Kim Hạ lặng lẽ đứng trên tường thành.
Có người từ phía sau vỗ vỗ vai nàng, khiến nàng giật mình nhảy dựng lên, quay đầu nhìn thì ra là Cái Thúc.
"Thúc à, sao người lại tới đây?" Nàng vừa nói xong câu này lập tức cảnh giác nhìn hắn: "Dì của ta sai người tới phải không? Tính bắt ta trở về sao?"
Cái Thúc chọc sau ót nàng một cái, khinh thường nói:"Cái đồ bụng dạ tiểu nhân!"
"Vậy người..." Lúc này Kim Hạ mới nhìn thấy phía sau Cái Thúc là Thẩm phu nhân, "Dì, sao người lại tới đây? Ở đây không an toàn, người mau cùng thúc của ta quay về đi."
Thẩm phu nhân khẽ mỉm cười:"Bọn tiểu bối các ngươi đều ở đây, lẽ nào ta còn không bằng các ngươi."
"Không phải là ý này, ta cảm thấy chỗ này toàn là những việc đâm chém đánh nhau thô thiển. Dì à, người xem, người thanh nhã đoan trang như vậy, những việc tay chân này để bọn ta làm là được rồi." Kim Hạ lựa lời khuyên nhủ, sợ lát nữa đánh nhau rồi đao kiếm không có mắt, Thẩm phu nhân xảy ra sơ suất gì thì sẽ không hay.
Không màng đến nàng nữa, Thẩm phu nhân tự trong ngực áo lấy ra một bọc giấy:"Đem một thùng nước tới, hoà tan thuốc này, nếu là mũi tên, mũi thương nào muốn bắn đi thì nhúng đều vào nước này. Đây không phải là thuốc độc kiến huyết phong hầu gì gì đó nhưng chỉ cần nhìn thấy máu sẽ khiến toàn thân tê dại, không thể cử động."
Kim Hạ hứng khởi, vội cẩn thận nhận lấy bọc giấy.
Thẩm phu nhân đưa đồ xong, nhìn lên Thích phu nhân ở phía trên vọng gác trên thành, lại khẽ thở dài cùng Cái Thúc, đi xuống dưới tường thành, nhưng chưa đi được bao xa lại tìm ở bên cạnh chỗ yên tĩnh để chờ. Cái Thúc biết nàng lo lắng cho an nguy của Kim Hạ khi thành bị công phá, cũng không khuyên răn gì nữa chỉ suy nghĩ làm thế nào để chu toàn được cho hai người.
Giờ sửu canh ba, phía trước Tân Hà thành xuất hiện ánh đuốc lập loè, còn có tiếng trống.
"Tùng, tùng tùng, tùng! Tùng, tùng tùng, tùng!..."
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng trống nhịp nhàng đều đặn hết sức chói tai, mỗi nhịp tựa như đang gõ thẳng vào tim từng người một đang ở trên bờ thành.
Bọn chúng đến rồi, đang ẩn mình trong bóng tối.
Kim Hạ ôm chặt cung tiễn, nhìn đăm đăm vào nơi phát ra tiếng trống, phía sau chợt có bóng đen nhoáng lên, nàng lập tức quay đầu lại nhìn thấy Sầm Thọ đang giơ tay làm động tác chém, vừa hạ xuống nửa chừng đang còn lơ lửng giữa không trung...
"Ngươi đang làm gì thế hả?" Nàng nghi hoặc nhìn chằm chằm tay hắn.
Sầm Thọ ngượng ngùng bỏ tay xuống, khoát khoát tay hai phát trước mắt: "Không có gì, khiến cho bọn giặc Oa kia nhìn thấy quyết tâm lấy đao chém chết bọn chúng của ta."
"Nói láo!" Kim Hạ khịt mũi khinh thường:"Muốn đánh lén ta rồi lôi cổ ta đem về phải không? Tạ gia ca ca đã nói cho ta biết hết rồi."
"Đồ phản bội!"
Sầm Thọ nghiến răng nghiến lợi.
Kim Hạ bĩu môi nhìn về phía súng trên tường thành:"Ngươi sợ cái gì, nhìn trận địa kia đi, bọn giặc Oa không dễ vượt qua được đâu."
Trên tường thành có đủ loại binh khí bao gồm đại bác, súng eptigon, hoả tiễn, súng cối, tiêu thương..., người nào mới nhìn thấy sẽ sợ chết khiếp.
Sầm Thọ nhìn xuống rương thuốc súng trên mặt đất bĩu môi:"Ngươi nhìn qua thuốc súng chưa? Đạn đại bác không có lấy 1 trái, bi sắt không có đến 10 cân, bột lưu huỳnh không tới hai cân rưỡi, còn khẩu đại bác này, kiếm hết kho quân giới mới tìm ra được môt quả đạn, nói cách khác thì..." Ngại xung quanh còn có người, sẽ làm lòng người dao động, hắn bèn bỏ dỡ câu kế tiếp không nói nữa.
Nói cách khác, khẩu đại bác này nhìn rất doạ người kỳ thật chỉ có thể bắn được một lần duy nhất sau đó vứt luôn. Kim Hạ nghiến răng nắm chặt tay thành quyền, hung hăng nói:"Không cần bắn chết bọn nó chỉ cần hù chết bọn nó là được rồi!"
Sầm Thọ đỡ trán lắc đầu.
"Ca ca, ngươi lại đây, ngươi có thể nhìn thấy tên đang gõ trống không?" Kim Hạ lôi Sầm Thọ kéo đến mé tường thành hỏi hắn,"Bắn hắn đi, dập tắt uy phong của bọn chúng."
Sầm Thọ nheo mắt ngắm:"Nhìn thì nhìn thấy đó, tiếc là bên ngoài tầm bắn của súng eptigon."
"Vậy thì lại gần chút nữa rồi bắn!" Kim Hạ rất căm tức tiếng trống kia.
"Không vội, nghe hiệu lệnh của Thích phu nhân rồi hãy động thủ." Sầm Thọ tốt xấu cũng từng đi theo Lục Dịch học qua binh thư, đĩnh đạc nói:" Hai quân giao chiến, kỵ nhất là thiếu kiên nhẫn, huống hồ chúng ta đạn dược có hạn, nhất định phải dùng lúc ngay trước mũi dao, một cú tiêu diệt sạch nhuệ khí của bọn chúng."
Kim Hạ gật đầu, nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, sau đó hỏi:"Đều là Lục đại nhân dạy cho ngươi đó sao?"
Sầm Thọ ngẩng cao đầu nói: "Ta không thể phát huy trí thông minh thiên phú của ta một lần hay sao?"
" Được được được..." Kim Hạ cười rũ rượi
Tiếng trống càng lúc càng gần, giặc Oa đông đen nghìn nghịt bu kín dưới chân thành, cách tường thành chưa đến hai mươi trượng thì dừng lại đối đầu với quân Minh ở phía trên tường thành.
"Tùng, tùng tùng, tùng! Tùng, tùng tùng, tùng!..."
Tiếng trống cứ gõ dồn dập vững vàng vừa khinh miệt vừa uy hiếp.
Thích phu nhân nhíu chặt chân mày lá liễu, rút phăng cung tên trong tay người thị nữ một thân quân phục đang đứng bên cạnh, lắp tên vào cung, chỉ nghe đánh vèo một tiếng, mũi tên lao vọt đi, trước mắt bao người xé rách màn đêm, đâm thẳng vào ngực trái tên đánh trống.
Sợi lông trên mũi tên còn rung rung.
Tiếng trống ngừng bặt.
Bọn giặc Oa tức khắc xôn xao một phen.
Trước đây chỉ biết được Thích phu nhân thông thạo một số công phu quyền cước, không ngờ rằng tài nghệ bắn cung của phu nhân lại tinh thông như vậy, trong bóng đêm có thể dễ dàng lấy đi tính mạng tên địch, Kim Hạ đối với Thích phu nhân lại gia tăng một tầng khâm phục.
Thấy đồng bọn mất mạng, bọn giặc Oa cầm chặt vũ khí trong tay lớn tiếng quát tháo, đợi thủ lĩnh hạ lệnh, âm thanh la hét ầm ầm náo động khắp nơi, khí thế thật là kiêu căng ngạo mạn.
Tạ Tiêu trước giờ không chịu lép vế trước người khác, nhìn thấy giặc Oa cuồng vọng như thế, lập tức vận nội lực, gồng người thét vang.
Sầm Thọ thấy thế, lập tức rống lên phụ hoa. Tiếng rống này có sức lan toả rất cường hãn, mọi người nghe thấy lập tức bị áp đảo một trận. Biết võ công thì thét vang giọng, không biết võ công thì hả họng gào thét, Kim Hạ cũng la thét theo phụ hoạ, thật là thống khoái vô cùng.
Chỉ nghe thấy âm thanh liền biết trên tường thành có không ít người, đây quả là điều mà tên thủ lĩnh giặc Oa chưa từng dự liệu, cân nhắc trong lòng 1 lát, tin tức Thích tướng quân đã mang binh đi Ninh Hải chắc chắn không sai, trên thành phân nửa là phô trương thanh thế mà thôi, không đáng gây sợ hãi, lập tức hạ lệnh công thành.
Bởi vì giặc Oa đường xa hành quân đến, hơn nữa vẫn xem thường Tân Hà thành do đó bọn chúng không có trang bị kỹ lưỡng khí giới công thành, đến thang dây còn không có, chỉ chặt một thân cây đại thụ ngoài thành làm búa phá cổng thành.
Khi mười mấy tên giặc Oa khiêng thân cây nhằm thẳng cổng thành mà thúc, còn có mấy tay súng eptigon hướng về tường thành bắn yểm hộ công thành.
Thích phu nhân hạ lệnh một tiếng, thân binh trên tường thành lập tức chĩa súng eptigon xuống dưới thành nã đạn, súng cối và cung tên ở cự ly gần lại ở trên cao nhắm xuống nên khiến giặc Oa bị bắn chết hoặc bị thương vô số.
Bá tánh không sử dụng binh khí súng ống thì đứng ở trên tường thành phất cờ hò reo thị uy, thể hiện khí thế mạnh mẽ.
Tên đầu sỏ giặc Oa thực sự không ngờ rằng trong thành còn dự trữ nhiều súng đạn như thế, chỉ thấy hoả khí sáng rọi phía trên tường thành, ngập tràn bóng người, khí thế ngùn ngụt, tiếng hò hét doạ giết vang trời, thực sự khiến doạ chết khiếp.
Nhóm giặc Oa công thành đầu tiên đã gục xuống gần nửa, tên thủ lĩnh giặc Oa phất tay một cái lại một lớp quân linh từ phía sau tràn lên tấn công.
Thấy giặc Oa còn chưa bị doạ lui, Thích phu nhân cắn răng, sai người đem đại bác đẩy đến bờ thành.
Kim Hạ bắn xong mũi tên cuối cùng trong bao, nghe thấy tiếng di chuyển đại bác cạch cạch, trong lòng chấn động:"Phu nhân, bây giờ phải...chúng ta chỉ có một quả đạn pháo, bắn xong một phát thì xem như xong."
Thích phu nhân khuôn mặt kiên quyết nói:"Phải đẩy lùi bằng được lần tấn công này, chỉ có như vậy mới có thể chế trụ được bọn chúng."
Kim Hạ biết được phu nhân nói đúng nhưng vừa bắt đầu đã dùng đến quả đạn cuối cùng, rốt cuộc vẫn cảm thấy trong lòng nao núng, thấp thỏm bất an bèn đi sang một bên tìm mũi tên.
Trong đám thân binh không có tay súng, Thích phu nhân đích thân lắp đạn, tự mình quay trục súng, đem nòng súng ngắm chuẩn xác. "Đùng!"
Sức giật từ nòng súng lan xa đến nổi khiến toàn bộ tường thành đều bị chấn động.
Quả đạn từ trong nòng súng bắn ra, bay thẳng vào bọn giặc Oa đang ở cách xa hai mươi trượng, bộc phát nổ tung! Địch chết như ngả rạ, trong nháy mắt ngã xuống mười mấy tên ngay cả tên thủ lĩnh giặc Oa đang ngồi trên lưng ngựa cũng bị chấn động rơi xuống.
Trăm ngàn lần hắn cũng không thể ngờ được trong Tân Hà thành lại còn có khẩu đại bác hạng nặng lợi hại như thế, thủ lĩnh giặc Oa thất kinh không kịp nghĩ nhiều, lập tức ra lệnh lui binh. Bọn giặc Oa ném luôn thân cây phá cổng, bị cung tên, súng eptigon bức phải thối lui, toàn bộ quân giặc Oa bị đẩy ra ngoài tầm ngắm.
"Chúng ta thắng rồi?" Kim Hạ vẫn còn ngơ ngác không dám tin.
Sầm Thọ trên tay vẫn còn dính đầy bột súng rơi ra lúc lắp đạn, khẽ thở phào một hơi, nhìn mớ thuốc súng còn sót lại:"Cũng may bọn chúng rút quân rồi, nếu mà đánh tiếp e là thuốc súng cũng không còn."
Phía trên tường thành mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy giặc Oa vẫn đóng quân ở trong tầm nhìn, hiển nhiên là vẫn chưa bỏ cuộc, trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an.
Thích phu nhân tuần tra bờ thành, ra lệnh toàn bộ không được phép lơi lỏng, vẫn phải giả vờ thật giống bộ dáng trong thành còn rất nhiều binh lính đang đóng quân để làm quân địch phải mắc mưu. Sau đó phu nhân tức tốc đi tìm bọn Kim Hạ, hỏi:"Phòng thủ sông Thanh Bạc ngươi cần bao nhiêu người?"
"Hai mươi người!"
"Thân binh không thể đi, phải đóng lại trên tường thành"
"Không cần dùng đến thân binh, chỉ cần mặc quân phục cầm nổi đao thương là được!" Kim Hạ đáp.
Tạ Tiêu đang đứng bên cạnh ngơ ngơ ngác ngác hỏi: "Người cần hai mươi người làm cái gì?"
Kim Hạ đáp: "Vẫn là Không thành kế!"
Thích phu nhân đếm đủ hai mươi người, toàn bộ cho thay quân phục, đội mũ sắt, nhìn cũng rất oai vệ. Kim Hạ chắp tay hướng về phía bọn họ:"Các vị huynh đệ, làm phiền các vị, một lát nữa đi ưỡn ngực lên một chút, bước đều chân một chút, ít nhất cũng phải làm ra được bảy phần giống người có võ."
Tạ Tiêu bụng đầy thắc mắc, nhìn sang Dương Nhạc, Dương Nhạc cũng một thân quân bào, bộ dạng chuẩn bị xuất phát đến nơi.
***********
Bên ngoài vang lên tiếng súng eptigon, còn có tiếng chuỳ gỗ phá cổng thành, bọn người Thượng Quan Hi từ sớm đã lánh ở Thuần Vu phủ cứ đứng ngồi không yên, núp trong hầm cũng không xong, chỉ đành ở trong viện nghe ngóng động tĩnh. Lát sau lại nghe thấy tiếng đại bác vang trời, Thượng Quan Hi rốt cuộc ngồi không nổi, liền cà nhắc bước ra ngoài.
"Cô nương à, ngươi không thể đi được mà!" Từ bá đằng sau gọi.
A Nhuệ đứng im phăng phắc, ko hé răng cũng không đi theo.
Thượng Quan Hi đang cà nhắc từng bước một lết đi về phía trước, ra đến ngoài cổng viện, bỗng nhiên A Nhuệ từ đằng sau rảo bước xông lên, khuỵa gối cúi mình, tay vòng ra sau, nhấc nàng cõng lên lưng.
"Ngươi...ta không cần người cõng." Thượng Quan Hi bị hắn làm cho giật mình, bực mình hét lên.
Vì giận chuyện A Nhuệ làm mật thám trong Ô An bang, mấy ngày nay nàng không thèm hé răng nói với hắn tiếng nào.
A Nhuệ cõng nàng vững vàng tiến thẳng về phía trước, lí nhí nói:"Chân của bang chủ còn chưa khỏi hẳn, ta cõng người đi tìm hắn."
Thượng Quan Hi nói: "Ta tự mình đi cũng tìm hắn được, không cần ngươi."
"Ta cõng người, có thể nhanh chóng nhìn thấy hắn hơn." A Nhuệ thấp giọng nói.
Thượng Quan Hi giật mình, lúc này đây, nàng quả thật muốn nhanh nhanh tìm thấy Tạ Tiêu, nhưng mà...tay của nàng vốn đang nắm chặt lấy vai áo của A Nhuệ không khỏi tự giác dần dần thả lỏng, miệng lại lạnh lùng nói: "Ngươi lấy lòng ta như vậy, chẳng lẽ còn muốn quay về Ô An bang? Ta bây giờ có thể nói thẳng cho ngươi biết,..Cứ cho là ngươi có chịu hình phạt ba đao sáu động đi chăng nữa, ta cũng nhất định cho cho phép ngươi trở về Ô An bang."
Trên đường vắng lặng đến một bóng người cũng không nhìn thấy, A Nhuệ cõng nàng đi từng bước, nghe giọng nàng nói, cảm thấy nàng nói gì cũng được, ít nhất là nàng vẫn còn chịu mở miệng nói chuyện với hắn, vậy là tốt lắm rồi. Vết thương trên lưng hắn còn chưa khép miệng, lúc cõng Thượng Quan Hi, khó tránh khỏi đụng vào miệng vết thương gây ra đau đớn, nhưng ở thời khắc này hắn cảm thấy loại đau đớn này khiến cho mình cảm thấy hài lòng biết bao.
"Sao ngươi không nói gì?" Thượng Quan Hi thấy hắn chỉ cắm cúi đầu mà bước đi, không hé răng lấy một lời, không nhìn được sẵn giọng hỏi.
A Nhuệ ngẩn ra một lát mới đáp:"Ta không hề nghĩ sẽ quay lại Ô An bang, bang chủ yên tâm."
Thượng Quan Hi hừ lạnh nói: "Sao thế, chê Ô An bang chỉ là cái ao nhỏ không đủ cho con rồng là ngươi đến vẫy vùng à?Nghĩ lại trước kia ngươi làm ra loại chuyện gì thật là tức chết."
Làm như không nghe thấy hàm ý châm chọc trong câu nói của nàng, A Nhuệ lẳng lặng nói:" Lúc ở Ô An bang, ta luôn luôn nghĩ rằng, nếu như là chỉ là A Nhuệ, nếu thật sự chỉ là một kẻ tiểu tốt trong bang thì thật tốt."
[....] Nghe thấy vẻ thương cảm trong giọng nói của hắn, Thượng Quan Hi lặng im một lúc:"Ngươi rốt cục đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với Ô An bang?"
A Nhuệ không mảy may giấu diếm, thật thà nói:" Nhiệm vụ của ta là báo cáo tỉ mỉ tình hình trong bang, bao gồm việc vận chuyển vàng bạc hàng hoá với các bang phái khác. À, thay Chu Hiển vận chuyển khoản viện trợ sửa sông cũng là ta cố ý nhận, vốn là dự định ở trên sông sẽ đông thủ với khoản tiền này, sau đó kế hoạch có biến nên mới bỏ qua."
"Có từng hại đến huynh đệ trong bang không?" Nàng hỏi
"Chưa từng làm hại đến tính mạng của bọn họ...chỉ là lúc bị trở ngại bèn cho bọn hắn một ít thuốc mê, để tiện hành sự mà thôi."
Thượng Quan Hi giận giữ bóp chặt cổ hắn:"Ngươi có phải đã từng hạ thuốc ta không?"
"Không có, khụ khụ khụ..." A Nhuệ vội vàng trả lời, "Ta chưa bao giờ hạ thuốc với bang chủ, đây là sự thật, ba năm trước lúc người cứu ta, ta đã hạ quyết tâm dù thế nào cũng không thể làm hai người."
"Ngươi quả là bản lĩnh cao tay, còn nói là cảm ơn ta cứu ngươi, đó là thủ đoạn ngươi bày ra để lọt được vào trong bang mà thôi." Thượng Quan Hi khăng khăng không thèm tin.
"Lúc đó qủa thực là ta lừa người, nhưng người là thật lòng cứu ta, trong lòng ta đối với người vẫn vô cùng cảm kích."
"Đừng có nói nữa! Xem như lúc đó ta bị mù, nhặt về một con sói độc!"
Thượng Quan Hi cả giận nói.
A Nhuệ quả nhiên không nói gì nữa, chỉ cõng nàng lẳng lặng đi về phía trước, mãi đến tận tường thành mới buông nàng xuống.