Cẩm Y Chi Hạ

Chương 91




Trăng vừa lên cao, Lục Dịch vừa mới trở về

Vừa vào trong tiểu viện, hắn liền thất thần, trong đình bây giờ vẫn còn đốt đèn, chỉ nghe có tiếng truyền đến:"Hoa mai, phủ đầu, đồng chùy...."

"Đại...." Đứng ở ngoài đình náo nhiệt, Sầm Phúc trước hết phát hiện Lục Dịch trở về, đã thấy đại công tử ra hiệu đừng nói, hắn liền vội vàng không nói ra hai chữ còn lại.

Lục Dịch chậm rãi đi tới bên đình, đám người còn lại đều là chìm đắm vào trong ván bài đang chơi, nên không để ý đến hắn.

Ánh mắt hắn đầu tiên là liếc nhìn Kim Hạ, tư thế, thủ pháp thành thạo lật bài, đánh bài của nàng làm cho khóe môi hắn mỉm cười. Bên cạnh Kim Hạ là Thuần Vu Mẫn, trong tay chặt chẽ che bài, từng li từng tí cẩn thận quan sát, điều này cũng khiến cho Lục Dịch kinh ngạc, không biết Kim Hạ dùng cách gì lại đem biểu muội của mình làm chuyện xấu này. Còn hai vị cô nương kia, nhìn lạ mặt, ăn mặc hoa lệ, thần thái cử chỉ có chút tùy tiện...

Chia bài xong, Kim Hạ cũng không nhìn bài của mình, mặt bài hướng dưới, chỉ dùng lòng bàn tay ở mặt bài trên vuốt nhẹ chỗ trũng, liền biết được trong tay mình có bài gì.

"Phát tài rồi, chớ quên nợ ta ngân lượng." Có người ở bên tai Kim Hạ nhẹ nhàng nói

"...Sao?"

Kim Hạ vừa quay đầu đối diện với Lục Dịch mỉm cười

Những người khác lúc này vừa mới nhìn thấy Lục Dịch. Trong đó Thuần Vu Mẫn vẫn là một mực cuống quýt, giống như đang làm chuyện sai lầm, vội vã đặt bài lên bàn, nhẹ giọng nói:"Đại ca ca, người đã trở về."

Liên Liên cùng Tư Tư thấy thế, lại nhìn Lục Dịch dáng người phong độ, vội đứng dậy, hướng hắn thi lễ nói:"Ta tham kiến Lục đại nhân."

"Các ngươi là?" Lục Dịch nhìn Kim Hạ

"Khởi bẩm đại nhân, hai vị tỷ tỷ đây là người của Hổ tổng đốc phái tới hầu hạ đại nhân." Kim Hạ tốt bụng thay hắn giới thiệu:"Vị này chính là Liên Liên tỷ tỷ, người cũng như tên, nhìn thấy là thương, còn vị này chính là Tư Tư tỷ tỷ, từ chân trời nơi xa không là gì, chỉ có tương tư là khó tránh khỏi."

"Sao.."

Sầm Phúc tiến lên nói thêm:"Hồ tổng đốc còn phái người đưa tới rất nhiều thứ, đại công tử không dặn dò gì, bọn ta không dám động đến, bây giờ đều đặt bên ngoài...Đại công tử mời ngài ra ngoài xem thử."

Chờ đến khi dẫn Lục Dịch được dẫn ra xa, xác định được trong đình không có người nghe thấy đối thoại của bọn họ, Sầm Phúc mới bẩm:"A Nhuệ mới vừa nói, Đại công tử đừng nên tin lời Hồ Tông Hiến, nói đây là cái bẫy, có người muốn hại ngài. Bọn ta muốn hỏi kĩ càng, hắn lại không chịu nói, chỉ muốn đại công tử hỏi hắn mới chịu mở miệng nói."

Lục Dịch trầm ngâm do dự trong chốc lát, mới nói:"Ta biết rồi. Trước mắt sắc trời đã tối rồi, ngươi gọi chủ quán mở hai gian phòng hảo hạng cho hai vị cô nương này, cách chỗ chúng ta ở càng xa càng tốt, những thứ đồ này cũng đều chuyển vào trong đó hết đi."

"Ty chức đã rõ." Sầm Phúc vốn muốn đi, dừng lại nói:"Chuyện kia...Viên cô nương, Thuần Vu cô nương cùng hai vị kia chơi bài nguyên nhân là vì..."

"Ta biết rồi." Hắn còn chưa dứt lời liền bị Lục Dịch cắt ngang lời,"Ngươi đi đi!"

"Ngài đừng trách các cô nương."

Sầm Phúc nói xong câu này, mới lĩnh mệnh rời đi.

Liên Liên cùng Tư Tư thấy Lục Dịch vẫn chưa nói gì với các nàng, ngược lại là do bên trong gian phòng đều là phòng nhỏ, đại nhân muốn ngụ ý mở hai gian phòng hảo hạng cho mình liền hiểu ý, thuận theo Sầm Phúc mà đi theo.

"Sắc trời không còn sớm, muội cũng nghỉ ngơi đi." Lục Dịch lúc này mới hướng Thuần Vu Mẫn lạnh nhạt nói

Thuần Vu Mẫn thấp thỏm bất an nhìn Kim Hạ, cuối cùng cũng không dám làm trái ý tứ của Lục Dịch, cúi thấp đầu yên lặng trở về phòng.

Bây giờ ở trong đình chỉ còn lại Lục Dịch cùng Kim Hạ. Gương mặt nàng thẳng thắn vô tư mà nhìn hắn, nhìn một lúc lâu cũng không thấy hắn mở miệng, liền thở dài

"Liên Liên tỷ tỷ, Tư Tư tỷ tỷ sao, ngươi gọi hai vị cô nương kia cũng một mực thân thiết sao." Hắn nắm được tay nàng, không cho nàng đi, tức giận nói

Kim Hạ cười nói:"Hai vị tỷ tỷ kia xinh đẹp phải không? Ngài xem cũng phải động lòng phải không? Hai vị kia còn hướng ta hỏi thăm ngài, đối với ngài có để ý."

"Ngươi trả lời như thế nào?"

"Ta nói Lục đại nhân nhà ta, đối với sắc đẹp nữ nhân cũng không quan trọng, chỉ là đối với tiền bạc mới xem ra là coi trọng."

"...Ta đối với tiền bạc xem trọng sao?" Lục Dịch nhíu mày nói

Kim Hạ cẩn thận dời đi một bước, nhắc nhở hắn nói:"Ta không nói lung tung, chuyện ở Dương Châu ngài biết rõ ràng rằng ta trả không nổi, còn buộc ta trả tiền thuê thuyền, còn nữa, động một tí là muốn cắt xén lương bổng của ta."

Lục Dịch tới gần, dịu dàng nói:"Cái này ngươi gọi là kẻ trộm bắt kẻ trộm. Đêm đó ở đầu cầu, là ai khóc lóc van nài nhất định phải hướng ta đòi hai lượng bạc, ngươi không nhớ rõ sao?"

Kim Hạ hồi tưởng lại, ngang nhiên nói:"Ai khóc lóc van nài, các ngươi đập phá gian hàng của mẹ ta, ta lúc đó mới cố gắng nói lý lẽ, vì lẽ đó ngươi mới ngoan ngoãn đưa bạc cho ta."

"Ta lúc đó chán ghét ngươi tranh cãi làm phiền ta, muốn mau chóng đuổi ngươi đi." Nhớ tới chuyện ở đầu cầu lúc đó, Lục Dịch cũng không ngừng cười cợt, tay tùy ý lấy lệnh bài ra đùa giỡn hỏi tiếp:"Ngươi cùng hai vị kia hao tâm tổn sức đến nửa ngày, có manh mối gì chăng?"

Thủ pháp phá án của Lục Phiến Môn ít nhiều, hắn cũng biết được một điểm, bởi vì Tam Pháp Ti bị hạn chế, Lục Phiến Môn xử lý vụ án so với Cẩm y vệ điềm đạm hơn rất nhiều, có thể dẫn dụ ra nhiều tình tiết tuyệt đối mà không cần phải cưỡng bức đe dọa. Như Kim Hạ vừa mới cùng người lạ như vậy là thấy sang bắt quàng làm họ, cùng họ chơi bài, chính là làm vui lòng, làm cho đối phương mất cảnh giác, nghĩ đến có thể là dụ ra không ít sự tình

"Việc này không vội, chờ một lát rồi nói." Kim Hạ nhớ tới A Nhuệ, vội lôi kéo hắn hướng đến phòng A Nhuệ mà đi, trong miệng thầm nói:"Ngày hôm nay hắn đã phá vỡ một chiếc gương, nếu như là mẹ ta ở đây, cần phải đánh cho tên này gãy chân mất."

Vì muốn không để cho mọi người chú ý, A Nhuệ cùng Sầm Thọ ở lại trong gian phòng khách.

Lúc này toàn bộ mảnh vỡ của gương đều đã được Sầm Thọ quét dọn sạch sẽ, trước mắt dựa vào ghế tựa, một đôi chân ngẩng cao đặt trên bàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng gõ cửa, biết là Lục Dịch, hắn đột nhiên thức tỉnh, vội vã tới mở cửa:"Đại công tử."

Trên giường A Nhuệ đúng là vẫn tỉnh, nghe thấy Lục Dịch đến rồi, chậm rãi di chuyển đầu, không đợi Lục Dịch mở miệng, hắn liền nói giọng khàn khàn:"Để những người khác ra ngoài hết đi."

"Ngươi được đà lấn tới sao?" Sầm Thọ phẫn nộ

Lục Dịch nhàn nhạt phân phó nói:"Các ngươi đều đi ra ngoài!"

Sầm Thọ không dám làm trái ý đại công tử,trừng mắt nhìn A Nhuệ,quay người đi ra ngoài, Kim Hạ cũng lui ra, không quên thay bọn họ đóng chặt cửa lại.

Nghe thấy gian ngoài không còn tiếng bước chân quanh quẩn ở một chỗ, A Nhuệ mới chậm rãi nói

"Hắn sở dĩ không có ở Dương Châu gây phiền phức cho ngươi, chính là muốn buông thả cho ngươi đến Dương Châu, cho ngươi chết cùng với bọn Hồ Tông Hiến."

A Nhuệ nói tới "Hắn", tất nhiên là Nghiêm Thế Phiên, Lục Dịch cũng rõ ràng trong lòng.

"Hồ Tông Hiến rõ ràng là Nghiêm đảng, hắn vì sao để cho Hồ Tông Hiến chết?"

"Hồ Tông Hiến vốn là người của Triệu Văn Hoa, hắn vẫn đối với Triệu Văn Hoa phi thường chán ghét."

Lục Dịch không rõ ràng Nghiêm Thế Phiên vì sao lại căm ghét Triệu Văn Hoa, có lẽ là bởi vì Triệu Văn Hoa dám to gan vượt qua Nghiêm Tung, một mình kính rượu Bách Hoa cho Thánh thượng, có lẽ là bởi vì Triệu Văn Hoa đối với mẫu thân của Nghiêm Thế Phiên hết mực lấy lòng, cũng có thể sẽ là không cần bất kỳ nguyên nhân nào, hắn chính là đối với Triệu Văn Hoa cảm thấy ngứa mắt.

"Hắn vì sao muốn cho ta ở bên cạnh Hồ Tông Hiến?" Lục Dịch hỏi

"Ta không biết, bất quá hắn muốn cho Hồ Tông Hiến bị gán tội danh là tư thông với giặc Oa, ngươi chỉ cần dính đến việc này, chắc chắn là phải chết."

Lục Dịch mặt trầm như nước. Thánh thượng nhìn như một lòng tu đạo, nhưng khi là quân vương một nước, tất nhiên là có chuyện kiêng kị, một bên là biên tướng kết giao với triều thần, ví như Hạ Ngôn, thân là đứng đầu quân cận thần, bảo chém liền chém ngay, một bên chính là cấu kết với địch bên ngoài, cái này cũng không phải phạm tội danh nhưng nếu đụng vào rồi không chừng chém đầu cả nhà.

Chiêu thức của Nghiêm Thế Phiên xác thực là đủ tàn nhẫn, nhất định là có người thay hắn làm mật thám trong nội bộ Hồ Tông Hiến làm căn cứ để kết tội giao câu cùng giặc Oa. Lục Dịch thở dài hỏi tiếp:"Bên cạnh hắn, có thể có người cùng Hồ Tông Hiến hết sức thân cận? Hay là cùng giặc Oa thân cận?"

"Đúng thật là có một người, nhưng ta cũng không biết người này rốt cuộc là thân phận như thế nào?" A Nhuệ dừng một chút:"Lúc còn ở Dương Châu, người này trà trộn vào bọn giặc Oa, sẽ nói là người Đông Dương, vì chúng ta có thể nhận ra hắn, đáng tiếc là hắn chuồn mất. Sau khi tiêu diệt giặc Oa, ta phát hiện người này ở trên thuyền của hắn."

"Người kia hình dạng như thế nào, ngươi còn nhớ không?"

"Nếu là nhìn thấy lẽ ra có thể nhận ra ngay. Đúng rồi, Viên cô nương cũng đã gặp hắn, còn thẩm tra hắn vài câu."

Kim Hạ lúc này đang kéo Sầm Thọ sang một bên tính sổ, chơi bài vốn là tiền của Sầm Phúc, vậy nên nếu thua coi như hắn chịu, nếu thắng lại được một nửa

"Cô nương thắng được sao?" Sầm Phúc mang vài đồng bỏ vào trong túi tiền, ngoại trừ tiền vốn, mặc khác còn kiếm lời được ba đồng.

Lấy ba miếng đồng tỉ mỉ bỏ vào trong túi mình, Kim Hạ đối với tài vận của mình cũng rất thỏa mãn:"Ông trời phù hộ, tài vận suông sẻ."

Sầm Thọ ở bên cạnh khịt mũi khinh thường:"Chỉ là ba miếng đồng? Ta xem như việc này gọi là "đã nghèo hèn mà còn vui vẻ, mới có được chút của lại lễ độ tặng quà....""

Kim Hạ vừa định cãi lại, liền nghe thấy Lục Dịch mở cửa đi ra, trầm giọng kêu:"Kim Hạ, đến phòng ta!"

"...Hả...Được..."

Lục Dịch tiếp theo mệnh nói:"Sầm Phúc, chuẩn bị giấy, bút mực, bảo Dương Nhạc nấu chút canh giải rượu mang tới."

"Ty chức đã rõ."

Sầm Thọ ở bên nhanh nhẹn vội nói:"Đại công tử, vậy còn ty chức?"

Lục Dịch liếc mắt nhìn hắn:"Ngươi...Không có việc của ngươi, đi nghỉ đi."

Sầm Thọ nhất thời ủ rũ, vô vị quay trở về phòng.

"Ngươi cùng hai vị cô nương kia chơi bài cũng là đành, ngươi làm sao còn lôi kéo Thuần Vu muội muội cùng chơi cùng các ngươi?" Lục Dịch tiến vào phòng, cởi ngoại bào, trực tiếp vứt cho Kim Hạ.

"Ta hỏi Thuần Vu cô nương có biết chơi bài hay không, nàng nói ở nhà cũng thường chơi cùng lão bà bà." Kim Hạ bị áo bào của Lục Dịch che đầu lại, kéo xuống bất mãn nói:"Đại nhân, ngài có thể hay không thận trọng một chút, đừng ở trước mặt ta thay y phục như vậy?"

Lục Dịch khoác thêm áo bào mặc thường ngày, sau một lát, hắn đưa tay ôm Kim Hạ vào trong lòng, đầu tựa trên vai nàng, hơi thở ấm áp nói bên tai nàng:"Thay y phục cũng cần phải thận trọng sao? Nếu không ngươi ở trước mặt ta thay y phục một lần, coi như hai ta hòa nhau."

Kim Hạ đỏ mặt lên, đẩy hắn ra cả giận nói:"Nghĩ hay lắm!"

Lục Dịch cười nói:"Được được được, việc này sau này chúng ta lại nói tỉ mỉ, trước tiên ngươi nói một chút về chuyện ngươi cùng hai vị tỷ tỷ kia dẫn dụ ra được điều gì?"

Việc này còn cần nói tỉ mỉ! Kim Hạ cảm thấy da mặt mình thật sự không sánh được độ dày với hắn, sắc mặt nghiêm nghị nói:"Mặc dù không có nói rõ, có điều hai người bọn họ nhất định là nữ nhân Hồ Tông Hiến. Hai người bọn họ đối với Hồ gia sự tình biết được rất nhiều, chỉ tiếc là chỉ toàn kể chuyện mỹ nhân trong đó tranh giành tình nhân....Ngài xem, Hồ tổng đốc đem nữ nhân của mình tặng cho ngài, như vậy có thể đối với ngài tình cảm dài lâu." Kim Hạ nhìn lén biểu hiện của Lục DỊch.

Lục Dịch vẻ mặt không có chút rung động nào nói:"Tiếp tục nói đi!"

"Trong gia đình hắn có nhiều thiếp như vậy, hơn nữa các nàng đều được sửa soạn đẹp đẽ, chính là hắn đã không ngại tiêu tốn. Hồ tổng đốc không phải là nhân vật thanh liêm, trong sạch gì. Đúng rồi, cha ngài từng nhắc đến vị Từ Văn Trường, cũng hỏi hai câu, hắn thật đúng là người tin cậy trước mặt Hồ Tông Hiến, những nữ nhân kia cũng là do vị họ Từ kia giới thiệu cho Hồ Tông Hiến.

"Nói như thế nào?" Lục Dịch rót chén trà, đưa cho Kim Hạ

Kim Hạ cười nói:"Còn có một chuyện cũ ta cũng mới biết được, nói rằng có một ngày Hồ Tông Hiến triệu tập thủ hạ tướng lĩnh ở phòng nghị sự bàn bạc quân vụ, người bên ngoài tuyệt đối không thể vào. Ai ngờ vị Từ Văn Trường này liền cửa cũng không gõ liền xông vào, làm rối loạn, không nói gì lại đi. Nếu là người bên ngoài làm chuyện này, đã sớm kéo hắn đánh chết từ lâu. Nhưng Hồ Tông Hiến lại không cùng hắn tính toán, cũng không thù hằn chuyện này. Còn chuyện các nữ nhân trong nhà hắn vừa có ước ao mà cũng có hay ghen ghét nhau, sau đó hình như có một vị được sủng ái nhất, họ cũng muốn xem thử, kết quả là bị thị vệ đứng cản ở cổng..."

Lục Dịch không phản đối:"Bất quá là lôi kéo người tin cẩn thôi, chẳng có gì lạ."

Kim Hạ nhún nhún vai:"Cho tới chuyện bên ngoài, Từ Hải, Uông Trực sự tình, các nàng đều không biết rõ ràng. Có điều ta cảm thấy có thể xem đây là manh mối. Các nàng có nhắc tới ngày hội Trung Thu năm ngoái, Hồ Tông Hiên tâm trạng tốt, trong khoảng thời gian đó ở nhà mở yến tiệc còn từng hứa rằng sẽ dẫn các nàng đi núi Phổ Đà làm lễ."

"Trung Thu năm ngoái sao?" Lục Dịch hồi tưởng trong chốc lát:"Uông Trực nếu năm ngoái đi thì hắn bị tóm rồi chứ."

"Những năm nay bởi vì giặc Oa náo loạn, trên núi Phổ Đà lại nằm trên hải đảo, dường như không ai dám mạo hiểm đi lễ dâng hương. Hắn nếu đã nói lời này, chí ít hắn cũng phải dẹp loạn được giặc Oa." Kim Hạ kinh ngạc nói:"Vì sao Uông Trực lúc đó vẫn chưa bị tóm, hắn có thời cơ lớn như vậy?"

Nói đến chỗ này, vừa vặn Sầm Phúc gõ cửa đi vào, mang khay giấy bút mực vào.

"Việc này chờ một chút lại nói..." Lục Dịch đứng dậy, đem giấy bày ra bàn, hỏi Kim Hạ:"Ngươi nếu vào Lục Phiến Môn, Dương bộ đầu đã dạy ngươi phân biệt nhân diện, có thể vẽ ra bản vẽ chứ?"

"Tất nhiên có dạy." Kim Hạ dừng một chút lại nói:"Chỉ có điều...Trong lòng ta nhớ rõ, chỉ là vẽ không được tốt lắm.""

"Không quan trọng, có thể vẽ ra là được. A Nhuệ nói các ngươi đã từng ở cùng một nơi phát hiện ra một tên người Đông Dương người Hán, chỉ là lại làm hắn trốn mất. Ngươi vẫn còn nhớ tới tướng mạo của hắn không?"

Kim Hạ ngẩn ra, cau mày suy nghĩ một chút:"Cách đây khá lâu, ta lo lắng rằng không nhớ rõ ràng lắm."

"Không quan trọng, ngươi có thể suy nghĩ kĩ một chút rồi hẳn đặt bút."

Lục Dịch ra hiệu cho Sầm Phúc mài mực.