Sau đó hai tên hòa thượng lên tháp lần nữa, ở tầng bảy lại gặp Cao Thăng, bất quá lần này bọn họ không thấy Liên Tiệp nữa. Bởi vì lúc bọn họ leo đến tầng chín, đột nhiên dưới chân truyền tới một tiếng bịch như có thứ gì rơi xuống. Hai người cùng nhau thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhờ ánh nến của tầng một Phật tháp chiếu ra nhìn thấy là Cao Minh Khiêm Cao Tri Phủ đang nằm dưới đất.
Bọn họ kinh hãi cơ hồ tay chân luống cuống, không biết nên đi lên gọi Liên Tiệp hay là mau chóng chạy xuống. Chỉ chốc lát sau cả hai quyết định đi xuống, tới tầng năm bị sai dịch Đông Xưởng chặn lại.
Bản khẩu cung thứ tư là của Cao Thăng, nội dung so ra vô cùng đơn giản. Lúc y đi tới tầng bảy cảm thấy choáng váng đầu óc, cho nên xin phép lão gia cho mình ở lại đó. Đầu tiên nhìn thấy hai hòa thượng đi xuống đốt đèn, sau lại nhìn thấy hai người bọn họ đi lên.
Lúc y nghe tiếng rơi dưới chân tháp bèn chạy ra nhìn xuống, bởi vì tầng bảy thấp, y lập tức thấy rõ người chết chính là lão gia mình Cao Minh Khiêm, bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, váng đầu hoa mắt, chân mềm như bún, chỉ chốc lát sau chậm chạp đi xuống dưới lầu, kết quả gặp sai dịch Đông Xưởng ở tầng bốn.
Lục mập tay chống mặt mập ghé vào sau lưng Tần Lâm, thò đầu nhìn mấy bản khẩu cung. Tần Lâm lật xong y cũng đã xem xong hết.
Tên này không đợi Tần Lâm lên tiếng nói đã gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười khan:
- Ôi chao Tần ca, như vậy xem ra Liên Tiệp cũng không giống như là nói láo. Làm sao y biết hai hòa thượng sẽ cùng nhau xuống tháp đi đốt đèn, nếu có một người ở lại với Cao Minh Khiêm, chẳng phải y sẽ không thể giở trò gì sao?
Tần Lâm cười hắc hắc, lần này cuối cùng Lục mập cũng đã thông suốt.
- Như vậy là Huệ Bình và Huệ An…
Lục Viễn Chí suy nghĩ một chút, lại không tự chủ được lắc đầu một cái:
- Nếu như là hai người bọn họ gây án, tại sao lại xác thật Liên Tiệp là ngủ, Cao Thăng thật sự ở tầng bảy? Làm như vậy sẽ bất lợi cho bọn họ, bọn họ nên làm chứng Liên Tiệp giả bộ ngủ mới đúng.
Tần Lâm vẫn không nói một câu, mặt lộ vẻ cao thâm khó lường.
Bốn tên nghi phạm chỉ còn lại Cao Thăng, Lục Viễn Chí giơ tay lên rồi lại hậm hực buông xuống, rốt cục không có vỗ đùi mà là lộ vẻ nghi hoặc:
- Cao Thăng ư? Vậy càng không có khả năng, y ở tầng bảy từ đầu đến cuối kia mà… Lúc Cao Minh Khiêm rơi xuống, y còn cách tầng mười ba rất xa.
Mặc dù hoàn cảnh vụ án ở Thường Lạc tự tháp không thuộc về vụ án giết người trong nhà kín như truyền thống, nhưng cũng có đặc điểm vô cùng rõ rệt. Đó chính là lối đi duy nhất, bất kể là đi lên hay xuống đều chỉ có thể đi theo thang đá bên trong tháp, không có cách nào tránh khỏi bị người khác ở bất cứ tầng nào phát hiện.
Lúc Cao Minh Khiêm từ tầng mười ba rơi xuống, Cao Thăng ở tầng bảy, Huệ Bình Huệ An ở tầng chín, Cao Thăng không thể nào vượt qua Huệ Bình và Huệ An đến tầng mười ba động thủ giết người.
Lục Viễn Chí nghĩ tới đây, mặt mập nhăn nhúm lại không còn hình dáng, mắt mũi miệng co sát lại vào nhau. Bởi vì y phát hiện ra phép loại trừ mà mình thường dùng đã loại trừ tất cả bốn tên nghi phạm.
Không thể nghi ngờ Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán vô cùng hoan nghênh kết luận này, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời vuốt râu mỉm cười.
- Quả nhiên là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, lão phu không có nhìn lầm chút nào…
Nhiêu Nhân Khản mập lùn cười giống như một pho tượng Phật Di Lặc.
Tô Tán bề ngoài giống như cây trúc, giọng điệu âm trầm lạnh lẽo:
- Lục Thiên Hộ nói có lý, như vậy xem ra Cao Tri Phủ nhất định là tâm tàn ý lạnh, cho nên dứt khoát lựa chọn lấy cái chết tỏ rõ chí mình.
Sao ngươi không nói thẳng là bị Tần Lâm hãm hại oan uổng?
Sắc mặt Lục mập như đưa đám, không nghĩ tới vụ án tới đây lại đi vào ngõ cụt.
- Ngược lại ta cảm thấy khả năng lão bị giết là càng ngày càng cao.
Tần Lâm đột nhiên cười lên, chỉ chỉ thi thể:
- Hơn nữa hung thủ là người nào, có cảm giác như cũng đã lòi ra…
Cái gì?
Sắc mặt Nhiêu Nhân Khản đột biến, con ngươi Tô Tán lập tức co rút lại, tim đập thình thịch liên hồi: Tần Lâm là thật sự nắm chắc, hay chỉ là hư trương thanh thế?
Sắc mặt bốn tên nghi phạm cũng đồng thời thay đổi mấy lần, hoặc sợ hãi, hoặc nghi ngờ...
- Yên tâm.
Tần Lâm ngửa mặt lên trời cười ha hả, dáng vẻ ung dung nhàn nhã:
- Ít nhất bây giờ ta còn chưa suy nghĩ ra nghi điểm cuối cùng, cho nên còn một chút nữa mới có thể phá án!
Phù, ngoài mặt Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán tỏ ra như vô sự, nhưng trong lòng đều thở phào một cái.
Sắc mặt của Lạc Tư Cung âm trầm bất định, vốn y không thù không oán với hai tên Nhiêu, Tô, cũng rất vui mừng nhìn thấy Tần Lâm gặp xui xẻo. Nhưng bây giờ thế cục như vậy, rốt cục là nên giúp đõ Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán đạp cho Tần Lâm một cước, hay nên tiếp tục chờ đợi?
Rất nhanh Lạc Tư Cung làm ra quyết định, y là người của Vạn Lịch, hoàn toàn có vốn liếng có thể kéo dài, để xem bên nào chiếm thượng phong rồi hãy quyết định.
Lúc này Bạch Sương Hoa đã đốt đèn lồng từ cao xuống thấp kiểm tra bên ngoài từng tầng Phật tháp, nàng bước chân nhẹ nhàng lặng lẽ đi tới bên người Tần Lâm.
Đáy lòng Lạc Tư Cung âm thầm kinh ngạc, mới vừa rồi thấy người này đi trên đỉnh tháp cao hơn mười trượng như giẫm trên đất bằng, không khỏi nghĩ tới lời của Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long Bạch Liên giáo lúc gần đi: Rốt cục tên này có thân phận gì, dường như khinh công đạt tới hóa cảnh! Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long là yếu phạm của triều đình, từ trước tới nay hung tàn ác độc, nhưng câu nói của lão ở Kim Mã Bích Kê phường nghe ra cũng có chút ý tứ...
Ngay trước mặt mọi người, Tần Lâm không tiện biểu hiện quá thân mật với Bạch Sương Hoa. Dù sao bây giờ nàng mặc trang phục thân binh sai dịch, nếu như làm quá lộ liễu nói không chừng người khác còn tưởng rằng Tần Đốc Chủ ta thích nam nhân.
- Sao hả, tìm được đầu mối gì không?
Tần Lâm thấp giọng hỏi.
Bạch Sương Hoa dùng thần công truyền âm nhập mật, tụ khí thành tơ, sóng âm truyền thẳng vào trong tai Tần Lâm:
- Không có giọt máu nào khác, nhưng phát hiện cái này ở phi diêm phía Nam tầng tám.
Nàng nghiêng người sang ngăn trở tầm mắt của người khác, xòe tay ra, trong lòng bàn tay nàng là một cọng rơm khô.
Ánh mắt của Tần Lâm lập tức híp lại, bắn ra hàn quang khiếp người, cười lạnh nói:
- Là rơm khô, càng ngày càng thú vị, nếu ta đoán không sai, chúng ta còn có thể tìm được nhiều hơn trên mặt đất.
Quả thật như vậy, hiện tại là ban đêm nhìn không rõ lắm, nhưng nếu như chú ý quan sát là có thể nhìn thấy trên mặt đất có mấy cọng rơm khô.
Mấy cọng rơm rơm khô đã là gì? Trong khe gạch của tháp có rất nhiều cỏ sinh trưởng, trong đó không ít đã khô vàng, có mấy cọng rơm cỏ khô cũng không có gì là nổi bật.
Nhưng Tần Lâm khom lưng nhặt lên một cọng trong đó, cẩn thận quan sát là có thể phát hiện, trong kẽ gạch là cỏ đuôi chó và các loại cỏ dại khác, mà cọng rơm Bạch Sương Hoa tìm được từ phi diêm tầng tám, cùng với rơm hắn nhặt lên từ mặt đất đều là rơm lúa nước.