Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 21: Tôi muốn rời khỏi đây




Nhìn vẻ mặt có chút giật mình lại có chút khao khát của cô, giọng nói lạnh buốt của Diêm Thương Tuyệt lại truyền đến, trong lòng vẫn tàn nhẫn giễu cợt Tưởng Niệm một phen, thật là một cô gái tầm thường kém cỏi (ít học), cái chốn tồi tàn này mà cũng làm cô ta kinh hoàng? (@@ sốc)

Xem ra ở cùng với người của An gia đã lâu, khí chất ‘tách khỏi thế tục’ hoàn toàn đã không còn, đúng là hạng người gì thì xứng với hạng người đó! Đôi mắt quyến rũ nổi lên ý cười toan tính.

Tưởng Niệm! đứa bé giả dối tôi sẽ để em nếm thử mùi vị từ trên mây rơi xuống đáy vực!

Thấy hắn cản rỡ mà nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu xa mà âm trầm kia khiến Tưởng Niệm cảm thấy sợ hãi, vô thức nhích lại gần cánh cửa ở phía sau, đôi tay lo lắng nắm chặt làn váy, ánh mắt mơ hồ không rõ nhìn những nơi xung quanh.

Thật không biết bản thân vì sao lại theo hắn đến nơi này? Bởi vì thay quần áo?

Tưởng Niệm thật sự cảm thấy bản thân ngốc đến nổi đạt trình độ cao, biết rõ hắn sẽ không bỏ qua cho mình, hắn, trở lại không phải vì trả thù? Lời nói năm đó cô nhớ rất rõ, nhất là con ngươi lộ vẻ khát máu kia, nhớ lại một chút cũng khiến toàn thân lạnh run.

Nhìn mọi thứ giàu có ở trước mắt lúc này, đột nhiên Tưởng Niệm cảm thấy so với mười năm trước hắn lại càng đáng thương hơn, bởi vì khi đó hắn biết bản thân mình muốn gì, bây giờ hắn nhất định không biêt! Vì thù hận mà khiến bản thân mất đi hạnh phúc, đáng sao? (@@ đáng vì hp của anh là chị mừ đương nhiên đáng hắc hắc)

Cô-----có chút đau lòng vì hắn……

Tường Niệm đi theo Diêm Thương Tuyệt vào phòng khách lại ngây người, thật là một đại sảnh nguy nga lộng lẫy nha!

Trên trần nhà cao 5m yên ổn treo một chiếc đèn thủy tinh thật đẹp, phát ra ánh sáng nhạt màu huỳnh, càng làm cho phong cách của đại sảnh khiến người ta càm thấy an toàn thoải mái.

Đông tây hai bên tường có treo rất nhiều tranh, xem ra mỗi một bức hẳn là nét bút của người nổi tiếng, trên chiếc sofa da thật nhập khẩu từ Italy có một con chó màu xám tên---Marathon Liệp Hồ (tựa chó săn).

Trong khoảnh khắc nó nhìn thấy Diêm Thương Tuyệt tiến vào, chợt nhào tới, sau đó dùng đầu cọ cọ chân hắn trông thật đáng yêu.

Tưởng Niệm ở bên cạnh nhìn thấy chó lại sợ muốn chết, thấy nó hung hăng dữ tợn mà nhìn chằm chằm mình, trong lòng Tưởng Niệm không ngừng hoảng sợ.

Trời biết! từ nhỏ cô chỉ sợ động vật có lông, ngay cả lúc chú An buồn chán nuôi vịt, cô nhìn thôi mà da lông cũng run lên, sau đó An Nguyệt Lê lại rất ‘thân thiêt’ hầm toàn bộ, làm chú An tức giận đến giậm chân, hại cô tự trách thật lâu.

“Sợ?” không biết vì sao, nhìn cô bị dọa sợ đến mất mật cũng không dám lên tiếng, đầu vai gấy yêu hơi nhấp nhô, vẻ mặt kinh hoàng, hắn đột nhiên có ý niệm bảo vệ Tưởng Niệm cô, liếc xéo cô, mày kiếm cũng hơi nhíu.

“Ạch….không sợ..” Giả vờ ho khan một phen, Tưởng Niệm có chút xấu hổ dùng ngón trỏ gãi gãi cái trán trơn bóng.

Chính là không muốn cho hắn biết cô sợ a? nói không chứng lại giống như hồi con bé mà trêu đùa cô.

Vịt chết còn cứng mỏ! Diêm Thương Tuyệt biết cô sợ cũng không đùa cô: “Thím Doãn.”

Thím Doãn?? Nâng mắt, cùng với ánh mắt quen biết kia giao nhau, là bà! Thật sự là bà!

Là thím Doãn mười năm trước làm việc tại Diêm gia! Bà hận cô thấu xương đi? Lúc ấy bà đã muốn giết cô….

Nhớ lại buổi tối hôm cha mẹ Diêm gia qua đời, thím Doãn giống như nổi điên mà cầm dao chạy đuổi theo cô khắp biệt thự, luôn miệng nói phải vì Diêm lão gia Diêm phu nhân mà báo thù, mà Diêm Thương Tuyệt cũng không ngăn cản, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô bất lực kêu lớn ‘Anh, cứu em.’.

Có thể tưởng tượng được lúc 8 tuổi cô có bao nhiêu sợ hãi, thật may là có mẹ.

“Thiếu gia trở về.” tiếng nói nhàn nhạt không nghe ra bất kì chuyện thế tục nào, chỉ làm cho người ta cảm thấy bà giống như một nhà sư nhìn rõ sự đời, ngay cả ánh mắt cũng chỉ toàn vẻ lạnh lùng.

Tưởng Niệm có chút sợ hãi đưa mắt nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của bà, là bà! Không sai được! nhưng vì sao bà nhìn thấy cô lại giống như người không có chuyện gì vậy! năm dó thím Doãn không phải hận cô thấu xương sao? Tình cảnh quái lạ lúc này là sao?

Mất công nghĩ ngợi, hiển nhiên Diêm Thương Tuyệt biết lúc này trong lòng Tưởng Niệm đang nghi hoặc, nhưng cũng không nói ra, khóe môi chỉ gợn lên một đường cong u ám, con ngươi lạnh như băng kia lần nữa hiện lên một tia khát máu.

“Dẫn Marat đi.” Vẫn là lạnh lẽo không có chút hơi ấm như cũ.

“Phải rồi, mang tiểu thư lên lầu thay quần áo.” Thấy Tưởng Niệm đứng một bên, thân thể có chút run rẩy, hai tay khoanh ở một chỗ, ra sức nắm chặt..

“Vâng.” Cũng là một giọng nói lạnh nhạt thở ơ khác vang lên.

Đi theo bên cạnh thím Doãn lên cầu thang, trong lòng vô cùng lo lắng quan sát mọi thứ.

Nơi xinh đẹp như vậy, lại có một đám người ‘thâm bất khả trắc’ (sâu không thể lường), cô sợ! sau này cô cũng không muốn đến đây!

Cuộc sống chính là như vậy, bạn luôn cho rằng bạn và người nào đó trong cuộc đời này thậm chí sẽ không có gì dính dáng (liên quan) đến nhau, nhưng ông trời lại cố tình làm cho hai người gặp nhau, hiểu nhau, thậm chí mến nhau.

Ngay lúc bạn cho rằng bạn và người nào đó chắc chắn sẽ không gặp lại, nhưng lại không biết có một ngày nào đó hai người sẽ vô tình gặp lại nhau…

Người đời bao giờ cũng theo đuổi thứ không dễ dàng có được, thường hay bỏ mặt người rõ ràng đang bên cạnh cũng chính là người mình muốn nhất, giữa cuộc sống truy đuổi chạy loạn này, không người nào tình nguyện đứng lại ngắm nhìn cảnh vật….

Tưởng Niệm dè dặt đi theo thím Doãn, dọc đường đi cô phát hiện tầng 2 rộng như vậy cũng chỉ có hai phòng ngủ, cô có hơi khó hiểu, theo lý mà nói thì nơi này ít nhất cũng nên có mười chứ!

“Chính là ở đây, vào đi thôi!”

Tưởng Niệm đang rối rắm bị một tiếng nói bất thình lình làm hoảng sợ, chớp mắt, cắn môi ngượng ngùng nhìn mà đi vào.

“Bà….” Vừa vào cửa Tưởng Niệm liền có chút sợ hãi mà nhìn thẳng thím Doãn, có phần dè dặt cẩn trọng hỏi han.

“Xem ra tiểu thư chưa quên tôi! Tôi nhiều tuổi như vậy, trí nhớ cũng không bằng ngày trước, rất nhiều chuyện lão bà tôi cũng đã quên.” Giọng nói vẫn như cũ tựa như nước chảy mây trôi. Ngầm ám chỉ chuyện trước kia bà đối xử với cô thế nào bà cũng đã quên.

Nghe xong lời bà, Tưởng Niệm hơi nhíu mày, không nhớ rõ? Bà không nhớ rõ? Có chút hoài nghi dò xét gương mặt tràn đầy nếp nhăn của bà ấy một vòng, nhưng không phát hiện được gì, bởi vẻ mặt không chút biểu cảm thì có thể nhìn ra cái gì?

Không có nhìn cô một cái, thím Doãn đi đến bên tủ áo lấy từ bên trong ra một chiếc váy ngắn bằng vải sợi: “Đến đây thử xem.”

“Mấy năm nay….bà có tốt không?” Do dự đi về phía bà, trong lòng Tưởng Niệm vẫn đang sợ hãi, có chút lo sợ bà sẽ vươn ‘dao’ ra hướng về phía cô.

“Quá nhiều chuyện đè nặng ở trong lòng, cô nghĩ có thể tốt không?” Một câu hai nghĩa trả lời Tưởng Niệm, ánh mắt vốn ảm đạm có hơi bi phẫn (vừa xót vừa giận).

Mười năm rồi! Mỗi một đêm bà đều ăn ngủ không yên thì có thể tốt không? Vợ chồng Diêm gia đối với bà ơn trọng như núi, lại chết thảm dưới làn xe, bà có thể tốt không?

Mặc dù thiếu gia nhiều lần nói bà không cần lo lắng, phải từ từ, tàn nhẫn hành hạ cô, nhưng bà vừa nhìn thấy vẻ mặt vô hại kia, bà liền cảm thấy chán ghét, gương mặt đơn thuần xinh đẹp như vậy lại che giấu nhiều toan tính, uổng công già trẻ Diêm gia yêu thương cô!

Cô đáng chết!

Tưởng Niệm chăm chú nhìn bà liền bị ánh mắt bất thình lình dọa một cái, bà muốn làm gì? Không phải bảo quên sao? Hay là cô hiểu lầm lời bà nói ‘rất nhiều chuyện cũng không nhớ được’ ý này không như cô hiểu?

Đứng tại chỗ nhìn xung quanh phòng ngủ này, Tưởng Niệm thực sự sợ hãi, ánh mắt quan sát cẩn thận căn phòng ngủ này.

Phong cách trang hoàng này! Trang trí trong phòng này! Bàn trang điểm! thảm! giường!

Mọi thứ…mọi thứ ở đây toàn bộ đều quen thuộc như thế!

Này…cái phòng này cùng với phòng ngủ mười năm trước của Diêm ba, Diêm mẹ giống không khác gì nhau! Bây giờ cô vẫn nhớ, lúc đó ngày nào cô cũng dựa vào giường của hai người, để Diêm mẹ thay cô buột tóc.

Trong nháy mắt dáng vẻ hai vợ chồng Diêm gia chết thảm lại lần nữa quanh quẫn trong đầu cô không thể xua tan được.

Có chút nghĩ lại mà thấy sợ bước lùi về phía sau vài bước, hoảng sợ che ngực có hơi đau, thở dồn dập, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệnh, sợ hãi lắc đầu lại lần lượt lùi về phía sau: “Tôi…tôi muốn rời khỏi đây.”