Cẩm Y Đương Quốc

Chương 249




Ở bên cạnh tân binh luyện doanh cũng đã dùng gỗ dựng lên một căn nhà có chất lượng không tồi, để cho Vương Thông cư trú và làm nơi xử lý công vụ tạm thời.

Kết thúc khảo hạch và thưởng phạt của luyện doanh, Vương Thông và Thái Nam đi tới đây, thời tiết tháng năm đã khá ấm áp, cửa sổ của nhà gỗ toàn bộ đều mở rộng, màn che làm bằng vai sa bị gió thổi bay phấp phới.

Gió mang theo mùi tanh thổi vào trong nhà, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, Thiên Tân vệ thành của thời đại này nằm cách biển rất gần, đứng ở phía cửa đông là có thể nhìn thấy mặt biển.

Vương Thông ngồi trên ghế, vẻ mặt có chút thả lỏng, mìm cười hỏi Thái Nam đang có chút bất an, hiện tại không có chỗ cho Thái Nam ngồi, gã khom mình, hơi cúi đầu rồi mở miệng hồi đáp: "Lỗ công công có thâm niên làm việc, thời Thế Tông hoàng đế chế tạo nhiều hỏa khí, nhưng hỏa khí mà công bộ chế tạo ra có đến tám phần mười là không thể dùng, binh đinh nam bắc đều không nguyện ý lấy. Những ngày đó, quan của binh bộ cả ngày tới công bộ cãi nhau, sáu năm trước Ngự mã giám, Ngự dụng giám và công bộ ở các nơi của Bắc Trực Đãi mở xưởng hỏa khí, những xưởng này và những xưởng của công bộ trước kia cũng không có gì khác biệt, cũng là những hỏa khí mà xưởng Thiên Tân do Lỗ công công quản làm ra, có thể có bốn thành là hàng tốt, cũng tính là công lao hạng nhất, khiến cho quản sự Phùng công công được nở mày nở mặt, nếu không có y, công việc quản sự này lại sao có thể làm được tới được ngày hôm nay."

Cái này cũng giống như là tuyệt đại bộ phận cử nhân cả đời chắc gì đã có thể làm được đến tri phủ, không phải là hoạn quan xuất thân từ nội thư phòng, cả đời này cũng đừng có mờ làm tới được vị trí quản sự, chủ sự.

Có điều Lỗ công công này xem ra là có người yêu thích, lưng cũng cứng hơn nhiều, đối với loại người xui xẻo gần dây lụn bại, trước giờ không có quan hệ nhiều như Thái Nam, tất nhiên là sẽ không thèm nể mặt.

Vương Thông nghe đến đây, giơ tay nói: "Ngươi trước tiên ngồi xuống uống trà đi, đợi lát nữa suy tính."

Thái Nam lại không dám ngồi, loại chuyện như thế này cũng không phải là đẹp mặt gì, trong lòng cũng kỳ quái, vị tiểu đại nhân này làm việc trước giờ luôn dứt khoát nhanh gọn, sao vẫn ở còn thảnh thơi ngồi trong căn nhà gỗ thô lậu này.

Đại khai sau nửa tiếng, khi Thái Nam đã có chút sốt ruột thì tiếng vó ngừng dừng ở ngoài nhà, bên ngoài có người cao giọng thông báo: "Đại nhân, Kiều Đại tới rồi."

Vương Thông lên tiếng cho phép, một hán tử khoảng hơn bốn mươi tuổi tay thô chân to tiến vào nhà, vừa vào cửa trước tiên là quỳ xuống hành lễ, chính là đốc công Kiều Đại của xưởng rèn dưới tay Vương Thông.

"Những chuyện bảo ngươi đi hỏi đã có manh mối gì chưa?"

"Hồi bẩm lão giả, trước mắt những sư phó làm ở xưởng của chúng ta đều nói rằng không chế tạo được, hai ngày nay tiểu nhân và bọn họ đi các nơi để hỏi, những sư phụ có thể làm được cái này toàn bộ đều ăn lương ở phía xưởng hỏa khí, cuộc sống cũng thoải mái, không muốn ra ngoài làm.

Vương Thông gật đầu, quay lại nói với Thái Nam: "Xem ra người của chúng ta vẫn không được rồi, đợi lát nữa ngươi về thành cùng ta đi đưa danh thiếp đó. Kiều Đại, ngươi về đi, tiếp tục nghe ngóng chuyện này."

Đợi mấy người đều đi ra, đám tâm phúc Đàm Tương và Trương Thế Cường bước vào, Đàm Tương do dự nói: "Lão gia, cẩm y vệ nhất thiên hộ chẳng qua chỉ có ngàn người, binh khí cũng chính là đao thương hỏa khí, bởi vì tác dụng của cẩm y thân quân chẳng qua là trấn áp địa phương, giám thị quan phủ. Lão gia người hiện tại tới xưởng hỏi thăm chuyện hóa pháo, nếu có người hữu tâm chú ý, e rằng sẽ phạm kỵ húy đấy!"

Mã Tam Tiêu thì đứng ở đó lau yêu đao, chẳng buồn để ý tới nội dung nghị luận, Trương Thế Cường mặt mày có chút kinh ngạc, Lý Hổ Đầu mắt cũng trợn trừng lên, mặt đầy vẻ không tin.

Vương Thông trầm giọng nói: "Bọn giặc cướp ở trong ngoài thành Thiên Tân, muốn đối phó với chúng không cần dùng đại pháo, nhân mã của tân binh luyện doanh chúng ta hiện tại thì không sợ chúng, đại pháo này là có chỗ dùng khác, không có lợi khí này, làm gì cũng không được.”

Nghe thấy Vương Thông nói một cách chém đinh chặt sắt như vậy, nhưng người khác cũng không dám khuyên nữa, nhưng mặt ai cũng có vẻ nghi hoặc. Vương Thông thì ngồi đó rơi vào trầm tư.

Huấn luyện trên sân thao luyện lại bắt đầu, khẩu hiệu vang vọng truyền vào trong nhà, Mã Tam Tiêu và Lý Hổ Đầu đều có chút ngồi không yêu, quay sang nhìn nhau, vừa muốn bước ra ngoài thì Vương Thông đột nhiên mở miệng phân phó: "Tìm mấy người tới chỗ Mân Hậu, tín sứ của phía kinh sư tới thì lập tức đưa đến cho ta.”

Thiên Tân vệ thành không chỉ là khu chung chuyển trước khi vận chuyển hàng hóa tới kinh sư, vào những năm Hoằng Trì, mấy hà đạo của Thiên Tân thông tới Kế Trấn, phía tây Bắc Trực Đãi sớm đã bắt đầu thông tàu thuyền.

Triều đình đặt xưởng chế tạo hỏa khí ở đây cũng là nghĩ tới điều kiện giao thông thuận lợi, nhập sắt liệu, than đá, binh khí chế tạo ra vận chuyển tới Kế trấn, Kinh sư, Tuyên phủ, thậm chí là Liêu trấn đều có thể thông qua đường thủy và đường biển.

Tương tự, hỏa khí mà quan phương cung ứng cho mấy đại biên trấn và trọng địa phương bắc, cùng với phí tổn của các hạng tài liệu, thuê mướn nhân công, vận chuyển xe thuyền, các phương diện đều tiêu phí cực nhiều, một đống bạc mà triều đình mỗi năm phát cho khiến cho những giám quản của xưởng hỏa khí Thiên Tân này trở thành giàu có.

Trời cao hoàng đế xa, không có ai quản rất nhiều tiền vật lưu động, màu mè nhiều, có thể ngồi trên vị trí này mấy đời ăn cũng không hết, lợi ích rất nhiều.

Lỗ công công này làm việc cũng khác với những tên hoạn quan vứt hết sĩ diện để đi vơ vét tiền khác, đồ mà xưởng do y quản làm ra vẫn có năm thành có thể dùng.

Mặc dù năm thành có thể dùng, nhưng ở trong các quân trấn, doanh đầu đã nhận được lời bình cao nhất rồi, dẫu sao hỏa khí mà công bộ làm ra ngay cả một thành có thể dùng được cũng không có, còn những xưởng do quan khác quản lý làm ra cũng chỉ có ba thành.

Hơn nữa Lỗ công công đọc sách tuy ít, nhưng thu xếp trên dưới lại vô sự tự thông, rất là minh bạch, bạc nên biếu các vị tổ tông ở bên trên, trước giờ chưa từng thiếu một phân, so với thường lệ cũng phải nhiều hơn một thành, cứ đi đi lại lại như vậy, Lỗ công công ngồi rất vững vàng lâu dài trên vị trí này ở xưởng hỏa khí Thiên Tân, trở thành nhân vật nói một là một, nói hai là hai.

Lời nói có tác dụng chắc gì đã việc gì cũng thuận tâm, hôm nay thời tiết tốt, Lỗ công công đang ở trong quan thự của mình trút giận, nhiều năm sống an nhàn sung sướng như vậy, lão nhân gia y cũng không béo tròn trắng nõn trắng nà như những hoạn quan ở trong cung, ngược lại lại có bộ dạng đại hán đen xì, nếu không phải là không có râu, sợ rằng sẽ bị người ta cho rằng một tên chạy thuyền trên sông.

Tiểu hoạn quan nghe sai khiến, quan đầu trong xưởng đều ở trong chính dường của quan thự xưởng, ai ai cũng cúi gằm mặt, thở mạnh cũng không dám.

"Bọn miệng rộng các ngươi, phía Tuyên phủ giục năm ngàn tam nhãn thương (sung ba mắt) gấp như vậy, giờ mới làm xong được có bấy nhiêu, hôm nay lại còn đình công, chẳng lẽ đợi quản đốc của Ngự mã giám tới, chém mấy cái dầu thì mới chịu làm à!"

Đầu mọi người lại cúi thấp thêm, không ai dám lên tiếng. Nhìn thấy cảnh này, Lỗ công công càng tức giận hơn, chỉ vào người bộ dạng như sư gia đứng gần nhát, mắng: "Phạm miệng rộng, ngươi không phải bình thường giỏi nói nhất ư, lúc này sao lại câm như hến thế, ngươi nói đi đi chứ?"

Người được y goi là Phạm miệng rộng gian nan ngẩng dầu lên, nhìn mấy người ở bên cạnh, có lẽ cảm thấy gã nhìn mình, cho nên những người đó lại càng cúi gằm mặt. Phạm miệng rộng mắng thầm trong lòng, chỉ đành lí nhí nói: "Lỗ công công, ba công tượng nước ngoài của chúng ta hôm trước không phải là tới tìm lão nhân gia rồi à?"

"Lúc đó gọi vào, không phải đã nói rõ mỗi tháng hai mươi lăm lạng bạc ư, tiền lương thế này, ngay cả bổng lộc của đại học sĩ nội các của Đại Minh chúng ta còn không nhiều bằng, bọn chúng còn muốn nói gì nữa, ta sao không biết chuyện này?"

Giọng nói của Phạm miệng rộng càng nhỏ hơn: "Hôm đó công công và Vạn công công của giám lương uống rượu, sau khi quay về đã say rồi, bọn tiểu nhân cũng là nghĩ..."

Đang nói chuyện thì một vật đột nhiên bay tới, gã vội né tránh theo phản xạ, trên mặt đã bị trúng một cái bút lông, Lỗ công công vỗ mạnh bàn, tức giận mắng: "Muốn thêm bao nhiêu?"

"Mỗi năm hai ngàn bốn trăm lạng, ngày tết còn phải thêm bạc thưởng, con số này quá lớn, bọn tiểu nhân không đáp ứng, hai ngờ mấy tên quỷ nước ngoài không biết lễ tiếntnày xúi bẩy tượng hộ đình công, còn nói rằng, không có bọn chúng, xưởng của chúng ta không thể tạo được hỏa khí hợp cách."

Vừa nói ra con số này, trong mắt của Lỗ công công giống như phun ra lửa, đứng bật dậy gầm lên: "Hai ngàn bốn trăm lạng, ba người là bảy ngàn hai trăm lạng, ta một năm mới..."

Nói được một nửa liền tự giác dừng lại, vừa định nói ra con số mà mình có thể kiếm được thì một người ăn mặc như môn phòng (người gác cổng) chạy vào.

Môn phòng này vừa thấy khắp phòng đầy người thì câm như hến, thần sắc cổ quái, vội vàng cười bồi, đi tới trước mặt Lỗ công công, nhỏ giọng nói mấy câu, Lỗ công công đang thở hổn hà hổn hển lại trợn mắt lên, tức giận quát: "Ta không gặp, làm ăn đến thế này rồi còn cầu ta giúp đỡ, chẳng phải đã rút mười mấy người của xưởng chúng ta cho hắn rồi ư, bảo bọn họ tự mình làm đi, hắn ở trong cung làm nhiều năm như vậy rồi, cẩm y vệ có bao giờ phải dùng tới đại pháo đâu, đúng là đầu óc hỏng mất rồi, mau đuổi đi!"

Mắng xong mấy câu, môn phòng lại chạy ra, Lỗ công công bị chuyện này dẫn dắt sự chú ý, hỏa khí cũng bớt đi một chút, lạnh lùng hỏi: "Thật sự cho rằng không có chúng thì chúng ta không mở được lò à, lão Thạch, ngươi đi an bài một số học đồ nhanh nhẹn, hai năm nay có học được gì không?"

Một người ở bên dưới cười gượng, nói: "Hồi bẩm công công, mấy tên quỷ nước ngoài đó rất nhiều tâm nhãn, cũng không biết bọn chúng giấu thủ nghệ gì, có điều những gì mà bọn chúng có thể làm, chúng ta cũng có thể làm được..."

Đang nói thì môn phòng vừa chạy ra ngoài lại chạy về. Lỗng công công nhướn mày, vừa muốn phát nộ thì môn phòng vội vàng chạy lên nói mấy câu. Vẻ tức giận trên mặt Lỗ công công lập tức biến thành kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào môn phòng hỏi nhỏ: "Ngươi nhìn rõ chứ, là danh thiếp của Trương Thành Trương công công ư?"

Môn phòng gật mạnh đầu, Lỗ công công đột nhiên ngồi về chỗ, ngây ra một chút rồi đứng dậy, cắn răng nói: "Phạm miệng rộng, ngươi đi đáp lời đi, nói là đơn chế tạo hỏa khí mà triều đình phát xuống quá nhiều, phía này đang bận tối tăm mặt mũi, thực sự là không rút ra thêm được nhân thủ để giúp đỡ. Có điều dã là Trương công công có lời, vậy thì căn răng rút ra ba sư phó biết việc, người thì lát nữa sẽ đưa tới, ngươi trước tiên đi truyền lời đi!"

Phạm miệng rộng ra khỏi cửa, Lỗ công công lại lạnh lùng nói: "Lão Thạch, ngươi bây giờ đi điều hộ binh, bắt ba tên quỷ nước ngoài đó lại, lột sạch rồi tống ra ngoài, sao đó bảo những tượng hộ lao động khác lập tức mở lò làm việc, ai không đi thì bắt ra chém!"