Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 122




Khi đang nói chuyện, Diêm Thương Tuyệt mặc âu phục giày tây là lượt, cử chỉ tao nhã đầy khí phách đi ra, giọng nói vẫn làm cho người ta say mê như cũ, nhưng anh nhìn Tô Xích Cảnh không hề chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt tuấn tú giờ đây đã xanh mét. .

Tô Xích Cảnh bị anh nhìn cả người cảm thấy không được tự nhiên, tựa như thân thể nằm trên mặt đất lạnh lẽo, mà cả người lại đang ở một nơi nóng hầm hập, anh ta khó khăn nuốt nước miếng, mất tự nhiên tay để ở trên môi ho nhẹ rồi hạ xuống, ánh mắt cũng không thể hết sức tập trung nhìn về một chỗ.

Anh ta biết mình sắp tàn đời!

"Anh?" Tưởng Niệm cũng trông thấy Diêm Thương Tuyệt nhìn Tô Xích Cảnh cả người tức giận, vì vậy vươn tay kéo nhẹ ống tay áo của anh.

"Tôi và anh đến công ty" Diêm Thương Tuyệt xem thường Tô Xích Cảnh, sau đó sải bước đi xuống lầu.

Tô Xích Cảnh nghiêng đầu, dáng vẻ suy sụp đến cực điểm nhanh chóng đi theo Diêm Thương Tuyệt, lúc rời đi vẫn không quên quay đầu lại liếc nhìn Tưởng Niệm, sau đó nghịch làm một cái mặt quỷ đáng yêu với cô.

Tưởng Niệm không nhịn được cười lên một tiếng, Diêm Thương Tuyệt lập tức quay đầu lại lườm nàng một cái"Xuống ăn điểm tâm" sau đó hai tay đút vào túi quần đi xuống.

Tưởng Niệm thấy anh đi xuống lầu mới không cam lòng lè lưỡi, dáng vẻ vừa rồi của anh thật là dọa người!

“Anh không biết xấu hổ mà còn nghịch ngợm? Đều là bởi vì anh đó!” Mary Mạch Tư lịch sự cầm khăn lau chùi khóe miệng, sau đó đứng dậy cũng đi xuống lầu dưới.

Tưởng Niệm không dám thở mạnh nhìn nữ tổng thống xuống lầu, thất vọng nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh sắc tươi đẹp nắng chiếu rực rỡ, mới dám thở mạnh ra một hơi.

Xuống lầu thì Diêm Thương Tuyệt đã ngồi ăn điểm tâm, Tô Xích Cảnh và Mary Mạch Tư ngồi ở hai bên trái phải của anh, chăm chú nhìn của anh, bọn họ cũng nghĩ không thông, xảy ra chuyện như vậy, anh không vội vàng đi tới công ty, anh còn tâm chí rảnh rỗi ở chỗ này dùng bữa sáng?

Không biết ở công ty các cổ đông cũng náo loạn lên rồi hả? Không biết mấy chục ký giả ngăn ở cửa, mười mấy hãng truyền thông ngăn ở công ty?

Anh lại vẫn có thể trấn tĩnh như vậy? ! Không hổ là người từng trải! Đủ trấn tĩnh! Có can đảm và đầy khí phách!

Tưởng Niệm sợ hãi đi lại gần, sau đó người giúp việc cung kính mời cô ngồi xuống.

"Hôm nay cũng đừng đi ra ngoài, buổi tối anh mang An Nguyệt Lê tới biệt thự, hai người có lời gì thì nói ở chỗ này, anh cùng Cảnh phải đến công ty, buổi trưa cũng không trở lại, em phải ngoan ngoãn ăn cơm, biết không?" Diêm Thương Tuyệt vừa dùng khăn ăn lau miệng, vừa nói lời nhỏ nhẹ, dịu dàng đối với Tưởng Niệm, hơn nữa nhìn ánh mắt nhìn cũng rất tình cảm.

Điều này làm cho Mary Mạch Tư rất không thoải mái, cô ta bĩu môi, nhanh chóng bỏ khăn ăn xuống, Tô Xích Cảnh bất lực nhìn màn tình cảm ân ái của họ, tâm tình rất phức tạp.

Tưởng Niệm đờ đẫn trong phút chốc, anh nói anh đưa anh Nguyệt Lê đến? Đến biệt thự?

"Đừng hoài nghi năng lực người đàn ông của em, chuyện này đối với anh mà nói, chỉ là chuyện nhỏ." Diêm Thương Tuyệt nhận thấy trong ánh mắt nhìn có một chút hoài nghi, lập tức nghiêm mặt giả vờ cả giận nói.

Người đàn ông của em? Vĩ đại quá.

Khuôn mặt của Tưởng Niệm càng hồng hơn, khẽ nhấp cánh môi, gật đầu một cái "Dạ".

Tô Xích Cảnh xem thường quyệt miệng, nhàn rỗi ngồi dùng nĩa nhẹ nhàng gõ vào chiếc đĩa, sau đó phát ra tiếng leng keng, Diêm Thương Tuyệt thấy anh ta gõ như vậy , cũng mất tâm tình ăn điểm tâm, vì vậy để dao nĩa xuống, dùng khăn ăn lau miệng, sau đó đứng lên"Anh đi đến công ty."

Nói rồi liền đi tới bên cạnh Tưởng Niệm, cúi đầu xuống, hôn vào môi cô.

Mặt Tưởng Niệm đỏ lên, vội cúi đầu, nhỏ giọng nói "Em biết rõ rồi."

Tô Xích Cảnh buồn bã đứng dậy, dáng vẻ ỉu xìu. Trời biết! Anh ta thà chết cũng không muốn đi tới công ty.

Khi đi ngang qua Tưởng Niệm, bỗng nhiên Tô Xích Cảnh dừng lại, anh ta nhếch khóe môi, cười một cách mị hoặc nói "Buổi tối anh sẽ trở lại."

Tưởng Niệm vô cùng thân thiện gật đầu, lại không thấy được khi Diêm Thương Tuyệt nghe những lời này thì sắc mặt càng trở nên âm trầm, nhưng anh im lặng, rồi sải bước đi ra ngoài.

Tô Xích Cảnh cưng chiều dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi của Tưởng Niệm, sau đó nhéo một cái, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô khởi động, sợ hãi chạy ra ngoài, trời mới biết, anh ta muốn cùng đi với Diêm Thương Tuyệt đến công ty – dẹp bỏ tin đồn!

Sau khi Diêm Thương Tuyệt và Tô Xích Cảnh rời đi, Tưởng Niệm cảm thấy nhàm chán, còn Mary Mạch Tư đi vào phòng chơi game, có lẽ nguyên nhân là bởi thân phận của cô ấy không thể chạy đi lung tung, chỉ là ở trong biệt thự cô ấy cũng chơi rất vui vẻ, tiếng cười vang khắp cả biệt thự.

Tiểu Linh đang lau bình hoa nhìn thấy Tưởng Niệm nhàm chán ngồi trên ghế salon xem phim Hàn, dáng vẻ không yên, liền nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân, tôi dẫn cô đi đến một nơi, ở đó rất thoải mái, không biết chừng tâm tình củangười sẽ tốt hơn lên đấy."

"Vậy sao? Nhưng là tôi không muốn đi" Tưởng Niệm thoáng nở nụ cười, sau đó ngồi thẳng người lên nhìn Tiểu Linh, cô ấy thật tốt với mình, là người bạn duy nhất ở nơi này, trừ anh đối tốt với mình, không biết vì sao những người giúp việc trong biệt thự này hình như đều không vui mừng khi Tưởng Niệm ở đây, điều này làm cho Tưởng Niệm có chút sợ hãi, trong lòng cảm thấy rất lo lắng, không biết mình sẽ còn gặp những chuyện gì nữa đây?

Hơn nữa, từ lúc trở về tới giờ chưa thấy thím Doãn xuất hiện.

"Đi đi, thiếu phu nhân, không xa đâu, phía sau biệt thự là sườn núi, nơi đó có một khu vườn trái cây, chúng ta có thể hái trái cây, ở đó còn có một dòng suối nhỏ, chúng ta thậm chí còn có thể bắt cá nữa" Tiểu Linh hưng phấn nói, vừa giương nanh múa vuốt miêu tả, vừa tâm tình rạng.

Tiểu Linh cảm giác thiếu phu nhân có tâm sự, muốn làm cho tâm tình của Tưởng Niệm vui hơn, nhớ ngay ra khu rừng phía sau núi.

"Vậy sao? Nghe thú vị đấy, chúng ta cùng đi chứ?" Tưởng Niệm còn chưa kịp nói gì, chẳng biết từ lúc nào Mary Mạch Tư đã đứng ngay sau lưng Tưởng Niệm, nắm tay kích động, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi.

Tiểu Linh cùng Tưởng Niệm nhịn cười, sau đó nhìn nhau một chút. . .

Khuôn viên sau sườn núi rộng lớn, trồng rất nhiều cây ăn trái lớn, phía trên quả sai nặng trĩu, có nhiều loại trái cây mà Tưởng Niệm chưa từng thấy bao giờ, Tiểu Linh và Mary Mạch Tư khi thì hái quả khỉ Ma-cac, lúc lại hái quả dâu tây, hai người vui mừng hớn hở.

"Thiếu phu nhân, sao cô không đi hái quả? Cô bị mệt à?" Tiểu Linh cầm rổ dâu tây, cười vui vẻ nhìn Tưởng Niệm đang ngồi dưới đất.

"Ừ, hai người cứ chơi vui vẻ, tôi muốn đi về."Tưởng Niệm đứng lên, vỗ vỗ quần bò dính bùn đất, liếc mắt thấy Mary Mạch Tư đang chơi đùa thoải mái, liền rời đi với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tưởng Niệm thật không có tâm tình để vui đùa, không biết việc đó anh sẽ xử lý như thế nào? Không biết chú An cùng chị Tiểu Miểu sẽ ra sao nữa? Không biết. . . anh Nguyệt Lê có được thả ra hay không? Tối nay không biết có thể gặp được anh ấy không?

Tưởng Niệm đi trên con đường nhỏ trong rừng với tinh thần chán nản, mặt trời hôm nay không quá chói chang, hơn nữa nơi này nằm trên sườn núi, gần sông, xung quanh tràn ngập màu xanh tươi mát, lại có rất nhiều cây cổ thụ lớn cao vút tầng mây, vì thế cho dù mặt trời có gay gắt hơn nữa thì cũng không cảm thấy nóng nực.

Phía sau núi còn một thác nước nhân tạo, nhìn qua đã thấy tuyệt vời, ven đường có rất nhiều cây hoa nhỏ đủ màu sắc rực rỡ như hồng, trắng,vàng, … trông thật đẹp mắt, thế nhưng Tưởng Niệm vẫn cảm thấy không vui, khẽ cau đôi mày, từng bước đi về phía trước.

Đột nhiên có bóng người cản bước, Tưởng Niệm ngước mắt nhìn cô gái trước mắt, có chút quen quen, nhìn quần áo đúng là người giúp việc trong biệt thự, nhưng bộ mặt vênh váo đầy tự đắc, giống như cô ta mới đích thị là chủ nhân của nơi này.

"Cô là. . . ?" Tưởng Niệm nhìn trong mắt cô ta lộ ra tia gian ác, có chút đề phòng.

"Ơ, mới mấy ngày mà đã không nhận ra tôi là ai à?”Tay quệt qua mũi, cô ta hừ lạnh nói.

Tưởng Niệm nghe thanh âm này, sau đó quan sát cô ta từ đầu đến chân, rồi đột nhiên nhận ra, thốt lên "À, nhớ rồi". Tưởng Niệm xem thường liếc cô ta một cái"Cái này không đúng với lễ phép của người giúp việc."

Nghe được lời chê bai đó, Lily liền nổi giận lôi đình, chỉ tay vào Tưởng Niệm, sau đó từng bước đi tới gần, nói: " Loại con gái như cô có chỗ nào cao quý chứ ? Cũng không biết thiếu gia coi trọng cô ở điểm nào? Chẳng lẽ là dáng vẻ trên giường sao? Xem cô này, bộ dạng khó coi quá, không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ lẳng lơ của cô khi ở trên giường? Liệu có giống với mẹ cô trước kia không?”

"Cô? " Tưởng Niệm trợn mắt nhìn Lily, không hề muốn bỏ qua cho dáng vẻ kiêu ngạo đó "Lần trước tôi đã nói rồi, tôi có thể chịu được việc cô không tôn trọng tôi, nhưng cô không thể sỉ nhục mẹ tôi, có lẽ bởi vì lần trước tôi không dạy dỗ cô, cho nên cô nghĩ rằng mình có cơ hội làm càn lần thứ hai sao?"

Nhìn Tưởng Niệm mặt tối sầm lại, Lily cười nói"Thế nào? Muốn dạy dỗ tôi? Dạy dỗ thế nào? Cô hình như còn chưa hiểu thân phận của mình, ở đây cô trên danh nghĩa là vợ chưa cưới của thiếu gia, nhưng tôi biết rõ thiếu gia tiếp cận cô, chỉ là vì trả thù cô, mẹ của cô hại chết cha mẹ thiếu gia, cô cho rằng thiếu gia sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy sao? Đừng có nằm mơ, thiếu gia nhà chúng ta sẽ không bao giờ cưới cái loại tiện nhân như cô, muốn tiếp bước mẹ cô trước đây sao, mau sớm rời đi nhanh."

Lời nói của cô ta khiến khuôn mặt Tưởng Niệm tự nhiên trắng bệch, làm sao cô ta biết những chuyện này? Cô ta chỉ là một người giúp việc, anh không thể nào biết nói cho cô ta biết? Thím Doãn? Đúng là Thím Doãn sao?

Tưởng Niệm đột nhiên giật mình, ánh mắt vô hồn nhìn vẻ kiêu ngạo tự mãn của Lily "Những lời này, là ai nói cho cô?"

Lily không hề để ý, quay lườm nàng một cái"Tại sao tôi phải nói cho cô biết?",rồi sau đó bỏ đi.

Suy nghĩ của Tưởng Niệm trở nên hỗn độn, không biết mình nên đi về phía trước hay lui lại phía sau đây.

Anh làm những việc này để báo thù mình sao? Nhưng là anh đối với mình rất tốt, mình có thể cảm nhận được đó là chân thật , không phải anh nói vụ tai nạn xe đó chỉ là ngoài ý muốn, anh không nên giữ trong lòng chứ? Anh cũng nói mình không nên tự trách bản thân nữa mà.

Nhưng mà làm sao Lily lại có thể biết rõ ràng như thế? Bao gồm cả chuyện của mẹ nữa?Làm sao có thể như vậy?

Thất thần trở về phòng, Tưởng Niệm không biết nên làm sao đây, thật ra thì anh đối với cô tốt như vậy, cô nên tin tưởng anh .

Đúng! Tin tưởng anh, việc đó chỉ là Lily đang ghen tỵ với mình thôi. Đúng! Ghen tỵ! Anh đối với mình tốt như vậy, chân thật như vậy, nếu như mình hoài nghi anh, có thể làm anh bị tổn thương ?

Nghĩ như vậy, Tưởng Niệm cảm thấy trong lòng không còn khó chịu nữa, nằm ở trên giường, hai mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, cuộc sống như thế này thật sự rất nhàm chán, mình phải đi học trở lại mới được, mình còn phải thực hiện giấc mơ học đại học nữa?

Anh sẽ không cho phép mình đi!

"Cốc cốc" tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Tưởng Niệm, cô lập tức ngồi dậy trên giường, đang định bảo người ngoài cửa vào đi, thì cánh cửa bị đẩy ra một cách mạnh mẽ, Mary Mạch Tư cùng Tiểu Linh xách theo hai rổ trái cây đi vào.