Cẩm Y Chi Hạ

Chương 22




"Lục đại nhân..Lục đại nhân!"

Kim Hạ cố gắng kêu lớn giọng, nhưng không ăn thua gì, chỉ đành phải chán nản ngừng gọi, lo lắng mà đi tới đi lui ở trước cửa ngục, suy nghĩ cách để vào trong.

Chốc lát sau cô ấy vẫn chưa nghĩ ra cách, thì thấy Dương Nhạc chạy hổn hển đến đây.

"Ngươi quả nhiên là đang ở đây. Xảy ra chuyện gì?" Dương Nhạc vội vàng hỏi Kim Hạ

Kim Hạ liếc xéo tên canh ngục, sau đó kéo Dương Nhạc sang một bên, nhỏ giọng nói:"Sao ngươi lại tới đây?"

"Nghe thấy tiếng nổ lớn, ta đi tìm ngươi, tìm không gặp, ta đoán ngươi đang ở chỗ này. Có chuyện gì sao?"

"Ta không được vào, cặn kẽ tình hình cũng không rõ ràng lắm, nghe nói có tên cướp ngục, ban đầu cho nổ chuồng ngựa, sau đó lại cho nổ cửa tù." Kim Hạ nhìn chăm chú Dương Nhạc có ý ám chỉ:"Là lôi minh phích lịch đạn, thứ này khá tốn kém."

Dương Nhạc nghe xong việc này cũng không nói gì, hiển nhiên đã rõ Kim Hạ nói gì, một hồi lâu mới nói:"...Động tĩnh này có chút gây náo loạn."

Kim Hạ lại sát gần hắn, cố gắng đè thấp giọng hơn:"Ngục này đã được thay đổi so với năm trước, có thời gian đã được xây thêm mấy tấn sắt ở cửa ngục, không phải tầm thường, không thể phá vỡ được."

Dương Nhạc có chút kinh hãi:"Nói như vậy.."

"Nơi đây là Cẩm y vệ địa bàn, chúng ta không thể vào trong, chỉ có thể chờ Lục Dịch ra ngoài mới có thể biết được sự tình." Kim Hạ vừa nói xong việc này, lập tức ngộ nhận ra:"Cũng không thể trông cậy hắn, hắn cố ý không cho ta vào, chắc chắn cũng không nói gì với chúng ta"

"Lục đại nhân ở đây?Ngươi cùng với Lục đại nhân tới đây sao?" Dương Nhạc ngạc nhiên nói

Kim Hạ phiền não mà xua tay nói:"Không đề cập đến chuyện này nữa. Trước mắt chỗ này không vào được, tốn công sức ở đây cũng không phải cách." Kim Hạ dậm chân một cái,liền chạy đi.

Dương Nhạc gọi nàng không được, vội bước nhanh theo.

Hai người vòng quanh bên ngoài tường Đề hình án sát sử, tuy rằng sự tình không rõ ràng lắm, nhưng có thể ngửi thấy mùi thuốc súng của lôi minh phích lịch đạn lưu lại ở nơi này, trên bầu trời vẫn còn lượn lờ khói bay, đại khái có thể đoán ra vị trí nổ của lao ngục.

"Hẳn bọn chúng đã mai phục ở vị trí này!" Kim Hạ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tường cao.

Dương Nhạc dựa vào tường, thở dài:"Chớ làm điều gì mà không suy nghĩ, dù sao cũng không vào được, bọn Cẩm Y Vệ chúng ta không thể naò chọc tới nỗi?"

"Ta biết rồi"

Kim Hạ vừa nói, vừa lần theo ánh trăng, hai mắt vẫn tập trung quan sát chung quanh, nhìn thấy cách đó không xa một số thứ vụn vặt rơi ở đó, khóe miệng hơi cong, cười nói:"Bọn họ vẫn chưa bắt được người!"

Dương Nhạc lúc ấy nhặt một mũi tên lên xem, tỏ ra hiểu ý Kim Hạ:"Bọn chúng cướp ngục hẳn là từ bức tường cao này, bị Cẩm y vệ truy kích, cho nên bắn tên phản công."

Nhất thời ở chỗ đó có một thứ ánh sáng nhu hòa nửa ẩn nửa hiện, Kim Hạ ngồi xổm xuống bên góc tường rêu xanh thì tìm thấy một hạt trân châu, mặc dù không to, nhưng rất tròn trịa và bóng loáng và còn một sợi dây bạc ở trên hạt trân châu.

"Kim Hạ?" Dương Nhạc gọi

"Ừ"

Kim Hạ cảm thấy hạt trân châu này trông rất quen mắt, thờ ơ trả lời nhưng không quay đầu lại.

"Kim Hạ?"Dương Nhạc lập tức gọi nữa,giọng nói có chút khàn khàn lớn tiếng.

"Ừ,ừ"Kim Hạ cầm lấy hạt trân châu đứng dậy, vẫn cúi đầu xem xét,bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra:"Ta nhớ không lầm thì đây là.."

"Kim Hạ..."Dương Nhạc bỗng nhiên cao giọng

Kim Hạ ngạc nhiên xoay người, cảnh tượng trước mắt làm cho Kim Hạ ngẩn ngơ-bốn tên Cẩm y vệ lạnh lùng nghiêm nghị đứng trước mặt, Dương Nhạc đã bị bọn họ giữ chặt lại cũng không cử động được, Kim Hạ vừa xoay người, chẳng biết từ lúc nào thì bị hai tên Cẩm y vệ bắt giữ.

"To gan tên cường đạo, lại dám quay trở lại đây. Tất cả bắt chúng lại."

Kẻ cầm đầu quát lớn tiếng, lập tức hai tên Cẩm y vệ tiến đến áp giải Kim Hạ, họ dùng sức kéo Kim Hạ đi, khiến Kim Hạ rên rỉ mà nhe răng than thở.

"Bọn ta là quan sai, các vị đại nhân đã nhầm rồi!" Kim Hạ luôn miệng nói:"Bọn ta là bộ khoái ở kinh thành, ta có thể cho ngài xem kim bài. Đại Dương,ngươi đem kim bài ra mau!"

Dương Nhạc bị giữ chặt đến nỗi không đứng dậy được, nhất thời nóng nảy:"Ta đi gấp quá,cơ bản là không mang theo."

"Ta có mang theo, các vị xin dừng tay,ta sẽ lấy cho các ngài xem..." Kim Hạ lời còn chưa dứt,sau lưng liền bị hai tên cẩm y vệ hung hãn giữ chặt đè người xuống.

"Ngươi chính là đồng bọn của tên cường đạo,đã cho phát nổ cả chuồng ngựa và lao ngục,bây giờ còn giở trò bịp bợm sao?"

Bọn họ khẳng định kẻ cường đạo chính là Kim Hạ. Nàng gắng sức chịu đựng, tiếp tục khó khăn mở miệng nói:"Các vị đại nhân nếu không tin có thể đi hỏi Lục Dịch đại nhân, bọn ta cùng ngài ấy từ kinh thành đến đây."

Mấy tên cẩm y vệ nghe đến tên Lục Dịch, trong lòng hơi hoài nghi, tay bắt giữ cũng thả lỏng một chút.

Kim Hạ cùng Dương Nhạc bị bọn họ áp giải vào bên trong Đề hình án sát sử, còn chưa vào lao ngục thì gặp Lục Dịch cùng Doãn phó sứ đi ra.

"Khởi bẩm đại nhân, hai người này ở bên ngoài lao ngục hành tung lén lút khả nghi, ắt hẳn là đồng bọn của tên cường đạo." Tên cầm đầu Cẩm y vệ vội hướng đến Doãn phó sứ mà bẩm báo

"Lục đại nhân, chỉ là có chút hiểu lầm, phiền ngài tới giải thích việc này." Kim Hạ gấp rút nhờ Lục Dịch đại nhân.

Lục Dịch còn chưa mở miệng, Doãn phó sứ đã nhận ra Kim Hạ đã cùng Lục Dịch đến đây khi nãy, đắn đo một hồi,quay sang thuộc hạ ý bảo họ buông lỏng tay thả người.

"Hai bọn họ là Lục phiến môn ở kinh thành cùng ta đến Dương Châu tra án." Lục Dịch mở miệng hướng Doãn phó sứ giải thích.

"Đã sớm nói cho các vị biết đây là bắt nhầm người rồi!"

Kim Hạ xoa bóp cánh tay, phủi tay, tức giận mà nhìn sang bọn cẩm y vệ.

"Có điều..."Lục Dịch ngừng một lát nói tiếp:"Hai người dù sao cũng không phải thuộc hạ của ta, ta với bọn họ cũng chưa quen biết lâu, nếu có gì khả nghi, ta cũng không ngại xét xử công bằng chuyện này."

"Lục đại nhân,Ngài...Lúc tiếng nổ phát ra,ta cùng ngài ở cùng nhau, làm sao ta có thể là cường đạo chứ?"

Kim Hạ chút nữa là bị làm cho tức đến chết, hắn thật là trở mặt so với lúc nãy, chỉ giải thích hời hợt hai câu, nhìn ý tứ liền biết không màng đến việc sống chết của bọn họ.

"Nhưng sau đó ta cũng không biết ngươi làm gì. Dương Nhạc tại sao lại ở đây?" Lục Dịch vẻ mặt nhàn nhạt,đối diện Kim Hạ hỏi Cẩm y vệ:"Hai người bọn họ bên ngoài lén lút như thế nào?"

"Bẩm đại nhân,hai ngươi này.." Cẩm y vệ ánh mắt có chút khó xử, không rõ mối quan hệ giữa bọn họ, muốn phân xử sao cho đúng mực:"Vốn hai người là bộ khoái, nên hành động quan sát khám xét khắp nơi. Bởi vì đồng bọn của tên cường đạo cũng là một cô nương, vừa hay vị này là cô nương nên có thể là có chút hiểu lầm."

Dương Nhạc gật đầu:"Hiểu lầm,chỉ là hiểu lầm,,lại có ánh lửa bốc lên nên ta chạy đến đây."

"Thật sự là hiểu lầm,lôi minh phích lịch đạn có mùi thuốc súng dễ nhận biết,nếu ta là cường đạo thì trên ngươi sẽ lưu lại mùi,các vị thử ngửi tay ta thử xem." Kim Hạ tiếp lời

Một tên cẩm y vệ tiến đến ngửi thử, sau đó quay sang Doãn phó sứ cùng Lục Dịch lắc đầu:"Cũng không có mùi thuốc súng hay mùi khí độc gì."

"Hai người các ngươi tại sao lại đi sâu vào trong vách tường ngoài lao ngục."Doãn phó sứ hỏi

"Chúng thần nghe nói có tên cường đạo cướp ngục, liền mau chóng đi xem xét quanh đây, xem có manh mối gì không."Dương Nhạc vội nói

"Có phát hiện gì không?"Lục Dịch hỏi cặn kẽ

"..Không có"Dương Nhạc đáp

"Không có"Kim Hạ nuối tiếc trả lời

Lục Dịch híp mắt,quan sát Kim Hạ một hồi lâu không nói gì. Ở trong mắt hắn là vẻ mặt kiên cường mà đầy nuối tiếc của Kim Hạ.

Tên cầm đầu Cẩm y vệ chần chừ một lát,lại bẩm:"Ta thấy bọn họ lúc ấy dường như thấy vật gì đó, chính là cô nương này đến góc tường nhặt vật đó lên."

"Vị ca ca này, ngài quả là thận trọng,quả là tiền đồ triển vọng." Kim Hạ cười gượng che giấu vẻ chột dạ:"Ta thiếu chút nữa thì quên là đã nhặt được vật này, cho là không quan trọng gì." Đối với tình huống này Kim Hạ đành phải mở lòng bàn tay, đem hạt trân châu cho hắn xem.

Lục Dịch cầm lấy viên trân châu, nhìn chăm chú xem xét. Kim Hạ nhìn trộm vẻ mặt của hắn, đáng tiếc là trên mặt hắn không có loại biểu cảm gì, làm người khác không thể đoán ra hắn nghĩ gì.

"Ty chức phỏng đoán là có lẽ một vị cô nương nào đi ngang qua đây không cẩn thận làm rơi, cho nên cũng không nghĩ đây là đầu mối gì." Kim Hạ thử thăm dò mà nói một câu

Lục Dịch không để ý tới Kim Hạ, chuyển hướng Doãn phó sứ nói:"Sa Tu Trúc là do ta bắt được, tối nay có kẻ cường đạo đến đây cứu hắn, xin phép mạo muội thỉnh cầu ngài, có thể hay không vụ việc này giao cho ta toàn quyền xử lý."

"Đương nhiên có thể"Doãn phó sứ vội nói:"Không biết ngài có thuộc hạ không, nếu cần ta có thể phái người đến giúp ngài."

"Đa tạ đại nhân, ta thấy vị huynh đệ này có chút đáng tin tưởng, có thể hay không nguyện ý giúp đỡ ta." Lục Dịch chỉ tay hướng đến vị cẩm y vệ kia nói

"Sao lại có thể không nguyện ý chứ!" Doãn phó sứ phân phó nói:"Cao Khánh, kể từ bây giờ ngươi cùng Lục Dịch đại nhân làm việc,nửa bước cũng không rời,nữa lời cũng không cãi."

"Cao Khánh tuân mệnh"

Doãn phó sứ chuyển hướng Lục Dịch nói:"Thuộc hạ thì cũng phải năm,sáu người,như vậy vẫn đủ sao?"

"Vậy là đủ rồi!" Lục Dịch nói:"Còn hai tên bộ khoái này,lần này phụng mệnh triều đình giúp sức cùng ta tra án, như vậy cũng đủ rồi,không cần nhiều thuộc hạ."

Nghe được hai chữ "giúp sức", Kim Hạ thầm oán thân,im lặng mà trợn mắt.

"Như vậy thì.." Mặc dù đã quá rõ ràng vì sao Lục Dịch lại cùng Lục phiến môn tra án, Doãn phó sứ cũng không tiện hỏi nhiều:"Vậy có yêu cầu gì thì cứ nói ta,không cần khách khí."

Lục Dịch lần nữa tạ ơn Doãn phó sứ,cũng cùng thuộc hạ cáo từ.

Hắn đi được hai bước, dừng lại quay đầu, nhìn về phía Kim Hạ và Dương Nhạc lạnh nhạt nói:"Hai ngươi không phải là muốn vào trong xem xét sao."

"Ngài.."

Kim Hạ bị hắn chọc đến phát giận, chỉ có thể im lặng mà đi theo hắn.

Bên cạnh Dương Nhạc không quên điềm đạm cáo từ bọn cẩm y vệ:"Chư vị không tiễn,xin cáo lui."

Trở lại trại quan dịch, giờ đã không còn sớm, hình như khoảng một, hai canh giờ nữa là trời sáng.

"Đại nhân nếu không có gì phân phó, ty chức xin được cáo lui." Dương Nhạc hướng về phía Lục Dịch cung kính nói. Phía sau lưng Kim Hạ đang ngáp liên tục,buồn ngủ chỉ muốn về phòng ngủ.

"Viên cô nương!"

Kim Hạ đang ngáp một nửa, Lục Dịch gọi làm Kim Hạ giật mình:"..Đại nhân còn chuyện gì cần căn dặn sao?"

"Ngày mai ngươi đi điều tra về những người thân cận với Chu Hiển, hắn quen biết người như thế nào,có tình nhân không,ở đâu, vào lúc nào, truy tìm thân thế bối cảnh của người đó,từng chi tiết cần phải điều tra rõ."

"Ty chức,ty chức.." Đối với tính cách của Lục Dịch, có cố hết sức điều tra cũng tốn công vô ích không được hắn cảm ơn. Càng nghĩ càng cảm thấy không thể nói:"Ty chức năng lực có hạn, không bằng nhờ vị cẩm y vệ này giúp đỡ, để tránh trì hoãn việc này."

Sau khi nghe xong,Lục Dịch nhìn Kim Hạ cũng không nói gì

Dương Nhạc sợ Kim Hạ chọc tức Lục Dịch, vội tiếp lời:"Ngày mai thần đi điều tra việc này,nhất định không phụ lòng đại nhân kỳ vọng."

"Ở Dương Châu có một vị danh y chỉnh hình chuyên trị xương cốt, họ Thẩm,ta đã phái người đi mời, sáng sớm mai để Dương bộ đầu chữa trị vết thương tật ở chân." Lục Dịch nhàn nhạt nói:"Chẳng lẽ ngươi không nên ở cùng cha ngươi sao?"

Không ngờ Lục Dịch vẫn luôn nhớ chuyện Dương Trình Vạn bị thương tật ở chân,còn thỉnh Thẩm đại phu tới xem bệnh,chuyện này thực sự làm Dương Nhạc và Kim Hạ bất ngờ.

"Đương nhiên là phải vậy" Kim Hạ vội nói:"Đại Dương,ngươi đi cùng thủ lĩnh,để ta tra án vụ này. Đại nhân yên tâm,ta sẽ điều tra rõ ràng,tuyệt đối không để sót một dấu vết nào."

"Chỉ cần Viên cô nương có thể chuyên tâm,toàn lực tra án."Lục Dịch cười nói:"Chuyện này chỉ có ngươi mới có khả năng làm được"

"...Đại nhân quá khen"

Thấy hắn một mực thỉnh đại phu về chữa trị cho thủ lĩnh, Kim Hạ quyết định không tranh chấp với hắn nữa.