ nắn kỹ lưỡng, xác nhận bên trong không có cất giấu bất kỳ vật gì...

Những cẩm y quan giáo này lục soát vô cùng tỉ mỉ, Ngưu Đại Lực và các huynh đệ thân binh cũng đã từng là cẩm y quan giáo, lại theo Tần Lâm điều đến Đông Xưởng làm sai dịch đi theo giám thị đối phương, sau khi thấy vậy không thể không thừa nhận, cho dù đổi lại là mình cũng không thể làm tốt hơn bọn họ.

Lạc Tư Cung còn đích thân kiểm tra phần ngoài thân tháp, tuy võ công của y không bằng Bạch Sương Hoa nhưng cũng là cao thủ hàng đầu Xưởng Vệ, cùng mấy tên quan giáo khinh công giỏi chui ra cửa sổ, đốt đèn lồng kiểm tra từng tầng.

Tóm lại, Lạc Tư Cung và bọn thủ hạ của y không bỏ qua cả một con kiến nằm trong kẽ gạch.

Lục soát cẩn thận như vậy đương nhiên là có thu hoạch, Lạc Tư Cung cũng phát hiện được giọt máu mà Bạch Sương Hoa và Tần Lâm đã từng thấy qua. Y như nhặt được chí bảo, sau khi cẩn thận quan sát xong còn cúi người ngửi thử.

Nhưng trừ giọt máu này ra, y không tìm được đầu mối nào hữu dụng hơn nữa. Sau khi trở xuống dưới tháp vắt óc suy nghỉ rất lâu cũng không tìm được đầu mối.

Thậm chí y nhớ lại động tác quái dị của Tần Lâm, nhặt một cọng cỏ khô từ dưới đất lên quan sát rất lâu. Sau cùng còn bắt chước Tần Lâm, thọc nó vào lỗ tai ngoáy ngoáy. Đáng tiếc Lạc Tư Cung nhặt cọng cỏ đuôi chó bình thường, cho nên không chạm được tới huyền cơ trong đó.

Càng về sau thấy sắc trời tờ mờ sáng, cảm thấy thời gian còn lại cho mình không nhiều lắm, Lạc Tư Cung vô kế khả thi bèn dùng lời lẽ khách sáo chuyện trò với Ngưu Đại Lực, muốn moi chút gì hữu dụng từ đại hán ngốc nghếch thô kệch này.

- Lão Ngưu, Cao Minh Khiêm sớm không nhảy muộn không nhảy, đúng vào thời khắc mấu chốt này đột nhiên rơi tháp bỏ mình, phi diêm phía dưới cửa sổ tầng mười ba còn có vết máu, ngươi cũng là người cũ của Bắc Trấn Phủ Ty chúng ta, ngươi thấy thế nào?

- Chuyện này ắt có điểm kỳ quái…

- Không sai, bản quan nghi ngờ sau khi lão bị người tập kích, từ trên tháp ném xuống.

- Đại nhân anh minh.

- Nhưng có hai chuyện chưa giải thích được, thứ nhất, Liên Tiệp ngủ ở tầng mười hai, nếu như y không phải là hung thủ, vậy hung thủ làm thế nào che giấu động tĩnh hành hung mà không đánh thức y? Thứ hai, nếu hung thủ ở mấy tầng dưới, vậy y đã dùng phương pháp gì khống chế khiến cho Cao Minh Khiêm rơi tháp? Trong tháp cũng không có các loại công cụ như dây thừng!

- Kính xin Đại nhân công khai.

Lạc Tư Cung suýt chút nữa sặc, ngươi cho rằng ta là Địch Nhân Kiệt sao? Y nhìn gương mặt vuông vức như quân bài mạt chược của Ngưu Đại Lực, trong lòng kích động suýt chút nữa sụp đổ.

Ngưu Đại Lực tỏ vẻ vô tội, hắc hắc, lão Ngưu trong thô có tế, giả vờ ngây ngốc vô cùng xuất sắc.

Lạc Tư Cung vắt hết đầu óc cố gắng suy nghĩ, tới nỗi cảm thấy nhức đầu: Liên Tiệp ngủ mê man có thể là bị hạ thuốc mê, nhưng nhất định lượng thuốc tương đối nhẹ, cho nên sau khi vụ án xảy ra y mới có thể tỉnh lại. Mà cho dù khi đó kiểm tra thân thể của y, cũng không tìm được dấu hiệu bỏ thuốc được nữa.

Đã như vậy, y ngủ mê man cũng chỉ có hạn độ, không phải là hôn mê bất tỉnh, nếu như động tĩnh tầng mười ba hơi lớn một chút, chẳng phải sẽ làm y thức tỉnh, đưa đến gây án thất bại sao?

Ngoài ra muốn khống chế Cao Minh Khiêm từ cửa sổ rơi xuống, hoặc là bố trí tương đối cơ quan xảo diệu, hoặc phải có dây thừng đủ dài.

Lạc Tư Cung tưởng tượng hung thủ đem Cao Minh Khiêm mất đi tri giác, thậm chí đã tử vong đặt lên bệ cửa sổ, có thể dùng một sợi tơ dẻo dai buộc vào người Cao Minh Khiêm. Sợi tơ này rũ xuống bên ngoài bảo tháo, lúc ấy hung thủ có thể đứng ở bất kỳ tầng nào kéo lão rơi xuống, sau đó có thể nhanh chóng dùng nến trong Phật tháp thiêu hủy sợi tơ, cũng sẽ không để lại bất kỳ chứng cớ nào.

Nhưng vấn đề là Cao Minh Khiêm từ tầng mười ba rơi xuống lực lượng rất lớn, tốc độ rất nhanh, tất nhiên sẽ để lại dấu vết siết rất sâu trên thi thể. Nhưng lúc kiểm tra thi thể phát hiện cũng không có dấu vết như vậy, trên đai lưng cũng không có đầu buộc của sợi tơ, vậy hung thủ làm thế nào mà được?

Rốt cục đã đến giờ, sắc trời sáng hẳn, tiếng chuông vang lên, Lạc Tư Cung hai mắt đỏ ngầu đã gặp được người y không muốn gặp nhất, Tần Lâm.

Đốc Chủ Đông Xưởng tinh thần sung mãn thần thái sáng láng, chắp tay sau lưng cười hì hì đi tới, từ rất xa đã cất tiếng chào hỏi:

- Lạc Đô Đốc, sớm vậy!