Cẩm Y Đương Quốc

Chương 411




Mấy người Trần Tư Bảo và Đường Tứ Hải tuy gần đầy rất được gia đình xem trọng, nhưng cũng chưa nói đến việc có thể làm ra 50 vạn lạng bạc.

Vinh hoa phú quý rốt cuộc cũng chỉ vì tiền, quý tộc kinh thành dựa vào bổng lộc triều đình cho không đủ, tiết kiệm chút có lẽ cũng tạm, nhưng ai là người nhà Cẩm y mà không muốn có chút thể diện, tiền lúc này dĩ nhiên càng nhiều càng tốt.

Cách kiếm tiền không có gì khác ngoài thu địa tô và buôn bán, các phủ bắc kinh thành cũng có mấy miếng đất tốt, ai ai cũng chăm chăm vào đó.

Buôn bán ở Thiên Tân Vệ cũng có thể kiếm tiền, làm ăn phát đạt đến giật mình, nhưng ai thông minh cũng nhìn ra, cũng với sự phát triển của Thiên Tân Vệ thì các mối làm ăn cũng bình bình lại.

Nhưng ngành bảo hiểm này lại không nhìn ra nguy cơ đến, tuy nói trời có sóng gió khó lường, nhưng thật sự có chuyện lại chỉ có vài nhà, và món lợi của ngành này rất ổn định

Làm ăn sinh lời chưa nói, nhưng cái gì cũng cần quan hệ, đều cần cầu cảng, kho bãi, thuê nhà thuê xưởng, đây chẳng phải là một khoảng thu nhập ổn định sao?

Huống hồ ngành này lại được quan phủ ủng hộ, tiền thù dúng thuế trên sông biển, điều này càng khiến người ta yên tâm hơn.

Hơn nữa lại gián tiếp kiểm soát được ngành bảo hiểm thương giới ở Thiên Tân vệ, Vương Thông không cho chúng nhúng tay vào, hiện nay tam giang thương ngành và hai cửa tiệm của Vương Thông là có tiếng nói nhất trong ngành bảo hiểm. nếu thêm 50 vạn lạng bạc này nữa thì lập tức phá vỡ sự cân bằng mức cổ phần này.

Nhưng tầng lớp quý tộc trong kinh thành bỏ ra 50 vạn lạng bạc, hơn nữa lại cho bọn Trần Tư Bảo đến hỏi han tham quan, món đầu tư vậy ắt Vương Thông sẽ không bỏ qua.

Hơn nữa chúng bỏ ra món tiền đó là nghĩ cho sự an toàn của số tiền đó, những người này chắc chắn sẽ đứng về phía Thiên Tân Vệ.

**********

“Đừng nói là chê tiền hay không, đây là bạc của bao hộ gia đình ở kinh sư này đấy?”

Vương Thông đi thẳng vào vấn đề, Trần Tư Bảo cười hì hì rồi đáp:

“Nhà tôi và Đường gia bỏ ra nhiều nhất, mấy nhà họ cũng bỏ ra không ít, còn bạn bè thân thích khác, còn các mối quan hệ trong kinh sư được mười mấy nhà, gom góp bạc nhàn rỗi trong tay mọi người lại”

“Ta và cậu cũng xuất thân từ võ quán Hổ Uy, có gì cứ nói thẳng, ngành bảo hiểm không ổn lắm, nhưng có mối làm ăn khác có thể làm!”

Nghe Vương Thông nói vậy, TRần Tư Bảo xị mặt ra,, hắn chưa từng chịu thiệt ở kinh sư này, lần đầu tiên bị người khác phản đối, nhất thời không chịu nổi, nhưng hắn cũng phản ứng nhanh, biết người nào đắc tội được, người nào không nên đụng vào, người trước mặt này hắn không nói lại được, hắn chỉ cười nói: “Vương lão đại, trưởng bối lần này bảo tôi đến, chính là để hỏi Vương lão đại có cách nào phát tài không, nếu thực sự không được, buôn bán bên sông bến cảng cũng được”

Vương Thông cười xua tay nói: “Mấy người sao lại đến chỗ tôi, sao có thể để mọi người mất hứng được, hai mối làm ăn, cậu xem có muốn làm không!”

Mọi người đều đổ dồn bào hắn, Vương Thông nói: “Một là chế tạo thuyền, quan ngoại có tiền, vận chuyển hàng đến Thượng Hải quan tốn tiền tốn thời gian, Bên Sơn Đông đến Liêu Chân Kim châu lại có đường tắt, nếu chúng ta đóng thuyền thì đưa ra quan ngoại buôn bán, rồi đem đặc sản về, số tiền kiếm được sẽ không nhỏ. Chưa nói đến đi đến Liêu Chân, chỉ Thiên Tân Vệ này thôi đã có bao nhiêu người muốn đóng thuyền ra khơi làm ăn, như thợ thuyền thì ít, đến mua thuyền cũng không có chỗ mà mua. Nhưng đóng thuyền cũng cần có vốn lớn, một nhà thì không gánh nổi, cần có nhiều người góp tiền lại, chỉ cần đóng xong thì sẽ có một số bạc lớn rót vào túi”

Nói đến đây, thấy ai cũng đau đầu suy nghĩ, Vương Thông lại nói tiếp: “Thứ hai là đi vay, mấy cây gỗ lớn chuyển từ Liêu Chân đến Thiên Tân, mọi người nghe chưa?”

Thấy mọi người gật đầu, Vương Thông cười nói: “Người chở gỗ đã kiếm được bạc, bán được không ít ở Thiên Tân Vệ, mang hai mươi mấy chiếc thuyền quay về, đây là một món lời lớn, Tam Giang mấy hiệu khác đều biết rồi. mọi người biết, tin tức sớm muộn gì cũng biết, người đi nhiều, hàng sẵn hơn, giá thế nào cũng bị hạ xuống. vì vậy lần này, mấy nhà phải chuẩn bị hàng trăm con thuyền, mang theo nhiều hàng hóa đi, nhưng tiền của mọi người lạ chết rất nhiều trong bảo hiểm, thế nên mới cần đi vay”

Nghe đến đây mọi người đều hiểu ra, tập trung vào Vương Thông: “Kiếm được ổn định không sợ lỗ, họ muốn mượn một số tiền thì số tiền này sẽ được trả khi quay lại, lãi gấp đôi. Vốn tôi định cho ngành bảo hiểm vay, nhưng nhiều thuyền ra khơi như vậy, họ vừa bảo hiểm vừa cho vay, dồn tất vào một chỗ không ổn, vì vậy mối làm ăn này chuẩn bị phải kêu gọi mấy người lại hùn vốn”

Đi thuyền từ Thiên Tân đến Liêu Chân, đi lại cũng mất một tháng, một tháng lãi gấp đôi, đây đúng là món hời lớn, ai ai cũng động lòng.

Vương Thông đập bàn, cười nói chốt lại: “Làm ăn ở Thiên Tân nay lại đến quan ngoại, về sau còn làm xa hơn, những người thiếu tiền cần vay sẽ ngày càng nhiều, ta thành lập một quán chuyên kinh doanh kiểu này, không biết mấy vị có hứng thú không?”

Nhà giàu có thường dùng tiền nhàn rỗi đầu tư làm ăn, đều là những ngành cho vay nặng lãi, nhưng đó là số tiền nhỏ. Mấy chục vạn thì quá lớn, nhưng lại không dám dùng cách vay nặng lãi, cách Vương Thông nói có thể bù trừ cho nhau mà lại chắc chắn.

Trong mấy người đến từ kinh sư, ngoài Đường Tứ Hải có gia thế, hiểu chuyện kinh doanh ra thì những người khác lúc hiểu lúc không, Vương Thông nói xong một hồi, họ vẫn mơ hồ, Vương Thông cũng biết có vài người trong số họ không tự quyết được.

Từ sau chuyện bảo hiểm, rất nhiều ý tưởng xuất hiện trong đầu Vương Thông, Thiên Tân vệ phồn hoa chính là nơi lý tưởng cho hắn thực hiện những ý tưởng đó, góp vốn đi vay và những thay đổi khác, nhưng không cần nói rõ ở đây.

“Đừng vội quyết đinh, dù gì đây cũng là số tiền lớn, về bàn bạc rồi hãy nói. Mọi người hiện đang làm ăn ở kinh sư, khó khăn mới ra được một lần, chơi ở Thiên Tân cho đã đi. Thiên Tân này các thú vui Nam Bắc đều có, chỉ cần trong túi có tiền là được. mọi người không cần lo, tiêu hết ta sẽ lo!”

Cả phòng cười rộ lên, đây cũng là một kiểu đầu tư ở Thiên Tân, nhất định phải chơi cho đã, ý này của Vương Thông rất hay.

Không khí nhự nhàng hẳn, nhưng nói đến Lịch Thao về quê chưa quay lại, tin tức của Trần Tư Bảo lại rất linh thông, hắn nói: “Lịch gia nay rất có tiền đồ ở Tuyên phủ, cha Lịch Thao thì ra là một tham tướng, lần này làm không tốt có thể leo lên vị trí phó tổng binh Tuyên phủ, có quan hệ ở bên trên, tiền đồ Lịch Thao do đó mà sáng lạn thấy rõ”

*************

Đầu tháng 10, hơn 30 chiếc thuyền đi lại với Liêu Chân, trên đó đều là đặc sản quan ngoại, lại có thêm lượng lớn gỗ nữa.

Ngoài những thứ kể trên, còn còn hàng trăm thuyền đi theo của thương hộ đến từ Liêu Chân, những người này hầu hết là thân tín thân thích hoặc quân tướng các cấp của Liêu Chân, Tôn Thủ Liêm lần đầu tiên đến thông thương, kiếm được món lời lớn, mọi người đều bị dao động, theo như từ cảng báo về thì có gần trăm người chia thành nhiều nhóm, ai cũng mang theo một số vàng bạc lớn.

Lần đầu tiên Thiên Tân vệ có tình trạng có tiền cũng chưa chắc mua được hàng, vì hào thương quan ngoại đến muộn, Tam Giang và các cửa hàng khác đều thu mua đầu cơ các hàng hóa quan ngoại thích hợp, thuyền bè Nam Bắc đến cũng không vội quay về, đều đợi ở Thiên Tân để ra quan ngoại.

Hào thương Liêu Chân thấy cục diện này thì vô cùng sốt ruột, các nhà buôn cửa tiệm đều biết đây sẽ là khách hàng lớn, có thể thay họ giải quyết nguồn hàng.

Giữa kinh thành và Thiên Tân, vốn hàng ở Thiên Tân chỉ chảy về kinh thành, lần này thì khác, trong kinh sư bắt đầu chuyển hàng đến Thiên Tân, các nhà buôn ở kinh thành hoặc bị tổng tiệm thu mua, hoặc bị mua lại với giá cao hơn, vì với giá của Thiên Tân thì còn có lợi ích lớn hơn.

Với cục diện như vậy, ai cũng biết lần này ra khơi chỉ có lãi, Tương Thành Bá và Trần Kim Thắng dẫn đầu, 3 quý tộc kinh sư, hai nhà buôn hoàng gia và thân hữu, góp 20 vạn lạng bạc đưa đến Thiên Tân vệ, họ còn chưa yên tâm, ngược lại mấy người TRần Tư Bảo và võ quán Hổ Uy ra mặt, góp nhặt 3 vạn lạng đưa vào.

**************

16 tháng 10 năm Vạn Lịch thứ 7, 137 chiếc thuyền xuất phát ở Thiên Tân vệ hướng tới Liêu Chân, ước chừng cảng dừng lại là Cái Châu ở hướng Bắc cung nương nương khoảng mấy chục dặm. Có lẽ từ khi Đại Minh khai quốc, từ khi Bảo thái giám sang Tây Dương đến nay, đây là cuộc ra khơi lớn nhất.

Mấy ngày sau khi tiễn đội thuyền ra đi, đội thuyền mà Thủy sư đô đốc Quảng Đông Trần Lân phái đến cập cảng Thiên Tân…