Tiểu Vi khẽ cười nhẹ nhưng nụ cười này không được mấy vui gì
người bảo vệ cứ thấy cô vậy thì càng lấn tới
"này cô giờ không đi thì..... thì "
tên bảo vệ đó chưa kịp nói hết câu thì giọng nói run sợ lại rồi nín hẳn,hắn ta khuôn mặt trắng bệch mồ hôi bắt đầu xuất hiện
"Lăng... Lăng thiếu "
giọng nói của hắn ta run sợ nhìn về phía sau lưng của Tiểu Vi,Tiểu Vi quay lại cũng không mấy bất ngờ, cô nhìn Lăng Vĩ Đình đang hầm hực ánh mắt sắc lạnh nhìn về hướng của tên bảo vệ
"em có sao không "
Lăng Vĩ Đình cũng nhanh chóng thu ánh mắt lạnh lùng lại nhìn Tiểu Vi, giọng nói của anh cũng giảm đi phần nào đáng kể
Tiểu Vi cô cũng không thể hiện thái độ gì mấy đối với anh, cô đơn giản bình thường
"không, tôi không sao"
Lăng Vĩ Đình anh đứng lại gần chỗ của Tiểu Vi hơn anh lạnh lùng đến phát sợ
"từ sau không cần đi làm nữa, giờ thì biến khỏi mắt tôi "
người bảo vệ run cầm ánh mắt đầy lo sợ nhìn về hướng Lăng Vĩ Đình giọng nói vấp va vấp vững không ra lời
"Lăng... Lăng Thiếu.... ngài có gì hiểu lầm rồi không "
Lăng Vĩ Đình nhìn hắn ta một cách lạnh nhạt vô cùng kèm theo sự kinh bỉ
"biến khỏi đây ngay lập tức "
tên bảo vệ vẫn cố gắng giải thích một cách vô vọng hắn ta luống cuống trước mặt anh khiến cho anh không tài nào nhịn nổi cơn tức, Lăng Vĩ Đình tiến sát lại chỗ của hắn nhìn với ánh mắt đầy sát khí
"đừng để tôi nói lại lần thứ ba "
Lăng Vĩ Đình buông lời nói này ra thì cũng là giới hạn cuối cùng của anh, tên bảo vệ lúc này cũng dần hiểu ra người đứng trước mặt mình dù trời có xập thì cũng không bao giờ rút lại lời nói của mình đã nói, tên bảo vệ khụy xuống mặt đường mà buồn bã
Lăng Vĩ Đình anh cũng đã giải quyết xong, lúc này anh quay ra chỗ của Tiểu Vi cười nhẹ rồi nói
"Vĩ Vĩ đang đợi em đó "
Tiểu Vi cũng chẳng mấy để ý việc anh làm nên cũng nghe lời bước vào bên trong căn biệt thự
Tiểu Vi vui vẻ khi nhìn từ xa đứa con của mình đang vui vẻ cùng người vú nuôi hiền hậu, cô gọi lớn cô bé một cách tình cảm
"Vĩ Vĩ "
Vĩ Vĩ đang vui vẻ thì càng vui hơn khi nghe thấy giọng nói quen thuộc cô bé quay lại một cách nhanh chóng
"mẹ.... mẹ đến rồi "
Vĩ Vĩ nhanh nhẹ chạy lại chỗ của cô một cách hối hả vội ôm chầm lấy chân của Tiểu Vi
"mẹ con rất nhớ mẹ đấy "
Tiểu Vi ngồi xuống bằng với Vĩ Vĩ vui vẻ ôm chầm lấy người con, hai người mẹ con đang hạnh phúc đã lọt vào ánh mắt cô chút tia buồn, Lăng Vĩ Đình quan sát hai mẹ con không rời một giây
Vĩ Vĩ nhìn về hướng cánh cửa, cô bé nở một nụ cười tươi rói
"ba"
tiếng gọi tràn đầy hơi ấm khiến Lăng Vĩ Đình lòng rung động đến không thể kìm nổi được cảm xúc anh bước nhanh tới chỗ của hai mẹ con nhưng khi Tiểu Vi quay đầu lại anh mới khượng lại hành động của mình mà rủ mắt xuống trong thâm tâm anh đang tự nói với chính mình rằng anh có tư cách gì cùng họ vui vẻ bồi đắp tình cảm,anh nhỏ giọng bước chân cũng nhỏ dần mà dừng lại
"Vĩ Vĩ ở đây con có buồn không "
anh hỏi lời thật lòng, ánh mắt chân thành nhìn cô bé
"dạ con ở đây rất vui... vui hơn khi có cả ba và mẹ "
Vĩ Vĩ hồn nhiên vô tư nhưng cô bé không đủ để biết được ba mẹ của mình chỉ sống cùng nhau vì cô bé thôi