Cẩm Y Vệ

Chương 1007: Mùi hương quen thuộc




Mặc dù đã tiếp nhận chức giáo chủ, A Sa nghịch ngợm phá phách biến thành thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ, nhưng nàng cũng không có võ công lợi hại như sư phó Bạch Sương Hoa, cũng không có uy vọng cao như vậy, dù sao tuổi nàng còn quá nhỏ.

Ngoài ra mặc dù mọi người chưa từng nói rõ, nhưng trong lòng không khỏi lén lút nghĩ vẩn vơ. Bạch Sương Hoa phản giáo ra đi, Bạch Linh Sa là đồ đệ của nàng, lại ở trong phủ Tần Lâm một thời gian dài, e rằng…

Cho nên A Sa cũng không thể ngăn cản lần ám sát này, hơn nữa còn phải ra vẻ không thèm quan tâm, mặc dù vào giờ phút này trong lòng của nàng đang hô to: Tần đại thúc, đừng tới đây, bên này là bẫy rập!

Làm sao Tần Lâm có thể nghe được, lòng hắn như lửa đốt, hận mình không thể mọc cánh bay thẳng tới Côn Minh, bay thẳng tới Vĩnh Xương phủ. Cho nên hắn giục ngựa chạy nhanh đến, cách địa điểm dự định mai phục càng ngày càng gần.

Ánh mắt của Cao Thiên Long lóe ra vẻ lãnh khốc vô tình, vừa nhìn chăm chú vào Tần Lâm, vừa giải thích với A Sa cũng là giải thích với bọn Ngả Khổ Thiền:

- Bên Vĩnh Xương phủ nguy cấp là thật, nhưng có Thông Phán Lý Kiến Phương cũng coi như quan tốt, chỉ huy dân chúng đinh tráng hết lòng phòng thủ, chỉ bằng vào lực một phủ lại có thể ngăn đại quân Miến Điện không thể tiến thêm. Cho nên dù chúng ta giết Tần Lâm, Vĩnh Xương phủ cũng có thể được bảo vệ. Thánh giáo chủ, nếu tương lai chúng ta khởi sự, nhất định phải chiêu mộ loại quan giống như Lý Kiến Phương này.

Thật ra thì tình thế bên Vĩnh Xương phủ đã sớm vô cùng nguy cấp, Cao Thiên Long nói như vậy chỉ là che giấu mà thôi. Nếu như Tần Lâm không tới, Vĩnh Xương phủ nhất định sẽ mất, quân dân dân chúng cả thành sẽ trở thành oan hồn dưới đao quân Miến Điện.

Bạch Linh Sa bĩu môi nhỏ nhắn cười khúc khích, rất nhanh lại thu liễm nụ cười, giả vờ như giật mình kinh hãi nói:

- Ủa, lão nói là vị Lý Kiến Phương Lý Thông Phán kia sao, bản giáo chủ đã nghe nói tên y, để ta nhớ lại… Đúng rồi, y chính là lão nhạc trượng của Tần tặc, phụ thân của Lý Thanh Đại phu nhân!

Mới vừa rồi Cao Thiên Long còn nói rất hùng hồn chợt á khẩu nghẹn lời, cổ họng kêu ặc một tiếng, sắc mặt lúng túng, không ngờ rằng Lý Kiến Phương mà mình khen ngợi lại là lão Thái Sơn của Tần Lâm, thật sự có vẻ ngượng ngùng.

Sắc mặt bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên có vẻ không tốt, dù sao cũng là Ma giáo phát động Hồng Cân quân khởi nghĩa, lật đổ thống trị triều Nguyên. Mặc dù bị triều đình miệt xưng Ma giáo nhưng bọn họ ngược lại một mực tự xưng chính thống, nói mình là Long Phượng Hoàng đế truyền, nhắc tới Chu Minh lại xưng là Ngụy triều Ngụy đế. Sau này đến triều Thanh, Vương Thông Nhi lãnh đạo Bạch Liên giáo khởi nghĩa cũng lấy danh nghĩa khu trừ Hồ Lỗ, Bạch Liên giáng thế mà hiệu triệu người đời.

Đã như vậy phải có dáng vẻ chính thống, bây giờ lão nhạc trượng người ta ở tiền tuyến chống cự quân Miến Điện, con rể từ kinh sư bôn ba vạn dặm cứu viện, các cao thủ Bạch Liên giáo lại muốn ám sát hắn dọc đường, trong lòng ai nấy không khỏi cảm thấy áy náy.

- Ừm, chúng ta làm như vậy sẽ có lỗi với dân chúng Vĩnh Xương phủ…

Ngả Khổ Thiền nện một quyền vào thân cây gần đó, ra sức cắn môi.

Thiết Diện Sát Sinh Phật tru diệt quan lại triều đình, ưng khuyển Xưởng Vệ dưới tay cũng rất nhiều, nhưng từ trước tới nay chưa từng cảm thấy do dự khó xuống tay như vậy.

Hồng Dương Đường chủ Luyện Ích Trần xoa xoa lỗ mũi đỏ ửng vì rượu, cười khổ nói:

- Hay là chúng ta tạm thời thu tay lại, chờ xong chuyện Vĩnh Xương hãy tính toán tiếp?

Đúng đúng đúng, chính là như vậy! A Sa cười tít mắt, rất muốn nói mọi người hãy dứt khoát ngồi xuống uống chút trà ăn điểm tâm, có chuyện gì hãy bàn lại, đánh đánh giết giết mãi còn ra thể thống gì…

Cao Thiên Long khẽ cau mày, đưa mắt ra hiệu cho Hồ Vân Bằng.

Lúc này Tần Lâm càng tới càng gần, Hồ Vân Bằng hạ thấp giọng nói:

- Chư vị, không thể để mất cơ hội, mất rồi sẽ không trở lại. Nếu Tần Lâm đại thắng Vĩnh Xương, trên đường trở về nhất định đại quân tụ tập, khải ca mà về, làm sao còn có được thời cơ tốt như hôm nay?

Lời này rất có lý, dù sao Tần Lâm thân là Đốc Chủ Đông Xưởng, thời điểm mang rất ít nhân mã xuất hành cũng không nhiều.

Ngả Khổ Thiền cau mày ngoẹo đầu suy nghĩ một cái chớp mắt, lại nện một quyền vào ngực mình:

- Thôi, Tần tặc và Thánh giáo thù sâu như biển, quyết không thể tha hắn! Cao Tả Sứ, chúng ta quyết định giết Tần Lâm trước, sau đó đi ngay Vĩnh Xương trợ chiến, đánh lui bọn man rợ Miến Điện!

Hay! Cao Thiên Long không ngừng luôn miệng đáp ứng, sau lưng đã rịn ra mồ hôi lạnh. Nếu Ngả Khổ Thiền do dự thêm chút nữa, Tần Lâm sẽ giục ngựa chạy qua. Chỉ cần qua nơi này, cách đó không xa chính là địa giới Vân Nam, quan phủ Tuyên Uy thậm chí Khúc Tĩnh biết được Khâm Sai đại thần đến nhất định sẽ phái ra nghi thức long trọng nghênh đón, lúc ấy muốn hạ thủ sẽ muôn vàn khó khăn.

-----------

Mặc dù là sườn Đông Ô Mông sơn, nhưng đường núi cũng gập ghềnh khó đi, Tần Lâm chỉ có thể buông cương mặc cho ngựa chạy, để Đạp Tuyết Ô Chuy tự đi theo ý nó.

Thớt thần câu này bất cứ lúc nào cũng dẫn đầu, những con ngựa Tứ Xuyên kia chỉ dám chạy theo sau. Vì tranh thủ tốc độ, Tần Lâm cũng không kịp quản quá nhiều, một mình chạy lên phía trước.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực theo sát phía sau, tiếp theo là hai vị Tú Tài Tôn Thừa Tông và Từ Quang Khải, ba mươi tên thân binh thị vệ đổi thành trang phục sai dịch Đông Xưởng đi ở sau cùng đội ngũ.

Phía trước có mấy tên tiều phu đang chất mấy đống củi cản đường, bọn Tần Lâm không thể không giảm tốc độ lại, chờ bọn họ dẹp đường.

Trời cũng giúp ta! Tất cả mọi người Bạch Liên giáo thấy vậy hết sức vui mừng, mấy tiều phu kia xuất hiện khiến cho việc ám sát của bọn họ càng thêm dễ dàng.

Tần Lâm vừa chờ tiều phu dẹp củi sang hai bên vừa nhìn bốn phía. Thấy thế núi hiểm ác, hắn giơ roi cười nói:

- Nếu bày một cánh phục binh ở nơi đây, e rằng chúng ta chắp cánh khó bay…

Lời còn chưa dứt, Cao Thiên Long giữa sườn núi thình lình đứng dậy, cười lạnh nói:

- Tần tặc, ngươi cũng tự biết rõ, nạp mạng đi!

Bảy tám bóng người xông xuống, nhảy nhót phi hành trên sườn núi, thế như thương ưng vồ thỏ, sắc bén không thể đỡ.

Trời ơi, Tần Đốc Chủ thật sự có miệng quạ đen… các thị vệ huynh đệ đều kinh hãi.

Bọn họ không biết Tần Lâm cũng đang thầm than trong lòng, tên Tôn Thừa Tông mới là miệng quạ đen. Trong lịch sử thực tế, về sau y dâng tấu chương nói nếu Đại Minh không làm như vầy như vầy, e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay. Sùng Trinh không nghe theo, rốt cục thật sự mất ngôi.

Lúc Tôn Thừa Tông còn trẻ đã lộ ra tư chất quạ đen, tranh thủ thời gian cảnh báo một chút. Tần Lâm cố ý chọc cười, không ngờ rằng thật sự làm cho mai phục của Bạch Liên giáo xuất hiện.

Bọn thị vệ rối rít rút ra Xế Điện Thương nhắm chuẩn tác xạ, một tràng tiếng súng đùng đùng vang lên. Sau loạt đạn đầu tiên chỉ nghe một tiếng hự đau đớn, có người đã bị thương.

Nơi bả vai Bạch Dương Đường chủ Tiêu Vân Thiên có thêm một lỗ máu, máu tươi văng khắp nơi, tóc trắng phất phơ vô cùng đáng sợ, nhưng y vẫn nghiến răng thật chặt không hề lui bước.

Các cao thủ nhảy nhót qua lại, dựa vào thế núi hiểm trở để tránh đạn. Bọn họ chợt lóe bên trái, chợt nghiêng bên phải, mượn đá và cây cối ngăn che thân thể, vô số đạo quỷ ảnh lúc ẩn lúc hiện trong núi.

Mỗi người bắn hết hai cây Xế Điện Thương nạp đạn sẵn, không có thời gian nạp tiếp, chia làm ba đợt bắn lại càng không có ý nghĩa gì. Chỉ có một nhúm người như vậy, nếu còn chia thành ba nhóm mưa đạn sẽ rất thưa thớt, e rằng sẽ không bắn trúng người nào.

Cao Thiên Long xông lên phía trước nhất, trong kẽ tay kẹp bốn mũi Ngô Công Đinh xanh biếc, độc môn ám khí Phi Thiên Ngô Vương không phải chuyện đùa, thấy máu phong hầu.

Đến khi cách Tần Lâm còn có mười trượng, Cao Thiên Long cười gằn huy động cánh tay, bốn mũi Ngô Công Đinh lặng lẽ không tiếng động bay về phía Tần Lâm, chia ra nhắm vào mắt, cổ họng và ngực hắn.

Không hổ là Tả Sứ Ma giáo, Cao Thiên Long nhận huyệt vô cùng chính xác, lực đạo hùng mạnh, độc dược kịch liệt, tất cả đều đạt tới tuyệt đỉnh.

Trời ơi, không xong! A Sa theo ở phía sau một chút, đang suy nghĩ làm thế nào giúp Tần Lâm thoát khốn, chưa kịp nghĩ xong thì Cao Thiên Long đã xuất thủ Ngô Công Đinh, nhất thời gấp đến độ tim muốn nhảy vọt nhảy ra khỏi lồng ngực, đang muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại không còn kịp nữa.

- Tần ca!

Lục Viễn Chí gấp đến độ kêu to.

- Ân công!

Ngưu Đại Lực đưa Tấn Thiết Bàn Long Côn ra muốn ngăn trước người Tần Lâm. Thế nhưng với góc độ bốn mũi Ngô Công Đinh kia tối đa cũng chỉ có thể ngăn được hai mũi, ít nhất còn có hai mũi sẽ bắn trúng Tần Lâm.

Nụ cười dữ tợn của Cao Thiên Long nơi khóe miệng càng trở nên nồng đậm, lão nhìn Tần Lâm giống như mèo vờn chuột, chuẩn bị thưởng thức vẻ mặt của cường địch mình trong khoảnh khắc trước khi tử vong, hẳn sẽ rất đặc sắc.

Tần Lâm cũng không kinh hoảng thất thố, thậm chí không chuẩn bị ngăn cản mấy mũi Ngô Công Đinh kia, mà là cất giọng quái dị kêu to:

- Lão bà tỷ tỷ cứu mạng!

Cái gì lão bà tỷ tỷ? Chớ nói các cao thủ Bạch Liên giáo không biết, ngay cả đám thân tín Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực thảy đều rơi vào mơ hồ, Tần Lâm có ba lão bà, ở đâu ra một vị tỷ tỷ như vậy?!

Trong lúc nguy cấp lại thấy một trong những tiều phu kia đột nhiên ném một bó củi lớn lên không trung, vừa đúng lúc ngăn cản giữa Tần Lâm và Cao Thiên Long. Bốn tiếng phập dồn dập vang lên, bốn mũi Ngô Công Đinh xanh biếc kịch độc thảy đều ghim vào trong bó củi, không làm tổn thương Tần Lâm được mảy may nào.

Cao Thiên Long cả kinh thất sắc, người này dùng bó củi cản Ngô Công Đinh lại, cố nhiên thủ đoạn rất là hợp lý. Nhưng Ngô Công Đinh là ám khí thật nhỏ, tốc độ phát ra vừa nhanh vừa gấp, tiều phu ném ra bó củi vẫn còn ở phía sau, là phát sau mà tới trước, người bên cạnh nhìn không rõ, nhưng trong mắt hành gia lại cảm thấy tuyệt diệu tới cực điểm.

- Cao nhân phương nào, dám cản Bạch Liên Thánh giáo ta hành sự?

Cao Thiên Long lớn tiếng quát hỏi, trong tay lại nắm sẵn bốn mũi Ngô Công Đinh khác.

Các cao thủ Bạch Liên giáo Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên thảy đều dừng bước, phân ba thành tinh lực giám thị sai dịch Đông Xưởng, đặt bảy phần tinh thần giám sát tiều phu thần bí đột nhiên xuất hiện kia.

- Từ biệt không lâu đã không nhận ra ta sao?

Tiều phu lên tiếng nói, không ngờ là thanh âm nữ tử, nàng giở đấu lạp lên, lại vuốt mặt một cái.

Mọi người nhất tề kinh hô thất thanh thành tiếng, chỉ thấy người này mặt hạnh tai đào uy nghi không lộ, đôi mắt băng hỏa giao dung, chính là tiền nhiệm Bạch Liên giáo chủ đã phản giáo ra đi.

- Sư phó!

A Sa ngọt ngào gọi, trong lòng rất là vui mừng, Hồ Vân Bằng bên cạnh lộ vẻ lo âu, A Sa nhìn y thè lưỡi: hừ, bây giờ sư phó ở chỗ này, ngươi dám nói ta một câu nào không?! Ta vẫn muốn gọi nàng là sư phó…

Bạch Sương Hoa lạnh lùng quét mắt nhìn chư vị thuộc hạ trước kia. Nàng khác với A Sa, trước sau làm giáo chủ gần mười năm, lại luyện thành cảnh giới tối cao Bạch Liên Triều Nhật thần công, thần công đại thành thiên hạ vô địch, uy nghi tích lũy sâu dày, các cao thủ không tự chủ được cúi đầu.

- Giỏi cho một Bạch Liên Thánh giáo trợ giúp cho man di Miến Điện!

Bạch Sương Hoa cười lạnh, từ từ đi tới:

- Thánh giáo ta trải qua mấy đời giáo chủ, Hàn giáo chủ, Lưu Thừa tướng khu trừ Thát Lỗ, không ngờ rằng hôm nay hậu nhân làm trành cho hổ, muốn giết quan đốc chiến đang chạy ra tiền tuyến, hừ hừ, cần gì như vậy?! Nếu như Long Phượng Hoàng đế từ dưới đất sống dậy nhìn thấy hành động của các ngươi, thật sự không biết sẽ có cảm tưởng gì?!

- Chúng, chúng ta...

Ngả Khổ Thiền há hốc mồm cứng lưỡi, đang muốn nói giết Tần Lâm rồi sẽ chạy tới Vĩnh Xương trợ chiến, nhưng thật sự không thể nói ra khỏi miệng.

Bạch Sương Hoa quay đầu lại, nhìn Tần Lâm nhàn nhạt nói:

- Cái gì lão bà tỷ tỷ, sau này chớ nói hươu nói vượn. Làm sao ngươi biết là ta?

- Mùi hoa.

Tần Lâm cười sờ sờ mũi:

- Trên người một tiều phu lại có mùi hoa đàm nhàn nhạt.

Sắc mặt Bạch Sương Hoa nhất thời đỏ nửa bên, Tần Lâm rất quen thuộc mùi hương trên người mình...

Tần Lâm nhìn Bạch Sương Hoa cười xấu xa hắc hắc, nhớ lại đêm triền miên trong núi hôm đó, giáo chủ tỷ tỷ đổ mồ hôi đầm đìa, mùi hoa đàm ngào ngạt khiến cho người ta như say, đến hôm nay ký ức vẫn còn như mới.

Dù là Bạch Sương Hoa tu luyện tâm cảnh lợi hại hơn nữa, dưới ánh mắt nhìn chăm chú giàu tính xâm lược của Tần Lâm vẫn cảm thấy chột dạ, giận dữ trừng hắn một cái, sau đó quay đầu sang nơi khác.

Thái độ của hai người lọt vào mắt của hết thảy mọi người, ai nấy có phản ứng khác nhau: Từ Quang Khải cùng Tôn Thừa Tông rất là kinh ngạc, Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực nháy nhó nhau cười xấu xa, xem ra chuyện tiền nhiệm giáo chủ Ma giáo phản giáo có quan hệ không tầm thường với Tần Đốc Chủ chúng ta.

Cao thủ giáo chúng Bạch Liên nhìn thấy cảnh tượng này lại vô cùng tức giận: Bạch Sương Hoa vốn là thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ của bọn họ, được giáo nghĩa nhận định là nhục thân hiển hóa của Ma Ni Đại Quang Minh Thần ở nhân thế, có địa vị chí cao vô thượng, vậy mà chính là vị Thánh giáo chủ này bị Tần Lâm ‘Dẫn dụ đọa lạc, phản bội giáo nghĩa’!

Phải biết rằng các đời giáo chủ như Đỗ Khả Dụng, Chung Minh Lượng, Hàn Sơn Đồng, Đường Tái Nhi… hoặc là ngã xuống trên chiến trường, hoặc là bị triều đình truy nã ẩn tính mai danh không biết kết cục. Dựa theo giáo nghĩa có thể giải thích bọn họ đã phụng pháp chỉ Vô Sinh Lão Mẫu trở lại tam thập tam thiên quê quán chân không, thế nhưng Bạch Sương Hoa lại phản giáo bỏ đi, ngay cả giáo chủ cũng không tuân thủ giáo quy nữa, giải thích thế nào đây?

Nếu như tin tức này phát tán ra, không biết bao nhiêu giáo đồ tín ngưỡng sẽ sinh ra dao động, thậm chí nguy hại đến căn cơ truyền giáo của Bạch Liên giáo!